Chí Tôn Kiếm Hoàng
Chương 6: Tử sắc chân khí
Sau khi nghe xong chuyện, Tần Nghĩa Đức vẻ mặt giãn ra, khoát tay nói: “Vinh chấp sự, việc này cũng không trách ngươi được. Triệu Vĩnh tham lam bảo vật trên người tên tiểu tử Tần Mặc, âm thầm ám sát rồi ném xuống vách núi, sự tình hẳn sẽ bại lộ, chúng ta không liên quan gì cả.”
Dừng lại một chốc, hắn âm trầm cười nói: “Hoàn toàn ngược lại, ngươi làm rất tốt, đánh gục Triệu Vĩnh tại chỗ, chuyện sau đó chúng ta cũng không trách được.”
“Vốn dĩ, ta lệnh cho Vinh chấp sự nhà ngươi âm thầm phái người diệt trừ tên tiểu súc sinh Tần Mặc, cũng chỉ muốn cho cái lão Tần Chính Hưng kia một phen đại loạn, tốt nhất là bi thương quá độ mà chết, như thế, tránh cho ta khỏi dụng công nhiều.”
“Hừ, hừ! Ta thật không ngờ, tên tiểu súc sinh Tần Mặc đó lại may mắn thế, rơi xuống từ vách núi Vạn Nhận, chẳng những bình yên vô sự, mà còn tiến bộ vượt bậc lên cảnh giới Võ Đồ cửu đoạn.”
Nói đến đây, mặt Tần Nghĩa Đức co giật, lộ ra vẻ dữ tợn, nghiến răng nói: “Hai mươi năm trước, vị trí tộc trưởng Tần gia vốn thuộc về ta. Chỉ hận lão Tần Chính Hưng chết tiệt quá ích kỷ, muốn đem chức vị tộc trưởng truyền cách đời nên đã truyền cho tên tiểu súc sinh Tần Mặc đó. Hành động này căn bản là khối u ác tính trong Tần gia ta, ta nhất định phải diệt tận gốc Tần Chính Hưng.”
Lúc này, lão chủ tọa áo đen mới đặt chén trà xuống, giọng trầm trầm nói: “Nghĩa Đức, ngươi tốt xấu gì thì cũng là phó tộc trưởng của Tần gia, không lâu nữa sẽ ngồi lên ghế tộc trưởng. Chú ý tiết chế bớt tính khí của mình, tính khí như thế rất khó để làm một tộc trưởng tốt.”
“Phụ thân, không phải còn có phụ thân sao, người luôn có thể đề bạt con mà.” Tần Nghĩa Đức cười, cung kính đáp.
Vinh chấp sự khoanh tay đứng bên cạnh, thái độ còn có phần cung kính hơn. Ông lão áo đen này đúng là Đại trưởng lão của Tần gia, cha của phó tộc trưởng Tần Nghĩa Đức, cũng là người đứng đầu các trưởng lão.
Đại trưởng lão khẽ lắc đầu, nói: “Tên tiểu tử Tần Mặc này mạng lớn, còn sống mà trở về nên sau chuyện này, Tần Chính Hưng tất cảnh giác. Hơn nữa, Nghĩa Đức nhà ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ, nhiều năm qua ta đã âm thầm cơ cấu rồi, sắp xếp đâu vào đó cả. Sau khi Gia tộc tế điện xong xuôi, con cứ bình thản mà ngồi lên ghế tộc trưởng.”
“Hiện nay, tộc trưởng trực hệ, nắm trong tay thực quyền to lớn chỉ có Tần Chính Hưng mà thôi. Về phần tên tiểu tử Tần Mặc kia, nếu nó từ khi sáu tuổi cho đến nay, được yên thân lớn lên, có lẽ sẽ có chút nguy hiểm. Còn bây giờ…”
“Một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa vượt bậc tiến lên cảnh giới Võ Sĩ, là đệ tử đời thứ ba trong Tần gia, có thể miễn cưỡng xếp trong 100 người giỏi nhất. Nhưng dù có cho hắn thêm mười năm nữa, cũng khó ra hồn.”
