Bạo Chúa 2
Chương 113 - Buôn Bán
Gatrix mở cuốn tập bản đồ cuộn tròn trong tay ra đưa cho Vera xem. Chiếc bản đồ này vẽ lại địa hình đơn giản của vương quốc Malus, với một số thành trấn lớn. Về cơ bản thì Malus là một quốc gia nhỏ, nằm dưới sự cai trị của một trong hai đế quốc khổng lồ của loài người. Bản thân Malus lại được chia thành năm phần, với bốn góc thuộc quyền quản lý của bốn vị công tước, và vùng đất trung tâm thì do đức vua cai quản.
Chế độ chính trị ở Avalon vẫn phổ biến là phong kiến phân quyền. Tức là một người đứng đầu được coi là vua, sẽ cắt đất phong cho các lãnh chúa dưới trướng, muốn xử lý ra sao thì làm, hàng năm nộp thuế lên cho đức vua là đủ.
Dưới thể chế này, quyền lực nhà vua hầu như chỉ mang tính danh nghĩa, mỗi một đại lãnh chúa mới thật sự là ông vua trong lãnh địa của mình. Triều đình một khi muốn động quân thì đức vua sẽ phải mộ binh từ các lãnh chúa khác, nếu không thì chỉ có thể mang tư binh của bản thân đi đánh trận.
Thực chất đây là một chế độ rất phù hợp với đặc thù của Avalon, bởi ở nơi đây, nắm đấm quyết định rất nhiều thứ! Vậy nên cái gọi là đạo vua tôi, trung nghĩa vân vân ném cho chó ăn hết đi, tao không phục mày đấy, thích thì đánh một trận! Thật là một thế giới dã man và ngu muội làm sao!
Hiện tại cả hai đang đứng trên một ngôi làng có tên là Sithaka, theo như lời chỉ dẫn của cô nàng tiếp tân Nghiệp đoàn. Vera vẫn còn non lắm khi nghĩ Gatrix có thể bỏ ra một khoản tiền khổng lồ như thế chỉ để từ thiện! Đêm trước khi bọn họ rời đi, hắn đã luồn qua cửa sổ của Nghiệp đoàn, và dưới sự uy hiếp dụ dỗ của con Goblin, cô nàng tiếp tân tội nghiệp đành phải mang hết tất cả tin tức tình báo ra cho Gatrix.
Rất hiển nhiên, cô ta đã đánh giá quá thấp khả năng của Gatrix! Con Goblin không chỉ đọc toàn bộ kho tài liệu chỉ trong một đêm, mà còn đủ rảnh để phân loại ra cái nào đã quá hạn, cái nào còn tham khảo được. Sau khi bỏ trốn, Gatrix đã tạo nên một bản đồ tình báo vô cùng đặc thù, với rất nhiều màu sắc được tô vẽ khác nhau.
Hắn chỉ vào một dải giấy gắn bên trên bản đồ.
– Đây là những bản đồ phụ, được anh căn cứ vào những bản đồ do hội lính đánh thuê vẽ ra để hoàn thiện. Hiện tại chúng ta đang ở khu vực do công tước Nephesis cai trị, em cần kéo sợi dây này!
Trên thực tế, tấm bản đồ của Gatrix không phải là một tờ giấy tạo thành, mà nó do rất nhiều các tầng giấy xếp chồng lên nhau. Thế nên khi kéo sợi dây, một tấm bản đồ phụ trượt ra từ phía trên bản đồ chính. Trên tấm bản đồ này tập trung chủ yếu vào khu vực Nephesis, với rất nhiều các loại chú thích khác nhau về những ngôi làng, rừng rậm, hồ nước.
– Anh cũng chú thích sẵn ở trên bản đồ chính rồi đó. Mỗi một màu đại diện cho mức độ nguy hiểm. Khu vực xanh lá là tương đối an toàn, đại khái là vùng dân cư. Khu vực màu vàng là trung lập, ý chỉ nơi chúng ta sẽ phải chiến đấu với ma thú và thậm chí là cả con người. Riêng màu đỏ ý chỉ khu vực cực kì nguy hiểm, thường có những loài ma thú cấp độ cao sinh sống, nên tránh xa ra nếu có thể.
– Trời ơi! Anh làm tất cả những thứ này sao?
Vera cầm chiếc bản đồ nặng trịch, run giọng hỏi Gatrix. Khi thấy con Goblin gật đầu, cô lập tức dùng tốc độ nhanh nhất thu gọn tấm bản đồ lại, ôm chặt trong lòng.
– Anh có biết giá trị của tấm bản đồ này lớn tới như nào không?
– Ha ha, anh làm ra nó chẳng lẽ lại không biết! Tặng em đó!
Vera rưng rưng nhìn Gatrix, sau đó đạp vào chân hắn!
– Ghét anh nhất!
– Ôi bàn chân của tôi!
…
Đây là một buổi sáng thường ngày ở làng Sithaka. Trời nắng đẹp, dòng người buôn bán tấp nập, và đặc biệt là không có một tên điên nào vung tay xóa xổ cả ngôi làng khỏi thế giới này. Những người lớn bận rộn vác theo nông cụ hoặc vũ khí đi kiếm ăn, còn lũ trẻ… ai quan tâm lũ trẻ chứ! Ở thời đại này, cứ đẻ đi đã, trời sinh voi rồi sẽ sinh cỏ, sống được là do Gildur phù hộ cả thôi.
Thế nhưng cái không khí tẻ nhạt đó đã bị một thứ âm thanh lanh lảnh phá tan không chút thương tiếc!
– Kính thưa toàn thể các quý ông quý bà! Xin mời đến tham quan gian hàng màu nhiệm của ta! Ở nơi đây, các vị sẽ được nhìn thấy những thứ chưa từng tồn tại trên thế gian này! Vâng đúng vậy đó, cho dù là các quý tộc đức ông đức bà thượng đẳng cũng vậy, đến đây ngay đi! Nhanh chân lên nào, vì hàng hóa chỉ có giới hạn, mà giá thì lại vô cùng rẻ!
Trên chiếc sân lát đá màu đầy sạch sẽ của quảng trường, có một kẻ lạ mặt trùm áo quần kín mít, tay thì cầm dụng cụ loe ra ở miệng trông rất cổ quái. Trước mặt nó là một sạp hàng bày đủ các loại sản phẩm màu mè hấp dẫn.
Từ những chiếc chai lọ chứa chất lỏng màu mè đáng nghi, đến những hộp giấy bọc kín mít không rõ thứ gì ở trong, tất cả đều tạo nên một hiệu ứng tò mò rất thú vị đối với những người sống ở nơi đây. Chẳng mấy chốc mà xung quanh gian hàng của Gatrix đã có rất nhiều người đứng xung quanh!
Những sản phẩm Gatrix chào bán đều là những thứ thoạt nhìn kì quái, nhưng thực chất toàn là nhu yếu phẩm vượt thời đại. Có thể kể tới như bàn chải đánh răng và kem đánh răng, tất nhiên rồi! Bánh xà phòng, bột giặt cũng là một nhóm mặt hàng bán chạy.
Thế nhưng có một thứ tưởng chừng như cực kì cần thiết mà Gatrix lại quyết định không chế tạo, đó là nước rửa bát! Hay nói đúng hơn, là hắn không chế tạo để bán.
Lí do rất đơn giản, nước rửa bát có công dụng chính là tẩy sạch dầu mỡ, mà ở thời đại này, có thịt ăn đã là một vấn đề! Hơn nữa, hắn phải để người ta mất vệ sinh đôi chút thì mới thúc đẩy được doanh số bán thuốc chứ!
– Nhìn đi các ông bà! Hãy nhìn những chiếc lọ này xem! Chúng chính là những loại thuốc chuyên dụng để trị các bệnh đau bụng, cảm cúm, nhiễm trùng đó!
Một trong những nguyên nhân lớn nhất dẫn tới cái chết ở thời xưa là tình trạng mất vệ sinh, dẫn tới đi ngoài, ví dụ như bệnh tả chẳng hạn. Ngoài ra nhiễm trùng và thương hàn cũng là hai loại bệnh có tỷ lệ tử vong cực lớn đối với người Trung Cổ.
Dựa vào những kiến thức y khoa mới khai phá được của mình, cùng với bản năng của loài Goblin phân biệt các loại cây thuốc, Gatrix đã tạo nên ba hỗn hợp đơn giản có tác dụng chữa những bệnh lý kể trên.
– Chỉ với mười xu đồng, các vị sẽ có ngay một lọ đủ dùng cho bốn người liền! Còn chờ gì nữa mà không mua ngay về cho cả gia đình nào?
– Thuốc này thần kì đến thế sao?
– Chứ còn gì nữa! Đây là sản phẩm mới nhất của Hội luyện dược sư trực thuộc Hiệp hội người làm phép đó! Hiệu quả đã được kiểm chứng lâm sàng, bà con chỉ việc mua về và dùng theo liều đã ghi sẵn trên thân lọ thôi!
Một vài người tỏ ra khá nghi ngờ về công dụng của loại thuốc này, nhưng đám đông thì không nghĩ vậy! Dù sao nó cũng khá rẻ, hơn nữa lại được kiểm chứng – lâm sàng là gì, chẳng ai thèm quan tâm. Chỉ cần biết nó rất ngầu là được rồi!
