Sao Đen - Chương 57: CUỐN KINH THÁNH CŨ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
26


Sao Đen


Chương 57: CUỐN KINH THÁNH CŨ



Chờ cho Bảy Dĩ chuyển đến một nửa số tiền đã hứa, cha Vũ Xuân Trinh mới quyết định đến thăm nhà Lili. Công việc đầu tiên là ông cố xác định xem Năm Oăn có phải là Hoàng Quý Nhân không. Ông không muốn để cho Bảy Dĩ hiểu là cuộc tìm kiếm quá dễ dàng.

Từ ngày người đàn bà xinh đẹp đến chịu lễ ở nhà thờ đến nay đã qua một năm. Không hiểu nàng còn nhớ nổi ông nữa không. Để che giấu hành tung, vị linh mục phải vận bộ đồ dân sự hợp mốt thời trang. Ông giống một chàng trai ăn diện hơn là một nhà tu hành.

Ông phải lượn lờ nhiều lần trước cổng nhà Lili ở hẻm Bảy hai quan sát xem trong nhà có những ai. Một tuần liền chỉ thấy mình Lili ra vào hoạt xuất hiện trên ban công. Hẳn là người đàn bà này sống độc thân. Chuyện đó càng làm ông phấn khích mạnh mẽ. Một buổi tối nhìn thấy chiếc bóng cô đơn của nàng in trên khuôn của kính. Vũ Xuân Trinh quyết định bấm chuông.

Một chút sau thấy tiếng giày nện gót trên hành lang và sau đó là giọng đàn bà dịu dàng cất lên.

– Ai bấm chuông đấy?

– Tôi đây, xin cho tôi gặp bà Lili.

– Xin lỗi, ông là ai?

– Trinh đây, hy vọng bà không quên người bạn cũ. Một phút im lặng…

Bà chủ nhà đang cố đào bới trong in nhớ. Rất tiếc là tôi chưa được hân hạnh quen ông Trinh nào.

– Trinh ở nhà thờ… Nhìn thấy tôi bà sẽ nhận ra thôi. Xin hãy mở cửa.

Bóng đèn trong sân bật sáng. Tiếng xích sắt lạch cạch và cánh cửa phụ hé mở. Vũ Xuân Trinh chói mắt vì pha đèn soi thằng vào mặt. Ông vội giơ tay che bớt ánh sáng. Tiếng cười bật lên lanh lảnh từ cặp môi đỏ mọng của bà chủ nhà.

– Trời ơi Cha! Thật hân hạnh cho con được Cha quá bộ đến thăm nhà.

– Nói khẽ chứ! – Cha Trinh giơ tay che miệng làm hiệu.

– Mời Cha vào trong này.

Lili khóa cổng lại rồi đưa vị linh mục vào phòng khách.

– Mời Cha ngồi chơi chờ con chút xíu. Nàng bước vội lên cầu thang. Cặp mông núng nính chẽ làm đôi. Cái váy ngủ mỏng dính cũn cỡn, cặp đùi thon thả ngồn ngộn trắng ngần như tự phát quang khiến cặp mắt vị linh mục bị xoáy vào cái vòng chôn ốc của cầu thang.

Vượng đang chăm chú đọc sách thì thấy vợ đến bên vỗ khẽ vào vai thì thầm:

– Có khách đấy anh Vượng ạ!

– Ai?

– Cha Trinh.

– Cha tìm anh à?

– Ông ấy đâu có biết anh ở đây mà tìm… – Li li đỏ mặt mỉm cười – Ngựa quen đường cũ, ông ấy muốn tìm em…

– Thế thì em tiếp thôi.

– Không đâu… Em cần cho ông ấy biết là mình đã có chồng.

– Đừng! Em đang đóng vai bà quả phụ Hoàng Quý Nhân kia mà. Nếu cùng lắm thì em nhận anh là nhân tình thôi.

– Làm sao ta che nổi chuyện này. Chu Bội Ngọc còn biết chúng mình kết hôn thì việc gì phải giấu ai. Mà giấu sao nổi.

– Chu cũng phải giấu cho em. Bà quả phụ Hoàng Quý Nhân cao giá hơn bà Đỗ Thúc Vượng.

– Em có bán mình cho ai đâu mà cần cao giá.

– Cao giá để không ai mua nổi. Như thế cũng có nghĩa là chẳng phải bán mình cho ai.

– Đằng nào thì anh cũng có lý hơn em – Lili cười.

– Cứ xuống tiếp đón ông ta thật thoải mái. Chỉ cần em giữ đúng khoảng cách. Anh không ghen đâu mà lo!

Lili thay bộ đồ đẹp, hôn chồng thắm thiết rồi đi xuống nhà. Trong khi cô vắng mặt, vị linh mục đã quan sát kỹ phòng khách. Ông bỗng vui mừng nhận ra khung ảnh Năm Oăn được phóng to treo trên tường. Oẳn và Nhân là một hay hai? Nếu có được tấm ảnh này đưa cho Bảy Dĩ thì thật tuyệt vời.

Năm phút sau mới thấy Lili đi xuống trong bộ quần áo lộng lẫy. Má phấn môi son, áo dài màu hoàng yến, quần lụa trắng. Cô bưng theo chiếc khay nhỏ có chai rượu và cặp li. Khuôn mặt cô rạng rỡ nhiệt tình khiến Cha bề trên cũng phải nở nụ cười hết cỡ để đáp lại.

– Thưa bà, lâu nay bà vẫn được mạnh khoẻ chứ ạ?

– Ơn Chúa, con vẫn như xưa. Mời Cha uống li Martell.

Cả hai nâng li chạm cốc.

– Cầu Chúa ban phúc cho bà.

– Cảm ơn Cha, xin chúc sức khoẻ của Cha.

– Từ ngày di tản, ông Năm có hay viết thư hay gửi quà về cho bà không ạ?

– Lili lấy khăn thấm nước mắt, giọng buồn buồn:

– Trình Cha, ngày ảnh ra đi cũng là ngày biệt vô âm tín. Thư chẳng có nữa là quà.

– Ấy là muốn nói về mặt tình cảm thôi thứ khi đi thế nào ông nhà chẳng để lại cho bà những thứ cần thiết giúp bà sinh sống suốt đời.

– Lạy Chúa, Cha nghĩ vậy chứ thiệt tình chẳng có gì. Nói đúng ra, ảnh để lại một Bức tranh một Cái tẩu, một ôtô và Cuốn kinh bằng chữ La tinh. Bức tranh và Cái tẩu con phải bán đi kiếm chút đỉnh bù đắp cho cuộc sống khó khăn. Chiếc ôtô thì chẳng có giấy tờ hợp lệ. Còn cuốn kinh toàn chữ la tinh chẳng biết dùng vào việc gì.

– Thế bà để cuốn kinh đâu? Nếu là sách cũ, phải thật cũ thì cũng có giá trị đấy.

– Dạ con quăng vào xó nào đó, nhưng chắc là không mất. Tìm kỹ cũng thấy thôi. Cha xem giúp có ai cần mua thứ đó không?

– Bà phải cho xem tôi mới trả lời được.

Lili vội lên gác thì thầm với Vượng:

– Ông ta muốn xem cuốn kinh thánh, liệu có nên đưa không?

– Cứ đưa. Nếu Cha muốn mượn, em cũng cho mượn.

Lili liền mang cuốn kinh xuống đưa Vũ Xuân Trinh. Một cuốn sách cũ bìa gáy long hết. Những tranh giấy vàng ố vì thời gian, nhiều chỗ đã rách. Vị linh mục nhìn những mảng rách dán lại của trang bìa còn dòng chữ:

Edition Lusitanle – Lisbonne – 1897

– Thứ này phải tìm những người sưu tầm kinh thánh, họ chịu chơi thì may ra cũng được một món. Nhưng bà phải để tôi đọc qua rồi quảng cáo thì mới hy vọng kiếm được giá cao.

– Vâng, trăm sự nhờ Cha, được đồng nào thêm đồng ấy.

– Tôi hứa sẽ giúp bà.

Cha Trinh bỗng ngước nhìn tấm ảnh treo tường.

– Thưa bà, có phải chân dung ông nhà đây không ạ?

– Thưa Cha vâng.

– Đẹp quá!

– Thưa Cha, còn nhiều bức đẹp hơn! – Lili cười ảnh để lại cho con toàn nhưng thứ đẹp nhưng không bán lấy tiền được.

