Đế Hoàng Tôn
Chương 146: Trường thương
Trong nháy mắt vừa bước nửa bước vào đại môn, Việt liền cảm nhận được một cách rõ ràng, có một loại năng lượng bài xích mạnh mẽ cố gắng hất hắn ra ngoài. Loại năng lượng bài xích này quả thật rất khủng bố, nếu không nắm giữ Lưu Tông dẫn trong tay, hắn khó mà tránh khỏi kết cục bị đá ra ngoài.
Ngay trong khoảnh khắc cả thân thể của Việt toàn bộ đi vào đằng sau cổ môn, cảnh vật trước mắt chỉ vừa mới đây thôi là hình ảnh hoang nguyên cổ lão khô cạn linh khí, trong nháy mắt đã biến đổi.
Đập vào mắt hắn là vô số điện đài đổ nát, bị năm tháng hủy diệt, toát lên vẻ tang thương cổ lão. Cổ Lưu Thành xuất hiện trước mặt Việt, rộng lớn đến mức khiến người ta phải cảm thấy rung động.
Nhìn ra xa, các tòa kiến trúc cổ lão đổ nát nhưng không mất đi sự hùng vĩ, nối liền thành một đường thẳng, trực tiếp kéo dài đến tận cuối đường chân trời. Các loại tháp cao sừng sững chuyên dùng để tu luyện, đều toát lên vẻ cổ xưa vô tận. Đối diện với toàn cảnh khu di địa này, sức mạnh của con người không hề nghi ngờ gì chỉ nhỏ bé như một con kiến mà thôi.
Đảo ánh mắt nhìn quanh, thỉnh thoảng nhìn thấy một số nhân ảnh lướt qua trong phế khu rộng lớn, hiển nhiên đều đang mang tâm lý tìm cơ may, thậm chí có thể có người đã đạt được bảo vật gì đó.
Việt cũng không dám chậm trễ, lập tức hóa thành lưu quang lao đi. Đã mất công vào đến đây rồi, nếu mang tâm lý lững thững đợi bảo vật rơi trúng đầu thì đến muôn đời cũng không kiếm chác được gì, cuối cùng thì tay không trắng tay lại về không mà thôi.
Hai bên đường là những gốc cây cổ thụ, cành cây che trời, thân cây nứt nẻ già cả, mười mấy người ôm cũng không xuể, che thiên cái địa, khiến nơi này vốn đã có cảm giác tang thương lại càng thêm u ám.
Mặt trời đang hạ xuống chân núi, ánh tịch dương lan tỏa khắp mọi ngóc ngách tòa cổ thành, khiến một ý thơ đột nhiên xuất hiện trong đầu Việt, Không hoàn toàn chính xác, nhưng cảm giác thì hoàn toàn diễn tả được đầy đủ:
“Bước tới đèo Ngang bóng xế tà
Cỏ cây chen đá, lá chen hoa
Lom khom dưới núi tiều vài chú
Lác đác bên sông chợ mấy nhà…”
Tòa cổ thành so với tưởng tượng của hắn còn rộng hơn, đi cả một canh giờ vẫn không tìm cờ gặp được cơ duyên gì cả. Bất quá hắn cũng không cảm thấy thất vọng, dù sao thì đã một trăm năm trôi qua, di địa này cũng mở ra khoảng độ hai chục lần rồi, có thứ gì tốt e là đã bị người khác khoắng hết rồi.
– Ủa, phía trước…
Việt khẽ nhíu mày, hắn cảm nhận được phía trước truyền đến một tia nóng bỏng, bước chân lập tức trở nên nhanh hơn, chỉ trong chốc lát đã đến trước một tòa cổ điện đổ nát, nếu không có nhiệt lượng nóng bỏng tỏa ra thì chẳng có ai thèm ngó ngàng đến.
Đưa tay định mở cửa để tiến vào bên trong, ai ngờ vừa mới chạm vào, cánh cửa đã đổ sập xuống, hóa thành đống gỗ vụn.
Bên trong là một không gian thềm đá, điện đài sụp đổ, cỏ cây chen đá che lấp tất cả, rõ ràng là đã để hoang quá nhiều năm.
Ánh mắt chuyển về nơi trung tâm của phế điện, mặc dù gạch đá vùi lấp nhưng vẫn dễ dàng nhận ra một chiếc lô nằm chỏng queo, cũng dễ hiểu bời vì nó đang tỏa ra từng tia nóng bỏng khiến cho căn phòng trở nên rất nóng, hơn nữa kích thước của nó cũng vô cùng đồ sộ, lớn hơn cả một người trưởng thành.
Thân lô cũ kỹ, có một vài vết nứt mà từ đó không ngừng có từng tia nhiệt thẩm thấu ra bên ngoài, lại có cả ba động linh khí tản mác.
– Lẽ nào là Cực phẩm linh binh?
Việt bước đến bên cạnh chiếc lô, thân hình rất nhanh nhảy lên miệng lô nhìn vào bên trong. Nhưng hắn không nhìn thấy gì cả, bởi vì miệng lô đã bị đóng kín lại. Xem ra chiếc lò này đã bị phong kín trong thời gian rất dài, nếu không phải tuế nguyệt bào mòn khiến thân lô xuất hiện vết nứt khiến nhiệt lượng thẩm thấu ra ngoài, e là không ai biết đến sự tồn tại của nó.
Việt muốn khai lô, nhưng nắp lò vẫn sừng sững như không, bắt buộc hắn phải động dụng linh lực mới có thể mở được nắp lò ra.
Bùng!
Miệng lô vừa khai, lập tức một đạo hỏa diễm xích sắc phòng thẳng lên, lập tức thiêu rụi cả một mảng trần.
