Bạo Chúa 2
Chương 34 - Chương 34: Nàng Mèo Cái Bướng Bỉnh (3)
Sau khi kiểm tra và băng bó xong xuôi ở trạm cứu thương, Kat và Johny dìu nhau về nhà. Một đứa cụt một đứa què, âu cũng là tuyệt phối! À, vết thương của Johny cần đúng mười ngày để hồi phục hoàn toàn, không hổ là tướng quân, mắt sắc như diều hâu!
Kat cảm thấy đầu óc có chút mơ hồ, đây là di chứng của việc ép xung. Lần này cô chỉ bung lụa chưa tới một phút, cho nên di chứng sẽ không quá nặng, chỉ cần nằm nghỉ một hai tiếng là sẽ hết. Lần kinh khủng nhất là khi cô tiêu diệt nguyên một nhóm quân vũ trang. Cô nằm liệt giường trong năm ngày liên tiếp, mỗi một giây đều đau đớn như bị phép Tra tấn hành hạ. Phàm nhân muốn làm thần, không trả giá mà dám vọng tưởng?!
Lần này không tệ lắm! Nhìn cẳng chân trái bó bột cứng như bàn chân gấu, Kat mỉm cười. Theo bác sĩ, vết thương dù sâu nhưng không nứt xương, thành ra phục hồi sẽ tương đối nhanh, chỉ cần khoảng ba ngày. Còn Johny là xương tay trái hoàn toàn nát vỡ, dùng trình độ y học thế giới cũ của cô thì chỉ có chặt bỏ cả cánh tay.
Cô ngồi xuống giường, đặt nạng chống một bên. Cô cảm thấy có gì ướt ướt mặn mặn ở môi trên. Máu! Máu mũi chảy!
– Cô không sao chứ?
– Không sao! Lâu rồi không nở rộ một lần nên di chứng có chút mạnh thôi! Đấy, anh xem, hết rồi này!
Johny vác theo chiếc cánh trắng – cánh tay trái hắn phải bó bột từ vai đến ngón tay, cho nên giờ trông nó không khác gì một cái cẳng gà lăn bột, vào trong nhà tắm lấy ra một chiếc khăn thấm ướt đưa cho cô. Theo thỏa thuận, nếu như ở ngoài, thì Kat sẽ duy trì thái độ chủ tớ với Johny, nhưng khi ở chỗ không người, ha ha ha… Tất nhiên những mệnh lệnh quá hà khắc thì Johny sẽ có quyền từ chối.
Kat ngồi trên giường một lúc, lẳng lặng chờ cơn đau đầu tan đi. Johny thì ngồi ngả ngớn trên chiếc ghế nhựa, gáy tựa vào lưng ghế, mắt nhìn trần nhà.
– Johny này, anh không sao chứ?
– Hả làm sao?
– Về chuyện tôi vừa bảo anh làm ý?
***
Johny bước lên xe, nhưng một bàn tay nhỏ nhắn giữ lấy áo hắn. Kat vẫn đứng yên, mặt không biểu cảm. Cô đưa thanh kiếm tương đối lành lặn ra trước mặt.
– Johny, tôi muốn anh cầm lấy thanh kiếm này, và giết chết cô ta!
– Hả, tại sao? Cô ta đằng nào cũng phải chết mà?
– Anh nỡ để cô ấy phải chịu đau đớn như vậy sao?
– Tôi… sao cô không làm đi, cô làm nhanh gọn hơn tôi nhiều mà?!
– Johny!
– Tôi… hay là chúng ta cứ để cô ấy ở…
Johny hạ giọng van xin.
– Johny!
Con bé tóc đỏ năm ấy đưa lưỡi dao vào cổ người tử tù, giờ đã lớn!
– Tôi không làm được!
– Chúng ta không có nhiều thời gian, Johny! Hoặc là anh cầm lấy lưỡi kiếm và kết thúc cô ấy như một người đàn ông, hoặc anh cụp đuôi và bỏ chạy như một con đàn bà, chọn đi!
Trong một giây, Kat cảm tưởng Johny sẽ quát vào mặt cô, nhưng hắn chỉ chộp lấy thanh kiếm, sau đó bước về phía cô gái đáng thương nọ. Kat nghĩ nghĩ, hắn cần thêm áp lực.
– Còn ba phút! Đừng quên chúng ta không an toàn!
