Bạo Chúa 2
Chương 108 - Đột Phá Giới Hạn
– Vị của nó như thế nào?
– Ngòn ngọt, thơm thơm… nó là gì thế?
– Ta đã mô phỏng hương vị của mật ong đấy! Thế nào, ngon không?
– Ngon lắm!
Gatrix mỉm cười, xòe tay ra xoa xoa đầu cô. Cả hai đều biết cô thích nhất được làm vậy mỗi khi đang thưởng thức món ăn tinh thần của Gatrix, theo đúng nghĩa đen. Nhờ có Gatrix chia sẻ cho cô một lượng tinh thần lực, nên phần ác quỷ trong người Vera mới được thỏa mãn.
…
Bàn chân nặng nề của Minas giẫm thẳng lên lưng cô, khiến Vera ói ra cả máu lẫn một ít mảnh vụn nội tạng! Cô cảm thấy đôi cánh của mình bị một thứ gì đó nắm chặt, đầy thô bạo, và rồi…
– Roạt!!!
Vera ngẩng cao đầu, mắt trợn tròn, miệng há hốc. Trong một khoảnh khắc, cô cảm giác như toàn bộ thế gian này đã mất hết đi màu sắc, chỉ còn lại trắng và đen. Mọi thứ trở nên quay cuồng, mờ ảo mơ hồ!
Nước mắt, nước mũi, thậm chí là cả phân và nước tiểu trào ra khỏi người cô, không có cách nào kiểm soát. Đó là bởi cơn đau đó lớn tới mức, nó áp chế mọi tín hiệu của não bộ truyền tới cơ thể cô, thế nên những thớ cơ mà bình thường vẫn luôn co chặt, giờ duỗi ra như khi một người trút bỏ hơi thở cuối cùng.
Vera nằm đó, trên đống chất lỏng hòa lẫn giữa phân, nước mưa và máu tươi của chính mình, co giật như một con cá bị ném ra khỏi chậu! Còn sau lưng cô, Minas cầm trên tay hai chiếc cánh vẫn còn nhỏ máu tong tỏng, há toang miệng và nhét chúng xuống cuống họng. Nó nhai rau ráu đôi cánh dơi của Vera như thể người ta đang nhai một loại rau sống giòn sật sật nào đó thôi vậy!
Sau khi đã thưởng thức xong món khai vị, nó nắm đầu Vera, nhấc cô lên khỏi mặt đất, đưa lên ngang mặt mình. Và đúng lúc này, Vera nhếch mép cười! Một nụ cười nhạo yếu ớt, hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với gương mặt sưng vù như bánh bao ngâm nước của cô cả.
Rồi cô vung tay lên, như thể đó là một chiếc roi, đập đánh bẹp vào cổ tay của Minas. Lực của nó rất nhẹ, nhưng hàm ý khiêu khích thì rất rõ ràng.
…
– Đừng sợ cái chết, nhóc con! Thứ cảm xúc của cô lúc đó không phải là sợ, mà là nuối tiếc! Chúng ta có động lực, có hoài bão, có ước mơ, thế nên chúng ta mới được coi là sống. Và bởi vì những điều đó sẽ không thể được hoàn thành khi ta chết, thế nên ta mới cảm thấy quyến luyến và quý trọng sự sống.
Nhưng khi thần chết tới, chúng ta sẽ chẳng có cách nào cưỡng lại được. Bởi sống và chết là quy luật tự nhiên của vũ trụ này. Cô chẳng thể nào chống lại nó, chạy trốn nó được, bởi cuối cùng nó vẫn sẽ tìm được cô thôi! Khi đó, hãy mỉm cười hãnh diện và chào đón nó!
– Anh nói cứ như mình hiểu cái chết lắm ý!
Vera bĩu môi đáp lại. Gatrix đột ngột ngưng lại một chút, trên gương mặt hắn toát ra một sự hoài niệm khó tả!
– Ồ, cô không biết đâu!
…
– Xuyên phá thương khung!
Ashley hét lớn, buông tay ra khỏi dây cung. Khi mũi tên phóng đi, cô biết rằng mọi thứ đã kết thúc! Xuyên phá thương khung là một chiến kỹ đặc biệt, bởi nếu như không tích tụ thì nó gần như không có bất cứ sát thương nào tăng thêm, nhưng nếu như có đủ thời gian tụ lực, thì cho dù là một quả đồi nhỏ, Ashley cũng tự tin mình có thể san bằng!
Uy lực của chiêu thức lớn đến nỗi, nó bẻ gãy cả quy luật vật lý tự nhiên trong khu vực. Ma sát của nó với không khí tạo nên một thứ ánh sáng trắng lóa chói mắt vô cùng, khiến cho cả một góc của thị trấn bỗng sáng bừng lên như thể mặt trời mới mọc vậy!
Ashley khe khẽ thở dài! Cô biết rõ uy lực của mũi tên này, và nó cũng có nghĩa là Vera sẽ không có bất cứ cơ hội nào để sống trong hoàn cảnh đấy!
Xin lỗi, cánh dơi!
Mũi tên của Ashley lao đi vun vút, xé toang bầu không khí ẩm ướt lạnh giá do cơn mưa đem lại, phóng thẳng vào người Minas. Bỗng nhiên, từ trong khe hở tạo nên bởi hai khối cơ ngực của nó, có một thứ ánh sáng màu vàng lóe lên. Một mặt dây chuyền phóng vọt ra từ chỗ đó, bay lên lơ lửng giữa không trung, chặn lại mũi tên của Ashley!
– Không… không thể nào!
Ashley quỳ thụp xuống, mắt đờ đẫn trong tuyệt vọng! Cô biết thứ đó là cái gì! Đó là huân chương thần thuật, được trao cho những cán bộ cấp cao hoặc nhân viên đặc thù của giáo hội! Chúng có tác dụng rất khác nhau, nhưng đều có một đặc điểm chung là có uy lực vô cùng lớn, đủ sức lật ngược lại tình thế.
Đó là bởi những mặt dây chuyền này được đích thân thần linh ban một tia thần lực vào trong đó, vậy nên với phàm nhân, chúng chẳng khác nào thần khí, có chăng là chỉ đủ dùng một lần.
Cho dù chủ nhân của nó đã trở thành một thứ khinh nhờn đối với sinh mạng, nhưng mặt dây chuyền này vẫn tuân theo vai trò mà nó đã được lập trình sẵn – bảo vệ chủ nhân của nó khỏi một đòn phải chết ngay lập tức! Đây cũng là một điểm rất màu nhiệm của thần thuật, đó là nó có khả năng phân biệt thực lực hiện tại của chủ nhân để đoán định lúc nào cần phát huy tác dụng!
Cảm giác lạnh toát bốc lên từ gan bàn chân Ashley! Không có lí do gì mà thần thuật không thể phân biệt được chủ nhân của nó là người hay là quái vật, chỉ trừ phi… nó được lập trình để bảo vệ kể cả trong tình huống người cầm nó đã không còn được coi là người! Lẽ nào giáo hội đứng sau tất cả những chuyện này?
Con quái vật hơi ngẩn người ra khi mũi tên biến mất! Nó vung tay vứt Vera sang một bên, rồi đưa tay lên sờ soạng bộ ngực của mình, dường như không hiểu tại sao lại có một thứ gì đó có thể bắn ra từ đấy. Song bản năng của nó nhanh chóng lấn át, buộc nó phải tiêu diệt sinh vật trước mắt! Mũi tên vừa rồi khiến nó cảm thấy nguy hiểm vô cùng!
…
Gatrix nhắm mắt lại, đếm ngược từng giây khi lời nguyền ăn mòn từng chút một thân thể của hắn.
Khi nó đồng hóa toàn thân hắn, Gatrix nằm yên.
Khi nó biến đôi chân của hắn thành một khối thép chắc nịch, Gatrix vẫn nằm yên.
Khi hai cánh tay của hắn giờ to hơn gấp đôi, bao phủ trong màu tím, Gatrix tiếp tục án binh bất động!
Chỉ khi những sợi gân màu tím bắt đầu túm lấy cằm của hắn, Gatrix mới mở mắt ra! Ba!
Những sợi gân nuốt chửng miệng của hắn, hướng về mũi của hắn. Hai!
Giờ thì hắn có thể ngửi được vô số loại mùi vị trong không khí, rõ ràng hơn rất nhiều so với cái mũi Goblin của mình. Dậy thôi anh bạn!
…
Ashley khép mắt lại, đón chờ cái chết ập tới. Xuyên phá thương khung là canh bạc cuối cùng của cô, nhưng nó đã thất bại, một cách đầy lãng xẹt! Cô có thể cảm nhận thấy da đầu mình tê tê khi nắm đấm của Minas ép lại gần, mang theo tiếng cười đắc ý của thần chết lẩn khuất đâu đó trong làn gió đang thổi tung mái tóc ướt nhẹp của cô!
Thế nhưng điều mà cô chờ đợi mãi chẳng thấy xảy ra! Ashley mở to mắt, và đập vào mắt cô là một… thứ gì đó có thể gọi là Goblin màu tím? Nó to cao hơn gấp rưỡi so với loài Goblin bình thường, thân hình vô cùng cường tráng, tràn ngập màu tím, trông y như phiên bản thu nhỏ của con quái vật kia vậy!
Chỉ có đôi mắt của nó là khác biệt hoàn toàn! Ashley không có cách nào tả được, nhưng cô có cảm giác nếu như mình tiếp tục nhìn vào đôi mắt đó, cô sẽ bị lạc trong một vũ trụ sâu thăm thẳm vô tận mất!
Sau đó Ashley cảm thấy vô cùng khiếp sợ về kẻ lạ mặt! Mới chỉ chớp mắt trước cô còn đang ở trước mặt Minas, mà hiện tại cô đã đứng cách đó cả trăm bước chân! Đừng hiểu nhầm, điều khiến Ashley sợ hãi không phải bởi tốc độ của nó, mà bởi vì nó cứu được cô.
Trong tiểu thuyết, các hoàng tử dùng tốc độ siêu việt của mình để cứu người đẹp khỏi hàm răng quái vật trong gang tấc, sau đó nàng nhìn chàng trìu mến, chưa yêu thì yêu luôn chứ chờ đợi gì nữa đúng không?
Thực tế nó không thể như vậy! Với tốc độ cao như vậy, giây phút kẻ lạ mặt chạm vào cô, Ashley sẽ phải chịu một lực đánh vào cực kì lớn, chẳng khác gì phải chịu một đòn toàn lực của đấu sĩ cấp trung vậy! Cô sẽ không chết vì nắm đấm của con quái vật, mà chết từ sự cứu vớt của con Goblin màu tím này! Thế nhưng cô vẫn sống, và điều đó chỉ có thể được giải thích bằng một lí do duy nhất!
Nó đã dừng lại!
Nó dừng lại, ngay gần sát bên cô, để triệt tiêu đi toàn bộ lực sinh ra trong quá trình di chuyển. Kế tiếp, nó ôm bổng cô lên, rồi lại tiếp tục gia tốc lên vận tốc cực đại để né tránh. Ashley thoáng nhìn qua những bắp thịt của con Goblin.
Cô có thể thấy chúng đang run rất nhè nhẹ. Trước khi Ashley kịp nghĩ ngợi thêm, con Goblin đặt cô nhẹ nhàng xuống đất. Đây là một hốc được tạo ra từ đống đổ nát xếp chồng lên nhau. Nó cúi xuống, rút ra chiếc đao dắt bên hông cô, nháy mắt phải một cách đầy tinh nghịch, sau đó tan biến vào trong không khí!
Kẻ lạ mặt tiếp tục thách thức tốc độ xử lý thông tin của cô khi xuất hiện phía trước con quái vật khổng lồ, rồi nó vung tay chém một nhát! Đồng tử của Ashley lập tức co hẹp lại, cố gắng ghi nhớ thật kỹ khoảnh khắc ấy!
Dường như cô vừa thấy một dòng sông, tràn ngập những thứ lấp lánh chảy qua nơi đây, chảy qua người Minas. Chưa bao giờ cô, kể từ lúc được sinh ra tới giờ, được chứng kiến một thứ mỹ lệ đến như vậy! Nó tràn ngập một thứ vẻ đẹp kì dị huyền ảo, và đặc biệt mang theo một quy tắc chết chóc không có cách nào chống cự lại!
Con sông lững lờ trôi qua không gian này, với tốc độ không có cách nào có thể diễn tả được. Nó trôi rất chậm, song không phải là bởi vì vận tốc của nó chậm, mà bởi nó tạo ra một ảo giác là thời gian như bị cô đọng lại, đặc quánh xung quanh hai bên bờ dòng chảy, như thể cố gắng ngăn dòng sông lại trong vô vọng vậy!
Sau khi dòng sông chảy qua, ba đóa hoa nở rộ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!