Hiển nhiên số thuốc bán hết đầu tiên, tiếp sau đó là nước hoa! Đúng vậy, Gatrix đã ép tinh dầu của các loài hoa, pha loãng và hòa tan theo một số tỷ lệ nhất định, để cho ra nhiều loại mùi hương với nồng độ thơm khác nhau. Cái khó làm nhất là cơ chế vòi xịt, nhưng thật may là ở thế giới này chưa cần phải làm như vậy!
Người ta bôi nước hoa bằng một miếng vải, thoa lên hai vùng cổ, nách, gáy và trước ngực là đủ, không cần phải xịt. Điều đó càng khiến nhu cầu nước hoa tăng cao, bởi bôi như vậy rất là tốn, chưa kể còn có nguy cơ kích ứng da nữa.
Do Gatrix đã chuẩn bị một lượng lớn hàng, thế nên lúc này hắn và Vera đang bận tối mắt tối mũi. Có điều cả hai đều không phải là người bình thường, thế nên cho dù số lượng có đông hơn nữa, họ vẫn tính được chính xác lượng tiền cho mỗi đơn hàng là bao nhiêu.
Và đặc biệt là những bàn tay táy máy muốn lấy trộm! Vera đã tháo khớp ít nhất bốn tên trộm vặt, sau đó Gatrix chào bán một loại cao dán giúp tăng tốc độ hồi phục với vết thương do gãy xương. Hiệu quả rất là trực quan phải không?
Bất chợt có một giọng nữ vang lên bên cạnh Gatrix!
– Thứ này gọi là gì?
Gatrix liếc nhanh mắt sang. Đó là một cô gái rất xinh đẹp, với mái tóc màu trắng bạc được giấu phần lớn dưới chiếc mũ rộng vành màu đen. Cô nàng mặc một chiếc áo dài màu đen cụt sát nách, để lộ ra hai cánh tay màu ngăm nâu khỏe khoắn hơi ẩn ẩn hiện hiện những thớ cơ bắp.
Phía dưới cô mặc một chiếc quần đùi khá ngắn, cũng màu đen, nhưng thứ khiến Gatrix chú ý không phải là đôi ủng gắn dao cao tới tận đầu gối của cô, cũng không phải là tư thế ngồi xổm đầy hớ hênh, mà là vòng mông của cô nàng! Hắn hơi có chút ngờ ngợ, nhưng chưa dám khẳng định…
– Xin chào?
– Xin thứ lỗi, là ta thất thố! Cái đó gọi là đèn cầm tay. Bấm vào cái nút màu đỏ là đèn sẽ sáng!
Cô gái cầm một chiếc ống hình trụ có một đầu dạng phễu lên, bấm nút. Ngay lập tức, một tia sáng mạnh phát ra từ bên trong ống, rọi sáng thẳng lên khuôn mặt cô!
– Đây là một vật rất hữu hiệu khi phải di chuyển vào ban đêm, vì ánh sáng giờ sẽ tập trung theo một đường thẳng, chứ không bị lan tràn dẫn tới vùng sáng nhỏ như đèn lồng thông thường.
– Bên trong nó là một viên đá thuộc tính lửa phải không? Thật thú vị, còn có một trận pháp cho phép người cầm kích hoạt năng lượng của viên đá nếu muốn nữa! Giá của nó là bao nhiêu?
– Một đồng bạc, thưa quý cô xinh đẹp!
Cô nàng búng một đồng tiền vào trong lòng bàn tay Gatrix.
– Hai vị đến từ Papylus?
Gatrix và Vera quay sang nhìn nhau.
– Đó là chỗ nào vậy?
– Một vương quốc cách khá xa về phía Đông. Ở nơi đó họ thường bán những vật phẩm kì lạ kiểu như thế này! Ta nghe khẩu âm của hai người cũng không giống với dân Papylus lắm!
– Đúng vậy, bọn tôi đều là người Malus bản xứ!
Vera chen vào. Cô cảm thấy có chút địch ý với cô nàng lạ mặt này. Thực tế, Vera có địch ý với bất cứ cô nàng xinh đẹp nào thì đúng hơn!
– Như vậy sao, làm phiền rồi!
Cô gái gật nhẹ đầu, đứng dậy bỏ đi. Gatrix chăm chú nhìn theo cô gái đó, mà đúng hơn là hắn cứ nhìn chằm chằm vào mông cô ta. Thật khó để đưa ra kết luận nếu như chỉ dựa vào dáng đi bộ…
– Ai ui!
Gatrix đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu. Vera vừa cốc cho hắn một cú đau điếng, dùng hai ngón tay chỉ vào đôi mắt đang trừng lớn của mình rồi chỉ vào hắn, hàm ý đe dọa không cần giải thích! Gatrix cười khổ, khẽ lắc đầu, rồi tiếp tục quay trở lại với công việc buôn bán.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!