Er­agon – Cậu Bé Cưỡi Rồng Full 4 Tập - Chương 25: Người bạn cũ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Er­agon – Cậu Bé Cưỡi Rồng Full 4 Tập


Chương 25: Người bạn cũ



Cửa hàng dược thảo treo một tấm bảng vui mắt và dễ thấy. Ngồi bên cửa là một người đàn bà tóc ngắn, một tay cầm con ếch, một tay hí hoáy viết. Er­agon đoán đó chính là người bán lá thuốc, An­gela. Nó nhìn hai căn nhà hai bên cửa hàng, hỏi ông Brom:

– Ông nghĩ căn nào là nhà ông Jeod?

Ông lại gần người đàn bà, lịch sự hỏi:

– Bà có thể chỉ giúp ông Jeod ở căn nào không?

– Có thể quá đi chứ.

– Bà chỉ giúp được không?

– Tất nhiên là được.

Nhưng bà ta cứ lẳng lặng viết. Con ếch trên tay bà tay thì cứ dương..mắt ếch thô lố lên nhìn hai người. Một lúc lâu, An­gela mới ngẩng lên bắt bẻ:

– Chỉ thì được. Nhưng ông phải hỏi cho rõ ràng rành mạch. Cứ lập đi lập lại mỗi một câu “chỉ được không, chỉ được không”, què cụt gì mà không chỉ được. Vớ vẩn.

Brom tủm tỉm cười:

– Được, tôi hỏi rành mạch đây, căn nhà nào là nhà ông Jeod và vì sao bà cứ nắm khư khư con ếch vậy?

– Đó, hỏi thế mới là hỏi. Nhà Jeod bên phải. Còn vụ con ếch, mụ đang cố chứng minh loài cóc là không có thật, chỉ toàn là ếch thôi.

Er­agon hỏi:

– Bà chứng minh không có cóc để làm gì?

– Giời ạ, sao cháu ngốc thế. Nếu ta chứng minh được không có loài cóc trên đời, thì con ếch này sẽ mãi mãi là con ếch. Và không còn kẻ nào dùng cóc để làm độc dược. Phù thủy hết phù phép cho cóc làm điều ác, vì….làm gì có con vật nào tên là……cóc nữa.

Ông già vội nói:

– Tôi hiểu rồi. Rất thú vị, nhưng bây giờ tôi phải đến gặp ông Jeod ngay.

Ra khỏi cửa hàng, Er­agon thì thầm:

– Bà ấy khùng thật!

– Có thể. Nhưng đừng phê phán khi mình chưa biết rõ. Biết đâu bà ta khám phá ra điều gì về cóc và ếch thì sao.

Đứng trước cánh cửa khóa sắt và những bậc thềm đá, ông Brom gõ cửa ba lần vẫn không có ai lên tiếng. Er­agon đã nghĩ bà bán thuốc dở hơi chỉ lầm nhà, nhưng ông Brom gõ lần nữa, một người đàn bà còn trẻ, xanh xao, tóc vàng, hé cửa hỏi:

– Ông cần gì?

– Ông Jeod ở đây phải không?

– Ông ấy là chồng tôi. Ông có hẹn với chồng tôi không?

– Không, nhưng tôi có chuyện cần nói với ông ấy.

– Ông ấy bận lắm.

– Tôi từ xa tới. Có chuyện rất quan trọng cần gặp.

Mặt bà ta đanh lại, đôi mắt sưng như vừa mới khóc.

– Tôi nói là ông ấy bận.

– Nếu có thể, xin bà chuyển lời là có một người từ Gil’ead đến đang chờ gặp ông ấy.

Bà ta nói “Được” đầy vẻ nghi ngờ, rồi đóng cửa lại ngay. Er­agon lèm bèm:

– Chẳng lịch sự chút nào.

– Cháu không được nói gì hết, để mình ta tiếp xúc với họ thôi.

Cửa bật mở. Một người cao lớn chạy vội ra. Mặt ông ta rầu rĩ với đôi lông mày ngắn ngủn và mái tóc bạc rối bù, một cái sẹo từ đầu chạy dài xuống thái dương, nhưng áo quần rất sang trọng, đắt tiền.

Vừa thấy hai người, mắt ông ta mở trừng trừng, dựa vào khung cửa, không thốt nên lời. Ông ta ngáp ngáp như con cá đớp bọt, mãi mới thều thào thành tiếng:

– Brom….

Ông già Brom đặt ngón tay lên miệng, rồi tiến lại nắm cánh tay Jeod:

– Gặp anh tôi mừng lắm, Jeod. Mừng hơn nữa là trí nhớ anh còn tốt. Nhưng đừng gọi tên đó ra. Có kẻ nào biết tôi ở đây là tai họa đấy.

– Tôi tưởng anh chết rồi. Chuyện gì đã xảy ra? Sao anh không liên lạc với tôi?

– Tôi sẽ cắt nghĩa tất cả, nhưng anh có chỗ nào để chúng mình nói chuyện cho kín đáo không?

Khi Jeod khuất sau cánh cửa, Er­agon nhủ thầm: “Mình hy vọng sẽ biết về quá khứ của ông Brom.”

Jeod trở lại với một áo vét thêu, rất hợp với cái mũ đính lông chim. Thấy ánh nhìn phê phán của ông bạn già, Jeod chỉ biết nhún vai, bối rối.

Er­agon dắt mấy con ngựa đi theo hai ông già tới khu pháo đài. Jeod khoát tay về một lâu đài, nói:

– Lão Risthart, thị trưởng Teirm, ra lệnh cho tất cả các nhà buôn phải để hàng hóa trong lâu đài của lão. Mặc dù công việc làm ăn của chúng tôi là ở nơi khác, nhưng vẫn phải thuê phòng của lão, cho đỡ rách việc. Tuy nhiên, tại đó, mình không sợ bị nghe lén, vì tường rất dày.

Qua cổng chính pháo đài, ba người tiến thẳng vào nơi chứa hàng. Jeod mở cửa và bảo Er­agon:

– Cháu có thể buộc ngựa vào những vòng sắt kia, không sao đâu.

Cột Hỏa Tuyết và Cadoc xong, Er­agon theo hai người vào một hành lang dài, trống trơn, với những ngọn đuốc gắn trên tường. Nó thấy nơi này vừa lạnh lẽo vừa ẩm thấp, thử rờ tay lên tường, Er­agon rùng mình, khi tay chạm vào một lớp nước nhớp nháp.

Jeod lấy một cây đuốc, dẫn đường tới trước một cửa gỗ nặng nề. Ông mở khóa, đẩy cửa vào căn phòng chất một đống da gấu. Những cuốn sách bìa da nằm đầy trên kệ. Chất củi vào lò sưởi, Jeod bỏ cây đuốc vào làm mồi, ngọn lửa bùng lên ngay. Quay lại Brom, Jeod bảo:

– Nào, lão già, cắt nghĩa gì thì nói ngay đi.

Brom tủm tỉm cười:

– Gọi ai là lão già vậy? Lần cuối cùng gặp anh, tóc anh xanh mướt. Bây giờ thử nhìn lại chính mình coi, bạc hết rồi.

– Còn anh gần như chẳng hề thay đổi sau hai mươi năm. Thời gi­an có vẻ ưu ái lão già gàn bướng, để anh đủ sức gánh vác những thế hệ sau. Thôi đủ rồi, kể chuyện anh đi.

Er­agon giỏng tai nghe những điều ông Brom sắp nói. Ông thoải mái ngả mình trên ghế, mồi tẩu thuốc, rồi thả ra một vòng tròn khói từ từ chuyển thành màu xanh, bay thẳng vào lò sưởi.

– Anh còn nhớ những gì chúng ta đã làm tại Gil’ead chứ?

– Tất nhiên. Chuyện như thế làm sao quên được.

– Sau khi chúng ta…mỗi người mỗi ngả, tôi không tìm thấy anh. Trong đám hỗn loạn đó, tôi bị lạc vào một gi­an phòng nhỏ. Trong đó chẳng có gì đặc biệt, chỉ toàn giỏ với thùng. Nhưng vì tò mò, tôi lục lọi khắp phòng. Và tôi đã may mắn bắt gặp thứ chúng ta đang tìm kiếm.

Jeod bàng hoàng thấy rõ, trong khi Brom tiếp tục:

– Ngay khi nắm vật đó trong tay, tôi không thể nào chờ anh được nữa. Chần chừ một giây thôi, chắc tôi sẽ bị phát hiện, và tất cả sẽ mất hết. Tôi ngụy trang, trốn khỏi thành phố ngay lập tức. Sau đó tôi chạy đến….

Ông ngần ngừ nhìn Er­agon, rồi nói:

– Đến những người bạn của chúng ta. Họ cất vật đó dưới hầm, và yêu cầu tôi thề phải săn sóc cho người được tiếp nhận vật đó. Và tôi phải biến mất cho đến khi nào khả năng tôi được sử dụng tới. Không ai, kể cả anh, biết tôi còn sống. Mặc dù điều này làm tôi rất khổ tâm, vì đã làm anh phải đau buồn vì tưởng tôi đã chết. Tôi đã tới miền bắc và trú ẩn tại Car­va­hall.

– Vậy là suốt thời gi­an qua…các bạn ta biết anh còn sống? Vẫn hiểu là kế hoạch phải được bảo mật, nhưng tôi vẫn hy vọng là họ sẽ cho tôi biết. Car­va­hall ở bên kia núi Spine, phải không?

Brom gật. Lầu đầu tiên Jeod nhìn kỹ Er­agon, rồi bảo ông Brom:

– Vậy là tôi thấy anh đang hoàn thành trách nhiệm rồi.

– Không đơn giản như anh tưởng đâu. Vật đó bị mất trộm một thời gi­an rất lâu. Tôi đoán là mất trộm vì tôi không hề nhận được tin tức gì từ những người bạn của chúng ta. Theo tôi, người liên lạc của họ đã bị lọt bẫy. Nên tôi phải tìm mọi cách để tìm hiểu. Tình cờ, Er­agon có việc đi cùng một đường…cho có bạn.

Jeod băn khoăn hỏi:

– Nhưng nếu không nhận được tin tức gì, làm sao anh biết đó là…….

Brom vội nói lướt đi:

– Cậu của Er­agon bị Ra’zac giết rất tàn nhẫn. Chúng đốt phá nhà và súyt bắt được Er­agon. Vì thế Er­agon quyết phục thù, nhưng chúng tôi không có dấu vết gì về nơi trú ẩn của tụi Ra’zac, bây giờ chỉ cần anh giúp tìm ra chúng.

– Tôi hiểu rồi…Nhưng tôi cũng không biết gì hơn. Còn những kẻ biết, họ không đời nào chịu nói ra đâu.

Brom lấy cái bình sắt ra khỏi túi, đưa cho Jeod.

– Bình đựng dầu Sei­thr, loại cực độc đó. Tụi Ra’zac làm rơi trên đường đi. Chúng tôi muốn được coi hồ sơ buôn bán của thành phố này, từ đó sẽ lần ra dấu vết mua dầu của triều đình và nơi ở của Ra’zac.

– Tất cả sổ sách ở đây chỉ liên quan đến công việc làm ăn của riêng tôi. Vấn đề anh muốn biết, có hồ sơ trong lâu đài này. Nhưng chỉ do một người nắm giữ. Đó là Brand, quản lý thương mại của thị trưởng Risthart. Những nhà buôn như tôi không được phép đụng tới, vì chúng sợ tụi tôi sửa đổi để ăn gi­an thuế triều đình.

– Tôi sẽ tính toán chuyện này, nhưng chúng tôi cần nghỉ ngơi mấy ngày để suy nghĩ công việc.

– Anh hãy coi nhà tôi như của anh. Thời gi­an ở đây, anh có tên nào khác không?

– Tôi là Neal, Er­agon là Evan.

Jeod trầm ngâm nói:

– Er­agon, cháu có một cái tên rất đặc biệt. Hiếm người mang tên của vị Kỵ Sĩ đầu tiên. Suốt đời ta chỉ đọc trong sách, có ba người có tên như thế.

Er­agon giật mình, không ngờ Jeod cũng biết nguồn gốc tên của nó.

Ông Brom bỗng bảo:

– Hình như ta cột Hỏa Tuyết không được chắc lắm, cháu thử ra coi.

Er­agon lẳng lặng ra khỏi phòng. Nó biết hai ông già kia không muốn nó nghe chuyện sắp bàn.

Hai con ngựa vẫn đứng yên tại chỗ. Eraong vuốt ve con Hỏa Tuyết, rồi buồn rầu dựa tường ngẫm nghĩ: “Mình ước nghe được họ đang bàn tán chuyện gì.” Rồi nó chợt mừng rỡ nhớ lại những câu ông Brom dạy cách làm tăng thính giác. Nó tập trung tư tưởng, thu nội lực, bật ra mấy câu: “Thverr stenr un atra eka hór­na.” Nhưng rồi nó chỉ nghe những tiếng lí nhí trong tai. Chán nản, Er­agon vừa định buông mình ngồi xuống, chợt nó nghe tiếng của Jeod:

-….và tôi làm công việc này suốt tám năm rồi.

Er­agon vội nhìn quanh, xa xa chỉ có mấy tên lính gác. Nó khoái trá cười, nhắm mắt lắng nghe. Tiếng ông Brom:

– Tôi không bao giờ ngờ, sau bấy nhiêu thời gi­an gắn bó với sách vở, anh lại có thể trở thành một nhà buôn. Chuyện gì làm anh quay qua chuyện làm ăn, thay vì trở thành một học giả?

– Sau vụ Gil’ead, tôi không còn hứng thú ngồi trong phòng với những tấm da đầy chữ và những chồng sách nữa. Tôi muốn dốc hết sức mình để giúp Aji­had, nhưng tôi không phải là một chiến binh. Anh còn nhớ cha tôi là một nhà buôn có tài chứ? Chính ông đã giúp tôi khởi nghiệp. Tuy nhiên chuyện làm ăn của tôi chủ yếu là để chuyển hàng vào Sur­da.

– Tôi nghe nói công việc hồi này bết bát lắm.

– Đúng vậy. Gần đây không tàu hàng nào ra khơi được. Tron­jheim gần cạn lương thực rồi. Tôi nghi, triều đình đã phát hiện việc chúng tôi yểm trợ cho Tron­jheim. Nhưng tôi vẫn chưa biết chắc mình suy đoán đúng không. Thật không hiểu nổi, không ai nhìn thấy lính triều đình. Hay vua Gal­ba­torix mướn tụi lính đánh thuê để phá chúng tôi.

– Nghe nói anh mất một tàu hàng?

– Đó là cái tàu cuối cùng của tôi. Cay đắng nhất là, trên chuyến đó, toàn là những người trung thành, can đảm. Tôi e rằng chẳng bao giờ còn gặp lại họ nữa…..Hàng họ còn lại, tôi phải cho chuyển đường bộ tới Sur­da hay Gil’ead. Nhưng tôi biết, dù thuê bao nhiêu bảo tiêu, hàng cũng sẽ không tới được những nơi đó.

– Có bao nhiêu nhà buôn tiếp tay anh trong vụ này?

– Ồ, nhiều lắm, khắp vùng duyên hải. Tất cả bọn họ đều bị rắc rối. Tôi biết anh nghĩ gì. Sẽ có ngày đến lượt tôi, nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra một tên phản bội nào có đủ uy thế và hiểu biết công việc của chúng tôi đến thế. Nếu có kẻ phản bội cỡ đó, thì quả là một tai họa. Tôi nghĩ anh nên trở về Tron­jheim.

– Và đem theo Er­agon tới đó? Chúng sẽ xé xác nó ra từng mảnh. Ngay lúc này, đó là nơi nguy hiểm nhất cho nó. Có thể vài tháng hay một năm nữa thì được. Anh thử tưởng tượng, những người lùn sẽ phản ứng ra sao chứ? Tất cả đều muốn có ảnh hưởng với nó, nhất là Is­lanza­di. Er­agon và Saphi­ra sẽ không được an toàn ở đó, cho đến khi nào tôi để chúng qua được…tuatha du orothrim.

Người lùn? Er­agon giật mình nghĩ. Còn Tron­jheim ở đâu? Sao ông ta lại cho Jeod biết về Saphi­ra mà không hỏi mình trước? Tiếng Jeod:

– Theo tôi, Er­agon và Saphi­ra vẫn còn cần sức mạnh và sự khôn ngoan của anh.

– Khôn ngoan? Tôi chỉ là con người mà anh mới gọi là “lão già” đó thôi.

– Rất nhiều người không đồng ý đâu.

– Kệ họ. Tôi không cần biện hộ cho mình. Không, Aji­had vẫn có thể tiến hành mọi việc mà không có tôi. Điều tôi đang làm bây giờ quan trọng hơn nhiều. Nhưng cái viễn cảnh có một tên phản bội làm tôi băn khoăn. Tôi tự hỏi, làm sao triều đình biết chỗ nào để…..

– Tôi cũng tự hỏi sao họ không liên lạc với tôi về vụ này?

– Có thể họ đã cố gắng. Nhưng nếu có kẻ phản bội thì….À, tôi muốn gửi một tin cho Aji­had. Anh có tên liên lạc nào tin tưởng được không?

– Còn tùy nơi phải đến là đâu?

– Tôi chưa biết. Những đường dây của tôi có lẽ đã chết cả, hay họ đã quên tôi rồi.

– Anh có thể cho người liên lạc đến những người thường nhận những chuyến hàng của anh không?

– Được, nhưng như vật là liều lĩnh, táo bạo quá.

– Thời buổi này có gì là không táo bạo? Chừng nào có thể đi?

– Sáng mai. Tôi sẽ bảo hắn đến Gil’ead cho mau hơn. Lấy gì cho Aji­had tin hắn do anh phái tới?

– Anh đưa cho nó cái nhẫn này. Bảo nó, nếu làm mất, tự tay tôi sẽ móc gan nó đấy. Đây là cái nhẫn của một bà hoàng đã cho tôi.

Một lúc sau tiếng ông Brom bảo:

– Mình nên ra ngoài với Er­agon. Để nó một mình, tôi không yên tâm. Thằng nhỏ đó đến đâu là nơi đó có chuyện liền.

Er­agon vội thu hồi ý chí, mở mắt tự nhủ: “Chuyện gì đang xảy ra? Jeod và các nhà buôn khác đang tiếp tay cho những kẻ không được nhà vua ưa thích. Ông Brom đã tìm ra một vật ở Gil’ead và phải chạy trốn đến Car­va­hall. Chuyện gì quan trọng đến nỗi ông ta phải để cho bạn tưởng mình đã chết từ hai mươi năm rồi? Ông ta còn nhắc đến một bà hoàng, trong những đế quốc nó biết, có bà hoàng nào đâu. Rồi lại còn người lùn, chính ông ta bảo với mình là người lùn đã biến hết xuống lòng đất từ xa xưa rồi mà.”

Nó đợi khi nào đi khỏi thành Teirm, có dịp sẽ hỏi ông về tất cả những bí ẩn này. Ngay lúc đó, ông Brom mở cửa, hỏi:

– Ngựa ổn cả chứ, Er­agon?

Trên đường về, Brom nói:

– Jeod, vậy là cuối cùng thì anh cũng cưới vợ. Một phụ nữ thật duyên dáng. Chúc mừng anh. Jeod có vẻ không vui vì câu chúc của bạn, ông lầm lũi ngó mặt đường:

– Cám ơn anh, nhưng He­len không hạnh phúc lắm đâu.

– Sao? Cô ấy muốn gì?

– Cũng bình thường thôi. Một mái ấm, con cái ngoan ngoãn, món ăn ngon, bạn bè vui vẻ. Vấn đề là cô ấy thuộc con cái nhà giàu. Ông bố kiếm rất khá trong cùng ngành nghề với tôi. Với tình trạng thua lỗ như hiện nay, cô ấy không đủ chi tiêu theo ý thích. Nhưng thôi, đó là những rắc rối của riêng tôi, mong anh đừng bận tâm. Trong thời gi­an ở lại đây, tôi lo cho anh no bụng là ổn rồi.

– Cám ơn anh, suốt chuyến đi dài dằng dặc, chúng tôi chưa được ai ân cần chăm sóc cả. Anh có biết chỗ nào bán quần áo rẻ tiền không? Quần áo chúng tôi rách cả rồi.

– Đó là việc của tôi. Bây giờ mình tìm chỗ ăn trước đã.

Sau khi cho ngựa vào chuồng nhà Jeod, ba người đến một quán rượu. Khung cảnh tại đây khác hẳn quán trước, sạch sẽ, ồn ào tiếng nói cười vui vẻ. Khi món chính đưa lên – heo sữa và khoai tây, cà rốt, rau cần và táo ngọt – Er­agon ăn thỏa thích cho bỏ những ngày chỉ có thịt thú rừng.

Ra khỏi quán, trời đã gần chiều, Er­agon nói:

– Hai ông về trước, cháu đi thăm cảnh một chút.

Jeod dặn:

– Nếu ra ngoài thành, nhớ về trước khi trời tối. Cổng thành đóng, là cháu phải đợi tới sáng mới vào được đó.

Ra khỏi thành, Er­agon khoan khóai hít thở không khí trong lành, rồi thầm gọi: “Saphi­ra, em đang ở đâu?”

Saphi­ra hướng dẫn Er­agon đến một chân vực, bao quanh toàn cây phong du. Nhìn cái đầu rồng thấp thoáng trên ngọn cây đầu vực, Er­agon hỏi:

“Làm sao anh lên được tuốt trên đó?”

“Thử tìm có bãi trống nào, em xuống đưa anh lên.”

“Không cần, anh leo lên được.”

“Nguy hiểm lắm.”

“Nói nhiều quá đi, tôi thích leo.”

Nhưng chỉ leo được nửa vực, Eraong không còn tìm ra điểm nào để bám víu nữa, kêu lên: “Giúp dùm đi.”

“Ráng chịu, phải biết lựa sức mình chứ.”

“Biết rồi, lải nhải mãi. Giúp hay không?”

“Nếu không có tôi ở đây thì sao. Phải rồi, một con rồng như tôi làm sao khuyên anh nên làm điều gì hay không. Một người thông minh sáng láng như anh thì chỉ tìm vào cửa tử mà đi thôi. Tại sao à? Nếu anh đừng quá tự phụ, chỉ đi thêm vài bước nữa là thấy bãi cỏ trống và một đường mòn lên đỉnh này rồi.”

“Được rồi, lỗi tại anh, kéo giúp lên đi. Năn nỉ mà.”

Mắt cô ả long lanh khoái trá, chẳng nói thêm một lời, Saphi­ra bay vụt đi.

“Saphi­ra! Trở lại ngay.”

Chỉ một cái vỗ cánh, Saphi­ra vượt khỏi đầu vực, bay vòng trên không, rồi sà xuống quắp Er­agon bay ngược lên, nhẹ nhàng đặt xuống.

Er­agon ngây người ngắm cảnh tượng biển, rừng bao la phía dưới. Một nơi thật lý tưởng cho Saphi­ra ẩn trốn, chỉ loài chim mới có thể phát hiện ra nó.

“Bạn của ông Brom có đáng tin cậy không?”

“Anh không biết. Có những chuyện làm anh rất bối rối, chẳng biết mình có thật sự hiểu những chuyện xảy ra chung quanh không. Người nào cũng đầy bí ẩn.”

“Đời là vậy đó. Hãy bỏ qua những âm mưu của họ, chỉ tin vào bản chất thật sự của họ thôi, thì ông Brom là người tốt. Ông ấy không định làm hại chúng mình đâu. Không có gì phải ngại những kế họach của ông ta.”

“Anh cũng hy vọng thế.”

“Chuyện lục lọi hồ sơ, em thấy khó khăn quá. Có cách nào dùng phép thuật, không nhất thiết vào hẳn trong phòng hồ sơ không?”

“Để anh hỏi thử ông Brom coi. Em biết không, chúng ta còn phải ở lại đây thêm mấy ngày nữa.”

“Nghĩa là em tiếp tục bị bỏ một mình chứ gì?”

“Anh cũng đâu muốn thế. Tối rồi, anh phải về trước khi cổng đóng.”

Saphi­ra đưa nó xuống lại chân vực. Vừa nhìn cánh cổng sắt đang từ từ hạ xuống, Er­agon chạy thục mạng, lăn tòm vào bên trong. Một tên lính gác hét toáng lên:

– Thiếu chút nữa là mày bị cắt làm đôi rồi, nhóc.

Nó vừa thở hồng hộc vừa chạy về nhà Jeod. Một người hầu mở cửa, nói:

– Hai ông đang đợi cậu trong văn phòng.

Qua hàng lọat cửa, gã hầu mở một cửa phòng. Bốn bức tường đầy những sách, đủ kích cỡ. Brom và Jeod đang ngồi chuyện trò bên một cái bàn bầu dục. Thấy Er­agon, ông Brom vui vẻ nói:

– A, cháu đây rồi. Chúng ta bắt đầu lo. Đi dạo vui không?

Chuyện gì làm ông ta vui thế nhỉ? Sao không hỏi gì về Saphi­ra?

– Dạ vui, nhưng cháu bị lạc đường. Thành phố này lớn thật.

Jeod cười:

– Chừng nào cháu thấy Dras – Leona, Gil’ead, kể cả Kuas­ta, thì sẽ thấy cái thành phố biển này chưa là gì đâu. Tuy nhiên ta lại thích nơi này. Khi trời không mưa, Teirm đẹp tuyệt vời.

Nó hỏi ông Brom:

– Ông nghĩ mình sẽ ở lại đây bao lâu?

– Khó biết trước được, còn tùy vào việc mình có được lại gần đống hồ sơ và có tìm được điều chúng ta cần không. Công việc bộn bề lắm, tất cả chúng ta đều phải góp tay vào…

– Cháu nghĩ là không giúp gì được đâu.

– Vì sao?

– Cháu….không biết đọc.

– Hả, Gar­row không dạy cháu học à?

– Cậu Gar­row biết chữ sao?

– Tất nhiên là biết. Lão khùng hợm hĩnh, hắn nghĩ sao mà không dạy thằng nhỏ học hành gì? Vậy là kế hoạch của ta phải chậm lại. Được, ta sẽ dạy cháu đọc. Nếu cháu chăm chỉ thì chẳng bao lâu cháu sẽ đọc được thôi.

Er­agon rầu rĩ nghĩ, mình còn phải bị nhồi nhét những thứ gì nữa đây. Jeod lên tiếng:

– Rồi cháu sẽ thích. Cháu sẽ học được rất nhiều điều trong những cuốn sách này. Những cuốn sách này là bằng hữu, là người đồng hành của ta. Chúng làm ta khóc, cười và tìm ra ý nghĩa của cuộc đời.

Ông Brom cười nói:

– Vẫn mãi là học giả, phải không?

– Hết rồi, mình sợ trở thành lão cuồng chữ nghĩa.

Er­agon hỏi:

– Là gì ạ?

– Là người mê sách.

Jeod trả lời rồi quay qua trò chuyện với ông Brom. Er­agon mon men lại gần kệ sách. Một cuốn được đóng bằng những đinh vàng, làm nó chú ý. Rút cuốn sách xuống, nó tò mò vừa ngắm nghía vừa vuốt ve lớp bìa da trơn mát. Những chữ in bên trong đều màu đỏ. Một cột chữ nổi bật với những đường dài và những chấm sắc bén, rất đẹp. Nó cầm quyển sách tới, hỏi ông Brom:

– Cái gì đây, ông?

Brom nhìn sát trang sách rồi nhướng mày kinh ngạc:

– Jeod, anh kiếm được quyển này ở đâu vậy? Bao lâu nay tôi chưa hề nhìn thấy.

– À, cuốn Do­mia abr Wyr­da. Mấy năm trước, một gã đem bán ngoài bến tàu. May mắn là tôi ở đó nên cứu được quyển sách và cả cái đầu gã đó. Thằng cha ấy chẳng biết quyển sách nói gì.

– Đây là quyển sách quí hiếm nhất. Nói rõ từng chi tiết tất cả lịch sử Alagea­sia, bắt đầu từ trước khi thần tiên tới đây và kết thúc vào thời gi­an mấy thập niên trước. Triều đình đã thiêu chết tác giả vì tội phỉ báng, phạm thượng. Tôi không ngờ ngày nay vẫn còn một bản như thế này. Câu cháu vừa hỏi là một đoạn thơ cổ.

– Đoạn thơ nói gì, hả ông?

– Đây là bài thơ các thần tiên kể lại những năm chiến đấu cùng loài rồng. Trích đoạn này kể về vị vua của họ, vua Cer­an­thor, trong chinh chiến. Các thần tiên rất say mê và hay ngâm nga bài thơ này, để họ không bao giờ lập lại những sai lầm trong quá khứ. Tuy nhiên đọc cho đầy đủ thì phải cần đến ba ngày. Nhiều khi giọng ngâm véo von thật mủi lòng, đến gỗ đá cũng phải rơi nước mắt.

Er­agon cầm quyển sách, trở lại ghế ngồi. Nó vuốt ve quyển sách, ngẫm nghĩ: “Thật diệu kỳ, một con người đã chết từ lâu, vẫn có thể chuyện trò với mọi người qua những trang sách này. Chừng nào quyển sách này còn, tư tưởng của ông ta vẫn tiếp tục sống. Chẳng biết trong này có thông tin gì về lũ Ra’zac không?”

Nó lật tới lật lui cuốn sách cho đến khi rũ ra vì buồn ngủ. Jeod gọi người hầu đưa nó về phòng. Khi thấy ông Brom sắp bước vào phòng, kế bên, Er­agon hỏi:

– Cháu nói chuyện với ông được không?

Nó theo ông vào phòng, khép cửa xong, nói:

– Saphi­ra và cháu có một ý kiến…..

Ông ngăn nó lại, tay kéo màn cửa sổ, thì thầm:

– Khi nói những chuyện này, cháu phải biết chắc không ai nghe được chứ.

– Cháu xin lỗi. Cháu muốn hỏi có cách nào để nhìn được những hình ảnh mà mình chưa thấy bao giờ không?

– Đó là cách thu nhận hình ảnh từ xa. Hoàn toàn có thể làm được và rất hữu ích trong nhiều tình huống, nhưng nó cũng có một giới hạn. Cháu chỉ có thể thu và quan sát những người và sự vật cháu đã từng thấy. Thí dụ, cháu đã nhìn thấy hai tên Ra’zac, cháu có thể thu hình ảnh chúng từ xa để quan sát. Tuy nhiên cháu chỉ thấy nhân dạng của chúng, còn những gì chung quanh, cháu không thể thấy được. Còn nhiều vấn đề khác nữa, nếu cháu muốn quan sát một trang sách đã từng biết, chỉ khi từ xa cuốn sách mở đúng trang đó, cháu mới thấy được. Nhưng nếu quyển sách đóng thì cháu chỉ thấy toàn một màu đen.

– Vì sao ta không thể quan sát những vật mà mình chưa nhìn thấy trước đó?

– Vì khi muốn thu những hình ảnh đó vào trí não để quan sát, cháu phải biết mình đang hướng đến mục tiêu nào để điều khiển sức mạnh tinh thần. Cháu phải biết rõ “hình ảnh mẫu” mình định thu, thì cháu mới thu được. Một con người, một đồ vật cháu chưa từng thấy sẽ trở nên vô hiệu, khi sử dụng phương pháp này.

– Nhưng sử dụng phương pháp này như thế nào? Cháu có thể cho hình ảnh hiện lên trong khoảng không được không?

– Như vậy sẽ tốn hao rất nhiều năng lực hơn là để hình ảnh hiện lên một mặt phẳng phản chiếu, như mặt nước hay mặt gương chẳng hạn. Các Kỵ Sĩ luôn phải đi xa, nên họ dùng phương pháp này để nắm tình hình khắp đế quốc Alagea­sia trong thời chiến hay mỗi khi có biến cố.

– Cháu….được phép thử không ạ?

– Ngay bây giờ thì không được. Việc này rất mất sức, mà cháu thì đang mệt. Ta sẽ cho cháu biết những câu thần chú, nhưng phải hứa không được áp dụng tối nay. Bao giờ đi khỏi đây, ta sẽ dạy cháu thêm.

– Cháu hứa.

Er­agon hí hởn cười. Ông già ghé tai nó, thì thầm:

– Draum kó­pa.

Er­agon lẩm bẩm cho tới thuộc, rồi bảo:

– Sau khi rời thành phố Teirm, cháu sẽ dùng phương pháp này để tìm hiểu anh Ro­ran cháu đang làm gì. Cháu sợ tụi Ra’zac đang theo dấu anh ấy.

– Ta không muốn làm cháu lo, nhưng điều đó rất có khả năng xảy ra. Mặc dù Ro­ran đã đi khỏi Car­va­hall trước khi Ra’zac tới, nhưng ta chắc chúng đã dò hỏi về cậu ấy. Chúng có thể đã gặp cậu ta ở Therins­ford rồi, ai mà biết được. Nếu đúng vậy, chúng đã nắm hết thông tin. Nhưng dù sao, tin tức về cháu, chúng vẫn còn mù mịt. Nếu nhà vua hăm dọa, chúng sẽ bị trừng trị nặng nề khi không tìm ra cháu, chắc chắn chúng sẽ quay lại truy hỏi Ro­ran.

– Nếu ông đoán đúng, chỉ còn một cách để Ro­ran được an toàn, là hãy cho tụi Ra’zac biết cháu đang ở đâu. Chúng sẽ buông tha anh ấy.

– Không được. Cháu không hiểu kẻ thù làm sao biết được ý đồ của chúng? Dù cháu xuất đầu lộ diện, chúng vẫn săn lùng Ro­ran. Biết vì sao không?

– Dạ, nếu cháu trốn tránh mãi, chúng sẽ bắt Ro­ran để làm áp lực cho cháu phải xuất hiện. Nếu cách đó không mang lại kết quả, chúng sẽ giết anh Ro­ran để cháu đau đớn. Còn nếu cháu trở thành một kẻ thù công khai của triều đình, chúng sẽ dùng anh ấy làm mồi để bắt cháu. Và nếu cháu đi gặp anh Ro­ran, khi chúng biết, chúng sẽ tra khảo anh để khai ra cháu ở đâu.

– Giỏi lắm. Cháu suy luận rất chính xác.

– Nhưng còn giải pháp nào không? Cháu không muốn anh cháu chết.

– Giải pháp thật rõ ràng: Ro­ran phải học cách tự bảo vệ lấy mình. Nghe có vẻ nhẫn tâm, nhưng như cháu vừa nhận ra đó, cháu không thể liều lĩnh tìm gặp cậu ta. Cháu đã quên một điều, khi chúng ta rời khỏi Car­va­hall, ta đã cho cháu biết là ta để lại cho Ro­ran một lá thư báo động cho cậu ấy. Vì vậy, Ro­ran không thể hoàn toàn không cảnh giác trước những hiểm nguy. Khi nghe tin tụi Ra’zac xuất hiện tại Car­va­hall, cậu ta phải tìm đường tẩu thoát.

– Cháu vẫn cảm thấy lo lắm.

– Trong chuyện này cũng có điều hay. Nhà vua không đời nào để một Kỵ Sĩ bay bổng khắp nơi, ngoài tầm kiểm soát của ông ấy. Ngoài cháu ra, vua Gal­ba­torix được biết đến như một Kỵ Sĩ duy nhất đang còn sống. Nhưng ông ta rất muốn có một Kỵ Sĩ nữa dưới quyền chỉ huy của mình. Do đó, trước khi muốn giết cháu hay Ro­ran, ông ta sẽ đề nghị cháu phục vụ dưới trướng của ông.

– Ông gọi điều đó là hay được sao?

– Tất cả là để bảo vệ Ro­ran. Chừng nào nhà vua còn chưa rõ cháu theo phe nào, ông ta còn không muốn làm mất lòng cháu bằng việc hãm hại người anh họ của cháu. Hãy nhớ kỹ điều này. Tụi Ra’zac giết cậu cháu thật, nhưng ta tin đó là hành động ngu ngốc của chúng thôi. Như những gì ta biết về vua Gal­ba­torix, ông ta không cho phép một hành động nào làm bất lợi cho ông.

– Nhưng làm sao cháu có thể từ chối đề nghị của nhà vua, nếu ông ta hăm giết cháu.

Brom thở dài, ông đến bên bàn rửa mặt, nhúng mấy ngón tay vào thau nước màu hồng.

– Ông ta khát khao việc cháu cộng tác với triều đình. Ngược lại, ông ta phải trừ khử cháu. Vì vậy vấn đề đặt ra là: nếu phải đối diện với sự chọn lựa này, cháu có sẵn sàng chết vì niềm tin của cháu không? Vì đó là cách duy nhất để cháu chối từ.

Er­agon im lặng. Một lúc sau ông nói tiếp:

– Đây là một câu hỏi khó, cháu có thể trả lời khi đối diện với vấn đề. Nhưng hãy nhớ rằng, nhiều người sẵn lòng chết vì niềm tin. Đó là chuyện rất bình thường. Nhưng sự can đảm thật sự là sống và chịu đựng gi­an khổ vì niềm tin của mình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN