Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn
Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn - Chương 12: ĐƯỜNG HI TRỞ VỀ.
– Này! Anh làm gì vậy? Tiểu Hắc và Tiểu Bạch còn chưa ăn xong nha! Thả em xuống! – Tiểu Vy vùng vẫy trong lòng Lãnh Phong. Hắn ta hôm nay làm sao vậy? Từ lúc ăn tối xong sắc mặt rất không tốt a! Nàng còn chưa kịp dọn đồ của hai tiểu cẩu kia đã kéo nàng lên lầu nha! (Tiểu cẩu: chó con)
Hắn vẫn giữ vững nhịp đi, mặc dù con thỏ ngốc kia có mắng chửi đến đâu, hắn nói:
– Tiểu Hắc và Tiểu Bạch của em quản gia Bình sẽ chăm sóc! Còn bây giờ, Tiểu Vy là của anh và do anh sẽ chăm sóc! – Hắn cười tà.
– Nói nhảm gì vậy? Anh tính làm gì hả? Em lại la lên mà xem! Em sẽ đi mách Lạc cha anh!
Nàng như con gấu túi mà nhảy tưng tưng trong lòng hắn. Đến khi nằm trong phòng hắn vẫn giữ vững quan điểm trên, vẫn tiếp tục giẫy giụa. Căn bản không để ý sắc mặt hắn lúc này, chỉ nghe giọng hắn ra lệnh:
– Đủ rồi Vy Vy…
Nàng không để ý, vẫn tiếp tục vùng vẫy.
– Vy Vy..
Nàng vẫn là không thèm nghe lời hắn, lực đạo vùng vẫy tăng lên.
– Đủ rồi! – Hắn cao giọng nói với nàng.
Tiểu Vy cũng bị lời nói của hắn làm cho hoảng sợ, quên cả việc cố thoát khỏi hắn. Ôi.. Hắn là đang tức giận?
Sắc mặt hắn cũng dịu đi vài phần, đưa tay vuốt tóc nàng, thanh âm trầm thấp vang lên:
– Vy Vy. Em đừng nên chọc giận anh..
– … – Nàng nhìn hắn, đôi môi khẽ cắn cắn. Khởi đầu việc hắn ăn nàng, luôn luôn là câu nói này a.
– Vy Vy, nhớ lời nói chiều nay của em chứ?
– Là anh muốn em làm gì cũng được a… – Nàng cúi đầu, thanh âm nhỏ nhẹ nhu mì.
– Đúng vậy, là anh yêu cầu em làm gì em cũng phải làm… Em hiểu chứ? – Hắn cười cười nhìn nàng.
– … – Chết tiệt! Khỉ gió! Sao lúc đó mày lại nói vậy hả Tiểu Vy? Sao mày không động não hắn sẽ làm gì mày chứ? Nàng luôn mồm chửi rủa, cảnh tượng đó đã thu hết vào tầm mắt Lãnh Phong. Hắn bật cười, bàn tay to lớn ôn nhu giữ hai tay nàng, cúi xuống ghé sát tai nàng nói:
– Hối hận cũng muộn rồi Vy Vy.. Từ giờ anh muốn em làm gì cũng được phải không?
Và trong căn phòng của một người nào đó. Có hai người nào đó đang dính sát lấy nhau ý đồ tư mật. Một người nào đó thì luôn mồm mè nheo đánh đá người, còn một người nào đó thì vẫn tiếp tục công việc của mình.(Việc gì thì các bạn tự biết nhá! Ta đây hơi bị “trong sáng”! Hơ hơ ..)
**********************************************************
Nàng ngồi trong phòng khách xem bộ phim New Moon (Trăng Non) cùng với bịch bắp rang bơ cỡ lớn. Gối lên đùi Lãnh Phong, nàng liên tục mè nheo đủ thứ vô lý. Ví dụ như đoạn hội thoại sau:
Nàng: Nếu như anh được chọn mua một món đồ cho em khi cưới anh sẽ mua gì?
Hắn: Anh sẽ mua nhẫn cho em!
Nàng: Nhưng em thích quần áo!
Hắn: Vậy thì anh sẽ mua quần áo cho em!
Nàng: Sao anh không mua nhẫn cưới khi chúng ta cưới nhau?
Hắn: Vậy anh sẽ mua cả hai!
Nàng: Em nói chỉ được một thôi mà!
Hắn: …
Thật sự là hắn rước “của nợ” này về nhà chắc sẽ sớm đi cấy tế bào thép mất. Cuối cùng trời cũng không phụ lòng hắn, cho hắn cái tiếng chuông cửa giải thoát. Thấy quản gia Bình định ra mở cửa, hắn nói lớn:
– Bà quản gia! Để tôi!
Đứng dậy, Tiểu Vy cũng không khó chịu là bao nên tiếp tục xem phim. Hắn cũng chẳng quan tâm ai đến, có người bấm cửa là may lắm rồi. Nào ngờ đâu vừa mở cửa, cái bóng bên ngoài đã chạy vào ôm chầm lấy hắn vui mừng nói:
– Phong! Em nhớ anh quá à!
– Này! Cậu định giết chúng tớ bằng cánh để ở bên ngoài chờ cậu à? – Lúc này nam nhân mới đi vào, tay xách nách mang một đống đồ. Nhìn thấy nàng bên trong, huýt sáo vài cái, quay sang hỏi Lãnh Phong:
– Này! Em họ xa của cậu bên Anh à? Đẹp đó! Giới thiệu tớ đi!
Hắn lườm nam nhân kia, rồi quay sang với nữ nhân đang ôm ngang lưng mình nói:
– Được rồi! Nha đầu…
– Phong… – Nàng nhìn hắn và nữ nhân kia. Thực khó chịu a. Cô ta là ai? Sao cư nhiên đến đây lại ôm Lãnh Phong thân mật vậy?
Lúc này hắn mới để ý tầm mắt nàng rơi xuống cánh tay đang ôm chặt hắn kia, vội gỡ tay nữ nhân kia xuống. Nói với nàng:
– Vy Vy đây là Lục Quân, bạn của anh, còn đây là…
– Xin chào! Tôi là người yêu Lãnh Phong! – Nữ nhân kia từ đầu đã đội mũ vành lớn che gần hết khuôn mặt. Nàng nhìn không rõ. Giờ cởi mũ ra. Nữ nhân đó nhìn nàng, ngay lập tức im bặt.
– Nha đầu! Không phải đâu tiểu thư. Cô này là người yêu của Lục Quân đây nha. – Nam nhân tên Lục Quân kia đi lên, kéo nữ nhân kia vào lòng cười cười
– Tiểu Vy! Nha đầu này! – Dưới bốn con mắt của hai nam nhân kia, nữ nhân này chạy tới ôm chầm lấy Tiểu Vy.
Tiểu Vy cũng vui không kém, nhìn nữ nhân kia:
– Đường Hi! Cậu về nước lúc nào?
– Mới đây thôi! – Đường Hi cười cười
– Hai người.. quen nhau hả?
– Đúng vậy! Bọn em là chị em mà! Tiểu Vy hiểu em hơn cả anh đấy! – Đường Hi lườm Lục Quân.
– Cũng tốt! Hai người bọn họ quen nhau, bây giờ còn cậu lạc loài thôi Lục Quân! – Lãnh Phong vỗ vỗ vai Lục Quân.
– Này! Sao tôi lạc loài? – Lục Quân không cam phận nhìn Lãnh Phong.
– Xem đi! Ở đây ai cũng biết nhau cả rồi. Trừ có Vy Vy nhà tôi không biết anh thôi.
– Này! Sao lại Vy Vy nhà anh?
– Chứ cậu định làm gì? – Lãnh Phong nhướn mày với Lục Quân, tỏ vẻ đắc ý.
– Ôi! Tiểu Vy cậu ổn không? Dạo này thấy xinh đẹp lên nha. Thân hình chữ S rõ ràng nha! – Đường Hi vẫn không kiêng nể tiếp tục vỗ vỗ hai má Tiểu Vy.
Lúc này đây, Lục Quân liếc nhìn Lãnh Phong, giọng tầm ngầm chán nản:
– Tại sao một mỹ nhân hoàn hảo như kia lại rơi vào tay thằng khốn nạn này hả ông trời?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!