Nói đến đây, giọng Đại trưởng lão tỏ ra vui vẻ: “Năm đó, ta không trở thành tộc trưởng Tần gia, thì con của ta, nhất định phải lên ngôi vị tộc trưởng.”
“Hừ! Gia gia, phụ thân, đã tám năm rồi, các vị vẫn còn coi trọng tên tiểu tử Tần Mặc kia.” Phía bên cạnh, một gương mặt thiếu niên đẹp như ngọc bỗng mở miệng, khinh khỉnh nói: “Dù Tần Mặc từ lúc sáu tuổi có yên ổn lớn lên đi chăng nữa, con cũng có lòng tin rằng chúng ta sẽ chiến thắng.”
Nghe thế, Đại trưởng lão, Tần Nghĩa Đức liền kinh ngạc, sau đó bật cười lắc đầu. Dù không đồng ý với lời tuyên bố của thiếu niên nọ nhưng cũng chẳng quở trách. Họ thích chàng thiếu niên này.
Thiếu niên có gương mặt thanh tú như ngọc này đúng là cháu trai của Đại trưởng lão, con trai Tần Nghĩa Đức, con trai cả của đời thứ ba của Tần gia, Tần Hám.
“Tiểu tử nhà ngươi hiện tại tu đến Võ Sĩ tam đoạn, dù không tệ, nhưng so với các tiểu bối khác của Hỏa gia, Đông gia còn có chút thua kém. Thế mà dám ở đây mở miệng cuồng ngôn sao?” Tần Nghĩa Đức nghiêm mặt, nhưng ánh mắt vui vẻ, hiển nhiên hài lòng với thực lực của Tần Hám.
Đại trưởng lão cũng cười nói: “Mười năm một lần, gia tộc tế điện lại được tổ chức. Trong nghi thức ‘Dẫn khí quán thể’, Hám nhi ngươi nếu hấp thụ được tinh hoa to lớn của các bậc tiền bối để lại, thì có thể đấu đôi công với những kẻ bên Hỏa gia, Đông gia, thậm chí có thể thắng bọn họ. Về phần tên tiểu tử Tần Mặc kia, hắn là dĩ vãng rồi, không cần để ý làm gì.”
Thấy cả ba có vẻ không tin, Tần Hám nhíu mày, ngạo nghễ nói: “Gia gia, phụ thân, con nói thật mà. Mấy tên bên Hỏa gia, Đông gia tuy chân khí tu vi thắng con một bậc, nhưng đến khi thực chiến, con nắm chắc bảy phần có thể đánh bại bọn họ.”
“Ầy, tên tiểu tử nhà ngươi, dựa vào cái gì chứ?” Tần Nghĩa Đức cố nén cười, hỏi lại.
“Dựa vào thứ này!”
Tần Hám giơ thẳng ngón trỏ lên, mạnh mẽ vận chân khí, đầu ngón tay xuất hiện một luồng khí kình, dần dần tỏa ra thành một dải khí mỏng màu tím.
Dải khí tím này tuy mắt thường khó phân biệt, nhưng trong mắt ba người kia lộ ra sự kinh ngạc vô cùng. Đại trưởng lão đứng bật dậy khỏi ghế.
“Tử sắc chân khí, thật sự là tử sắc chân khí rồi!”
“Không thể tin nổi, thật sự là khí ẩn sắc tím trong truyền thuyết!”
Dán chặt mắt vào dải khí tím trên ngón tay trỏ của Tần Hám, ba người nọ như muốn dải chân khí ẩn sắc tím kia khắc sâu vào trong đầu mình.
Trong điển tịch cổ của Tần gia, có một truyền thuyết kể rằng, khí ẩn sắc tím ở cảnh giới Võ Sĩ là bất khả chiến bại.
Cũng có nghĩa là, thực lực của Tần Hám bây giờ đủ để tung hoành ở Võ Sĩ tam đoạn, bất kể đối thủ là ai. Dù có khiêu chiến với đối thủ là Võ Sĩ tứ đoạn, hắn cũng có cơ hội rất lớn giành phần thắng.
Tuy nhiên, đối với tam đại gia tộc của Phần trấn, truyền thuyết đó chỉ tồn tại trong điển tịch, trong lịch sử của Phần trấn chưa bao giờ xuất hiện cả.
“Chân khí trong cơ thể con chỉ có một phần chuyển hóa thành tử sắc chân khí. Toàn bộ lượng chân khí không biến hóa, thế nhưng, chất lượng chân khí đã tăng hai thành so với trước kia, hơn nữa, tốc độ khôi phục chân khí cũng tăng lên hai thành. Ngoài ra, tử sắc chân khí này còn có năng lực thần bí, có thể giúp uy lực tăng cao khi thi triển võ công.” Mặt Tần Hám lộ vẻ ngạo nghễ: “Cho dù Tần Mặc có yên ổn phát triển cho tới ngày hôm nay, thì con cũng có thể thắng được hắn. Tiểu tử đó là cái thá gì?”
“Chúc mừng Đại trưởng lão, Nghĩa Đức tộc trưởng, Hám thiếu gia khi nhận nghi thức ‘Dẫn khí quán thể’, nhất định có thể đứng đầu trong đám thiếu niên cao thủ của Phần trấn.” Vinh chấp sự tuôn một tràng.
“Tốt, tốt, tốt! Không hổ danh là cháu của ta.”
Đại trưởng lão vẻ mặt tươi cười, giao việc: “Bây giờ, con phải nhanh chóng gia tăng thực lực bản thân, chỉ còn ba ngày nữa là đến Gia tộc tế điện. Ba ngày này, con không thể lười biếng. Ngày mai, đến Tàng Thư Các, lấy bí tịch tuyệt học độc môn của gia tộc là ‘Phá Quân Quyền’ ra tu luyện. Với thực lực hiện nay của con, có thể tu luyện Linh cấp võ học.”
Nghe thế, Tần Hám vui mừng khôn xiết, trong lòng hắn tính toán, đợi sau khi Gia tộc tế điện xong xuôi, hắn muốn đứng trước mặt mọi người trong gia tộc, dùng Phá Quân Quyền mạnh mẽ đánh bại Tần Mặc, tuyên bố với tất cả mọi người rằng, hắn Tần Hám mới là người của Tần gia, thậm chí là đệ nhất Phần trấn trẻ tuổi nhất.
…
Sáng sớm, mặt trời vừa mới ló dạng, trời xanh không gợn chút mây.
Trong phòng luyện công, Tần Mặc khoanh chân ngồi yên một chỗ trên bồ đoàn, hai tay trước ngực chậm rãi vung lên, hai bàn tay tạo thành một thế kỳ dị, tu luyện Tần gia độc môn tâm pháp.
Hai cánh tay hắn mỗi lần vung lên đều tỏa ra khí tức nhàn nhạt. Giữa các cơ bắp trên cơ thể, có một dòng khí tức lưu chuyển liên tục mà mắt thường có thể nhìn thấy. Chúng trông như làn gió nhẹ lướt đi.
Từ cảnh giới Võ Đồ đến Võ Sĩ, thay đổi rõ rệt nhất là chân khí lưu chuyển trong cơ thể, có khả năng hiển lộ ra bên ngoài, hình thành khí tức tựa như gió.
Khí lượn như gió, đấy chính là mục tiêu của cảnh giới Võ Sĩ.
Tối hôm qua, sau khi từ chỗ gia gia về, Tần Mặc cũng không hề nghỉ ngơi, “đóng đô” trong phòng luyện công, mải miết tu luyện cho đến giờ, hy vọng nhanh chóng nắm chắc cảnh giới Võ Sĩ nhất đoạn.
Ngay lúc này, chân khí lưu chuyển không ngừng quanh thân Tần Mặc, lại còn xuất hiện một hiện tượng kỳ dị. Trong kinh mạch và chân khí gần như trong suốt ở đan điền, bỗng có gần một phần mười là màu tím.
Khi chân khí không ngừng di chuyển, khí tức giữa các cơ bắp của hắn cũng bắt đầu ẩn hiện màu tím. Đột nhiên, cả cơ thể hắn chấn động, thở dốc một hơi.
Ối!
Tần Mặc há mồm phun ra một dải khí tức mỏng, nó ngưng đọng lại chứ không tan đi, tựa như một mũi tên trong suốt bắn ra, đánh trúng bức tường cách đó hai mét.
Bộp!
Từ bức tường vọng đến một tiếng vang nhỏ, một dấu tích lờ mờ xuất hiện.
“Đây là…, chân khí truyền ra ngoài cơ thể, vì sao lại có lực xuyên thấu như thế!?”
Mở mắt ra, Tần Mặc nhìn thấy tình trạng trên chiếc vách, không khỏi ngẩn người. Ở cảnh giới Võ Sĩ nhất đoạn, chân khí tuy có thể truyền ra bên ngoài cơ thể, nhưng chỉ khi lưu chuyển khắp bên ngoài thân, thì mới phát huy hết mười thành công lực.
Với tu vi Võ Sĩ nhất đoạn, nếu thật sự khí phóng ra ngoài, cách cơ thể nửa mét, thì sức mạnh chỉ còn một phần.
Từ vị trí của hắn đến bức tường phía trước là hơn hai mét. Chỉ là một ngụm chân khí thổ ra, lực khi đánh trúng bức tường thường chỉ giống như gãi ngứa. Làm thế nào mà nó lại gây sứt mẻ bức tường được?
Khai triển nội nhãn, Tần Mặc nhìn thấy chân khí bên trong cơ thể có chứa một thứ gần như là khí tím, hắn liền nhớ ra một truyền thuyết của cảnh giới Võ Sĩ.
“Theo ghi chép của cổ tịch, ở cảnh giới Võ Sĩ, nếu có thể tu luyện được tử sắc chân khí, khí ẩn sắc tím, thì tại cảnh giới Võ Sĩ, có thể bất khả chiến bại. Loại tử sắc chân khí này có sức xuyên thấu kinh người như thế, xem ra truyền thuyết là có thật.” Tần Mặc nhớ lại nội dung trong cuốn cổ tịch đã từng xem.
Tuy nhiên, Tần Mặc lập tức lắc đầu. Kiếp trước, vì muốn hồi phục sức khỏe, hắn đã đọc rất nhiều sách vở, kiến thức uyên bác, so với thế hệ cao thủ trước của Phần trấn có phần hơn rất nhiều, dĩ nhiên, hắn thông thạo toàn bộ truyền thuyết này.
Trong truyền thuyết, ở cảnh giới Võ Sĩ, khi tu đến trạng thái mạnh nhất của tử sắc chân khí, kinh mạch toàn thân sẽ cuồn cuộn trào ra khí tím, như ánh bình minh vắt ngang trời, chính là Tử Khí Đông Lai.
Chỉ khi đạt đến trình độ như vậy mới có thể chính thức trở thành thiên hạ vô địch. Theo đó mà so, tử sắc chân khí trong cơ thể Tần Mặc chiếm chưa đến một phần trong chân khí toàn thân, nên vẫn còn kém xa lắm.
Tần Mặc lại nghĩ đến trận chiến đêm qua. Hắn có thể đấu ngang ngửa với Triệu Vĩnh, không chỉ nhờ vào thân hình cường tráng Đấu Chiến Thánh Thể, mà còn nhờ thi triển được tử sắc chân khí, khiến cho uy lực võ công tăng cao.
Trầm ngâm một chốc, Tần Mặc đứng dậy, mở cửa ra khỏi phòng luyện công.
Bên kia cánh cửa là phòng của hắn. Trên giường, tiểu nha đầu vẫn còn ngủ say, trên bàn bày ra la liệt các hộp lớn nhỏ.
Đây là lễ vật mà các trưởng bối đưa đến để chúc mừng hắn bình an trở về.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!