Hoàng Gia Hồn Giả Tại Tu Chân Giới
Chương 29: Giết Người Đoạt Bảo
Khi Trần Hạo Minh dẫn hai nàng ra khỏi đấu giá đường thì ít nhất cũng phải có hơn ba chục người “lặng lẽ” bám theo họ.
Điều này cũng không khiến cho Trần Hạo Minh kinh ngạc, không nói tới đan dược thượng phẩm được lấy ra hời hợt chứng tỏ số lượng vẫn còn không ít mà hai cô gái bên cạnh hắn cũng làm cho mấy tên dâm dục tập trung trong khu buôn lô đỉnh này động tâm rồi.
Mặc dù không khó đoán là thân phận Trần Hạo Minh không tầm thường, nếu tầm thường thì sao có thể lấy ra nhiều đan dược cao cấp như thế chứ, nhưng mà những người này vẫn bất chấp, giết hắn đoạt đan xong ai mà biết được chứ, huống chi tu vi của Trần Hạo Minh nhìn qua cũng chỉ là nguyên anh kỳ, không làm cho người ta e ngại hắn. Kể cả Lạc Tuyết Nhan có tu vi Hóa Thần kỳ nãy giờ vừa mới được chú ý đến cũng không có làm họ e ngại.
Việc Trần Hạo Minh chết, hai mỹ nhân bị bắt rồi trở thành lô đỉnh, đan dược thì bị tranh đoạt coi như là cái kết đã định – trong lòng mấy kẻ tham lam hầu như đều có ý nghĩ này.
Trần Hạo Minh thì cũng chẳng sao, hắn đã hứa với Nữ Oa nương nương không được ra tay tùy tiện, nhưng với một lũ không biết sống chết thế này thì hắn không ngại mà một chưởng vỗ chúng dẹp lép như con tép.
Cố tình thả bộ lòng vòng, Trần Hạo Minh lại kéo hai cô gái đến một chỗ vắng vẻ rồi dừng lại cất giọng:
– Các ngươi có phải loài cẩu không mà ta dắt đi đâu cũng nhông nhông chạy theo thế?
Bộp, bộp… Tiếng vỗ quạt xếp vang lên, người hiện thân đầu tiên chính là Dương Kiện Vi, vẻ mặt hắn cũng không tức giận mà chỉ cười lạnh nhìn chằm chằm vào Lạc Tuyết Nhan và cô gái “lô đỉnh” kia.
– Huynh đài cũng rất có bản lãnh, không biết là người của thế lực nào mà tới Tiên Nho môn cũng không nể mặt?
Dương Kiện Vi cũng chỉ là một tên rác rưởi, không có bản lãnh mà lúc nào cũng treo trên mồm cái nhãn mác Tiên Nho môn, làm như người ta không chiều hắn là đại sự của môn phái không bằng. Trong lòng Trần Hạo Minh rất là khinh thường loại thế này, loại nhân phẩm này dù có thành tiên đạo thì cũng vẫn chỉ là rác rưởi mà thôi.
– Hừ! Bổn vương là lục hoàng tử của Tiên Loan quốc, được phong Bình vương, ngươi cũng không nể mặt Tiên Loan quốc sao?
Trần Hạo Minh bày ra một bộ dạng nghé con không sợ cọp, khoe ngay cái thân phận hoàng tử “cao vời vợi” của hắn ra cho bọn người kia hãi hùng. Hắn cũng không biết ở cái nơi xa xôi này có bao nhiêu người nghe qua Tiên Loan quốc nữa, chắc cũng đếm trên đầu ngón tay. Cái thái độ “giả ngu rất có trình độ” này của hắn cũng làm Lạc Tuyết Nhan trợn tròn mắt khinh bỉ.
Còn cô gái kia thì lại càng tuyệt vọng, nàng không muốn bị người ta coi là thứ để tranh đoạt như thế nữa, điều đó đối với nàng thật kinh khủng, những tưởng ít ra người này có thể bảo vệ nàng nhưng nghe thấy hắn nói ra thân phận thì… Nàng không muốn chết nhưng nếu lại bị đem ra làm đồ vật tranh đoạt thì nàng thà chết đi còn hơn.
– Ồ ồ, thì ra là lục hoàng tử, ngưỡng mộ, ngưỡng mộ. Ta nghe nói lục hoàng tử lòng dạ rộng rãi, bao dung hơn người, không biết có thể đem hết đan dược trên người và cả hai cô gái đằng sao kia giao ra được không, mọi người ở đây đều là người thiếu thốn, lục hoàng tử cũng nên giúp đỡ chứ. – Dương Kiện Vi vẻ mặt giả dối nói.