– Bà có thể cho tôi xem được không?

– Dạ được chứ ạ.

Lili mở ngăn kéo lấy ra tập an-bum. Cô toan đưa cho nhà tu hành nhưng nghĩ sao lại dừng lại.

– Thôi Cha chẳng nên xem những thứ này làm gì.

– Sao vậy?

– Lạy Chúa… Đây là mảng đời tội lỗi của con, Cha nhìn vào chẳng lợi đâu!

– Để Cha hiểu con thôi mà. Cha sẽ cầu Chúa tha tội cho con.

– Sợ là chính con lại truyền tội cho Cha!

Lời từ chối càng thôi thúc tính tò mò của vị linh mục trẻ.

– Lili đừng sợ… Cho Cha xem chút xíu thôi.

– Ứ, ừ…

Lili ôm chặp tập an-bum vào ngực. Cha bề trên không còn giữ được phong cách đạo mạo nữa, ông giằng nhau với con chiên tập ảnh. Cuộc tranh chấp thú vị diễn ra đến dăm phút thì kẻ liễu yếu đào tơ đành phải nhượng bộ buông tay ra.

Lần từng trang ảnh dòng đời cứ bóc dần mãi ra như điệu vũ thoát y… cho tới lúc trần trụi thô thiển nhất. Lạc thú lứa đôi phô diễn trắng trợn khiến cho cơ bắp nhà tu hành run lên bần bật.

– Lạy Chúa, ảnh cứ ép con phải phô ra trước ống kính tự động chứ thực tình con xấu hổ lắm!

– Dù bắt buộc hay tự nguyện con cũng không có tội. Ngay như khi ở phòng lễ Lili ép buộc Cha phải chiều con thì con cũng không đáng tội. Lòng khoan dung của Chúa là vô bờ. Người sáng tạo ra chúng ta cho nên Người hoàn toàn thông cảm mọi hành động của chúng ta.

– Cảm ơn Cha. Ngày đó con cô đơn, con đau khổ quá nên đã làm phiền Cha.

– Không sao, Cha cứ muốn được con làm phiền mãi! Ngay bây giờ Cha cũng sẵn sàng đáp ứng những yêu cầu của con.

– Bây giờ con biết tu tỉnh rồi.

– Cần gì phải tu tỉnh! Sống một mình, con không thấy cô đơn sao?

– Vẫn cô đơn, nhưng đã có bao nhiêu người đàn ông quỳ dưới chân con để đòi được chia sẻ.

Vị linh mục thấy nhóu lên trong tim một nỗi thất vọng.

– Và Con đã không từ chối họ?

– Không hắn thế. Con nêu ra một điều kiện; Con muốn làm người vợ chứ không chỉ là người tình. Phải cầu hôn với con và cưới xin từ tế chứ không phải chỉ bướm chán ong chường rồi cút thẳng!

– Cha chấp nhận mọi yêu cầu của con… Cha yêu con!

Lili ngạc nhiên:

– Nghĩa là Cha sẽ phá giới, sẽ từ bỏ chiếu áo thày tu rồi hoàn tục cưới con?

– Vatican đã cho phép các linh mục được lấy vợ. Ở cái xứ lạc hậu này, chưa vị cố đạo nào dám đi tiên phong trong trào lưu mới. Cha sẽ là người đầu tiên. Tuy nhiên để bớt những phản ứng không thuận lợi của giáo dân xứ đạo, chúng ta tạm thời là cặp vợ chồng chưa công bố, chưa đăng ký giá thú.

– Nghĩa là một cuộc hôn nhân bất hợp pháp?

– Sao lại bất hợp pháp? Ta sẽ làm lễ cưới trước Chúa. Người sẽ chứng minh cho tình yêu vĩnh hằng của chúng ta.

Lili bỗng cười ré lên:

– Chính Cha sẽ làm lễ cưới cho chúng ta? Và khi nào chán em thì Cha sẽ tự làm lễ ly hôn? Con em đẻ ra sẽ là đứa con hoang không có tên Cha? Rồi em phải gánh chịu sự nuôi dưỡng chứ gì?

– Không bao giờ! Anh thề sẽ chu cấp cuộc sống cho em và cả cho con chúng ta. Ngay bây giờ anh cũng có thể ứng tiền trước cho em. Em thích vàng có vàng, muốn đô-la có đô-la, chỉ cần Lili là của anh.

– Cảm ơn tình yêu của Cha. Sự hào phóng khiến em xúc động lắm, nhưng phải cho em thời gian suy nghĩ. Khi cùng một lúc có ba, bốn người đàn ông biểu lộ với em những tình cảm tốt đẹp như vậy thì em cần phải cân nhắc, phân vân… Cha thông cảm với em chứ?

– Đó là nỗi khổ tâm mà tôi không sao chịu đựng nổi. Đã có lần em vong thân vì tôi, em phải là của tôi…

Cha Trinh toan ôm lấy tấm thân mềm mại của cô, nhưng Li li đã khôn khéo tuột ra khỏi vòng tay ông và nghiêm mặt lại.

– Lạy Chúa, Cha không được làm điều đó trước hình ảnh thiêng liêng của chồng em.

– Xin lỗi, nhưng ông ta đã di tản, bỏ em lại rồi. Có gì buộc em phải kinh sợ con người ấy.

– Cha có biết Năm Oăn là ai không? Đại tá Hoàng Quý Nhân, phụ tá an ninh Tổng thống phủ thời ông Diệm, Phó giám đốc Nha cảnh sắt đô thành thời ông Thiệu. Việt cộng gọi ông là “tử thần của mọi tử thần”. Cha đã nghe nói đến tên tuổi người hùng này bao giờ chưa?

– Tôi là người tu hành đâu có quan tâm đến các quan chức quốc gia. Nhưng nghe em nói thì tôi tin rằng đây là con người lừng danh đáng kính. Nhưng giờ đây ông Năm đâu còn kiểm soát được em?

– Biết đâu chẳng có nhưng thám tử của ảnh còn nằm lại. Chỉ cần một nguồn tin “vợ ông Năm đã phản bội” là ảnh có thể ra lệnh giết em liền. Chính vì thế mà khi không nén chịu nổi những bức xúc về dục vọng, em đã phải lén lút đến gặp Cha trong phòng xưng tội. Ở căn buồng thiêng liêng này, chưa bao giờ em dám có hành động trăng gió trước ảnh chồng. Em chưa quyết định đi bước nửa cũng vì lý do “thủ tiết” đấy!

Lili phải ba hoa như vậy cốt để ngăn chặn hành vi quá đà của Vũ Xuân Trinh. Nhưng kẻ chăn chiên đã say mồi nên vẫn cố nằn nì:

– Nếu em không thích ở đây thì ta lên lầu. Em sống độc thân, có gì phải né tránh…

– Lạy Chúa, hôm nay thì không được đâu?

– Tại sao?

– Cha là người tu hành không nên tò mò như thế. Bảo không được là không được!

Cha Trinh ngồi thẫn thờ ít phút và đành chuyển sang đề tài khác:

– Hẹn lần sau nhé! Tôi mượn Lili cuốn kinh vậy.

– Dạ được.

– Tôi muốn xin Lili một tấm ảnh.

– Anh nào ạ?

Cha Trinh mở tập an-bum chỉ tấm ảnh chụp chung giữa Lili và Hoàng Quý Nhân. Cái ông cần là hình ảnh Năm Oăn để đối chiếu với yêu cầu công vụ của Bảy Dĩ chứ không phải tấm thân loã lồ của Lili. Chẳng lẽ lại chỉ xin riêng ảnh Nhân thì lộ liễu quá. Nhưng Lili ngúng nguẩy tỏ ý không bằng lòng.

– Chịu thôi!

– Biếu Cha tấm ảnh đó em mắc cỡ lắm.

– Không sao, chỉ để mình tôi chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Lili thôi.

Vừa nói vừa bóc, Vũ Xuân Trinh kẹp luôn tấm ảnh vào cuốn kinh thánh.

– Lạy Chúa, để vào đấy phải tội đầy xuống hỏa ngục mất!

– Không đâu! Chúa đã sinh ra chúng ta và chính Người đã sáng tạo ra những trò khoái lạc đó. Chẳng có gì vượt ra ngoài quyền phép thiêng liêng của Chúa đâu!

Lili tiễn cha Trinh ra cổng, khóa lại rồi chạy lên gác. Đỗ Thúc Vượng vẫn đang ngồi chăm chú đọc sách. Cô lặng lẽ vòng cánh tay dịu dàng qua cổ chồng và tì khuôn ngực chắc lẳn lên lưng anh.

– Mê sách bỏ mặc vợ cho người ta tán tỉnh, chịu anh thật!

– Ai tán tỉnh – Vượng bừng tỉnh, bỏ kính xuống, quậy phắt người lại khiến Lili bật cười.

– Ông cố đạo chứ ai! Người ta nói yêu là phải ghen. Còn anh lại chẳng biết ghen là gì. Anh không yêu em à?

– Sao lại không yêu! – Vượng ôm vợ vuốt ve – Em đang phải đóng một vai kịch lớn. Nếu mỗi lần em bước ra sân khấu, anh lại nhảy lên đánh ghen thì có khác chi thằng hề. Tình yêu lớn là tình yêu có lý trí. Ghen tuông là biểu hiện của bản năng thấp hèn. Anh muốn chúng mình phải biết tin nhau.

– Ôi anh Vượng! – Lili ôm chặt lấy chồng, đặt nụ hôn nồng nhiệt lên môi anh.

Vũ Xuân Trinh đặt mật thư vào nơi quy ước xin được gặp Bảy Dĩ. Một người lạ mặt đến nhà thờ trao đổi mặt khẩu rồi đưa ông đến vườn hoa Lăng Cha Cả. Bảy Dĩ đón ông ở đây. Hai người kiếm một ghế đá gần cột đèn rồi xuống.

– Thưa ông bảy, tôi có tin mới muốn trình ông.

– Nói ngay đi!

– Tôi đã tìm ra bà vợ của ông Hoàng Quý Nhân.

– Ở đâu? – Mắt Bảy Dĩ sáng lên vì xúc động.

– Nhà Sáu “Xê trên hai” hẻm Bảy hai. Tên bà ta là Lili, ba mươi hai tuổi, sống độc thân. Bả nói là chồng đã di tản hơn một năm rồi mà chưa nhận được tin tức gì.

– Sao lại tên là Lili?

– Dạ đúng vậy. Tên xưng tội không lẽ bà ta dám bịa đặt.

– Có bằng chứng gì để đảm bảo bả là vợ ông Nhân?

– Tôi chưa biết mặt ông Nhân nhưng có cái ảnh chụp hai vợ chồng, xin trao lại ông để thượng cấp cho điều tra thêm.

Bảy Dĩ nhìn tấm ảnh qua ánh đèn đường vàng quạch lờ mờ và nhận ngay ra khuôn mặt của ông bạn thân. Nhưng lúc này y không muốn biểu lộ cảm xúc hân hoan ra ngoài.

– Có thể chỉ là tấm ảnh khiêu dâm. Cần phải được cứu xét cẩn thận.

Vũ Xuân Trinh mỉm cười:

– Thưa sếp, tấm ảnh khiêu dâm đó đáng giá bao nhiêu đô-la ạ?

Dĩ nhìn Trinh bằng cặp mắt nghiêm khắc:

– Chưa chi ông đã hỏi giá. Tôi nghĩ là ông chưa chi hết năm ngàn đô-la cho cuộc săn lùng này đâu!

Nhà tu hành vội mỉm cười xoa tay dàn hòa:

– Nói như vậy là để mong ông hiểu cho những cố gắng bước đầu của tôi thôi chứ không có ý hối thúc thượng cấp chi thêm tiền bạc cho công vụ. Xin ông thứ lỗi cho.

– Câu hỏi lớn nhất ông vẫn chưa trả lời được. Ông Nhân ra đi còn để lại những gì?

Cha Trinh tường trình thêm những thông tin vừa mới thu nhận được qua Lili. Một bức tranh, một cái tẩu, chiếc xe Toyota, vài tấm ảnh, chấm hết. Ông bớt lại một cuốn Kinh thánh coi đó là món quà dự trữ dành cho lần gặp sau.

Nghe xong những tình tiết trên, Bảy Dĩ có vẻ hài lòng. Y tỏ lời tri ân, khích lệ cấp dưới vài câu trước khi tạm biệt. Cha Trinh cũng chẳng khoái lắm. Sự biểu lộ tình cảm tốt nhất phải bằng đô-la!

Về đến nhà, Bảy Dĩ vội vào buồng tắm mở vòi xịt cho làn nước mát xoa dịu da thịt. Sau khi ký kết mật ước, Chu Bội Ngọc mới tìm cho y được một căn phòng đầy đủ tiện nghi sang trọng ở một khu yên tĩnh và an toàn. Có hai vòng vệ sĩ canh gác để báo động từ xa nếu có biến. Lại còn có đường tẩu thoát bí mật khi tình huống trở nên gay cấn. Số phận y quá lệ thuộc vào Chu Bội Ngọc nên Dĩ vẫn chưa thật yên tâm thoải mái. Y vẫn thúc Thà tìm mua một căn nhà để có chốn ẩn náu độc lập.

Đối với Dĩ, hôm nay là một ngày vui. Công việc của cha Trinh khiến y hoàn toàn hài lòng. Ra khỏi toa-lét, Dĩ bật ngay cây đèn bàn lấy kính lúp soi lại tấm ảnh vừa nhận về. Tất cả mọi chi tiết đều rõ nét. Bộ mặt Hoàng Quý Nhân rất đẹp không thể trộn lẫn được. Còn Lili (có lẽ cũng đồng nhất với Dương Thị Lưu Li) thì ngoại hình cũng thật tuyệt vời. Món hàng cả gói mà Dĩ thay mặt Warrens ngã giá với Chu Bội Ngọc ngon mắt quá! Chắc Boss phải vừa lòng. Vụ áp phe trót lọt thì Dĩ cũng được Chu chi cho một triệu đô-la. Ấy là chưa kể tiền ân thưởng của Warrens. Nếu như tìm thấy được bộ sưu tập của Hoàng Quý Nhân nữa thì món lợi riêng y thu được còn lớn gấp nhiều lần. Đến lúc này Dĩ đã có thể cho phép trí tưởng tượng của mình lảng vảng tới cái mục tiêu mơ hồi nhưng rất kỳ diệu đó.

Sau khi mật ước, được Langley phê chuẩn, người Mỹ đã thực thi nguyên tắc tiền trao cháo múc. Theo đề nghị của Chu Bội Ngọc, Warrens đã cho gọi Chu Phúc Hiệp trưởng nam, là người đại diện hợp pháp của Chúa đến chứng kiến lễ trao tài khoản ở chi nhánh Ngân hàng NYB tại Sinhgapor. Và cũng từ giây phút đó, Chu phải thực thi mọi mệnh lệnh của Warrens như một sĩ quan dưới quyền. Khi Dĩ là đại diện tại chỗ của Phân vụ trưởng Viễn Đông vụ bên cạnh Chu, thì tiếng nói của Dĩ dù không phải mệnh lệnh vẫn có một sức mạnh đáng kể. Dĩ muốn thực thi quyền lực của mình bằng cách ép Chu mở cuộc tiếp xúc giữa Dĩ với Dương Thị Lưu Li, một yêu cầu mà Chu vẫn thường từ chối với lý do liên hệ đơn tuyến là một nguyên tắc bao vệ an ninh hàng đầu.

Nằm ở giao điểm của mối dây liên hệ tay ba nên Chu rất nhạy cảm trước vấn đề tế nhị này. Trong vụ mua bán quyền lực tuyệt mật, Chu chưa hề thông báo cho Dương Thị Lưu Li. Ông ta hiểu rằng sự tiết lộ này có nghĩa là tự thú sự phản bội, vì người phụ tá của Lưu Li. ông Hai Đức là đặc phái viên của Vương Phúc Đạt, giống như Bảy Dĩ là phụ tá thừa ủy quyền của Warrens. Trong giai đoạn này, Chu phải thủ giữ một vai trò vô cùng nguy hiểm. Chu không định lừa CIA bằng gói hàng giả mà lão coi Lili là nhân vật mới của tổ chức, là thứ “quả xanh” chưa thể “chín ép”. Nhưng vào tay lão, với chất xúc tác đô-la, sớm muộn người đàn bà này cũng phải được biết vai trò thực của mình. Chẳng những bà ta không phản đối mà còn tự nguyện chạy theo sự khuynh đảo của lão.

Khi thấy Bảy Dĩ hối thúc cuộc tiếp kiến thì Chu Bội Ngọc đặt câu hỏi ngược lại ra chiều can gián.

– Một cuộc tiếp kiến như vậy, tôi nghĩ là còn quá sớm. Hiền đệ định gặp bà Lưu Li với cương vị gì?

– Thưa đại huynh, nhân danh đặc phái viên của Viễn Đông vụ.

– Chưa thích hợp đâu hiền đệ ơi! Một tổ chức gián điệp lớn khi thay thầy đổi chủ đòi hỏi một quá trình chuyển tiếp. Dù Hồi Phong giàu tính thương mại hơn tính lý tưởng ý thức hệ thì cũng không thể nóng vội vượt ra ngoài quy luật chung được. Hiện nay tôi vẫn liên hệ mật thiết với Vương Phúc Đạt. Ông Warrens cũng muốn duy trì sợi dây này để moi ruột ông bạn đồng minh. Trong chuyện bán mình cho Warrens, bà Lưu Li đồng ý trên nguyên tắc nhưng tôi chưa thể công bố toàn bộ nội dung mật ước vì cần phải kiểm soát chặt chẽ lòng trung thành của bà ta. Tôi phái lấy sinh mạng của mình để bảo hiểm món hàng cho Viễn Đông vụ. Ngoài tư cách điệp viên, bà ta còn là một chính khách – Hiền đệ lạ gì tính quay quắt của chánh trị, gió chiều nào xoay chiều ấy. Vương Phúc Đạt chẳng giàu có như Warrens nhưng ông ta có cái thế của một lân quốc khổng lồ cùng với đạo quân tưởng chỉ như con tốt nằm trên bàn cờ chiến lược của Mỹ. Nhưng thực ra ông ta cũng vẫn chèo chống con thuyền cách mạng của mình luồn lách giữa hai trường lực để mưu cầu lợi ích riêng mình. Hiền đệ lạ gì tính cơ hội tráo trở của cái dân A-nam-mít của quý vị! Ông Warrens tưởng nắm chắc được Hoàng Quý Nhân thì thực là ngây thơ! Do đó tôi đảm bảo mối liên hệ đơn tuyến cho hiền đệ lúc này là đảm bảo an ninh sống còn cho vai trò lâu dài của hiền đệ đấy!

– Trời ơi! Thế mà đại huynh không cho đệ biết trước điều này. Giờ đây đệ biết ăn nói với ngài Warrens ra sao. Nói là mua cả gói, té ra nửa của giả, nửa của thật.

– Thì chính Langley cứ ép cả gói chứ Chu này có muốn thế đâu.

– Đại huynh phải giúp đệ thế nào, chứ tội cò mồi đồ dởm này Warrens biết được thì đệ có chui xuống đất cũng không thoát.

Chu Bội Ngọc bật cười:

– Có gì mà hiền đệ phải lo lắng. Đã thề kết ngãi anh em thì sinh tử có nhau, tôi phải bảo vệ chú như bảo vệ chính mạng sống của mình chứ sao nữa. Giả hay thật Warrens có sờ thấy đâu mà biết được. Cứ điện mời ổng vô mà kiểm tra!

– Ông không vô nhưng lại cứ suýt chó bụi rậm bắt đệ phải nhìn tận mặt bắt tận tay. Bỏ hai mươi triệu đô-la ra để mua đồ giả thì ai chịu.

– Không sao. Riêng Chu này cũng đáng giá hai chục triệu rồi Lưu Li là món tươi mát ta thêm vào cho đẹp mắt thôi. Của giả nhưng bày để trang trí thì cũng vẫn cao giá. Thứ nào dùng vào việc đó. Nhưng thực ra Lưu Li đâu phải thứ giả. Chỉ có điều là tôi chưa thể cho bà ta mật mã để liên hệ trực tiếp với Warrens, cũng không thể tiết lộ vai trò kế vị mà tôi nghĩ là cần thử thách thêm và cũng phải tế nhị trong các dự tính sáp xếp tổ chức. Trước mắt, mọi việc đều phải qua tôi.

– Thưa đại huynh, đệ nói điều này có thất thố xin đại huynh tha lỗi. Warrens lo rằng đại huynh đã ngoại bảy mươi nói dại chẳng may mệnh hệ nào…

– Ha ha ha! – Chu Bội Ngọc cười rung chòm râu bạc – Tôi còn trẻ hơn ông Reagan, dân Mỹ còn bầu ông ta làm Tổng thống, tại sao Viễn Đông vụ lại không tin vào sức lực của tôi? Trạng chết thì trẫm cũng già. Giữa tôi và Wareens biết ai chết trước ai?

– Thưa đại huynh, ông Phân vụ trưởng mới năm mươi ba và là một tay chơi gôn xuất sắc! Một đấu thủ quần vợt có hạng.

– Tôi cũng còn khoẻ lắm. Tôi chơi những trò còn tốn sức hơn đánh gôn. Không quần vợt thì tôi quần… vợ! – Chu nháy mắt cười khoái trá – Chẳng tin thì hiền đệ hỏi mấy con nhỏ Hồng Nhạn, Cẩm Tú xem, tôi đấu có thua thanh niên!

Bảy Dĩ ôm bụng cười ngặt nghẽo, nước mắt nước mũi chảy ra:

– Thế mà bọn nó lại nói quanh đi quẩn lại đại huynh cũng chỉ nhấm nháp món “dầu dấm ngâm tôm” hay trệu trạo món “chó già liếm xương” thôi.

– Chu cha! Mấy con mất dạy hỗn láo! – Chu Bội Ngọc nắm tay giơ lên vẻ doạ dẫm – Đêm này trẫm sẽ cho các khanh biết tay!

Cuối cùng thì Chu cũng vui vẻ vỗ vai Bảy Dĩ:

– Nói vậy thôi chứ hiền đệ có muốn yết kiến người đẹp, phỏng vấn đôi điều, chụp vài tấm ảnh gửi cho sếp yên tâm thì cũng chẳng khó khăn gì. Nhưng tuyệt đối không được xuất đầu lộ diện với tư cách đặc phái viên của Viễn Đông vụ. Hiền đệ phải lấy mạng mình đảm bảo cho nguyên tắc này thì mới được gặp.

– Thưa vâng. Xin đại huynh cố giúp đệ. Quyền lợi của đệ cũng là quyền lợi của đại huynh.

– Nhất định là thế. Đã ký là phải mang tài sản, tính mạng ra thế chấp cho điều mình cam kết. Đó là bài học sơ cấp của nghề gián điệp. Còn chuyện chuyển giao quyền hành phải được thực hiện từ từ, khôn khéo, vừa giao vừa thử thách. Tôi đảm bảo với hiền đệ, sẽ chẳng có chuyện gì trục trặc đâu!

Có tiếng chuông điện thoại reo, Lili vội chạy lại cầm máy.

– Alô! Bốn tám ha hai đây!… Ai gọi tôi đấy?

– Chu Bội Ngọc đây! Bà Lưu Li đấy ạ. Xin chào bà!

– Chào cụ Chu! Cụ có chuyện gì cần chỉ giáo đấy ạ?

– Dạ thưa bà, giữa chúng ta cũng chỉ có chuyện buôn bán thôi. Tôi định mời ba chiều mai lại chỗ tôi, ta bàn chút việc, tiện thể dùng cơm với chúng tôi. Hy vọng bà không từ chối.

Sau mấy giây chần chừ. Lili đã vui vẻ nhận lời ngay. Cô muốn tỏ cho Chu biết là cô tự tin và luôn luôn kiểm soát được mọi quyết định của mình.

Nửa giờ sau, Lili gọi điện thông báo tin này cho tướng Đức:

– Anh đi với em cho vui chứ, anh Đức?

– Ông ta mời những ai?

– Chu chỉ mời em thôi.

– Thì mình chị đi là đủ và hợp lý.

– Sợ có những vấn đề em không đủ sức đối đáp.

– Thứ nhất là chị không nên xưng em với người phụ tá của mình, lỡ buột miệng trong các cuộc tiếp kiến chung thì bất lợi. Thứ hai, chị cần nắm chắc các quan điểm mà tôi đã nói với chị trước đây Đó là những nguyên tắc rất chung để soi vào những chủ trương cụ thể. Tuy nhiên gặp những vấn đề gì nan giải thì chị hẹn lưu lại để nghiên cứu xem xét, để tham khảo ý kiến đồng nghiệp v.v… Thiếu gì kế hoãn binh.

– Vâng, tôi sẽ làm theo như ý kiến anh.

Chiều hôm sau Lili đến nhà hàng Minerva’s Treasure. Chủ khánh chỉ ngồi mươi phút. Chu đã mời Lili ra xe, đến một tiệm ăn ở đường Trần Quang Khải. Vẫn là “hương Hoa tửu điếm” nơi Chu thường thuê bao phòng riêng để chiêu hiền đãi sĩ.

Hai Bền đã được lệnh cho hai thám tử, một nam một nữ phóng Honđa theo sát để bảo vệ Lili. Đến cửa hàng ăn, họ tìm một bàn trống ngồi đợi. Nhưng họ không thể theo dõi được bất kỳ biến động gì trên lầu tư.

Chu Bội Ngọc đưa Lili đến phòng tiếp thì đã thấy Bay Dĩ ngồi chờ sẵn. Chu giới thiệu Dĩ với Lili như người đồng sự thân cận của ông trong tổ chức buôn bán đồ cổ vừa ở hải ngoại trở về. Ông ta muốn mua Bức tranh chiếu bạc nhưng chưa tin là của thật nên muốn biết mặt người chủ cũ của nó để hỏi han thêm xuất xứ bức tranh. Màn kịch diễn ra tẻ nhạt, cả Lili lẫn Bảy Dĩ đều rất kém cỏi ở lĩnh vực này. Vì vậy câu chuyện nhanh cóng chấm dứt, thay vào đó, một bữa tiệc thịnh soạn được bày ra để cứu nguy. Về phương diện này thì cả hai đều thuộc diện sành ăn nên họ có thể bình luận thao thao bất tuyệt. Khi rượu đã say, Bảy Dĩ chuyển sang tán tụng sắc đẹp của bà Lưu Li và xin chụp vài tấm ảnh trên bàn tiệc. Đang muốn quảng cáo cho vai trò chính khách của mình nên Lili không ngần ngại đứng trước ống kính với đủ mọi tư thế rất ngoạn mục. Té ra đây chỉ là một cuộc tiếp tân xã giao hiếu hỷ không hơn không kém. Người mua đồ cổ còn đề nghị đến xem Bức tranh chiếu bạc, nhưng Chu tiên sinh chưa nhận lời. Ông nói cứ xem kỹ ảnh chụp để khi giá cả gần nhau, ông sẽ cho đến xem bản gốc thật đầy đủ.

Chiều hôm sau Lili đến nhà hàng Minerva’s Treasure. Chủ khánh chỉ ngồi mươi phút. Chu đã mời Lili ra xe, đến một tiệm ăn ở đường Trần Quang Khải. Vẫn là “hương Hoa tửu điếm” nơi Chu thường thuê bao phòng riêng để chiêu hiền đãi sĩ.

Hai Bền đã được lệnh cho hai thám tử, một nam một nữ phóng Honđa theo sát để bảo vệ Lili. Đến cửa hàng ăn, họ tìm một bàn trống ngồi đợi. Nhưng họ không thể theo dõi được bất kỳ biến động gì trên lầu tư.

Chu Bội Ngọc đưa Lili đến phòng tiếp thì đã thấy Bay Dĩ ngồi chờ sẵn. Chu giới thiệu Dĩ với Lili như người đồng sự thân cận của ông trong tổ chức buôn bán đồ cổ vừa ở hải ngoại trở về. Ông ta muốn mua Bức tranh chiếu bạc nhưng chưa tin là của thật nên muốn biết mặt người chủ cũ của nó để hỏi han thêm xuất xứ bức tranh. Màn kịch diễn ra tẻ nhạt, cả Lili lẫn Bảy Dĩ đều rất kém cỏi ở lĩnh vực này. Vì vậy câu chuyện nhanh cóng chấm dứt, thay vào đó, một bữa tiệc thịnh soạn được bày ra để cứu nguy. Về phương diện này thì cả hai đều thuộc diện sành ăn nên họ có thể bình luận thao thao bất tuyệt. Khi rượu đã say, Bảy Dĩ chuyển sang tán tụng sắc đẹp của bà Lưu Li và xin chụp vài tấm ảnh trên bàn tiệc. Đang muốn quảng cáo cho vai trò chính khách của mình nên Lili không ngần ngại đứng trước ống kính với đủ mọi tư thế rất ngoạn mục. Té ra đây chỉ là một cuộc tiếp tân xã giao hiếu hỷ không hơn không kém. Người mua đồ cổ còn đề nghị đến xem Bức tranh chiếu bạc, nhưng Chu tiên sinh chưa nhận lời. Ông nói cứ xem kỹ ảnh chụp để khi giá cả gần nhau, ông sẽ cho đến xem bản gốc thật đầy đủ.

Khi Lili tường trình lại “bữa cơm chiều thân mật” với Đỗ Thúc Vượng và Nguyễn Hữu Đức thì vị tướng có một nhận định:

– Chu chưa sẵn sàng mở cửa hợp tác. Sự “Liên minh” giữa hai tổ chức Hồi Phong và Mặt trận Tự do mới chỉ là cuộc ép duyên đồng sàng dị mộng. Chu chấp nhận chị Lili vào cuộc như một sách lược để tạo ra thế hòa hoãn tạm thời sau vụ đạo trích bất thành. Chu tổ chức gặp gỡ này không phải để khoe món chim quay, gà tần, long tu, bào ngư… cũng chẳng phải để bán Bức tranh chiếu bạc. Phải có một ẩn ý gì chưa bộc lộ. Ta cần phải biết được cái tên buôn đồ cổ này là người nào.

– Chu chỉ giới thiệu hắn ở hải ngoại về và tên là Sáu Bình. Hắn chụp anh tôi nhưng rất tiếc tôi lại không chụp được ảnh hắn. Nhưng nếu hắn bén mảng tới đây xem tranh thì chắc chắn tôi có thể chụp cho tướng quân bức chân dung.

– Lẽ ra các thám tử của ta đã phải làm được việc đó ngay ngày hôm qua. Nhưng khi tan tiệc thì chỉ thấy chị và Chu tiên sinh ra về theo cửa chính. Tay Sáu Bình biến đi đâu như một kẻ tàng hình.

– Hắn không về với bọn tôi. Khi bắt tay tạm biệt, Chu còn chúc hắn ở buổi tối tốt đẹp với mấy cô hầu phòng!

– Chắc là hắn ở lại đó suốt đêm. Nếu sống buông thả vô nguyên tắc như vậy sớm muộn hắn cũng sẽ lộ mặt thật. Chị cứ yên tâm công việc của mình cho thoải mái. Chuyện chụp ảnh bọn tôi sẽ lo.

Trở về phòng làm việc của mình, trung tướng Nguyễn Hữu Đức đã “dốc” tất cả các thông tin thu được ra mạt bàn. Ông muốn nối những dữ kiện đó vào nhau bằng những đường chấm chấm trên một lược đồ Giống như một kỳ thủ, ông sắp đặt những quân cờ riêng lẻ lên bàn để tìm ra một thế hay, một bố cục hợp lý. Ấy là lúc những giả định xuất hiện trong đầu óc để sau đó ông lượng định những kế hoạch đối phó cho thật hữu hiệu.

Đô đốc Lưu Hoàng Minh và các tổng đoàn, chiến đoàn của y.

Bảy Dĩ trở về Việt Nam gần tám tháng rồi.

Quan tài Hứa Vĩnh Thanh bật nắp và cái nhẫn tín vật không cánh mà bay.

Người phu đào huyệt nghĩa trang Bạch Cốt Điếm bị ám sát rồi quăng xác xuống biển.

Cha xứ Đồng Thiện tìm đến nhà con chiên tán tỉnh, xin tấm ảnh làm tình và mượn luôn Cuốn kinh thánh chữ La-tinh.

Và tên lái buôn đồ cổ hải ngoại hỏi mua tranh nhưng lại quan tấm đến việc chụp ảnh bà quả phụ Hoàng Quý Nhân.

Liệu những sự kiện riêng lẻ này có gì liên quan đến nhau không? Nếu có thì nó nối với nhau bằng những hình thức nào?

Nhiều giả thuyết được hình thành nhưng có một điều hiển nhiên có thể khẳng định là Warrens đã động binh. Chỉ còn xem mục tiêu, cường độ, và đỉnh cao cuộc hành quân này là ở đâu vào lúc nào mà thôi.

Về phần mình, ông cũng vạch ra những phương thức ứng xử thật hợp lý và an toàn.

Ông linh mục đã mất ăn mất ngủ về cuốn Kinh thánh cũ kỹ bằng chữ La-tinh khó đọc. Thời còn ở trong trường dòng, ông đã học bằng thứ ngôn ngữ thiêng liêng này, nhưng giờ đây chẳng còn nhớ được bao nhiêu. Không phải ông muốn tu bổ món kiến thức uyên bác khiến ông đỗ được bảy chức thánh mà bởi vì cái máu “nghề nghiệp” buộc ông phải nghi ngờ mọi thứ trên đời. Tại sao Hoàng Quý Nhân lại lưu giữ cuốn Kinh thánh cũ mèm này. Y chẳng phải tín đồ thiên chúa giáo, cũng không phải tay sành chơi sách cổ. Có thể viên đại tá cảnh sát cũng có chút ít học vấn kinh viện. Cái ngày bắt liên lạc với ông, chẳng những hắn hiểu câu mật khẩu La-tinh mà khi phải nhắc lại, hắn đã phát âm rất chuẩn. Vì vậy cứ phải xem kỹ những dấu vết trên cuốn Kinh thánh may ra thấy được phép màu của… Chúa.

Vũ Xuân Trinh bỗng chú ý tới một hiện tượng hơi đặc biệt. Loáng thoáng đôi ba trang có một vài từ được soulinger bằng bút bi đỏ. ông xem kỹ câu kinh thì cái gạch chân này chẳng có một ý nghĩa thực sự nào cả. Y như kẻ ngu ngốc lại thích phô trương, bịp bợm người đời. Vị linh mục tò mò ghi lại toàn bộ những từ riêng lẻ đó ra một mảnh giấy. Ông đọc thử cũng chẳng ra thể thống gì. Đó là mớ từ lộn xộn không mang một ngữ nghĩa thực sự nào. ông chán ngán đến thất vọng về cái kết cấu ngang phè vô nghĩa đó.

Ba ngày sau tình cờ đọc ngược lại, nghĩa là đọc từ dưới lên trên, từ phải sang trái, ông linh mục bỗng giật mình vì cấu trúc cú pháp văn phạm lẫn liên kết ngữ nghĩa rất hoàn chỉnh. Ông dịch ra được một “lời phán truyền” như sau: “Dọc mép trái lâu đài “cuộc sống” kéo dài về phía Tây, cách gốc cây trắc bách diệp hai thước ba mươi lăm, dưới độ sâu thước tám là hài cốt của Vincent Carlos”.

Đọc đi đọc lại hàng chục lần mà vị linh mục vẫn không hiểu nổi được ý nghĩa thực sự của “Lời phán truyền” bí ẩn này.

Lâu dài cuộc sống hay cuộc sống lâu dài? Nó ở đâu? Vincent Carlos là ai? Hài cốt này có giá trị đến mức nào? – Vũ Xuân Trinh nghĩ, nếu đây là lời chỉ dẫn nơi chôn cất kho báu của Hoàng Quý Nhân thì hẳn là nó phải nằm trong phạm vi cư trú của y. Thế là ông vội lần đến hẻm Bảy hai quan sát ngôi nhà của Lili. Thật chẳng có gì để có thể gọi đây là một Château. Và cứ gọi liều nó là lâu đài đi chăng nữa thì kéo dài theo bất cứ sườn nào của ngôi nhà cũng lan sang đất hàng xóm hoặc chạy thắng ra đường. Và tuyệt nhiên không có cây trắc bạch diệp nào ở quanh để thấy được sự trùng hợp nào với “lời phán tuyền” trong cuốn Kinh thánh.

Vị linh mục quyết định điều tra trực tiếp “bà quả phụ’ xem vấn đề có sáng tỏ thêm không.

Cha Trinh chưa kịp xưng tên, mới nói “tôi đây” là Lili đã nhận ra ông ngay. Cô nhanh nhẹn mở cửa và vui vẻ đón ông vào phòng khách. Cô rót nước chào mời nhiệt tình.

– Cám ơn Cha đã quá bộ đến thăm con. Quả thực con có tội với Chúa. Lâu lắm con chẳng đến nhà thờ rồi. Cũng chẳng có công chuyện gì bận rộn mà chỉ do cái tánh ngủ trưa. Không mấy bữa con cựa mình trước tám giờ sáng. Lạy Chúa, thức thâu đêm cũng được nhưng giấc ngủ buổi sáng thì quý lắm!

– Em đến lúc nào cũng được. Cha sẽ cầu Chúa tha tội cho em. Hôm nay đến đây cũng muốn báo cho Lili hay một tin vui. Có người hỏi mua cuốn Kinh thánh cũ kỹ của em rồi đấy.

– Lạy Chúa, thế thì may cho em quá. Thế họ trả bao nhiêu thưa Cha?

– Họ trả rẻ lắm, tính ra chưa được một chỉ vàng, dại gì mà bán.

– Ối cuốn Kinh thánh rách nát đó được gần một chỉ kia ạ! Sao Cha không bán giúp con đi! Lạy Chúa, mấy khi gặp được ông khách chịu chơi thế?

– Họ chịu chơi thì ta phải biết giữ giá. Cha đang đòi hai chỉ.

– Hai chỉ? Ôi, sao mà mắc thế Cha. Bóp hầu bóp cổ người ta như vậy không sợ phải tội a?

– Hai chỉ có tám chục đô-la chứ gì mà to. Đem sang Paris bán cho những ki-ốt sách cũ thì chưa biết thế nào. Trò chơi này giống như đánh bạc. Có khi vớ to, nhưng cũng có khi chỉ quăng vào sọt rác. Mình là thằng hồ lì, cần giữ cao giá con bài của mình. Càng nói thách, bọn đỏ đen càng say đòn, càng ấn đầu vào cho mình thiến.

Ngôn ngữ của Cha lúc này chẳng có gì giống kẻ tu hành khiến Lili vừa sửng sốt vừa bật cười.

– Con lấy Cha nửa chỉ thôi, Cha bán hơn Cha ăn, bán rẻ Cha thiệt. Chịu chứ!

– Cha sẽ cố bán được giá cho em. Ai lại ăn lãi của người đẹp, vợ của một con người vĩ đại.

– Có gì mà vĩ đại! Ẳnh chỉ đẹp trai thôi.

– Một ông đại tá cảnh sát Cộng hòa mà ở trong ngôi nhà bé xíu thế này chứng tỏ ổng phải là bậc thanh cao, chân nhân, đạo sĩ chớ đâu phải thường.

– Cha lầm rồi, đây là nhà em. Anh sống trong biệt thự Vie du Château ở phố Đồn Đất to gần bằng cái dinh Độc Lập ấy chứ đâu chịu chui rúc vào hẻm Bảy hai. Cộng san về ảnh mới chịu lủi đến đây sống nhờ em và lấy luôn chủ nhà làm vợ mọn. Bà cả xách hai vali vàng bay sang Mỹ nên em mới có được địa vị này chứ. Giờ ảnh đi theo bà cả, em lại hoàn nguyên, lại trở về với cát bụi! – Lili thở dài tưởng đến nẫu ruột khiến ông thày tu cũng xúc động.

– Đừng buồn, Chúa sẽ thương em, sẽ đền bù cho em.

Nói rồi vị chăn chiên vòng luôn cánh tay lên vai bà chủ nhà một cách chân tình. Vừa lúc đó thì có tiếng chân bước lộp cộp ở tầng trên chuyển dần về phía cầu thang. Tay cha Trinh rụt phắt lại như bị điện giật. Ông thì thầm:

– Ai đấy?

– Anh ấy đấy mà! – Lili nói nhỏ.

Mặt vị linh mục biến sắc. Ông tưởng như Năm Oằn hiện hình tái thế.

– Ẳnh là ai chứ?

Lili ôm bụng cười rũ rượi:

– Có nói Cha cũng không biết là ai. Có lẽ ảnh cũng sắp xuống đây bây giờ, em sẽ giới thiệu hai người với nhau.

Cha Trinh lúng túng đi cũng dở, ở không xong. Ông bí mật đến đây có công việc chứ đâu phải tìm chốn giao du rộng rãi mà cần thêm bạn. Người đàn ông trên gác xuống đến nửa cầu thang thì vui vẻ reo lên:

– A! Xin chào cha Trinh! Ngọn gió nào đưa Cha tới đây!

– Lạy Chúa! Ông Vượng! Không ngờ lại được gặp ông.

Lili giả bộ ngạc nhiên khi thấy hai người bắt tay nhau chặt chẽ.

– Trời ơi! Té ra hai người đã quen nhau. Thế thì em chẳng cần giới thiệu nữa.

– Tôi đã cùng Cha nằm trong nhà tù ông Diệm. Cùng bị ông Hoàng Quý Nhân cho biết thế nào là thiên đường và địa ngục. Chờ khi họ ra đi thì hai ta đều lỡ chuyến bay. Tôi nhớ có lần Cha đến thăm tôi và khuyên tôi đi tìm minh chủ. Đúng thế không?

Cha Trinh lúng túng lo lắng. Vượng cứ bô bô chuyện này ra trước mặt Lili nên ông đành ậm ừ không ra đồng tình, không ra phủ nhận.

– Đừng ngại Cha ạ. Căn nhà này là vương quốc của những người chống cộng trước đây cả.

– Lâu mới lại gặp nhau, ta nên nói chuyện vui thôi?

– Thưa Cha, tôi đang nói chuyện vui đấy chứ… Tôi đã nghe Cha đốt đuốc đi tìm minh chủ. Ha ha ha! Cha có biết minh chủ là ai không? Thì lại gặp ngay ông Hoàng Quý Nhân. Tóm lại là vẫn những con người của thập kỷ sáu mươi. Than ôi! Tao nhân, mặc khách đâu rồi? Hiền nhân quân từ đâu rồi, quay đi quẩn lại vẫn cái đĩa hát cũ mèm của những bài ca hành khất. Tôi đã thất vọng hoàn toàn và nhận ra cuộc sống ẩn dật mới là thích hợp.

– Thưa giáo sư, ở đất này không tìm đâu ra nơi ẩn dật. Tôi phải khoác áo chùng thâm nấp dưới bóng tượng Chúa mà cũng không yên!

– Hơi đồng và mùi son phấn đã lùa vào mọi khe kẽ cuộc đời!

– Thưa giáo sư, không phải những dục vọng thấp hèn mà vì nỗi đau của đàn chiên khiến tôi không đang tâm ngồi yên được.

– Ôi! Cha thực là một đấng cao đạo. Cha có thể hiển thánh như những vị tông đồ tử vì đạo.

– Tôi cũng có tham vọng đắc đạo như ông khao khát tự do vậy!

Đỗ Thúc Vượng mỉm cười với vẻ nghi ngờ, nhưng ông đã chuyển sang đề tài khác.

– Hôm nay Cha đến đây chắc cũng vì nỗi khổ của con chiên?

– Không hẳn là như thế. Có một việc nhỏ, tôi muốn bàn với bà Lili.

– À xin lỗi, sự có mặt của tôi có thể làm gián đoạn công chuyện của Cha. Cho phép tôi về trước.

– Không có gì đặc biệt đâu, anh Vượng ngồi chơi đã – Lili xen vào cuộc nói chuyện.

Vượng bắt tay hai người rồi dắt xe đi ra. Lili tiễn anh ra của thì thầm:

– Sao anh lại đi? Lão chỉ hỏi giá cuốn Kinh thánh rồi chuồn thôi mà.

– Nếu Cha còn thích ngồi thì em cứ kiên nhẫn tiếp chuyện xem ông ta còn cần những thứ gì. Anh đến thư viện đổi quyển sách rồi về ngay thôi.

Lili quay vào thì Vũ Xuân Trinh hỏi ngay:

– Ông Vượng là người tình của Lili à?

– Chưa đâu, nhưng Cha tò mò chuyện ấy làm gì? Định đấu súng chăng? – Lili nháy mắt cười vui vẻ.

– Không đâu. Nếu đúng thì xin chúc mừng em. Cha sẵn sàng làm lễ cưới cho hai người dưới bàn thờ Chúa!

– Cảm ơn Cha!

Từ lúc ấy, nhà tu hành không dám biểu hiện những cử chỉ suồng sã nữa. Ông hỏi thêm chút ít về xoàng Qúy Nhân rồi cáo từ ra về. Ông còn hẹn Lili đến nhà thờ để nhận món tiền bán cuốn Kinh thánh như cô định giá.

Ở nhà Lili ra, vị linh mục chưa về nhà thờ ngay mà đi thẳng đến phố Đồn Đất. Không còn dấu tích gì để nhận ra biệt thự Vie du Château nữa. Quận sử dụng ngôi nhà này làm trường mẫu giáo được một thời gian thì xảy ra vụ anh thợ máy nước bị giết chết vùi xác trong vườn. Tin xấu lan truyền khiến người ta kể lại nhiều giai thoại khủng khiếp trong ngôi nhà này thời trước. Uỷ ban quận sau nhiều lần bàn tính, đã quyết định chuyển đổi trường mẫu giáo tới một địa điểm khác. Thay vào đó là văn phòng giao dịch của một công ty xây dựng. Việc xây cất cơi nới trang trí mặt tiền đã làm thay đổi hẳn cảnh quan của một biệt thự. Khu vườn, sau được xây cất ga-ra, kho tập kết những máy móc hư hỏng chờ thanh lý. Gần đây thủ trưởng cơ quan còn có sáng kiến mở cửa bên trưng biển Bãi cho thuê đỗ ô tô. Các xe tải từ các tỉnh về thành phố chờ nhận hàng có thể vào đây gửi xe vài ba bửa vừa an toàn vừa đỡ bị phạt vi cảnh làm mất trật tự giao thông đường phố.

Cha Vũ Xuân Trinh với bộ đồ bò thì cũng chẳng có gì cách biệt với những cha tài xế đường trường. Ông vào hỏi thể lệ và giá vé gửi xe tải. Tất cả đều được niêm yết trên bảng, nhưng ông vẫn hỏi ông già trực cổng.

– Xe tôi loại đại bự khó mà chui vào được ga- ra. Tôi muốn thuê chỗ đỗ ngay ngoài sân có được không?

– Tùy ông lựa chọn, nhưng phải đảm bảo chỗ ra vào cho xe khác. Đỗ ngoài thì vấn đề coi sóc khó khăn hơn nên chủ xe phải bồi dưỡng thêm cho anh bảo vệ tí chút.

Cha Trinh cười:

– Chuyện đó thì không thành vấn đề. Bác cho tôi vô xem qua lối ra vào được chứ?

– Xin mời ông.

Qua cổng vào trong khuôn viên tòa biệt thự, ông thày tu xác định ngay mép trái của ngôi nhà, ông đã tìm thấy ngay cây trắc bách diệp to lớn duy nhất còn sót lại trong khu vườn rộng trước đây vốn um tùm cây lá. Giờ đây xe máy ra vào nhiều, mặt đất trở nên mấp mô bẩn thỉu. Vũ Xuân Trinh đã sơ bộ xác đình nơi đặt “thi hài của Vincent Carlos” theo đúng “lời phán truyền thiêng liêng” trong cuốn Kinh thánh. Chẳng biết có điều gì huyền bí nằm sâu dưới hai thước đất mà tâm hồn ông xúc động vô cùng. Mươi phút sau, ông ý thức đầy đủ được địa hình và quay ra. Khi chào ông già gác cổng, Vũ Xuân Trình kéo xụp chiếc mũ xuống mặt cho bớt lộ diện mạo.

Ba hôm sau, một chiếc xe tải Kamaz hạng nặng thuê đỗ một đêm trong sân. Xe chất đầy hàng phủ bạt kín khoang thùng. Ca-bin tuy rộng nhưng nóng nên tài xế và những người tháp tùng đều căng võng mắc màn bên thành xe. Có người còn trải chiếu dưới gầm để nằm ngủ. Sớm hôm sau họ đã gọi bảo vệ mở cửa sớm để họ ra Bắc. Họ chọn được giờ tốt xuất hành cho hên!

Suốt một đêm, bốn tên thủ hạ của Vũ Xuân Trinh đã hành động khôn khéo và bí mật để khai quật ngôi mộ của Vincent Carlos. Ở độ sâu một thước tám, không có bộ hài cốt nào, nhưng lại có một hòm bằng hợp kim inox cỡ 50 x 50 x 100 cm3. Cha Trinh cho khuân lên thùng xe rồi lấp lại hố đất, xoá hết dấu vết.

Chiếc hòm bí mật đó được chuyển đến nhà xứ Đồng Thiện. Khi chỉ còn một mình trong căn phòng, vị linh mục mới dùng đục thép khui chiếc hòm hàn kín đó. Ông nhanh chóng nhận ra những gì chứa đựng bên trong: bộ sưu tập tài liệu đồ sộ của Hoàng Quý Nhân mà CIA đang treo giải cho những ai lùng kiếm được. Niềm vui tràn ngập, trái tim tưởng muốn phá tung lồng ngực nhảy ra ngoài! Sau khi định thần, ông quyết định cất giấu hòm báu vật này đi để thăm dò thư mật xin được gặp thượng cấp.

Dĩ xuất hiện trước thánh đường và Cha Trinh đã lừ mắt ra hiệu cho y đi theo vào phòng xưng tội. Khi cánh cửa khép lại, vị linh mục mới vui vẻ mời Dĩ ngồi ngang hàng trên một chiếc ghế băng giản dị.

– Cha cần gặp tôi có việc gì?

– Thưa thượng cấp, sau khi phát hiện ra chỗ cư trú của ông Hoàng Quý Nhân từ sau ngày quốc hận Ba Mươi tháng Tu cho tới gần đây, tôi có ý định mở cuộc điều tra tổng quát xem những tài liệu còn lại của ông được cất giấu đâu. Việc làm này đòi hỏi phải có khoản tài trợ khá lớn. Tôi muốn thượng cấp cho biết có thể hỗ trợ cho kế hoạch này bao nhiêu.

Bảy Dĩ vui vẻ vỗ vai Vũ Xuân Trinh theo kiểu bề trên:

– Việc Cha xác định được nơi trú ngụ của ông Nhân thực sự là một chiến tích to lớn. Trung tâm rất hài lòng và ra lệnh cho tôi chuyển nốt cho ông khoản tiền đã hứa trước đây. Nhiệm vụ tiếp theo của chúng ta là tìm kiếm bộ sưu tập tình báo mà ông Nhân đã cóp nhặt trong hơn ba chục năm trời. Trung tâm không những quan tâm đến giá trị của nó mà còn ý thức tất cả mọi hiểm nguy nếu cộng sản hoặc một tổ chức tình báo khác nắm được trong tay những tư liệu đó. Mục tiêu của chúng ta là. chiếm đoạt bằng được, nếu không thì cũng phải hủy đi càng sớm càng hay. Chủ trương trên là rất kiên quyết đòi hỏi phải thực hiện bàng bất cứ giá nào. Ngân khoản chi cho công vụ rất lớn. Thực chất phần thưởng này còn lớn hơn giải Nobel mà Hoàng gia Thụy Điển tặng cho những công trình khoa học lừng lẫy hoàn cầu. Tôi hy vọng là Cha sẽ dẫn đầu trong cuộc săn đuổi thầm lặng đầy cảm hứng này.

– Thưa ông Bảy, tiền thì ai cũng qúy nhưng máu thì ai cũng tiếc. Ngoài những đấng tử vì đạo ra, không mấy ai dám xả thân trước để đòi tiền sau, lỡ ra thiệt mạng thì làm sao hưởng được, và ai bảo hiểm cho vợ con mình. Vì vậy phải cho người ta ngửi thấy hơi tiền để người ta quên hiểm nguy chết chóc. Tóm lại là đặt cọc trước. Có như vậy mới úy lạo được cánh đàn em chịu chơi ôm đầu nhào dô!

Bảy Dĩ thất khó chịu trước thái độ mặc cả của cấp dưới. Song Vũ Xuân Trinh vừa lập được chiến công, món tiền chi cho ông ta quả là không uổng phí. Do đó viên đại diện của Viễn Đông vụ đành phải đưa ra một lời hứa.

– Thượng cấp nói là làm. Xin đừng ai nghi ngờ vào sự hào phóng nhất quán của nước Mỹ vĩ đại, thành trì của tự do, niềm hy vọng của mọi dân tộc nhược tiểu trên quả đất. Lần trước tôi hứa chi năm ngàn đô-la là có đủ năm ngàn đấy thôi!

– Nhưng lần này ngài mới hứa là ai tìm thấy thì sẽ có thưởng như tặng giai Nobel. Nhưng ở đây lại có cái khác cơ bản phải có tiền đầu tư nghiên cứu thì mới hy vọng tới đích.

– Thì lần này tôi sẽ tạm ứng một số nhất định cho chương trình hoạt động của Cha. Tuy nhiên không thể vung tay bừa bãi được. Chẳng phải riêng Cha mà còn hàng trăm đầu mối khác đều song song hành động và cũng cần tài trợ.

– Nhưng mới chỉ có tôi cung cấp được những tin tức tối quan trọng cho ngài. Và đến phút này tôi vẫn là người có hy vọng đến đích hơn tất cả!

Vị linh mục trả lời với một niềm tự tin kiêu căng.

– Tôi hiểu điều đó vì vậy mà giờ đây Cha đang đứng đầu trong thứ tự ưu tiên. Tôi sẽ chuyên cho Cha mười ngàn đô-la nữa. Hy vọng Cha thành đạt được mục tiêu mà thượng cấp mong đợi.

Bộ mặt Vũ Xuân Trinh tươi rói hẳn lên:

– Phần tài trợ nghiên cứu trước mắt cũng có thể coi là tạm ổn. Tôi muốn ngài công bố cái giải tặng cho kẻ tìm ra bộ sưu tập quý giá đó là bao nhiêu. Thí dụ như giải Nobel cho mỗi công trình koa học hay văn học là bảy trăm tám mươi nghìn USD thì giải Warrens dành cho thám từ tìm được bộ sưu tập Hoàng Quý Nhân là một triệu chẳng hạn. Có lớn hơn mới có sức cổ vũ thực sự.

Bảy Dĩ lúng túng vì đã ba hoa quá quyền hạn của mình. Vũ Xuân Trinh thì cứ bám lấy nhằng nhằng đòi ngã giá. Cuối cùng Dĩ phải nói liều:

– Thêm một xu thì cũng có thể gọi là lớn hơn. Tôi tin là nếu quả ông tìm được bản gốc chưa bị sao chép thì bốn trăm nghìn USD hậu thưởng ắt là đạt được. Tôi chưa thể đưa ra con số cố định vì nó còn tùy thuộc vào giá trị thật sự mà các vị săn được.

– Cảm ơn ông Bảy, điều ông nói vẫn còn chứa đựng một yếu tố bất định. Tuy nhiên tôi cũng có một đề nghị: Trên địa bàn tôi đã phát hiện thì cho phép tôi độc quyền khai thác. Để tránh những đụng độ nguy hiểm, xin ông khoanh vùng và chỉ thị cụ thể cho những điệp viên khác, kẻo họ làm hỏng kế hoạch của chúng tôi.

– Đồng ý. Cha hoàn toàn tự do vùng vẫy trên lãnh địa của mình.

Thực ra Dĩ cũng mới tài trợ trực tiếp cho Cha Trinh thôi. Nó chiếm một tỷ lệ không đáng kể so với khoản tiền của Viễn Đông vụ tung vào cuộc hành quân săn lùng. Một vài tên chân tay khác được giao nhiệm vụ gián tiếp qua Trần Văn Thà cũng được hỗ trợ chút đỉnh, và họ cũng không đem lại được tin tức gì đáng kể. Doãn Kế Lâm tuy có thành tích tìm được Hùng Thắng để khẳng định cái chết của Nhân nhưng đã dừng lại ở mặt bằng đó Chỉ có Vũ Xuân Trinh là vượt lên tất cả. Rõ ràng trình độ săn lùng của ông thày tu đã vượt xa bọn kia. Dĩ quyết định tăng thêm tiền cho Vũ Xuân Trinh cũng vì lẽ vẫn có khả năng sinh lãi.

Bảy Dĩ yêu cầu Vũ Xuân Trinh ký vào một biên lai nhận tiền mới.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN