Hoàng Gia Hồn Giả Tại Tu Chân Giới
Chương 27: Những Số Mệnh Bi Thảm
Vào nội thành, Trần Hạo Minh chẳng hề do dự dẫn Lạc Tuyết Nhan đến khu vực nào nhiệt nhất vào ban đêm trong Minh Nguyệt thành này, cũng chính là thiên đường của đàn ông: khu phố buôn bán lô đỉnh. Hắn muốn cho nàng thấy số phận bi thảm là thế nào, để nàng thấy rằng từ trước đến nay, nàng vẫn còn rất hạnh phúc.
Minh Nguyệt thành này cũng là thành trì lớn nhất của Viên Nguyệt quốc, đất nước mà sự tồn tại của nó gắn liền với việc đào tạo ra những tiên tử xinh đẹp nhất, xuất giá đi các nước lớn để bảo trì quan hệ, quan trọng hơn là việc buôn bán lô đỉnh và thấp kém hơn nữa là kinh doanh kỹ viện dành cho phàm nhân.
Dẫn theo một cô gái đơn giản như Lạc Tuyết Nhan vào kỹ viện thì sợ nàng chứng kiến những cảnh tượng trong đó sẽ bị ấn tượng xấu, nên tốt nhất chỉ đến chỗ buôn bán lô đỉnh mà thôi, dù sao nhưng cô gái ở đó cũng đủ bi thảm rồi.
Dẫn Lạc Tuyết Nhan đi một vòng trong khu này, không ít mấy tên hám sắc tưởng rằng Trần Hạo Minh dẫn nàng đi để… bán, nên lân la lại để “thương lượng”, sau đó thì Trần Hạo Minh còn chưa kịp ra tay thì nàng đã tức giận mà đập cho mấy tên Nguyên anh kỳ đó thành đầu heo. Từ đó mới không có tên đui mù nào dám đến gần hai người nữa.
Sau khi quan sát, cả khu vực này, hắn nhận thấy đêm nay chỉ có Tiên Sắc đường là tập trung đông người nhất, vì thế trong ánh mắt quan sát và thèm thuồng của mấy tên chuyên mua bán lô đỉnh ở đó, Trần Hạo Minh dẫn Lạc Tuyết Nhan vào trong, chọn một chỗ bình thường nhưng ở gần trên đài và ngồi xuống.
Lúc này, từ trên đài đấu giá, có một tên bề ngoài béo mập chừng hơn 40 tuổi, vẻ mặt bỉ ổi khệ nệ bước lên đài. Hắn gõ gõ cái chuông, toàn trường lập tức im lặng. Hắn cất tiếng:
– Các vị đạo hữu, cảm ơn mọi người hôm nay đã đến đây. Mọi người cũng đã biết trước, hôm nay bổn đường đấu giá ở đây một lô đỉnh rất đặc biệt. Nàng sở hữu “bán tiên mẫu đơn thể”, là một trong những thể chất tuyệt vời nhất để làm lô đỉnh, nhưng lại không thể tu luyện pháp quyết tu chân. Chính vì không thể tu luyện cho nên Viên Nguyệt môn của bổn quốc mới không tuyển chọn nàng để đào tạo thành tiên tử, chứ nếu với tư sắc của nàng thì dù tư chất có hơi kém, hoàng gia cũng sẽ thu nhận. Chính vì vậy, đóa mẫu đơn này hôm nay được bổn đường mang ra đấu giá. Giá khởi điểm là 1 vạn viên dược phẩm cấp một, nâng giá không giới hạn.
Cùng với lời nói của hắn, một cô gái khoảng trên dưới 17 tuổi được người khác đưa lên trên đài. Sắc đẹp của nàng cũng làm cho máu trong người mọi người ở đây sôi lên. Gương mặt tuyệt sắc của nàng hiện ra với một đôi lông mày dài mà sắc nét đang hơi nhíu lại, làn da mịn màng như tơ lụa tuyệt phẩm trong vạn có một, đôi mắt long lanh đang dày đặc sương mù, chỉ chờ để rớt nước mắt. Dáng đi của nàng uyển chuyển, eo nhỏ lắc lư có cảm giác có thể gãy bất cứ lúc nào. Nàng đứng đó giống như một đóa mẫu đơn, tuy đẹp nhưng mong manh, sớm nở tối tàn, chỉ để lại chút hương sắc trong lòng những người đã được thấy qua vậy.
Khi thấy cô gái này thì Trần Hạo Minh cũng giật mình, sắc đẹp của nàng có thể nói không hề thua kém Huyền Cầm hay Tuyết Nhan. Nhưng số phận của nàng bi thảm chỉ vì nàng không thể tu chân, mà có thể tu chân thì đã sao chứ, vào Viên Nguyệt môn thì sớm muộn cũng bị đem gả cho người ta để duy trì lợi ích mà thôi.
Nàng đứng đó, đôi mắt mà lẽ ra phải sáng ngời đáng yêu lại đang toát ra vẻ chua xót, đau khổ. Ánh mắt tuyệt vọng như sắp chết đó đánh sâu vào nhận thức của Lạc Tuyết Nhan, trước kia ánh mắt của nàng tuy cũng rất u buồn, sầu não nhưng cũng chưa bao giờ lộ ra vẻ tuyệt vọng như vậy. Nàng biết, phu quân nàng nói đúng, nàng từ trước đến nay còn hạnh phúc hơn cô gái kia rất nhiều.
Khi nhìn kỹ lại cô gái này, Trần Hạo Minh lại nổi lên ý muốn mang nàng về. Không phải chỉ vì cái tư tưởng “cứu rỗi mỹ nhân” của hắn, mà hắn biết cô gái này rất có tiềm năng để trở thành truyền nhân cho một cố nhân của hắn.
Kiếp trước, trong một lần lên thiên đình ăn xem trộm cách luyện đan hắn bị phát hiện. Lúc hắn chạy trốn thì lại gặp được một người bạn cũ lúc hắn còn tu vi thấp kém, nàng gọi là Mẫu đơn tiên tử, vốn là một bông hoa mẫu đơn trên tiên sơn tu luyện mà thành đạo, sau khi nàng phi thăng thì không gặp nhau nữa. Nàng giúp hắn nhưng lại bị phát hiện, bị đưa lên đoạn đầu đài chịu ngũ lôi oanh đỉnh. Hắn biết được quay lại cứu nàng nhưng không kịp, trước khi nàng chết để lại cho hắn một bộ tiên pháp gọi là “Mẫu đơn truyền thừa quyết”.
Mọi tiên nhân khi đã đến cảnh giới chân tiên thì đều ngộ đạo để tu đạo, khi đó, từ những cảm ngộ của mình thì họ sẽ cải biến pháp quyết của chính mình tu luyện thành tiên pháp, thích hợp để chuyển hóa chân nguyên thành tiên khí, tăng cường sức mạnh khi dùng tiên pháp. Và mẫu đơn tiên tử cũng đã sáng tạo ra được một bộ tiên quyết cho riêng nàng.
“Mẫu đơn truyền thừa quyết” là để sử dụng cho những tiên nhân có huyết mạch hoa mẫu đơn, dùng huyết mạch luyện thành tiên khí, vì nàng muốn truyền nó cho những người đắc đạo sau nàng, sau đó thì để họ cảm ngộ, phát triển thêm nên mới gọi nó là “truyền thừa”.
Cô gái kia không thể tu chân là do trong người có tiên khí, nhưng lại trộn lẫn với yêu khí huyết mạch của yêu tu mẫu đơn tộc nên các “tu chân pháp quyết” không thể giúp nàng tăng tiến tu vi được, ngược lại lực lượng của nàng nếu để người khác luyện hóa bằng cách thải bổ thì họ sẽ luyện hóa sạch tiên khí trong người nàng để tăng cường tu vi, nên nàng chính là một lô đỉnh tuyệt diệu.
Nhưng “tiên quyết” của Mẫu đơn tiên tử thì khác, tiên quyết này sẽ luyện hóa huyết mạch mẫu đơn trong người nàng để chuyển thành tiên khí, lại dùng tiên khí để cải tạo thân thể thành tiên thể. Tuy thân thể của cô gái kia chỉ là “bán tiên mẫu đơn” nhưng nếu tu luyện loại pháp quyết dành cho tiên nhân mẫu đơn thể thì tu vi thậm chí còn tăng nhanh hơn mấy tên tu chân kia gấp cả trăm ngàn lần.
Vì vậy, hắn mới quyết định phải mang cô gái này về bằng được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!