Đây là một lời yêu cầu vừa trắng trợn vừa vô sỉ, nhưng lũ người phía sau thì lại nhao nhao lên nói phải đó làm cho Lạc Tuyết Nhan tức giận thiếu chút nữa không kiềm chế được. Trần Hạo Minh thì chỉ cười nhạt, không thèm chấp mấy con kiến mà dám khiêu khích voi này, bọn chúng sớm muộn cũng là người chết. Dặn Lạc Tuyết Nhan kéo nàng kia về phía sau, Trần Hạo Minh đứng ra ngạo nghễ nói:
– Có bản lĩnh thì lên đây mà lấy, bổn hoàng tử tuy đúng ra rất rộng rãi, độ lượng nhưng mà đồ tốt vì phải giao cho người xứng đáng, hắc hắc. – Trần Hạo Minh cũng chẳng vội gì nên muốn chơi đùa chết lũ khốn nạn này cho bõ tức.
Ngay lập tức có một tên nãy giờ vẫn tỏa ra vẻ đói khát mãnh liệt nhất lao lên, nhưng chưa kịp động vào người Trần Hạo Minh thì đã bay ngược lại cả dặm, đập thẳng người vào vách núi làm khói bay mù mịt, thân núi cũng hình thành một cái động hình thân người.
Những tên còn lại thì, giật mình kinh hãi, biết hôm nay đá nhầm tấm sắt rồi, vì thế nên hô hào cùng xông lên, chỉ còn Dương Kiện Vi và một tên vẻ mặt lãnh khốc nãy giờ vẫn đứng bên cạnh hắn là không xông lên mà đứng đó nở nụ cười âm hiểm.
Hơn ba chục tên tu chân giả tu vi hóa thần kỳ, có cả tu sĩ độ kiếp kỳ xông lên nhưng lần lượt bị Trần Hạo Minh đập cho không đứng dậy nổi. Trong lúc đó thì tên bên cạnh Dương Kiện Vi kia lại lặng lẽ đến gần Lạc Tuyết Nhan. Lạc Tuyết Nhan đang tập trung xem Trần Hạo Minh chiến đấu nên không để ý đến hắn.
Khi khoảng cách còn khoảng 5 mét, tên kia bất ngờ xuất chiêu, là một trảo sắc bén, thế tay tựa như ưng trảo, luồng khí mang theo ô quang bọc quanh cánh tay mục đích nắm cổ Lạc Tuyết Nhan và dùng chân nguyên khóa tu vi của nàng lại.
Trần Hạo Minh đang chiến đấu nhưng vẫn để ý tình hình xung quanh, khi thấy tên kia đột ngột xuất thủ thì thất kinh, nhưng cũng không rối loạn. Hắn nhanh chóng đánh bay một tên tu sĩ cuối cùng rồi lao đến bên cạnh Lạc Tuyết Nhan bằng tốc độ nhanh gấp ba lần tên kia, sau đó thì vung tay tung ra một cái tát như trời giáng. Cái tát đánh lên mặt tên kia không làm cho tên kia đau đớn chút nào vì cái tát đó làm cho đầu hắn nát bét, não tương văng ra tứ tán, ngay cả nguyên thần cũng bị hỗn độn lực được sản sinh nhờ hồn lực trước kia chấn cho tan thành mây khói, hết đường siêu sinh.
Trần Hạo Minh bây giờ hừng hực lửa giận, con mẹ lũ bỉ ổi, lại dám ra tay với lão bà của hắn, hắn bây giờ chỉ muốn giết sạch cái lũ bẩn thỉu này cho xã hội thêm trong lành mà thôi.
Lửa giận xung thiên, Trần Hạo Minh tích tụ đến tám thành lực lượng, quên béng cái lời hứa ra tay là phải kiềm chế sức mạnh với Nữ Oa lúc trước, hóa chưởng thành đao, phạt xuống một cái như cắt ngang không gian. Đòn này giáng xuống không nghi ngờ gì cả dãy núi ở ngoại thành Minh Nguyệt sẽ trở thành một cái bình nguyên.
Đúng lúc này, từ hư không xuất hiện một người đàn ông trung niên vẻ mặt tuấn lãng, cao quý. Đứng trước thế công hủy thiên diệt địa của Trần Hạo Minh, ánh mắt của người trung niên vẫn sáng ngời như cũ chẳng hề có một tia biến hóa. Ông ta khẽ phất tay một cách hời hợt, đao khí kia lại như một đám khói mỏng manh, chỉ cần động vào một cái là đã tiêu tán trong tay người đàn ông đó.
Trần Hạo Minh chấn động, chiêu “phạt ma thủ” trước kia khi hắn dùng với Nữ Oa khi hắn chỉ có tám phần sức mạnh nhưng nàng vẫn phải cố gắng hết sức mới đổi hướng được nó đi, nhưng hôm nay đao thế của hắn còn mạnh hơn trước mà người trung niên này chỉ hời hợt phất tay một cái đã tan biến, người này… rốt cục là ai? Tại sao lại ra tay ngăn cản hắn?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!