Nhìn vào bên trong, chỉ thấy một cây trường thương đang tỏa ra ba động mạnh mẽ. Thân dài khoảng hai mét ba, thân thương có những đường hoa văn xoắn ốc, mũi thương bốn cạnh, giữa các cạnh lại có một phần lõm vào, nhìn không kĩ còn tưởng là một đóa hỏa diễm đang cháy bùng trên đỉnh thiết côn.
– Không ngờ lại là tuyệt phẩm linh binh!
Khẽ hút cây thương lên cầm trong tay, Việt có thể cảm nhận khí tức nỏng rực đang lưu động trong thiết thương, chỉ cần khẽ thôi động chân khí, luồng khí tức này sẽ phun phát, sát thương kẻ thù.
Thanh Tuyệt phẩm bảo thương này ẩn hàm sức mạnh hỏa diễm, phối hợp với người tu luyện hỏa hệ linh thuật là tốt nhất, đương nhiên, với một kẻ như Việt, chỉ cần có thể sát nhân, thì đều là binh khí thuận tay hết.
Cầm thiết thương trong tay, Việt khẽ nhíu mày, thanh trường thương tỏa ra nhiệt lượng như vậy, e là không chỉ hắn phát hiện ra, đã thu vào tay rồi thì nên nhanh chóng rời đi là hơn.
Chỉ có điều suy nghĩ chỉ vừa mới hiện lên trong đầu thì đã có người đến. Ngoài cửa, xuất hiện năm thanh niên, chằm chằm nhìn vào tuyệt phẩm bảo thương trên tay Việt, ánh mắt không giấu nổi vẻ tham lam.
– Tiểu tử, bỏ thương xuống!
– Tự động chặt một cánh tay, tha chết cho ngươi!
– Bảo vật tốt như vậy mà định nuốt một mình, gieo gió gặt…A!
Lời còn chưa dứt, đã thấy thanh trường thương xuất hiện trước mặt, hỏa diễm xích hồng bùng lên, đâm xuyên qua họng hắn. Thủ cấp lập tức bay ra, nơi cổ còn có vết cháy xém.
– Hắn có tuyệt phẩm linh binh, cùng nhau ra…A!
Kẻ này còn chưa nói hết câu, số phận đã như gã đồng bạn, thủ cấp bay ngược ra sau, chỗ đứt còn nguyên vết cháy đen.
Một thương đâm chết hai người, Việt cũng không đổi khí, thiết thương quét ngang, hỏa diễm xích hồng sắc bạo phát, đập lên hông trái một người khác. Rắc một tiếng, người kia thân thể gãy đôi, bay vào đống đổ nát.
– Chạy mau!
Hai tên còn lại cuối cùng cũng hiểu, gã này hiển nhiên không phải là người chúng có thể đụng vào. Tuyệt phẩm linh binh không phải ai cũng động được, vậy mà đối phương sử dụng dễ dàng như vậy, chứng tỏ thực lực rất cường đại. Không chạy bây giờ đợi thêm lúc nữa mới chạy e rằng quá muộn.
Một người chạy hơi chậm, bị Việt đánh nổ đầu, gã còn lại đã kịp chạy xa vài trăm mét, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời âm thầm thề sẽ mang tin về tuyệt phẩm bảo thương truyền ra bên ngoài, đến lúc đó xem hạ tràng của tên tiểu tử này sẽ ra sao.
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn trở nên ác liệt, khóe miệng nở nụ cười tàn khốc, chỉ là dưới ngực bỗng truyền đến cảm giác nóng ran, cúi đầu nhìn, mũi thương như hỏa diễm xoắn cố đâm xuyên qua ngực, ghim chặt hắn vào một cây đại thụ.
Đại thụ bùng bùng cháy, hỏa quang cuộn thẳng lên trời.
Chậm rãi rút thương ra, Việt xoay người nói:
– Đến lúc hiện thân rồi đó bằng hữu!
Xoạt!
Một bóng người nhảy ra, hạ thân xuống một tảng cự thạch. Đây là một thanh niên tuổi độ hai mốt hai hai, mắt to mày rậm, trên người tản phát lệ khí cường liệt. Hắn dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống, nhưng đang muốn mở miệng nói chuyện thì đối phương đã cướp lời, ngạo mạn nhìn hắn nói:
– Không tệ! Tự chặt đứt một cách tay của mình, để lại toàn bộ thân gia, bản thiếu gia tha cho ngươi khỏi chết! Thế nào?
Người thanh niên thoáng sững sờ, không ngờ tên tiểu tử trước mặt lại dám nói chuyện với hắn bằng thái độ như vậy, khẽ cười lạnh:
– Vốn dĩ chỉ muốn chặt tay ngươi, không ngờ ngươi lại muốn chết! Xuống gặp Diêm Vương, có thể báo đã chết dưới tay Phi Sơn quốc Cự Nhạc Tông Tiểu thần thoái Du Phong!
Miệng nói lời đáng sợ, Du Phong chân phải điểm nhẹ lên tảng đá, bụp, tảng đá vỡ tan, còn người thì đã lăng không lao về phía kẻ xấu số. Chỉ có điều công kích của hắn còn chưa kịp phát ra thì một thanh trường thương mang theo hỏa diễm đâm tới trước mặt.
– Chuyện gì vậy? Sao đầu mình lại nhìn được sau lưng?
Du Phong cảm thấy thân thể ngày một xa, thị tuyến lại có thể chuyển ra sau lưng, còn mục tiêu của mình thì đã quay người bỏ đi, cảm giác kì quái đó khiến hắn vô cùng khủng hoảng.
Tử vong đến quá nhanh, có lẽ đến cuối cùng, Du Phong vẫn chưa rõ tại sao mình chết.
Nhân sinh, vốn dĩ tàn khốc như vậy!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!