– Được rồi!
Johny bực tức quát lớn. Hắn ngồi xuống, đặt bàn tay lên má cô gái – lúc này bị máu đỏ thấm ướt đẫm.
– Thật xin lỗi!
Trong mắt cô gái toát lên sự cảm ơn. Johny nhắm mắt. Hắn đâm lưỡi kiếm xuống trái tim cô ta.
Cô gái mỉm cười, trút hơi thở cuối cùng, đầu ngoẹo sang một bên. Kat tập tễnh đi tới, cúi xuống vuốt mắt cho cô ta. Johny thở hắt ra, giống như vừa bước qua một vực sâu thăm thẳm. Hắn thẫn thờ nhìn Kat vuốt mắt cô gái.
Kat chợt nhớ về bé gái sáu tuổi năm đó, cô độc, tủi hờn trong cái hầm ngục tăm tối, khóc lóc nôn mửa. Nhưng hắn không đơn độc! Cô thở dài, vỗ vai Johny.
– Làm tốt lắm, Johny!
***
Mặt Johny hơi tái khi nghe Kat nhắc lại. Vừa rồi mọi thứ cứ ào ào khiến hắn không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng giờ khi đã tạm an toàn trong căn nhà chật hẹp này, cảm giác tội lỗi đánh ụp tới, bất ngờ như một trận sóng thần. Ồ chẳng phải Johny đã từng giết chóc một lần rồi sao? Nhưng hắn không coi Alatraz là người ! Và mọi thứ lúc đó rất nhanh, không có vết tích gì! Nhưng lúc này!
Máu, thịt vụn, xương vỡ, nội tạng của con sói vương vãi khắp nơi. Ánh mắt tuyệt vọng của cô gái nhìn hắn, cái cảm giác khi lưỡi kiếm đâm xuyên qua lồng ngực, chọc thủng trái tim. Hắn thấy hoảng loạn, khó thở, buồn nôn kinh khủng. Chợt hai cánh tay nhỏ nhắn nhưng cứng chắc ôm lấy hắn, áp đầu hắn vào một chiếc gối mềm mềm?!
– Hít thở sâu vào Johny! Lần đầu ai cũng vậy thôi! Hít vào, thở ra, thế!
Đứa bé nôn thốc nôn tháo cô độc, chỉ mong có một vòng tay an ủi. Mặc dù cô không thể thay đổi, nhưng chí ít, lần này cô có thể ngăn một kẻ bất hạnh khác như cô sinh ra đời!
***
– Hãy làm quen với cảm giác này, Johny! Vì ở thế giới này, nếu như muốn sống sót, anh không thể không chém giết!
– Ừm!
– Với cả anh còn định ôm tôi đến bao giờ?
– Ặc, xin lỗi, cảm giác dễ chịu quá, a ha ha!
Johny ngại ngùng buông Kat ra. Cô lắc đầu. Thằng này phục hồi cũng tạm được, tất nhiên cũng không thể thiếu sự an ủi của cô. Lần đầu Kat giết người, cô không nuốt trôi bất cứ thứ gì trong hai ngày kế tiếp!
Kat quyết định dời đề tài đi.
– Lấy cho tôi một cốc cà phê và bánh mì kẹt mứt dâu! Làm sao, định làm phản à?!
Kat hơi nhướn mày khi thấy Johny định nói gì đó. Hắn đành cam chịu, xám xịt đi chuẩn bị đồ ăn. Cảm giác được sai khiến thật là tốt!
***
– Cảm ơn nhé Katarina!
– Hả, anh uống lộn thuốc à?
Kat suýt nữa phun cà phê từ mũi. Cảm giác rởn da gà chạy dọc toàn thân cô! Cảm ơn thì cảm ơn, dùng cái giọng chân thành rợn người đó làm gì vậy?!
– Cô biết không, thực ra tôi là kẻ rất cứng đầu. Ở thế giới cũ, tôi rất thành công, cấp dưới nể phục, cấp trên khen ngợi, con đường sự nghiệp sáng lạn bằng phẳng! Khi mới sang thế giới này, tôi đã nghĩ, à, thế giới này thật đơn giản, chỉ cần tôi vung tay một cái là mọi người sẽ quỳ gối trước tôi.
– Thế rồi lần lượt tôi bị sự thực đập vào mặt! Khả năng áp đảo người khác mà tôi vẫn tự hào chẳng là cái đinh gỉ gì ở đây! Ở thế giới cũ, tôi khỏe mạnh, có thể so găng với người khác, nhưng sang đây tôi còn không bằng cả nô lệ! Tôi vẫn thường tự hào về khả năng quan sát tâm lý người khác, nhưng rốt cuộc đó cũng chỉ là một ảo tưởng phù phiếm! Tôi chẳng biết một cái gì hết! Tôi choáng ngợp, giống như một con ếch dưới đáy giếng, nghĩ rằng bầu trời chỉ nhỏ như cái nắp vung! Tôi thấy sợ, Kat à! Mà tôi gọi cô là Kat được chứ?
Kat không nói, nhấp một ngụm cà phê. Cô im lặng nghe Johny trút bầu tâm sự. Hắn cần phải giải tỏa, để tránh để lại bóng ma trong lòng.
– Isa là một cô gái thông minh. Isa dạy tôi rất nhiều thứ, ở bên cạnh ủng hộ an ủi tôi. Cô ấy là một hậu phương vững chắc, một tổ ấm hoàn hảo, nhưng tôi vẫn thấy thiếu thốn gì đó!
– Vì vậy tôi tìm tới Angel, với hi vọng cô ấy có thể lấp đầy những khoảng trống trong lòng tôi. Angel thật tuyệt vời… Tôi biết cô định nói gì, Kat ạ! Phải, tôi đúng là một kẻ đáng khinh, một gã sở khanh lăng nhăng bắt cá hai tay. Nhưng tôi vẫn muốn làm vậy! Tôi không muốn buông tay bất cứ ai trong số họ! Cho dù cả thế giới có phỉ nhổ, chỉ cần họ hạnh phúc, tôi đều chấp nhận.
– Nhưng người tôi nể phục nhất, không phải Isa, cũng không phải Angel, mà là cô, Kat à! Cô đặc sắc, cá tính, rực rỡ như một đóa hoa lựu, tinh khiết như một bông sen giữa chốn bùn nhơ bẩn thỉu này. Chính cô là người đã mở mang cho tôi nhiều kiến thức nhất, giúp tôi từ một kẻ ảo tưởng ngu xuẩn, dần dần trưởng thành, trở thành một chủ nô hợp cách. Isa là một mái nhà ấm áp, Angel là một cuốn từ điển hoàn hảo, nhưng chỉ có cô mới khiến tôi cảm thấy an tâm tiến về phía trước, vì tôi biết phía sau lưng tôi, cô luôn luôn ở đó thay tôi chặn lại những đòn đánh lén. Liệu chúng ta có thể xí xóa tất cả mọi chuyện được không hả Kat? Hãy quên tất cả những khúc mắc trước giờ giữa hai ta, và bắt đầu lại một mối quan hệ hoàn toàn mới? Được không hả, chiến hữu?
Johny giơ nắm đấm ra phía trước.
Kat hớp một ngụm cà phê nữa, hít nhẹ, cảm nhận vị đăng đắng ngòn ngọt của cà phê và sữa tan ra trong miệng. Cô mỉm cười, cụng nắm đấm vào tay Johny!
– Ừ, chiến hữu!
– À, chúng ta là chiến hữu rồi, vậy thì tôi có thể ngủ với Isa…
– Xì đừng hòng! Thỏa thuận là thỏa thuận, hai lần một tuần, hết!
– Mẹ nó, không có đồng đội gì nữa! Ăn của lão phu một chiêu độc thân cay đắng quyền!
– Cái quái gì?
***
Đã năm ngày trôi qua kể từ khi họ được nghỉ phép. Cô nam quả nữ, lại ở chung một căn phòng, tất nhiên họ chỉ có thể… trò chuyện! Phải, những ai đang nghĩ tới cảnh nóng đề nghị úp mặt vào tường một phút nhé! Người ta là tình đồng chí thuần khiết, sao lại có quan hệ nam nữ ở đây?!
Trong năm ngày này, Johny thỉnh giáo rất nhiều kiến thức, từ chính trị, văn hóa cho tới các kỹ thuật chiến đấu, những kinh nghiệm cần lưu ý. Là đồng đội tốt, đương nhiên Kat không giấu diếm gì, biết gì nói nấy. Tất nhiên đồng đội tốt là đồng đội tốt, thỏa thuận muốn xù dễ vậy hả, đừng có mơ!
Kat hơi giẫm giẫm chân. Hôm nay khi bác sĩ tháo bột, vết thương trên chân cô đã hoàn toàn tan biến. Kat đã líu cả lưỡi trước tốc độ phát triển y học ở đây. Ở thế giới cũ của cô, vết thương đó đã cắt cả vào gân, không tĩnh dương nửa năm một năm thì cứ mơ đi, đã vậy còn để lại di chứng, chứ không có chuyện y như mới thế này đâu.
Cô quyết định đi vào Xóm liều mua một ít thức ăn tươi về đổi món. Mấy hôm vừa rồi chỉ có bánh mì nướng và mứt, cùng với đồ hộp, nhắc tới đã khiến cô thấy nôn nao. Không biết từ bao giờ, sát thủ nằm gai nếm mật, bông sen tử thần của Noxus, lại biết chê thức ăn! Có lẽ là vì ở nơi đây, cô không còn phải đối mặt với cảnh múa trên lưỡi dao, ăn sương nằm gió nữa, lại thêm Isa săn sóc tẩm bổ, nên lưỡi cô giờ kiêu hơn trước ư? Kat lắc đầu tự giễu.
– Lại định đi ra ngoài à? Cầm lấy huy hiệu của tôi này! Có biến cứ chạy về cổng thành!
Johny tạm dừng chống đẩy – từ khi gãy tay, anh chỉ có thể chống đẩy bằng một tay. Cô vẫn thường cười nhạo anh không sợ tình trạng tay to tay bé à. Johny mở ngăn kéo, quăng về phía cô chiếc huy hiệu.
– Mà lần này về, tôi phải đưa cô đi xăm mới được! Đi lang thang ngoài kia mà không có dấu xăm bất tiện kinh khủng!
– Hả, đừng hòng tôi xăm cái hình thù xấu xí đó lên người!
– Ách, đó chỉ là biểu tượng, mang tính hình thức thôi! Tôi đâu có coi cô là nô lệ nữa đâu!
– Nhưng tôi vẫn không thích!
Cô lè lưỡi, sau đó chạy ra ngoài. Johny hét với theo.
– Đừng có chạy xa quá đấy!
– Biết rồi!
***
Kat trằn trọc nằm trên giường. À, đó cũng là một trong các thỏa thuận! Cô nhỏm xuống dưới, thấy Johny cũng đang lăn lộn không ngủ được. Mặc dù đã nằm đất từ năm hôm trước, nhưng anh vẫn chưa quen với việc ngủ trên bề mặt cứng. Đáng đời!
– Này Kat?
– Sao?
– Cô cũng không ngủ được à? Trò chuyện tí cho dễ ngủ đi!
– Anh muốn nói chuyện gì?
– Lần đầu cô giết người, nó… như thế nào?
Kat im lặng. Đó là một ký ức không tốt đẹp gì, nhưng cứ giữ mãi trong lòng cũng không hay.
Johny lặng im lắng nghe câu chuyện của cô.
– Chắc hẳn nó rất tệ phải không?
– Ừ! Nhưng đến lần thứ hai, thứ ba thì anh cũng quen thôi! Đến một lúc nào đó, anh nhìn con người sẽ chỉ thấy À, tên này sơ hở, nếu có xung đột có thể tấn công chỗ nào! .
– Cô có hận cha mình không?
Kat hơi ngập ngừng. Rồi cô thở hắt ra.
– Có! Hận kinh khủng! Cho nên từ giây phút tôi giết người tử tù, tôi không bao giờ gọi ông ta là cha nữa!
Mỗi nhà mỗi cảnh! Những đứa trẻ khác chỉ thấy cô ăn sung mặc sướng, sống xa hoa, quyền lực tuyệt đối, mà không biết để có được chúng, cô cần phải đánh đổi những gì!
– Thế còn Cassy thì sao?
– À con bé…
Không khí trong phòng đột ngột hạ xuống không độ. Johny toát mồ hôi lạnh ròng ròng.
– Johny!
– Khò khò!
– Tôi nhớ là tôi chưa từng nói gì với anh về gia đình mình đúng không?
– Khò khò!
– Vậy tại sao anh biết em gái tôi hả Johny?!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!