Tu Tiên Cũng Cần Nhân Duyên - Huynh đệ so tài
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Tu Tiên Cũng Cần Nhân Duyên


Huynh đệ so tài



Author: Trần Nguyệt Vân

Ầm ầm!

Hai bên va chạm, sóng khí thổi quét xung quanh. Dao động năng lượng đập vào màn chắn Kim Quang, khiến màn chắn lung lay dữ dội. Cảnh tượng trước mặt khiến nhiều người hoảng sợ, lực công kích mạnh như thế, đổi lại là bọn họ chưa chắc đã có thể chống đỡ.

Nam Cung Hy và Nam Cung Siêu đối mặt với nhau, hỏa long há to mồm ngoạm lấy lôi quang lập lòe phía trước. Từng tia chớp vàng nhạt nổ tung trong miệng hỏa long, ngăn cản đường tiến công của nó.

Linh lực trong người Nam Cung Siêu xoay chuyển điên cuồng, không ngừng rót vào phòng ngự lôi quang. Lớp này bị cắn nuốt sẽ có lớp khác xuất hiện, tốc độ hấp thụ lôi quang của hỏa long không nhanh bằng tốc độ tái tạo.

Nhận thấy hỏa long không thể xuyên qua lớp phòng ngự, Nam Cung Hy đẩy mạnh công kích. Tay phải vẫn giữ nguyên thế đối chọi với lôi quang, tay trái thu về, dồn linh lực vào nắm đấm, rồi tung ra một quyền. Huyệt Thừa Khấp cấp sáu mở ra, nội lực từ huyệt vị đổ vào kinh mạch lan khắp tứ chi, tiếp thêm sức mạnh cho quyền kia.

Rầm!

Dao động năng lượng lại một lần nữa bùng nổ, Nam Cung Siêu đã nghiêng người sang một bên. Đôi mắt khẽ nheo lại, liếc nhìn nắm đấm của Nam Cung Hy ở ngay sát bên vai phải. Nắm đấm kia đã xuyên qua lôi quang, tấn công trực diện vào cánh tay Nam Cung Siêu. May mắn Nam Cung Siêu đã nhanh hơn một bước, nếu không rất có thể đã bị thương rồi.

Nam Cung Hy không hề ngừng lại, mà lập tức ra đòn tiếp theo, tay trái mở rộng tạo thành móng vuốt, mạnh mẽ lui về xé rách lớp phòng ngự. Hắn xông vào lớp phòng ngự, mặc cho đám lôi quang đánh lên cơ thể, khiến y phục của hắn rách nát trông rất thảm hại.

Nam Cung Siêu mở to mắt nhìn Nam Cung Hy liều mạng vượt qua lớp phòng ngự, hai tay nhanh chóng thu về, thiết lập lớp phòng ngự mới. Nhưng trước khi ấn quyết hình thành, thì hỏa long lại một lần nữa lao đến, cuốn lấy hai bàn tay của Nam Cung Siêu. Hỏa long hóa hình từ Viêm Hỏa, mang theo cái nóng kinh người thiêu đốt da thịt hắn.

Cảm nhận nổi đau da thịt bị đốt cháy, Nam Cung Siêu nghiến răng lùi lại, cố gắng hoàn thành ấn quyết trên tay. Lúc bấy giờ, một luồng sáng màu vàng rực rỡ lóe lên từ ấn quyết. Lan từ bàn tay của Nam Cung Siêu, nhanh chóng bao phủ toàn bộ cơ thể hắn. Ánh sáng màu vàng giống như chiếc áo giáp kim sắc, ngăn cản nhiệt độ hung hãn của hỏa long.

Hỏa long điên cuồng bay quanh Nam Cung Siêu, muốn tìm một chỗ sơ hở trên áo giáp kim sắc, nhưng đành bó tay chịu thua. Không thể làm gì được Nam Cung Siêu, hỏa long liền trở về bên cạnh Nam Cung Hy, bao bọc lấy cơ thể hắn. Cái miệng hết há ra rồi lại đóng vào, giương nanh múa vuốt liên tục gầm gào. Nam Cung Hy lập tức lùi lại, giữ khoảng cách an toàn với Nam Cung Siêu.

“Hy Nhi, đừng quá ỷ vào Viêm Hỏa!’’ Nam Cung Siêu lên tiếng nhắc nhở.

Biến thế phòng thủ thành chủ động, lôi quang lập lòe nhanh chóng bao phủ lấy hai tay Nam Cung Siêu. Năng lượng trút vào nắm đấm cuồn cuộn như biển cả, lúc sau nhiều hơn lúc trước. Cho đến khi Nam Cung Siêu cảm thấy đã đạt tới giới hạn, lập tức đánh một quyền về phía Nam Cung Hy, hoàn toàn giải phóng năng lượng.

“Đa tạ Nhị ca nhắc nhở!’’ Nam Cung Hy mỉm cười trả lời.

Không nói hai lời, phát động linh lực bổ trợ cho hỏa long, hai tay biến ảo khôn lường, quyền thế tựa như thế rồng phi thăng. Chân trái lùi ra sau, thân trên hạ thấp, nội lực dào dạt dâng lên đổ vào tay phải. Hắn tung ra một quyền, chưởng lực xé gió mà đi. Hỏa long luôn sẵn sàng đợi lệnh, nay uốn quanh chưởng lực, đẩy thẳng công kích về phía Nam Cung Siêu.

Hỏa long quyền và nắm đấm kim sắc va chạm, lại dấy lên một trận phong ba.

Rầm rầm!

Sóng khí lại một lần nữa bùng nổ, thổi quét xung quanh. Dao động năng lượng đáng sợ cày nát mặt đất, những vệt nứt dài xuất hiện chằng chịt. Ngay cả Nam Cung Siêu và Nam Cung Hy cũng bị năng lượng bùng nổ thổi bay, không ngừng lùi lại phía sau.

Nam Cung Siêu không thể không triệu hồi đao Thước Thủ, thân đao lấp lánh ánh vàng, sấm chớp lập lòe xung quanh. Hắn giơ đao quá đầu, dồn sức cắm mạnh xuống đất. Mũi đao sắc bén mang theo sức nặng ngàn cân xuyên qua mặt đất, bị năng lượng bùng nổ đẩy ngược ra sau, kéo lê một đường.

Nam Cung Hy cũng không khá khẩm hơn, cả cơ thể bị đẩy lùi ra sau, không thể dừng lại. Hai tay nhanh chóng thủ thế, linh khí xoáy tụ bao bọc cơ thể, tạo nên lớp phòng ngự đáng sợ. Trong ngoài ba lớp bảo vệ, lực lượng phát ra khiến không gian xung quanh vặn vẹo.

Rầm!

Lớp phòng ngự Thủ Khuyết va chạm với màn chắn Kim Quang, tạo ra tiếng nổ lớn. Nhưng nhờ thế mà Nam Cung Hy mới dừng lại được, có Thủ Khuyết bao bọc, cú va chạm vừa rồi chẳng hề hấn gì với hắn. Nam Cung Hy đứng thẳng người lên, phủi phủi vạt áo trước, đưa mắt nhìn về phía Nam Cung Siêu: “Nhị ca ra tay nặng thật! Đúng là không hề nhường!’’

Nam Cung Siêu lau vết máu nơi khóe miệng, cũng đứng lên, nhấc đao Thước Thủ khỏi mặt đất, vác lên vai. Liếc mắt nhìn Nam Cung Hy một cái, rồi cười nói: “Đệ đã chiến đấu hết sức, nếu nhường thì ta thua chắc.’’

Đôi mắt đẹp của Nam Cung Hy khẽ nhắm lại, luồng khí xoáy tụ không ngừng xoay chuyển xung quanh. Tàn ảnh di chuyển mỗi lúc một nhanh, che đi ấn quyết mà Nam Cung Hy đang phát động. Hai bàn tay cong lại thành vuốt sắc, hỏa long gào thét uốn lượn bao quanh. Ảo ảnh cự long* bất ngờ xuất hiện, như có như không phía sau lưng Nam Cung Hy.

*cự long: rồng khổng lồ, rồng lớn.

Nhận ra dao động khác thường của lớp phòng ngự Thủ Khuyết, Nam Cung Siêu nhanh chóng lập lại thế tấn công. Linh lực được phát động, đổ vào đan điền mỗi lúc một nhiều, truyền vào đao Thước Thủ, chuẩn bị oanh kích.

Nhưng trước khi Nam Cung Siêu kịp hành động, thì động tác của Nam Cung Hy vẫn nhanh hơn một bước. Hai tay đấm về phía trước, đại chưởng liên tiếp xuất ra, đánh thẳng về phía Nam Cung Siêu. Đại chưởng hóa thành vuốt rồng, mang theo sức mạnh kinh người của Viêm Hỏa, giương cao như muốn chộp lấy Nam Cung Siêu.

Mắt thấy vuốt rồng lao đến, Nam Cung Siêu giơ cao bảo đao, gia tăng linh khí, hai tay thuần thục xoay tròn thân đao, chém ra mấy chục nhát. Đao quang xé gió đối đầu với vuốt rồng bên kia, hai phía va chạm, năng lượng bùng nổ. Nhưng lần này lại không giống lần trước, cuồng phong nổi lên gào thét xung quanh vuốt rồng.

Đối mặt với đao quang đáng sợ trước mặt, vuốt rồng không hề do dự mà xé nát đao quang. Một đường càn quét, trong nháy mắt đã phá vỡ mấy chục đường đao, lao thẳng về phía trước. Tốc độ kinh người khiến Nam Cung Siêu có muốn cũng không thể tránh được, đao Thước Thủ được triệu hồi chắn trước mặt Nam Cung Siêu.

Ầm ầm ầm!

Ba tiếng nổ liên tiếp phát ra, vuốt rồng giáng xuống đụng độ với thế phòng ngự của đao Thước Thủ. Giống như bão tố quét qua đụng phải thành trì vững chắc, một chín một mười đối chọi nhau. Thân đao trong tay Nam Cung Siêu run rẩy, nhưng hắn không thể dừng lại. Uy lực của vuốt rồng rất mạnh, chỉ cần hắn ngừng đổ linh lực vào đao, chắc chắn sẽ bị vuốt rồng một chưởng thổi bay.

Cùng lúc đó, bỗng nhiên hỏa long từ đâu xuất hiện, giáng xuống từ trời cao. Hóa ra, trong khi vuốt rồng khống chế ngăn cản lực tấn công của Nam Cung Siêu. Thì Nam Cung Hy đã chớp lấy thời cơ, đề khí phóng mình lên cao, hoàn thành ấn quyết ban đầu còn dang dở.

Oanh kích Nam Cung Siêu từ trên không, chưởng lực kinh hồn theo bàn tay hạ xuống, hỏa long đậm màu mở to miệng phóng đi. Đến khi nhận ra tình hình không ổn thì đã muộn, Nam Cung Siêu ngẩng đầu lên. Chỉ nhìn thấy rồng lửa giáng xuống, mở to cái miệng khủng bố, nhe răng sắc nhọn lao về phía hắn.

Rầm, rầm!

Hỏa long biến thành một quả cầu lửa đỏ rực, va chạm trực diện vào Nam Cung Siêu, khiến áo giáp kim sắc nát vụn. Ánh sáng bùng nổ bao trùm lấy không gian, sóng khí lấy vụ nổ làm trung tâm lan ra xung quanh. Dao động năng lượng càn quét đến đâu, mặt đất bị xới nát đến đó. Thậm chí ngay cả đại trận Kim Quang cũng không chịu nổi, vỡ tan trước sự chứng kiến của mọi người.

Khắp võ đài tỷ thí đều im lặng, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt. Vầng hào quang ấy như mặt trời nhỏ bừng sáng, làm lu mờ mọi thứ xung quanh. Nam Cung Viễn và Nam Cung Hải đồng loạt đứng dậy, tiến về phía trước để nhìn rõ hơn.

Khi luồng ánh sáng ấy biến mất, giữa sân đấu mơ hồ có thể nhìn thấy hai cái bóng. Mặt đất dưới chân hai người vỡ nát, sụp lún thành một cái hố to. Nam Cung Hy hơi khom người, đặt tay lên vai Nam Cung Siêu, trên tay chồng chất vết thương còn đang rỉ máu.

Còn Nam Cung Siêu vẫn giữ nguyên tư thế cầm đao Thước Thủ, thế nhưng vuốt rồng đã biến mất. Nam Cung Siêu từ từ mở mắt ra, cảm thấy tức ngực, vừa mở miệng, máu tươi đã tuôn trào. Hắn vận khí kiểm tra cơ thể mình một lượt, dù bị thương nhưng không đến mức nghiêm trọng như hắn tưởng. Nam Cung Siêu kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt của Nam Cung Hy thì thất thần.

Hai mắt Nam Cung Hy nhắm chặt, chân mày cau lại như đang phải chịu đựng điều gì đó. Bàn tay đặt lên vai hắn đang chảy máu, gân mạch toàn thân căng cứng. Từ khóe miệng của Nam Cung Hy, một dòng máu đỏ thẫm rỉ ra, từng giọt tí tách rơi xuống đất.

“Hy Nhi! Đệ làm sao vậy?” Nhận ra Nam Cung Hy không ổn, Nam Cung Siêu sợ hãi nắm lấy tay hắn. Hoàn toàn không quan tâm đến thương tích của mình, vội vàng xoay người đỡ lấy Nam Cung Hy.

Nghe thấy tiếng gọi, Nam Cung Hy mới chậm rãi mở mắt, trong con ngươi đen tuyền không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì. Khẽ nở nụ cười trấn an Nam Cung Siêu: “Nhị ca, đệ không sao!’’

Vừa rồi khi hắn ra tay đã không kiềm chế tốt, đến tận khi công kích đè ép lên Nam Cung Siêu mới nhận ra. Năng lượng tấn công quá lớn, rất có thể sẽ khiến Nam Cung Siêu bị thương nặng. Dẫn đến việc tổn thương căn cơ, kinh mạch bị hủy. Chưởng lực đã đi không thể thu lại, hắn chỉ còn cách đổi ngược chiều oanh kích, nhận hơn phân nửa lực lượng về mình.

Lúc này, độc hỏa công tâm khiến hắn có chút khó chịu. May mắn có Viêm Hỏa chống đỡ, kinh mạch và các huyệt vị đều được bảo toàn. Nếu đổi lại người chịu hết công kích là Nam Cung Siêu, e rằng giờ phút này hắn đã không thể đứng đây nữa rồi.

Nam Cung Siêu vừa nhìn đã có thể hình dung ra được tình huống, khẽ cắn môi dưới, xoay đầu nhìn về phía võ sư giám sát đang tiến lại gần, cao giọng nói: “Ta Nam Cung Siêu, chấp nhận thua cuộc!’’

Nam Cung Hy kinh ngạc nhìn Nam Cung Siêu: “Nhị ca, sao huynh…”

Còn chưa nói hết đã bị Nam Cung Siêu cắt ngang: “Đòn công kích vừa rồi, chúng ta đều biết huynh không tránh được. Nếu đệ không chuyển hướng hạ lực, giờ phút này huynh đã không thể đứng ở đây nhận thua với đệ. Hy Nhi, Nhị ca tâm phục khẩu phục!’’

Võ sư tiến đến, nghe thấy Nam Cung Siêu tuyên bố thua cuộc, hơi bất ngờ nhưng vẫn phải hỏi lại: “Nhị công tử, cậu có chắc chắn không?”

Nam Cung Siêu vỗ vai Nam Cung Hy, gật đầu với võ sư: “Ta chắc chắn!’’

Sau khi võ sư xác nhận lại lần cuối, mới dõng dạc cao giọng: “Trận phân tranh hạng hai, phần thắng thuộc về Nam Cung Hy!’’

Cả khán đài đang im lặng, bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay không dứt, sau đó dần dần lan khắp khán đài. Xuất phát điểm của tiếng vỗ tay đó, chính là Nam Cung Viễn. Đồng môn không nên sát hại lẫn nhau, là quy tắc hàng đầu của Nam Cung gia.

Dù trận phân tranh này chỉ là thêu hoa trên gấm, nhưng Nam Cung Hy hoàn toàn có thể ra tay dốc toàn lực. Vậy mà hắn vẫn chừa lại cho Nam Cung Siêu một đường lui, không hề quan tâm đến chiến thắng chung cuộc, một lòng thưởng thức trận chiến.

Ở ngoài kia còn bao nhiêu người sống tình nghĩa như vậy, vì danh lợi có thể bán đứng cả bằng hữu, người thân. Giang hồ hiểm ác, thế sự khó lường, tình cảm là thứ mong manh dễ vỡ nhất, nhưng cũng là thứ hiếm có nhất.

Nam Cung Hải nhìn thấy hai huynh đệ Nam Cung Hy đều không sao, thì thở phào nhẹ nhõm. Nhìn sang Nam Cung Viễn đang vỗ tay bên cạnh, nhận ra nụ cười vui vẻ trên môi ông ấy, cũng không kiềm được cười theo. Huynh đệ một nhà phải luôn đoàn kết như vậy, máu mủ ruột rà, máu chảy tình thâm.

Nam Cung Viễn cao giọng tuyên bố, lời nói vang dội khắp võ đài tỷ thí: “Thứ hạng chung cuộc, hạng hai thuộc về Nam Cung Hy, hạng ba thuộc về Nam Cung Siêu. Chúc mừng hai con, đã đạt được tư cách đề cử, tiến vào sơ khảo tuyển sinh học viện Bắc Châu!’’

Câu trước là dùng thân phận Tam đương gia, câu sau đã dùng tư cách Nhị thúc trong nhà. Đối với biểu hiện của hai người ngày hôm nay, Nam Cung Viễn rất hài lòng. Ông cũng giống như Nam Cung Hải, đều không muốn nhìn thấy huynh đệ tàn sát lẫn nhau.

Trong tiếng hò reo vang dội, Nam Cung Siêu dìu Nam Cung Hy rời khỏi sân đấu. Bốn người bên dưới đã chờ họ rất lâu, vừa thấy thế đã vội vàng chạy đến. Nhậm Bang khởi động linh lực, truyền vào cơ thể Nam Cung Hy xoa dịu nội thương.

Dù động tác rất ân cần, nhưng giọng điệu lại mang phần trách móc: “Đệ ngốc thật hay ngốc giả, tự cho mình tài giỏi, chuyển hướng năng lượng. Chỉ sơ sót một chút thôi, rất có thể sẽ bị phản phệ dẫn đến tâm mạch đứt lìa, vỡ tim mà chết, còn tệ hơn so với viễn cảnh A Siêu bị thương đấy!’’

Nam Cung Hy biết mình không nói lại, chỉ có thể mỉm cười nhận lỗi: “Đệ sai rồi, là lỗi của đệ!’’

Nhậm Bang hừ một tiếng, linh lực truyền vào người Nam Cung Hy còn nhiều hơn trước. Đám Tô Giai Giai cũng vây quanh ba người bọn họ, yên lặng ầm thầm lo lắng.

Diệp Tử Kiếm nhìn về phía bọn họ, trong mắt lóe lên vài tia vui mừng. Đứa trẻ này ít khi tỏ ra quan tâm người khác như vậy, nay lại để ý đến huynh đệ Nam Cung gia như thế. Chứng tỏ trong lòng hắn đã xem hai người như bằng hữu thân thiết.

Nhậm Bang chịu mở lòng đón nhận người khác, cũng làm ông cảm thấy an tâm phần nào. Nghĩ tới kế hoạch của mình, Diệp Tử Kiếm không nhịn được thở dài một tiếng. Xem ra thời gian ông ở cạnh Nhậm Bang sắp hết rồi, đứa trẻ này sẽ sớm phải tự bước đi một mình mà thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN