Ngại Gì Lên Giường - Ngại Gì Lên Giường - Chương 19: Vậy thì có lợi cho cậu rồi . . .
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Ngại Gì Lên Giường


Ngại Gì Lên Giường - Chương 19: Vậy thì có lợi cho cậu rồi . . .



Tắm xong cô cảm thấy nhẹ nhàng và khoan khoái hơn rất nhiều, Hứa Tử Ngư mặc cái áo thun to kia vào, vạt áo dài gần đến đầu gối của cô, cô đem mái tóc dài của mình cột cao giống như đuôi ngựa vậy, rất giống thời cô còn học trung học.

Tống Lương Thần gọi cô đến phòng ăn để dùng cơm, thức ăn cũng đã chuẩn bị xong. Có bánh bao, cháo trắng, trứng gà luộc, Hứa Tử Ngư ngửi thấy hương vị thơm nức, bao tử của cô cũng hết sức phối hợp ọc ọc kêu lên một tiếng. Không đợi hắn kéo ghế cho cô ngồi, tay của cô không khách khí liền cầm bánh bao lên ăn.

“Ăn cháo trước đã.” Tống Lương Thần đưa tay đoạt lấy cái bánh bao, đưa cái muỗng cho cô.

“Ah. . . . . . Trưởng lớp, mình đói bụng.” Hứa Tử Ngư chỉ biết trơ mắt nhìn Tống Lương Thần đang cắn cái bánh bao tỏa hương thơm ngào ngạt, nhai kỹ nuốt chậm từ từ nuốt xuống “Ah.”

Hứa Tử Ngư cầm cái muỗng đàng hoàng khuấy chén cháo, ăn vào một miếng mặt mày lập tức hớn hở nói :”Cậu mua ở đâu vậy, ăn ngon quá.”

“Vậy sao?” Tống Lương Thần nhìn thấy dáng vẻ khoa trương của cô, cũng không khỏi nở nụ cười.

“Đúng vậy, vừa thơm vừa ngọt, rất lâu rồi tôi không có ăn qua loại cháo nào ngon như vậy rồi.” Cả ngày hôm qua không có ăn miếng cơm nào, hiện tại gặp món cháo ngon như vậy Hứa Tử Ngư rất muốn ăn, dạ dày cũng ừng ực ừng ực đồng ý thỏa hiệp, cô cũng không thèm nói chuyện, lập tức vùi đầu mà ăn.

“Cháo tự tôi nấu đó.” Tống Lương Thần cầm một cái bánh bao lên đưa cho xô mà nói :”Ăn từ từ thôi, không ai giành ăn với cậu đâu” .

“Ừh ừh.” Cô nhận lấy cái bánh bao cắn một cái, ăn vào cảm thấy thật là ngon.

“Lớp trưởng cậu thật là giỏi đó, ai có thể gả cho cậu thì người đó thật hạnh phúc.” Hứa Tử Ngư ăn cái bánh bao nhưng cũng không quên nịnh hót hắn một chút, hoàn toàn không có lấy một chút cá tính của nữ nhà văn trẻ tuổi nên có đó là dè dặt cùng tự giác.

Tống Lương Thần cầm quả trứng gà lên lột vỏ mà nói :”Vậy thì có lợi cho cậu rồi.”

“Sao?” Trong miệng Hứa Tử Ngư đang ngậm một miếng bánh bao, ngẩng đầu lên nhìn Tống Lương Thần.

“Thôi bỏ đi” Ngón tay thon dài cầm lấy quả trứng gà đưa tới trước mặt cô, Tống Lương Thần thở dài mà nói :”Coi như mình chưa nói gì cả.” nhìn hắn Hứa Tử Ngư thở phào nhẹ nhõm, mặt tự nhiên tối đen lại, hắn định như vậy mà dọa người sao?

“Tống Lương Thần” Hứa Tử Ngư đưa tay nhận lấy quả trứng gà trong tay của hắn, nhìn bộ dáng mặt đen của hắn, nhất thời cô có chút tự trách, cảm thấy bản thân mình thật sự không nên ở nơi mấu chốt này mà làm tổn thương hắn, vì vậy tận tình nói :”Mình biết rõ Bạch Hinh kết hôn, cậu cũng không vui vẻ gì, nhưng chuyện tình cảm khó tránh khỏi sẽ bị thương.”

Tống Lương Thần buồn cười nhìn cô một chút, vừa muốn giải thích chuyện này nhưng hắn thấy sắc mặt của cô có chút không đúng.

Hứa Tử Ngư vừa nuốt miếng trứng gà xuống cổ, bên trong dạ dày liền bắt đầu sôi trào, không để ý mình đang nói chuyện gì nữa liền che miệng chạy tới nhà vệ sinh. Toàn bộ thức ăn mới vừa ăn lập tức đều nôn ra, cô nôn mà mặt mày tràn đầy nước mắt, thầm nghĩ hai ngày nay bản thân mình khi dùng cơm cũng đều là như vậy.

Tống Lương Thần lo lắng ở phía sau lưng cô mà vỗ vỗ, thấy cô cũng không cỏn nôn nữa, hắn vội vàng đỡ cô dậy.

“Có phải là uống nhiều rượu quá nên dạ dày đã bị hư rồi hay không, đợi tôi thu dọn một chút, tôi dẫn cậu đi gặp bác sĩ.”

“Không sao đâu” Hứa Tử Ngư cầm khăn giấy lên lau mặt, lắc đầu mà nói :”Có thể đây là do bệnh cũ tái phát, tôi về nhà ăn uống thuốc bao tử là được rồi.”

“Bệnh cũ sao? Sao tôi không nhớ cậu có bệnh bao tử nhỉ?” Biểu hiện trên mặt của Tống Lương Thần cực kỳ nghiêm túc, khiến cô nhớ tới năm đó hắn giảng bài đại số cho cô đến lần thứ ba mà cũng không có nghiêm túc như bây giờ vậy .

“Đúng đó. . . . . . Lúc tôi còn học đại học không chú ý việc ăn uống, không cẩn thận nên bị.”

Đang nói thì chuông cửa liền vang lên, Tống Lương Thần đi ra mở cửa, Hứa Tử Ngư từ trong liếc mắt nhìn ra, mắt liền to tròn. Không khỏi sợ hãi than thầm “Trời, người đẹp.”

Đứng ngoài cửa là một cô gái rất đẹp, không phải cái loại xinh đẹp bừng bừng tràn đầy sức sống giống như Bạch Hinh, mà là một loại xinh đẹp thanh thúy mang theo chút lãnh đạm cùng tao nhã. Người đẹp lãnh đạm giương mắt nhìn Hứa Tử Ngư, trong ánh mắt đó mang theo tia chấn động, sau đó thu hồi lại ánh mắt, bình thản cùng ung dung nói gì đó với Tống Lương Thần. Tống Lương Thần cũng bước ra ngoài nói vài câu, sau đó tay cầm hai túi giấy đi vào. Người đẹp lãnh đạm cũng không đi vào cùng hắn.

“Cậu mặc cái này vào trước, chúng ta sẽ đến bệnh viện.” Tống Lương Thần đem túi giấy đưa cho Hứa Tử Ngư. Cô mở ra xem, bên trong là một cái váy bằng vải bông cùng với một đôi giày hiệu Cavans. Cái nhãn hiệu này cô đã nhìn thấy qua vô số lần rồi, nhưng cho tới bây giờ chưa từng mua qua.

“Đắt quá đi, tôi không muốn.”

“Được thôi” Tống Lương Thần khoanh tay nói :”Vậy cậu cứ mặc bộ y phục này mà đi ra ngoài.”

Hứa Tử Ngư cúi đầu nhìn cái áo thun to trên người của mình, cảm thấy bản thân mình mà ăn mặc như vậy đi ra ngoài có hơi không thích hợp, sau khi suy nghĩ một lát liền nói :”Hay là mình mặc bộ đồ hôm qua thôi.”

“Bộ quần áo đó hôi lắm rồi, lúc nãy tôi đã bỏ nó vào máy giặt rồi.”

“Cậu . . . . . . Thôi đi, ngu sao không mặc.” Hứa Tử Ngư cầm bộ quần áo lên, Tống Lương Thần biết điều lui ra khỏi phòng sau đó đóng cửa lại. Phải nói Tống Lương Thần là người đàn ông tỉ mỉ không người nào có thể sánh bằng, tùy tiện mua một bộ quần áo cho cô, so với chính bản cô đi thử cũng còn vừa hơn. Trong lòng của Hứa Tử Ngư âm thầm quyết tâm, về đến nhà nhất định sẽ lấy tiền trả lại cho Tống Lương Thần, nhưng mất cả ba tháng tiền lương của cô đó nha, thật là nhức đầu.

Chuẩn vị xuất phát Tống Lương Thần liền nhận được điện thoại, lúc vừa bắt đầu còn chau mày ừh hai tiếng, sau đó hắn lại để cái cặp hồ sơ xuống, rồi một mình ra ban công nói chuyện, Hứa Tử Ngư nghe giọng nói của hắn hình như đang cùng người nào đó bực mình, hình như đối phương không muốn để hắn lập tức đi đâu đó, nhưng hắn lại không đồng ý.

Nói chuyện đượe năm sáu phút gì đó hắn đã cúp điện thoại, lúc trở lại tay đang xoa huyệt thái dương.

“Không có việc gì chứ? Nếu không tự tôi đi cũng được.” Hứa Tử Ngư rất ít khi thấy hắn nổi giận, bộ dáng nghiêm chỉnh rất không giống như bình thường, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, cô hận không thể lập tức đi bộ cho xong.

“Tôi sẽ chở cậu đi.”

“Chuyện đó, cậu đang tức giận?”

“Ừh.” Ặc, lúc này không phải nên nói không có sao? Hứa Tử Ngư muốn ngẩng đầu lên nhìn trời, lại chỉ nhìn thấy nóc của thang máy mà thôi, trên nóc còn in ngược bóng dáng của cô và Tống Lương Thần, Tống Lương Thần vẫn còn mở to mắt nhìn cô.

“Vậy làm sao bây giờ?” Cô quay đầu nhìn hắn, một bộ ngượng ngùng, dáng vẻ của cô như muốn nói ‘tôi cũng không biết cách an ủi người khác nha’.

Tống Lương Thần nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói :”Hay là cậu kể một câu chuyện cười cho tôi nghe đi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN