Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn - Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn - Chương 57.1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn


Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn - Chương 57.1



CHƯƠNG 57.1

Sáng sớm, tại khu biệt thự của Bạch lão gia…

Tiểu An bị đặt trên ghế, ủy khuất nhìn Khải Bình.

– Còn nhìn cái gì? Nói đi! – Khải Bình nhận ra ánh mắt đáng thương nhìn mình xin lỗi, trừng mắt đe dọa.

Một bên, cha mẹ Bạch nhìn thấy nữ nhi nhà mình bị đe dọa sợ đến mức run cả người như thỏ con. Trong lòng kêu lên tiếng vui vẻ.

Tốt! Tốt!

Bạch Đỗ cùng Khả Ngân lúc trước bất lực nhìn con gái mình ngày càng hư hỏng không nghe lời ai, hiện tại hắn dạy dỗ được cô, trong lòng không khỏi thỏa mãn.

Con rể! Đây chính là con rể thứ hai của nhà ta a!!!

Ông bà có phúc có được hai đứa con rể vừa tuấn mỹ lại có hiếu nữa a!!

– Bố, mẹ.. – Tiểu An len lén nhìn hắn, nhỏ giọng.

– Bố mẹ, là con trai! – Khải Bình dù chưa được sự đồng ý, không kiêng kị mở miệng trước, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn nữ nhân bên cạnh.

– Con trai? Con trai a! Mình à, là con trai a! – Khả Ngân xúc động nói lớn.

– Con rể! Con rể tốt! An nhi đều giao cho ngươi! – Bạch Đỗ cười, vỗ vỗ bả vai hắn.

– Ba.. – Tiểu An nào đó giật mình, ủy khuất nói.

– Ba cái gì? Nha đầu ngươi cũng có con với người ta, mau liệu mà an phận kết hôn đi. Khải Bình tuy không có hơn Lãnh Phong nhưng cũng rất được a! – Khả Ngân ngắt lời cô.

Tiểu An sau khi bị chỉnh đốn vài lần, oán giận nhìn hắn:

– Đê tiện!

– Đê tiện mà cưới được em, tốt rồi! – Hắn nhún vai đắc ý.

Cô nhướn mày.

Ha, bị chửi là đê tiện còn đắc ý cái gì?!

Hắn là kẻ khùng a!

Khải Bình đi đến, kéo lấy tóc cô vuốt ve không ngừng tay, một bên ghé sát tai cô thì thầm:

– Bảo bối, chuẩn bị nhảy vào nấm mồ hôn nhân.

* * *

– Phong, muốn ăn bánh trung thu a!! – Tiểu Vy nằm trên giường bệnh, nhìn người nào đó đang cắm đầu vào máy tính không rời.

– Bánh trung thu? – Lãnh Phong nhíu mày nhìn nàng.

Khẩu vị nàng sao càng lúc càng thay đổi.

– Đúng! Bánh trung thu cổ truyền a! – Tiểu Vy xoa bụng tỏ vẻ đáng thương.

– Qua Trung Thu rồi, ăn cái gì?

– Nó ngon a! – Tiểu Vy chống tay lên giường nói.

Lãnh Phong trong lòng thầm cười trộm. Hắn cư nhiên biết nàng Tết Trung Thu*, đặc biệt lại càng thích ăn bánh thung thu.

*Tết Trung Thu: Dạ, bên đó người ta gọi là Tết Trung Thu, bên ta chỉ gọi tắt là Trung Thu thôi J

Về cái này, hắn nhớ năm ngoái, nàng cư nhiên giữa mùa hè đòi hắn ăn cái loại bánh chết tiệt này, hại hắn đêm hôm bất mãn cũng phải rời giường kêu đầu bếp làm.

– Muốn ăn bánh trung thu? – Lãnh Phong đóng máy tính hỏi.

– Muốn a, bánh trung thu hạt sen nhân trứng, bánh trung thu đỗ xanh nhân trứng! – Tiểu Vy cười.

Nàng thích nhất ăn bánh trung thu cổ truyền nha. Đặc biệt là bánh trung thu đỗ xanh nhân trứng. Vỏ mềm ăn ngon, đỗ xanh ngọt lịm, trứng nhân lại mặn. Kết hợp này khá tốt, nàng thích ăn a!

– Muốn ăn do đầu bếp làm?

Nhìn tiễu mỹ nhân gật đầu liên tục, tỏ vẻ cao hứng. Hắn tưởng tượng đằng sau nàng thêm cái đuôi trắng đang vẫy vẫy, bỗng chốc phì cười.

– Phong, anh là điên a?! – Tiểu Vy quơ tay ra trước mặt hắn nói.

Lãnh Phong một giây im lặng, đanh mặt lại hỏi:

– Tại sao nói vậy?

– Đúng a, anh ngồi cười một mình. – Tiểu Vy chỉ mặt hắn nói.

– Anh đâu cười một mình, còn em phải không? – Hắn kéo người nào đó ôm vào lòng, tận lực thưởng thức mĩ vị mê người.

Tiểu Vy bị hắn hôn bất ngờ, vốn ngăn cản không được, đành hé miệng ra một chút.

Lãnh Phong thấy nàng không cự tuyệt, ngược lại còn nhiệt tình như vậy, mừng rỡ càng hôn nàng sâu hơn.

“Phập!”

Nhìn sắc lang nào đó bật dậy kêu đau, vẻ mặt như mèo ranh mãnh cười cười, răng nanh xinh đẹp cắn cắn cánh môi đỏ.

Aiz, tại hắn cả nha!

– Bảo bối, em dám cắn anh? – Hắn lau vệt máu trên miệng mình, tức giận nhìn nữ nhân nhỏ mặc đồ rộng thùng thình kia.

Thỏ Vy chu môi, dùng ánh mắt to tròn lúng liếng nhìn hắn:

– Người ta bị ốm phải nằm viện, anh còn nháo cái gì? Muốn ăn bánh trung thu!

– Muốn ăn? Tự đi! – Sắc lang không được thỏa mãn, tâm tình đi xuống dốc không phanh.

– Được! Tự đi cho anh xem! – Tiểu Vy hậm hực xốc chăn, xỏ dép lê hình con thỏ đi ra bên ngoài.

Hứ! Không đi thì thôi, tự đi cũng tốt!

Đi đến hành lang, vô tình liếc qua cửa sổ. Nàng nhìn xuống bên dưới, hai mắt đột nhiên sáng lên.

– Bánh trung thu kìa?!

Một mặt còn lại, Lãnh Phong ngồi trong phòng, khuôn mặt không chút biểu cảm nhìn đồng hồ đã vượt qua mười phút.

Nha đầu kia, muốn ăn bánh trung thu chỉ cần đến quầy lễ tân là được, hắn dù sao cũng đã dặn trước. Vậy tại sao mười phút rồi còn chưa trở lại?

Hắn đứng dậy, chỉnh lại vạt áo lộn xộn, trấn giữ phong thái lạnh lùng bước ra bên ngoài, nhìn hai tên bảo vệ mặc vest đen:

– Cô ấy đâu?

– Thưa ngài, phu nhân đi về hướng lễ tân, nhưng không có nói cho chúng tôi đi đâu. – Một tên vệ sĩ cung kính nói.

– Tốt! – Hắn bỏ lại một câu, hướng quầy lễ tân bước đi.

– Tôi lấy hai cái này đi! – Tiểu Vy chỉ vào hai bánh màu nâu tuyệt đẹp bên trong lồng kính nói.

Hắc hắc, nàng vẫn ngửi thấy được mùi thơm. Trước giờ Lãnh Phong đều mua cho nàng mấy loại bánh hiệu, nàng ăn nguội không cảm thấy ngon, hiện tại còn nóng, thơm nữa a!

– Không cần trả lại đâu! – Thấy cô gái kia bụng cầm tiền đưa lại cho nàng vội xua tay.

Nàng ngay từ đầu nhìn thấy đã biết cô gái này còn học đại học, vừa nhìn thấy cô bạn nữa đi theo. Ừm, có lẽ tự làm kiếm tiền. Nàng dù sao cũng là người có lòng rộng lượng, giúp đỡ họ cũng tốt.

– Sủi cảo, nhìn tớ kiếm được bao nhiêu này! – Cô bạn thân cầm xấp tiền đi đến trước mặt cô gái vẫy vẫy.

Trong lòng bụng khoe cô một trận, hai ngờ vừa thấy nữ nhân đứng đằng sau cầm bánh trung thu nhìn mình, lập tức hô to:

– Bạch tiểu thư, là Bạch tiểu thư a!

– Hả? – Tiểu Vy mắt tròn nhìn cô gái kia chỉ mình hô lớn, đồng thời mấy người đi đường cũng xúm lại xung quanh cô.

Đám báo chí ở đâu cũng chạy ra, xô đẩy chen lên hàng trước:

– Bạch tiểu thư! Bạch tiểu thư! Gần đây cô cùng ngài Lạc rất ít xuất hiện, hai người có phải sắp kết hôn?

– Không! Không phải! – Tiểu Vy nheo mắt, theo phản xạ đưa tay che ánh sáng nhấp nháy liên tục.

Lãnh Phong đứng dựa vào quầy lễ tân, ánh mắt lạnh lùng nhìn nhân viên lễ tân trước mặt, tỏ vẻ không hài lòng nói:

– Không thấy sao?

– Không, không thấy ạ! Ngài xem, đĩa bánh tôi vẫn để ở đây, đứng nửa ngày cũng không thấy phu nhân đi ra lấy. – Nhân viên tiếp thị sợ hãi, đưa hẳn đĩa bánh ra cho hắn xem.

– Có thấy cô ấy đi qua không?

– Dạ?! Nhiều người quá, có lẽ tôi không để ý lắm…

– Có thấy cô ấy đi qua không? – Hắn nhắc lại, trán đã nổi đầy gân xanh.

– Dạ.. Không…

– Chết tiệt! – Lãnh Phong hung hăng trừng mắt nhìn nữ lễ tân, rầm một

tiếng đẩy cửa đi ra ngoài.

Nha đầu ngốc, dám náo loạn chạy đi đâu?

Tiểu Vy đỏ mặt, đưa tay kéo cổ áo mình thu hẹp trở lại vòng cổ thanh tú. Nàng vẫn mặc áo của hắn a, chuyện này thật mất mặt.

– Bạch tiểu thư, có phải đó là áo của ngài Lạc? – Một người phóng viên đánh bạo hỏi.

– Cái này… – Nàng mặt đỏ lựng. Mặc áo của hắn ra ngoài quả thực không phải chuyện tốt.

– Chết tiệt! Mấy người làm cái trò gì? – Lạc Lãnh Phong người còn chưa tới, giọng nói tức giận vang lên.

– Ngài Lạc! Ngài Lạc! Bạch tiểu thư mới từ bệnh viện ra, cô ấy có phải bị thương?

Mặt Tiểu Vy đầy hắc tuyến. Mấy người phóng viên này, có cho họ hỏi hết, chắc họ hỏi đến cả đời vẫn chưa xong!

Lãnh Phong lạnh lùng đi đến, cánh tay cường tráng túm lấy nàng ôm vào trong lòng.

Mặt bị ép sâu vào ngực hắn, mùi vị nam tính đặc thù vây quanh nàng, thậm chí còn có mùi thuốc lá thong thoảng.

– Ngài Lạc, Bạch tiểu thư nói ngài và cô ấy không kết hôn, chuyện ấy có phải thật?

Thỏ Vy trừng mắt, tay nắm chặt áo sơ mi của hắn.

Đau! Đau chết a! Hắn đang siết tay nàng?!

Lãnh Phong nhìn nàng cảnh cáo: “Em còn động đậy, bỏ luôn ở đây!”

Ngay lập tức, người nào đó trừ bỏ vùng vẫy, im lặng tuyệt đối để hắn ứng phó.

– Bảo bối, em lại giận anh sao?

Nàng nhìn hắn khẽ gật gật, sau khi nhìn ánh mắt sắc bén kia lại lắc lắc.

– Thật xin lỗi, cô ấy hay sợ hãi trước hôn nhân. Bảo bối, vừa nãy anh nói để anh mang bánh cho, không thích còn chạy ra đây làm gì? – Câu cuối, hắn cười tuấn lãng dành cho nàng nói.

Giả tạo! Cáo già! À không, sắc lang! Đại sắc lang!

Tiểu Vy trong lòng thầm chửi rủa, mặt oán hận nhìn khuôn mặt tươi cười muốn bức chết người kia.

Hắn đưa tay nhấc cằm nàng lên, cúi xuống hôn lên bờ môi mềm mại, cường đoạt lấy nàng, môi lưỡi dây dưa không dứt. *KellyKil: AAA!! Đỏ mặt!!*

– Ưm! – Tiểu Vy mở lớn mắt, cảm nhận môi dưới mình đau rát. Hắn cắn nàng!

– Bảo bối, lần sau ngoan một chút! – Bên tai nàng cắn nhẹ, giọng nói của hắn trở lên tà ác.

Xong, hắn buông cằm xinh đẹp ra, hai tay vẫn thân mật ôm nàng, đối với đám phóng viên cười giả tạo:

– Nếu các vị rảnh, có thể đến dự lễ cưới của chúng tôi!

– Ngài Lạc, Bạch tiểu thư có phải mặc áo của ngài?

Lãnh Phong đầu đầy hắc tuyến, cúi xuống nhìn chằm chằm người nào đó đang đỏ mặt luống cuống kéo cổ áo che đi, lửa giận trong lòng lập tức bùng phát.

– A, bảo bối, em thật hậu đậu! Người vẫn mệt sao, anh đã nói để anh đi rồi còn không nghe, thật hư! – Hắn cắn mạnh lên chóp mũi nàng, mắt cười híp lại phong tình.

Đám người lúc này ồ lên một tiếng. Kẻ ngốc cũng biết hắn nói mấy câu này, hẳn phải có mờ ám nha!

Tiểu Vy lúc này im thin thít, mặt đỏ nay càng đỏ hơn vùi sâu trong lòng hắn, hai tay vì sợ cũng luồn ra đằng sau ôm chặt lấy hắn.

Lãnh Phong cũng thuận thế vui vẻ ôm chặt nàng, cười cười nói:

– Cô ấy ngại đó mà!

Lại ồ thêm tiếng nữa. Thỏ Vy lúc này thẹn quá hóa.. thẹn hơn, uất hận ở trong lòng cắn áo hắn.

– Được rồi, bảo bối, ta đi về thôi! – Lãnh Phong thỏa mãn ôm nàng như vớ được sủng vật, xoay người bước về phía bệnh viện, bỏ lại đám người đang bị vệ sĩ khủng bố chặn lại đằng sau.

Về đến phòng, Tiểu Vy mắt đẫm lệ nhìn hai bàn tay trắng nõn nà chẳng có thứ gì cả.

– Ô ô… Đê tiện! Quá đáng!

Lãnh Phong ngồi phịch trên ghế, áo khoác từ lúc nào đã nằm sóng soài trên giường, hắn nhay nhay mi tâm đau nhức nhìn tiểu mỹ nhân đang diễn phim cảm động.

– Bảo bối, còn gì nữa?

– Bảo bối cái gì?! – Tiểu Vy ủy khuất nhìn hắn.

Hắn gần đây luôn cao hứng, lại thường xuyên gọi nàng là bảo bối.

Bảo bối! Bảo bối! Thật nhọc!!

– Vy.. – Lãnh Phong không cam lòng chỉnh lại.

– Bánh! Bánh của em đâu? – Tiểu Vy giơ hai tay trống trơn của mình ra, khóc lớn hơn.

Lạc Lãnh Phong xoa mi tâm, không chịu được độ khóc long trời nở đất của người nào đó, khẽ rống to:

– Im lặng!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN