Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn - Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn - Chương 18: TỐC ĐỘ.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn


Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn - Chương 18: TỐC ĐỘ.



Cuối cùng thì Tiểu Vy cũng ngừng khóc, ở trong lòng hắn xem hắn làm việc. Nàng nhìn những ngón tay thon dài của hắn lướt trên bàn phím với tốc độ khủng khiếp. Với những biểu đồ số chằng chịt với nhau như vậy, nàng nhìn qua đã thấy chóng mặt. Nàng ngồi trong lòng hắn nhưng hắn lại chẳng tỏ vẻ vướng víu khó chịu, vẫn điềm nhiên làm việc.

– Chiếc Aventador bên dưới là của em?

– Ưm.. Lục Quân nói anh có Lykan HydeSport?

– Anh đều để chúng ở Anh. Chỉ mang theo Reventon và LP 560-4 đó thôi.

– Ưm.. – Nàng dựa đầu vào lòng ngực hắn.

– Lục Quân nói em tiết kiệm được 20 phút đi làm cho anh ấy.

– … – Phải rồi! Nhớ lại lúc đó mặt Lục Quân xanh mét nhìn đồng hồ, nàng bật cười.

– Là thật sao? – Hắn cúi xuống nhìn nàng.

– Vâng.

– Em dám đua với anh không? – Hắn hỏi nàng.

– Nếu em thắng hoặc thua? – Nàng ngước lên nhìn hắn.

– Nếu em thắng, anh sẽ cho em ăn đồ ngọt đến hết đời. Còn nếu em thua, em sẽ phải ngoan ngoãn nghe theo lời anh!

Vì bản tính hiếu thắng và hạnh phúc cho đồ ngọt. Nàng gật đầu như búa bổ:

– Đồng ý!

Vậy là ngày hôm đó, các nhân viên công ty từ tầng trệt đến tầng 79 và người ngoài được tha hồ hò hét đứng xem cuộc đua giữa hai giai nhân ngời ngời. Nàng đẹp kiêu sa với bộ công sở màu đen, áo sơ mi để lộ ra vùng cổ trắng nõn, đôi chân thon dài gợi cảm cùng giày cao gót. Hắn mặc áo sơ mi trắng hờ hững để lộ cơ ngực rắn chắc, thoải mái dựa vào xe, khẽ nhếch mép cười lạnh khiến bao nữ nhân ở đó được phen trầm trồ. Hai siêu xe cùng họ cũng không hề thua thiệt, một đen một vàng thu hút bao ánh nhìn của giới chơi xe. Và tất nhiên, màn này không thể thiếu phóng viên. Tiểu Vy và Lãnh Phong mỗi người một vai vế to lớn, giờ họ lại công khai đính hôn, đi đua siêu xe thì quả là sự kiện lớn.

Nàng ngồi trong xe, đeo bao tay, khẽ cười đắc thắng. Hắn là muốn thua sao a? Nàng hồi 18 tuổi đua xe còn giỏi hơn cả Hải Từ – anh trai nàng a.

Nhìn Lục Quân đang cầm khẩu súng mini đưa lên :

– Đoàng!!!

Hai siêu xe lập tức phóng đi với tốc độ kinh người, đám người dần dần nhốn nháo, tìm chỗ cao để đứng xem rõ hơn. Tiểu Vy nhấn ga đến 350km/h, nhìn bóng dáng xe của Lãnh Phong bị mất hút đằng sau. Bỗng nhiên có giọng nói hắn vang lên:

– Nhìn lên trên đi cô bé! – Nàng được nối dây với hắn nên có thể nói chuyện được.

Nghe lời hắn, nàng nhìn lên trên, ở đằng xa, xe hắn vượt lên từ lúc nào? Không thể nào, nàng mắt chữ O mồm chữ A nhìn xe của hắn. Xe nàng là Lamborghini Aventador, siêu xe mạnh và nhanh nhất trong dòng xe Lamborghini, siêu xe của hắn dù đắt giá và hiếm nhưng chỉ xếp thứ 18, đứng cuối trong bảng xếp hạng siêu xe nhanh nhất mà!

– Đừng nghĩ mua về là anh chỉ có thể làm thế! Anh tân trang lại rồi!

– Không thể nào!

– Nếu em thấy không côn bằng thì chúng ta cùng đua bằng chiếc KAR.

– KAR? – Nàng vẫn không phục, tiếp tục nhấn ga dù đã đạt tới tối đa.

– Koenigsegg Agera R!

– … – Không thể nào! Chiếc đó giữ kỷ lục Guinneess nha! Hắn thực sự là vung tiền như tát nước sao?

– Anh có hai cái à? – Nàng bán tính bán nghi hỏi hắn.

– Anh đã tặng cho Lục Quân và Khải Bình vào dịp sinh nhật họ lần trước rồi!

– Vậy giờ?

– Giờ thì anh còn hai cái!

– … – Ôi… Tiểu Vy muốn tôn hắn lên làm bậc thầy tối cao nha! Nàng tiêu tiền của Bạch Đỗ cha còn chưa bằng một nửa hắn, huống hồ là hắn tiêu tiền chính mình mà không thương tiếc gì nha!

Lái xe về trong một nỗi đau thua cuộc. Hắn đã đạp đổ cái cột vững chãi nhất trong lòng nàng, đổ rồi lại vỡ tan tàn mây khói nữa. Nước mắt ngắn dài oán hận nhìn hắn. Hắn xoa đầu nhìn nàng:

– Vy Vy! Tốt nhất đừng nên thách thức anh! Anh đã từng thắng cuộc thi đua xe công thức đấy!

Nụ cười đông cứng trên khuôn mặt Tiểu Vy. Nàng ai oán nhìn hắn:

– Hứ! Không thèm! Đi về!!! – Nàng lên xe phóng đi.

– Haizz! Lục Quân à! Xem ra tớ phải đưa cậu về rồi! – Hắn vỗ vỗ vai Lục Quân.

Lục Quân đông cứng như tượng. Để Lãnh Phong đưa về? Thà anh đi xe với Tiểu Vy còn hạnh phúc hơn!

————————————————————————————————————-

Vào lúc này đây, không ai biết Tiểu Vy lại một lần nữa tham gia cuộc đua xe trên đường lớn…

Nàng nhấn ga, chiếc xe vàng bóng vút đi thật nhanh, thoát khỏi tầm kiểm soát của hai chiếc xe màu đen đằng sau. Người đàn ông ngồi trong xe rút điện đàm ra:

– Đại ca! Cô ta đi với tốc độ rất cao! E rằng sẽ xảy ra chuyện nếu chúng tôi theo sát!

Từ bên kia vọng ra câu nói trầm trầm:

– Cô ấy rất giỏi! Cứ theo sát cô ta! Nếu các người làm cô ta bị thương thì ráng mà nhận tội!

Người đàn ông lại đút điện đàm vào túi áo, ra lệnh với người bên cạnh:

– Theo sát!

Nàng ngồi trong xe, nhìn qua kính chiếu hậu, đôi mắt lạnh tanh nhìn hai chiếc xe đen đang đuổi theo, lo lắng nói:

– Bọn người này là ai vậy?

Vừa đến đoạn cua, nàng nhanh chóng cầm lái, qua khúc cua lại tăng tốc. Hai chiếc xe đã đến gần xe nàng, một người đàn ông cầm súng lục ngắm vào bánh xe nàng. Chưa kịp bóp cò bỗng “Đoàng!” một tiếng.

Nàng vượt lên vài mét, phanh lại. Bước xuống xe, nàng nhìn hai chiếc xe đã nổ tan tành kia. Rồi lại quay lên nhìn núi. Chỉ có rừng cây che phủ, nàng nhìn kỹ, phát hiện thấy một nữ nhân mặc bộ đồ đen đang cầm một khẩu súng lớn đứng ở chỗ tảng đá. Nữ nhân đó quay ra nhìn nàng, kéo mũ xuống chào nàng rồi rời đi.

– Là ai vậy? – Nàng nhìn xác hai chiếc xe đang bốc khói nghi ngút kia. Tốc độ của ba chiếc xe đi nhanh như vậy, hơn nữa lúc đó, nàng lại gần sát chúng, cho dù xe nàng nổi bật thì phải là một người thực chuyên nghiệp mới có thể ngắm chuẩn xác mà lại không hề lệch sang bên xe nàng chút nào. Sao người đó lại bảo vệ nàng? Những người trong hai chiếc xe kia muốn làm gì nàng? Họ là ai?

Sau khi Tiểu Vy thông báo cho cảnh sát. Nàng ngồi bệt xuống xe, khẽ nhắm mắt. Nàng mệt quá! Rất mệt…

– Bạch tiểu thư! Bạch tiểu thư! – Cảnh sát khẽ gọi nàng dậy.

Nàng mở mắt, xung quanh là ánh đèn nhấp nháy của xe cảnh sát và đèn flash chói mắt. Thấy nàng tỉnh dậy, ông nở nụ cười với nàng:

– Bạch tiểu thư! Tôi đã thông báo với Bạch gia và Lạc gia, cô có ổn không?

– Tôi ổn! – Nàng nhìn về hai chiếc xe đó.

Vị trưởng cảnh sát cũng nhìn theo ánh mắt nàng, giải thích:

– Bạch tiểu thư thật may mắn! Họ là những kẻ làm trong giới xã hội đen! Được biết là người chống đối Bạch gia và Lạc gia! Ai đã cứu cô vậy?

– Tôi không biết… – Nàng dựa vào xe đứng dậy.

Lãnh Phong phóng xe đến. Vội bước ra ngoài, sắc mặt không được tốt cho lắm. Hắn đi đến bên trưởng cảnh, nói:

– Cảm ơn! Ông đi làm việc đi! Tôi xem cô ấy chút!

– Vâng! Tạm biệt Lạc thiếu! Chúc cô sớm bình phục, Bạch tiểu thư! Có việc gì tôi sẽ liên lạc với cô!

Nàng không nói được gì, cổ họng khô rát. Chỉ biết gật đầu cười nhẹ. Lãnh Phong ôm nàng vào lòng, lo lắng hỏi:

– Em có sao không?

Nàng lắc đầu.

– Em không sao…

– Để anh đưa em về!

– Vâng…

————————————————————————————————————-

Ngồi trong phòng, hắn nghe tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, tâm tình dịu nhẹ đi chút ít. Buổi chiều, khi hắn vừa định về thì nghe tin nàng gặp tai nạn ở đường lớn. Khuôn mặt hắn không chút huyết sắc lái xe thật nhanh đến đó. Vừa nhìn thấy nàng không bị thương, nàng vẫn ổn. Hắn thầm cảm ơn trời đất. Nhưng khi nhìn hai chiếc xe vẫn đang cháy lửa kia, hắn bỗng phân vân không dứt. Ai đã cứu nàng? Hai vị trưởng bối vừa được nhận tin cũng rối rít cả lên, vì vậy không thể là họ. Vậy là ai?

Đang phân tâm suy nghĩ, nàng khẽ gọi tên hắn:

– Phong…

Hắn ngẩng đầu nhìn nàng. Nàng vẫn như vậy, vẫn ôn nhu khi ở bên hắn, vẫn xinh đẹp ngọt ngào như vậy, và hắn thích thế. Kéo nàng vào lòng, hắn hỏi:

– Chiều nay em không sao chứ?

– Em không sao. Những người đó… là muốn hại em?

– Đúng vậy.. – Hắn dịu dàng vuốt tóc nàng.

– Thật may là cô ấy cứu em – Nàng cười nhẹ, ôn nhu nằm trong lòng hắn như con mèo nhỏ.

– Cô ấy?

– Đúng vậy! Cô ấy mặc đồ đen đứng trên vách đá khuất ở núi. Cô ta cầm một khẩu súng rất lớn, cô ấy đội mũ kín nên em không nhìn thấy mặt. Xong rồi, cô ấy còn gật đầu chào em nữa. Hình như cô ta biết em..

Hắn cười:

– Vậy sao?

– Đúng… Và em cũng thấy cô ấy rất quen thuộc… – Nàng ngáp dài, ngủ thiếp đi trong lòng ngực ấm áp của hắn.

Hắn đem nàng đặt lên giường. Rồi đóng cửa ra ngoài thật nhẹ nhàng. Ở bên dưới, Lục Quân, Khải Bình và Đường Hi đã đứng ở đó. Hắn nói:

– Hắn đã bắt đầu hành động. Chúng ta nên làm buổi tiệc mừng một người quay trở lại đi!

– Người mới? – Đường Hi thắc mắc.

– Ừm! Bạch Tiểu An…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN