Tiểu Thư Băng Giá - Tiểu Thư Băng Giá - Chương 46
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Tiểu Thư Băng Giá


Tiểu Thư Băng Giá - Chương 46



CHAP 46:

Buổi sáng sớm tinh mơ, trời còn phủ đầy sương lạnh. Đồng hồ vẫn gõ từng nhịp nhịp nhàng.

5h Am

Giờ này là lúc mọi người đang vùi xâu trong tấm chăn ấm áp để hưởng những cảm giác ân lành. Nhất là trong nhưng thời tiết lạnh lẽo như thế này. Nhưng nó thì khác, nó đã thức dậy từ sáng sớm, thay cho mình một cái váy đen phù hợp , ko quá hở hang. Tự tay mình xuống bếp để chuẩn bị một số món ăn, đây toàn là những món ăn mà mẹ nó trước đây rất thích. Phải! Hôm nay chính là ngày giỗ của mẹ nó. Chuẩn bị thêm một số nhang đèn, nó tự lái xe đến nghĩa trang nơi chôn cất mẹ nó – nghĩa trang ” Bình An “. Nơi nó ko muốn đến nhất cũng là đây.

Sau 1h đồng hồ lái xe đến đây. Nó đem tất cả đò của mình chuẩn bị lúc nãy ra, trên tay còn đem theo bó hoa , là loại Hoa mẹ nó thích nhất, tiến vào trong nghĩa trang. Bên trong nó hàng trăm ngôi mộ lớn nhỏ, được phủ đầy sương vì đây là một ngọn đồi. Nó bỏ qua những ngôi mộ đó đi thẳng lên đồi. Nơi đây hoàn toàn khác với phía dưới, cả một vùng rộng lớn ko đầy ấp những ngôi mộ, mà chỉ có một ngôi mộ duy nhất ở trên đây thôi, một ngôi mộ nằm ở trung tâm của ngọn đồi. Vì chính ba nó đã bỏ tiền ra mua hết tất cả những mảnh đất xung quanh ngôi mộ. Tiến đến đứng trước bia mộ, nó đặt những món ăn của mình ra đĩa rồi xếp trước mộ. Đốt ba nén nhang cắm vào lư hương trước mộ, nó bắt đầu nhỏ những khóm cỏ mọc cao xung quanh bằng tay. Sau khi xong việc nó đến quỳ trước ngôi mộ, nhìn vào tấm ảnh của người phụ nữ trên bia mà nở ra nụ cười tươi nhất từ trước đến nay. Miệng thì thầm những lời nhỏ nhẹ, ko hề có tia băng giá nào cả:

-” Mẹ! Con gái bất hiếu đến thăm mẹ đây!”. Nó im lăng một lúc rồi nói tiếp.

-” Đã lâu rồi ko gặp mẹ! Mẹ thấy con đã lớn khôn ko? Con rất là nhớ mẹ mẹ có biết ko?”.

*****

6h30p sáng..

Zan thức dậy với bộ đông fphucj quen thuộc. Vui vẻ chạy sang phòng nó với dự định gọi nó dậy đi học. Nhưng khi mở cửa phòng nó ra thì hoàn toàn ko thấy ai hết. Còn đang lo lắng ko biết nó đi đâu mà sớm dậy thì Zan phát hiện một tờ giấy có nét chữ của nó . Liền chạy lại đó và cầm lên xem: ” Hôm nay tao nghĩ học, có việc bận!”. Chỉ ngắn gọn như thế. Zan gãi gãi đầu khó hiểu. Hôm nay nó có việc bận gì nhỉ, Zan nhất thời ko nhớ ra được.

Nhưng thôi ko suy nghĩ nữa, nó nói có việc chắc chắn là việc rất quan trọng. Zan cũng ko tiện xen vào làm gì. Hôm nay ko có nó nên Zan quyết định để tài xế chỡ mình đi, dù gì mọi người cũng đã biết ko cần gì phải giấu nữa. Vừa đến trường Zan vừa bước chân xuống thì đã có rất nhiều người nhìn Zan vì loại xe Zan đi là một trong những siêu xe hiếm có trên thế giới. Chiếc xe vừa rời khỏi trường học thì Gin lúc đó vừa bước đến trước mặt Zan:

-” Sao hôm nay lại đi xe vậy?”.

-” À! Tại hôm nay Yun ko đi học đi một mình cũng buồn nên quyết định đi xe thôi.”. Zan trả lời vui vẻ.

Nhưng khi nhìn thấy hai người đang đi lại gần mình hì vẻ mặt vui vẻ nhanh chóng biến mất , thay vào đó là vẻ mặt khinh khỉnh khi nhìn thấy Sam cứ bám riết bên cạnh hắn. Vội cầm lấy tay Gin Zan liền kéo đi:

-” Thôi chúng ta lên lớp đi! Nơi này ” yêu khí ” nhiều quá!”. Zan ko quên để lại một câu châm chọc rồi đi mất.

Hắn đứng đó vẻ mặt ko mấy vui vẻ nhìn theo bóng Zan. Mọi chuyện rốt cuộc tại sao lại trở thành như thế này? Chẳng lẽ hắn làm vậy là sai? Hắn chỉ nhìn thấy gì thì nói đó thôi mà. Nhưng nghĩ vậy chứ trong lòng hắn vẫn luôn rất muốn đến gặp nó xin lỗi. Mấy hôm nay hắn ko hề thấy nó đi học, hay tại nó ko muốn gặp hắn nên ko muốn đi học? Tất cả cũng chỉ tại hắn quá tức giận nên nói những gì ko nên nói với nó. Ko biết vết thương trên tay nó bây giờ sao rồi? Rất muốn hỏi Zan nhưng lại ko dám.

Sam đứng bên cạnh liếc mắt nhìn theo Zan. Nếu ko phải hắn đang ở đây nhất định nhỏ sẽ cho Zan một cái tát. Thấy hắn cứ đứng thần thờ nhỏ liền lay nhẹ tay hắn, mở giọng dịu dàng nói:

-” Chúng ta cũng lên lớp thôi anh!”.

-” Ừm…”.

Giờ ra chơi, sao khi bàn mọi chuyện với Zan , Gin liền qua bàn hắn.

-” Kan! Tối nay nhà Zan có tiệc, muốn mờ chúng ta tham gia mày đi ko?”. Gin vui vè mở lời.

-” Tao… Đi được sao?”. Hắn ngập ngừng hỏi, có thật là nó mướn mời hắn.

-” Thì Zan mời chúng ta mà!”. Gin nói.

-” Vậy thì tao đi!”.

Hắn vui vẻ trả lời. Cuối cùng cũng được gặp nó nói lời xin lỗi rồi.hắn nhất định phải nắm bắt cơ hội này.

Cả hai người vui vẻ nói chuyện mà ko biết được câu chuyện này đã lọt vào tai người thứ ba. Sam ngồi đó nghe hết cuộc nói chuyện, trên mặt khẽ nhăn lại suy nghĩ. Nhưng sau đó liền dãn ra nở nụ cười quỷ dị. Đến tối. Đồng hồ Điểm 7h . Gin đã ở nhà nó từ lúc chiều để chuẩn bị mọi thứ. Bây giờ đã hoàn tất mọi việc chỉ chờ thời cơ thôi. Zan và Gin lên phòng khách ngồi đợi mọi người đến. Tiếng chuông cửa vang lên, Gin nhanh chóng chạy ra mở cửa. Vừa nhìn thấy hắn cậu liền tươi cười, định chào hỏi nhưng khi nhìn thấy Sam bên cạnh vẻ mặt cậu liền đờ ra.

-” Sam… Cũng đến sao?”.

-” Vâng! Chào anh, ở nhà chán quá em định rủ anh Kan đi chơi nhưng anh ấy bảo phải đi dự tiệc nên em đã xin anh ấy đi theo cho vui. Nhưng ko ngờ lại ở nhà của Yun.”. Sam ngây thơ nói như ngạc nhiên lắm.

Nhỏ cũng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy nhà nó. Chẳng những đẹp mà còn lớn hơn nhà nhỏ rất nhiều. Nhỏ thật sự ganh tị với nó.

-” Vậy… Thôi thì hai người vào đi!”. Gin ko hề muốn việc này chút nào.

Zan định đứng lên chào hắn nhưng cũng vừa trong thấy Sam thì liền ngồi xuống tiếp tục xem ti vi như ko nhìn thấy ai cả. Gin khó xử nhìn hắn, nhưng chỉ nhận được cái gật đầu từ hắn. sam nhanh nhẹn chạy lại chỗ Zan ngồi ngồi xuống tươi cười nói chuyện như thân lắm:

-” Chào Zan! Ko ngờ nhà cậu lại đẹp như vậy!”.

-” Cảm ơn! Cũng bình thường thôi!”. Zan hờ hững trả lời.

Biết Zan ko thích mình, nên Sam cũng nhanh chóng đứng lên đi lại cạnh hắn. Gin liền mời hai người lại ghế ngồi, người làm cũng liền mang nước lên. Kế hoạch lúc đầu của Zan và Gin bước đầu đã gặp trục trặc rồi. Ko biết khi nó về sẽ xảy ra chuyện gì đây?

To be continue….. Tiếp :

Cạch…

Tiếng mở cửa nhẹ nhàng như mọi khi, nhưng hôm nay đặc biệt làm cho Zan thấy giật mình và lo lắng. Lúc đầu còn mong nó về nhưng bây giờ cô nàng lại muốn nó đi đâu đó đến khuya về cũng được. Vì bận rộn những việc bài tiệc và những chuyện xảy ra ở đây nên Zan đã quên mất hôm nay là ngày quan trọng của nó.

Xoay đầu ra cửa nở nụ cười méo mó nhìn nó. Mọi người đang trong bếp nên chỉ có mìn Zan ở đây thôi, nên nó ko hề biết chuyện gì đang xảy ra. Nó đi thẳng vào nhà nhìn thấy biểu hiện của Xan ko hỏi khó hiểu liền hỏi:

-” Tớ về rồi! Có chuyện gì sau trong cậu rất lạ?”.

-” Ko có gì hết! Tớ vẫn bình thường mà.”.

Zan cười ngây ngô nhìn nó trong lòng thì thầm nghĩ ” ko có gì mới lạ!”.

-” Vậy tớ lên thay đồ đây!”.

Vừa nói xong đang định bước đi lên phòng thì nó bị tiếng nói của ai đó kéo về . Đứng yên như bị hoá đá tại chỗ:

-” Yun về rồi à! Vậy chúng ta có thể nhập tiệc rồi!”. Là Sam.

Sam từ trong bếp chạy ra thấy nó đang định lên phòng thì liền nở nụ cười kính đáo. Sau đó vui vẻ gọi nó lại. Nó xoay người lại nhìn nhìn Sam, khuôn mặt mệt mõi hoàn toàn biến mất thay vào đó là rất rất u ám. Nhanh chóng xoay sang nhìn Zan, nó lạnh nhạt hỏi:

-” Chuyện này… Là sao?”.

Zan ú ớ đang định trả lời thì đúng lúc đó, hắn và Gin từ trong bếp đi ra. Lúc nãy ở trong đó hai người nghe tiếng nó nên liền đi ra.

-” Yun! Hôm nay muốn mở tiệc nên mượn nhà cậu tổ chức . Cậu thay đồ rồi xuống chúng ta nhập tiệc.”. Gin vui vẻ nói. Cậu muốn tạo một cái ko khí khác.

-” Mở tiệc?” Nó khó chịu hỏi lại.

-” Phải đó Yun! Tớ muốn chúc mừng cậu khỏi bệnh nên mời mọi người đến đây ăn tiệc.” Zan thêm vào.

Nó lúc này mới xoay sang nhìn Zan. Chẳng lẽ Zan lại ko nhớ hôm nay là ngày quan trọng gì của nó? Chẳng lẽ lại ko biết tâm trạng hôm nay của nó cực kì xấu sao?

-” Cậu… Quên hôm nay là ngày gì rồi à?” Nó khó hiểu hỏi Zan mong Zan sẽ nhớ được.

-” Ngày…?”

-” Thôi chúng ta mà xuống ăn thôi, thức ăn nguội rồi!”. Gin nhanh chóng phá ” vòng vây ” giúp Zan.

Nó vẫn ko trả lời cứ đứng đó mà nhìn Zan. Nhưng sau khi thấy Zan quay sang Gin mà cười là nó đã biết Zan thật sự ko nhớ gì cả. Khó chịu bước tiếp lên phòng. Ở đây nó từ nãy đến giờ ko thèm nhìn mặt đến một người đang đứng cạnh Gin.

Hắn đứng đó nhìn nó. Từ lúc thấy nó về hắn đã định chào hỏi nhưng khi thấy vẻ mặt của nó như vậy thì dũng khí cuối cùng cũng biến mất. Nhưng sau khi quan sát nó hắn thấy nó hôm nay hình như rất mệt mõi. Chẳng lẽ nó vẫn chưa khỏi bệnh sao?

-” Thay đồ nhanh rồi xuống nha!”. Zan nói với theo nó lúc nó vừa khuất sau cua quẹo.

******

-” CẠN LY!!!”. Zan , Gin, Sam đồng thanh hét to.

Chỉ có nó và hắn là im lặng uống rượu mà thôi. Sau khi thay quần áo xong nó ko muốn xuống thì liền bị Zan kéo xuống đây. Gin với Zan thì ngồi gần nhau , hắn thì cứ bị Sam đeo dính nên cũng ngồi cạnh nhau. Nó ngồi gần Zan nhưng đối diện với hắn. Cảm giác cực khó chịu.

Hắn cũng thấy như vậy. Nhiều lần hắn gỡ tay Sam ra khỏi người mình thì điều quay sang nhìn nó. Hắn muốn xem nó có phản ứng như thế nào. Nhưng cái hắn nhận được ngay cả ái liếc mắt của nó cũng ko có. Nó cứ ngồi đó nhâm nhi ly rượu ngay cả đũa cũng ko đụng. Nhưng chén của nó lại đầy ấp thức ăn do Zan gắp. Hắn cứ ngồi nhìn nó, đến cả ăn cũng ko ăn, nhưng chén cũng rất nhiều thức ăn do Sam gắp. Cảnh này ko khỏi khiến Zan chướng mắt chỉ muốn một đạp đá bay Sam ra khỏi đây. Kế hoạch của Gin và Zan xem như phá sản hoàn toàn. Sau khi ăn uống xong mọi người liền cùng nhau lên phòng khách nói chuyện . Những chuyện Gin và Zan đem ra nói đều ko liên quan đến Sam. Nó ngồi đó lâu lâu chỉ ậm ừ vài từ. Hắn thì tham ai được vài câu sau đó mọi chuyện cũng đâu vào đấy.

Sam nhiều lần xen vào nhưng nhanh chóng bị Zan gạt ra ko thương tiếc. Nhỏ ấm ức lắm , rất tức giận Zan. Nhưng ngồi như vậy cũng chán, nhỏ thật sự ko muốn nên liền cắt ngang cuộc nói chuyện mà nói:

-” Tớ thấy ngôi nhà này rất đẹp, ko biết có thể cho tớ đi tham quan một vòng ko?”.

-” Được chứ! “. Zan hào hứng nói cuối cùng cũng cắt đuôi được Sam rồi.

Sam đứng dậy vui vẻ bước đi lên lầu. Mọi người cũng thôi ko để ý đến nhỏ nữa.

Nhỏ đi qua các phòng đều mở cửa ra xem thử. Những căn phòng này có vẻ ko ai sử dụng nhưng hoàn toàn sạch sẽ và đầy đủ tiện nghi ko khác gì khách sạn 5 sao cả. Thật làm cho nhỏ ghen tị. Đúng là chủ tịch tập đoàn tầm cỡ Quốc tế có khác. Nhà nhỏ thật sự thua xa lắm.

Đến cuối hành lang nhỏ nhìn thấy một căn phòng chưa đóng cửa mà được mở hờ ra. Đèn từ bên trong theo khe cửa mà chiếu ra ngoài. Nhỏ tò mò bước lại. Đẩy nhẹ cánh cửa ào trong nhỏ nhìn tổng quát căn phòng . Căn phòng này khác hoàn toàn với những ái nhỏ vừa đi qua . Hình như căn phòng này là của nó. Đột nhiên nhỏ phát hiện trên tủ đầu giường có một tấm ảnh. Người phụ nữ trong hình rất đẹp nụ cười vô cùng sáng. Nhìn kĩ thì có nét rất giống nó. Hình như là mẹ nó.

Sam tức giận khi nghĩ đến đây. Sao nó có tất cả vậy? Thông minh, xinh đẹp, giàu có bây giờ lại có người mẹ đẹp như thiên thần như thế này. Nhỏ thật sự ko cam tâm có phải ông trời đã ưu đãi cho nó quá ko. Nhỏ tất cả mọi mặt đều ko bằng nó. Ngay cả hắn cũng yêu nó nữa. Thật sự ko thể chấp nhận mà.

Siết chặt khung ảnh trên tay. Càng nhìn nhỏ càng ganh tị với nó. Nhanh chóng nở nụ cười quỷ dị . Sam nhìn khung ảnh lần nữa sau đó bàn tay từ từ thả lỏng và buông ra. Bức ảnh theo đó rơi tự do xuống đất.

Bốp…

Khung ảnh bằng thủy tinh vỡ tan tành những mảnh vỡ văng khắp nơi. Chưa hả dạ, nhỏ dùng đôi giầy cao gót của mình thẳng chân chà đạp lên bức ảnh dưới đất. Khiến tấm ảnh lấm lem. Vừa chà nhỏ vừa mắng thầm trong miệng:

-” Tại sao? Tại sao lại bất công như vậy chứ ? ”

End Chap 46

Sorry mọi người nha! Dạo này ta lại bắt đầu đi học thêm nên ko có thời gian viết chap chỉ có thể ra chap ngắn thôi. Mong mọi người thông cảm. Ta rất cảm ơn những lời góp ý của các bạn . Ta sẽ cố gắng ra chap đều nhưng hơi ngắn nha! Iu mọi người!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN