Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong - Chương 3: Hộ vệ phủ Khai Phong (3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong


Chương 3: Hộ vệ phủ Khai Phong (3)



“A?” Trì Long kinh hãi, ghé sát vào Nghê Diệp Tâm nhỏ giọng hỏi: “Nghê đại nhân, ý của ngài là… Thực sự có quỷ giết người?”

Nghê Diệp Tâm có một loại xúc động muốn trợn trắng mắt, nhưng vì bảo vệ hình tượng cao to tuấn tú ngọc thụ lâm phong của mình, cuối cùng hắn vẫn nhịn được, đáp lại Trì Long một nụ cười, nói: “Làm sao ngươi biết?”

Trì Long nói: “Vị Tần lão gia này ở một mình trong phòng, cửa sổ cũng khóa lại, trên giường trên cửa cũng không có mật thất, Tần lão gia lại bị một mũi tên bắn chết, chẵng lẽ không phải là do ma quỷ sao? Trước đây nơi này nghe nói là có yêu ma quye quái, không ai dám tới sau nửa đêm.”

Nghê Diệp Tâm nhìn lướt qua toàn bộ thư phòng, giả vờ làm ra bộ dáng cao thâm, nói: “Cửa sổ đóng chặt, không có tổn hại thì không thể giết người sao?”

Trì Long gãi gãi ót, nói: “Vậy giết người bằng cách nào?”

Nghê Diệp Tâm nhíu mày, nói: “Việc này cũng không chắc chắn, hiện tại ta chỉ nghĩ ra được bảy, tám cách giết người, ta phải cận thận kiểm tra lại, xem hung thủ dùng loại nào.”

Trì Long vẻ mặt ngạc nhiên, tựa hồ không tin tưởng Nghê Diệp Tâm.

Không ít người đứng bên cạnh, gia đinh nha hoàn còn có người giám nghiệm tử thi, mọi người nghe xong đều khó mà tin được, hơn nữa cả phân nửa đám người lúc này càng tin vào việc ma quỷ giết người, dù sao thì cái chết của Tần lão gia cũng quá mơ hồ.

Trì Long gãi gãi ót, hình như muốn tiếp tục đặt câu hỏi, Triệu Duẫn đã ngăn cản ý nghĩ muốn mở miệng của hắn, nói: “Đại nhân, ngài có phát hiện gì?”

Nghê Diệp Tâm xoay người, nói: “Không phát hiện ra được nhiều, nhưng cũng có một chút.”

Triệu Duẫn im lặng, Trì Long cũng ngậm miệng lại, người trong phòng dồn ánh mắt về phía Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể, nói: “Ta cũng không tinh thông việc khám nghiệm tử thi, nhưng kiểm nghiệm thi thể đơn giản ta vẫn có thể làm được.”

Thi thể của Tần lão gia đã cứng đờ, hình như đã chết trong khoảng thời gian không ngắn, ít nhất là hơn một ngày.

Biểu tình của Tần lão gia lúc chết vô cùng thống khổ, có ít nhất một nửa mũi tên gãy đâm vào lồng ngực của hắn, chảy rất nhiều máu, trên sàn cũng có không ít máu. Biểu tình Tần lão gia thống khổ, hay còn nói là dữ tợn, tay trái của hắn đè lên vết thương trên ngực, nhưng vì mũi tên gãy đâm vào rất sâu, nên hắn không rút mũi tên ra được. Tay phải của Tần lão gia buông thõng ngay bên cạnh, lúc này cũng đã cứng đờ.

Nghê Diệp Tâm nắm cằm của Tần lão gia, mở miệng của thi thể ra, nói: “Đầu tiên, ta thấy được hàm răng của thi thể có chút vấn đề.”

Hắn vừa mở miệng, mọi người đồng loạt nhìn về hàm răng của Tần lão gia, nhìn thấy liền cau mày, không muốn xem lại.

Nghê Diệp Tâm nói: “Tuổi Tần lão gia đã lớn, cho nên răng cũng không tốt lắm, hắn thường ăn nhiều đồ nóng, lợi bị viêm tấy, hàm răng thế này rất yếu, dễ dàng bị thương. Thật khéo là, các ngươi xem, dưới lợi của Tần lão gia có vết nứt, hẳn là do ngoại lực xé rách.”

Nghê Diệp Tâm nói xong liền thấy biểu tình mọi người mơ hồ không hiểu, nhưng hắn cũng không để ý, có lúc người khác có biểu tình này trái lại làm cho hắn thấy rất vui.

Trì Long hỏi: “Nghê đại nhân, điều này nói lên cái gì?”

Nghê Diệp Tâm nói: “Nói lên rất nhiều điều, nhưng điều này tiếp tục bàn sau.”

Nghê Diệp Tâm nói tiếp: “Vừa rồi là điểm thứ nhất. Bây giờ nói đến điểm thứ hai, một tay Tần lão gia đè lên vết thương, một tay còn lại buông ở bên cạnh, các ngươi chú ý đến ngón tay của thi thể.”

Nghê Diệp Tâm nâng ngón tay phải của Tần lão gia lên, trên tay thi thể máu me nhầy nhụa, nhìn qua không thấy được thứ gì.

Nghê Diệp Tâm nói: “Trên ngón tay trỏ có vết thương nhỏ, móng tay bị mài mòn, trong khi các móng khác thì được cắt dũa gọn gàng.”

Trì Long hỏi: “Vậy việc này nói lên cái gì?”

Nghê Diệp Tâm nói: “Nói lên rằng… Trước khi chết, có thể Tần lão gia đã dùng ngón tay để viết cái gì, ví dụ như…”

Nghê Diệp Tâm ngập ngừng, dùng lực đẩy thi thể ra một bên, quả nhiên thấy được một vài dấu vết tương đối mới ở dưới vũng máu, nói: “Cái này.”

Triệu Duẫn và Trì Long đều ngồi xổm xuống kiểm tra, trên sàn nhà hình như có khắc chữ gì đó nhưng lại bị máu che đi mất, bọn họ không thấy được đó là chữ gì.

Triệu Duẫn hỏi: “Đây là chữ do Tần lão gia viết trước khi chết?”

Nghê Diệp Tâm gật đầu: “Có vẻ là như vậy.”

Trì Long lại hỏi: “Nhưng đây là chữ gì?”

Nghê Diệp Tâm rất thành thật lắc đầu: “Ta không biết.”

Trì Long sững sờ, nói: “Nghê đại nhân cũng không nhìn ra?”

Nghê Diệp Tâm nói: “Có lẽ trước khi chết, Tần lão gia muốn lưu lại vài dấu vết để chỉ ra hung thủ, nhưng Tần lão gia lại bị thương, vết thương dữ dội khiến hắn thoi thóp, ý thức của hắn không còn thanh tỉnh, lúc đầu muốn viết chữ nhưng lại viết ra những đường nét lộn xộn, giả thiết này rất hợp lý.”

Triệu Duẫn cau mày, nói: “Vậy, chẳng phải là…”

Tuy Tần lão gia có để lại manh mối, nhưng vấn đề là manh mối này không ai trong bọn họ có thể nhìn ra.

“Đáng nghi nhất là vết thương của Tần lão gia.” Nghê Diệp Tâm nói: “Quả thật là do mũi tên gãy đâm chết. Nhưng vết thương rất kì quái. Nếu như mũi tên gãy là bị bắn vào lồng ngực của Tần lão gia, vết thương như vậy phải tương đối gọn gàng. Nhưng bây giờ, vết thương của Tần lão gia lại khác biệt, không giống như là bị bắn trực diện.”

Mọi người rướn cổ ra nhìn, quả thật vết thương của Tần lão gia rất lộn xộn, máu thịt be bét, trên vết thương còn có một ít thịt lộ ra, vô cùng buồn nôn.

Nghê Diệp Tâm suy tư, nói: “Hình như… Có người cầm mũi tên gãy này đâm vào ngực của Tần lão gia, sau lại cảm thấy vết thương này không đủ trí mạng, cho nên người đó lại rút mũi tên gãy ra một chút, rồi cố sức đâm mạnh vào. Nhìn tình trạng vết thương, xem ra đã bị đâm như thế ít nhất hai ba lần.”

Nghê Diệp Tâm dùng giọng điệu quỷ dị miêu tả quá trình hung thủ hành hung, mọi người bên cạnh đều im lặng, mao cốt tủng nhiên (nổi da gà). Bọn họ lập tức hiểu được vì sao biểu tình của thi thể lại dữ tợn đau khổ đến thế.

Nghê Diệp Tâm vỗ vỗ tay đứng lên, chỉ vào mặt đất nói: “Vấn đề thứ tư chính là vết máu trên mặt đất.”

Suy nghĩ của Nghê Diệp Tâm rất khác với người thường, mọi người trong phòng đều nhìn chăm chú vào thi thể, hắn lại có thể chú ý đến dưới đất.

“Vết máu có vấn đề.” Nghê Diệp Tâm nói: “Vết máu tán loạn, ở đâu cũng có. Tình huống như vậy chỉ xảy ra khi nạn nhân chống cự dữ dội với hung thủ. Nếu như Tần lão gia đang ngồi yên trong phòng này, lại bị một mũi tên gãy đột nhiên bắn tới giết chết, vết máu sẽ từ thi thể lan ra bốn phía, cũng có một lượng máu phun ra từ miệng vết thương. Nhưng tình huống bây giờ lại khác.”

Hắn vừa nói xong, mọi người cũng nhận ra, vết máu trong phòng thật sự rất nhiều, nhưng lại phân tán ra khắp nơi, thậm chí trên ghế cũng có máu, nhưng không có dấu vết xô đẩy.

Nghê Diệp Tâm nói: “Còn có điểm quan trọng nhất.”

Hắn vừa nói xong liền đi đến trước cửa thư phòng, ngồi xổm xuống, nói: “Ngưỡng cửa có vết máu.”

Trong phòng này có rất nhiều vũng máu, một giọt máu ở ngưỡng cửa kia chẳng đáng nhắc tới. Nhưng Nghê Diệp Tâm lại vô cùng coi trọng giọt máu kia.

“Tại sao ở ngưỡng cửa lại có vết máu? Điều này rất kì lạ.” Nghê Diệp Tâm đóng cửa thư phòng rồi lại mở ra, mở ra rồi đóng lại, làm liên tiếp mấy lần rồi nói tiếp: “Cửa phòng đóng lại, vết máu ở ngưỡng cửa cũng vừa vặn bị chặn lại ở bên ngoài, Bên này cũng không có vết máu nào bắn tới, Tần lão gia thực sự chết trong thư phòng, nhưng nếu như cửa bị đóng kín thì máu không có khả năng dính ở ngưỡng cửa được.”

Trì Long: “Tại sao lại như vậy?”

Nghê Diệp Tâm cau mày lắc đầu, nói: “Không xác định được, nhưng có thể khẳng định, lúc hung thủ muốn giết Tần lão gia, cửa phòng tuyệt đối không có khóa, khi đó nơi này chưa bị khóa kín.”

Nghê Diệp Tâm nói một tràng, lúc đầu mọi người vô cùng mơ hồ, bây giờ nghe nói xong lại càng không hiểu.

Nghê Diệp Tâm nói: “Còn có một điều cũng rất kì lạ. Lúc Tần lão gia chết, miệng mũi không bị phong bế (đóng, bịt kín), hắn lại đau đớn thống khổ như vậy, tại sao không kêu cứu? Có ai nghe được tiếng kêu cứu của hắn không?”

Gia đinh nha hoàn đều lắc đầu, kiên định nói: “Không có, chúng nô tài không nghe được tiếng kêu nào cả.”

Nghê Diệp Tâm trầm mặc một lát, nói: “Được, Trương Long Triệu Hổ, các ngươi đi hỏi tất cả mọi người trong Tần gia, không cần biết là gia đinh hay thiếu gia thái thái, phải điều tra hết cho ta.”

“Vâng, đại nhân.” Trì Long gật đầu.

Vẻ mặt Triệu Duẫn lộ ra một chút bất đắc dĩ, nhanh chóng cùng Trì Long đi làm việc được giao, hoàn toàn không để ý Nghê Diệp Tâm gọi sai tên.

Trì Long cùng Triệu Duẫn đi rồi, Nghê Diệp Tâm lại nhìn sơ qua thư phòng một lần, nhìn kĩ từng chi tiết nhỏ, sau đó đi ra ngoài.

Gia đi nha hoàn dẫn Nghê Diệp Tâm đi ra rồi mới vội vã đi tìm quản gia.

Quản gia đầu đầy mồ hôi chạy tới, nói: “Nghê đại nhân, làm phiền ngài rồi.”

Quản gia là một nam nhân trung niên khoảng bốn mươi tuổi, dáng người mập mạp, cúi người xuống trước mặt Nghê Diệp Tâm.

Quản gia nói, bởi vì lão gia bỗng nhiên đột tử, Tần gia vẫn còn rất nhiều sinh ý (mối làm ăn), không thể không quản lý, cho nên cả ngày hôm nay hắn phải quản lý việc làm ăn thay lão gia, không thể nhanh chóng trở về phụ giúp đại nhân của phủ Kahi Phong tra án.

Nghê Diệp Tâm nhìn hắn vài lần, nói: “Ngươi là quản gia, vậy mấy ngày nay ngươi có phát hiện ra người nào khả nghi hay không? Hoặc là sự việc như vậy?”

Quản gia lau mồ hôi, lộ ra đỉnh đầu bóng loáng, nói: “Việc này… Đại nhân, để ta nghĩ lại đã… À đúng rồi! Là thế này, mấy ngày nay trong nhà bỗng nhiên xảy ra việc ma quái! Đều là thật, hơn nửa đêm, ta đi ra ngoài thì thấy một ma nữ bạch y đnag bay trên nóc nhà, rất dọa người! Không chừng lão gia đã bị ma nữ bạch y đó giết chết đi?”

Nghê Diệp Tâm lại muốn trợn trắng mắt, nhưng vì hình tượng mà hắn vẫn nhịn được, khoát tay áo một cái nói: “Được rồi, lát nữa sẽ có người tiếp tục hỏi ngươi một vài vấn đề khác.”

Quản gia nhanh chóng đồng ý, bộ dáng khúm núm, vội vàng rời đi.

Nghê Diệp Tâm nói với gia đinh hắn muốn đi xem xét xung quanh một lát, gia đinh không dám ngăn cản hắn, cùng các nha hoàn trở về trước.

Không biết có phải do phong thủy nơi này không tốt hay không, mặt trời vừa xuống núi khí hậu đã mát mẻ, có thể nghe thấy tiếng gió xào xạc thổi qua thật giống như tiếng quỷ khóc vào đêm.

Nghê Diệp Tâm vô chủ ý đi lòng vòng một lúc, hắn nghe được tiếng chó sủa, bốn phía không còn người nào, không ngờ bên trong tòa nhà lớn lại có một nơi hoang vu như thế này.

Có một cái sân ở phía trước, Nghê Diệp Tâm nhìn thấy cửa viện rách nát, hắn đi tới, trên cửa là một tờ giấy giống như lá bùa, dường như không muốn có người đi vào.

Hắn sờ sờ lá bùa, cẩn thận nhìn một lúc, lá bùa rất sạch sẽ, có vẻ như vừa mới được dán lên không lâu. Tuy cửa gỗ đã cũ nát, nhưng hình như có người mở ra thường xuyên, cửa gỗ bị ma sát bóng loáng.

Nghê Diệp Tâm dùng lực đẩy cửa ra, lá bùa bị rách, cửa kêu vài tiếng “Kẹt kẹt” rồi mở ra, hắn đang định bước vào nhưng lập tức thu chân lại, sợ hãi kêu lên một tiếng.

Cửa gỗ được mở ra, bên trong là một tiểu viện trống trải, bốn phía đều là gian phòng, nhưng ở sau cánh cửa kia lại có một cái hố rất to và sâu.

Lúc nãy Nghê Diệp Tâm mém chút nữa đã bước vào, hố sâu như vậy, cho dù Nghê Diệp Tâm biết võ công, nhưng khi không đề phòng tuyệt đối sẽ bị thương nặng.

Đang yên đang lành, tại sao lại đào một cái hố to như vậy ở trong nhà?

Nghê Diệp Tâm cúi đầu nhìn cái hố, bên trong quá sâu, nhìn không được rõ, hắn không nhịn được nhíu mày.

Nghê Diệp Tâm ngẩng đầu nhìn sân nhà, bởi vì tỏng sân có một cái hố to, muốn đi vào kiểm tra tiểu viện này thì có chút phiền phức, nhất định phải đi lên nóc nhà, trên mặt đất không có đường để đi.

Khi hắn vừa ngẩng đầu. Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên nhìn thấy một bóng trắng ở trên nóc nhà sân đối diện, gió đêm thâm trầm chậm rãi thổi lay động vạt áo trắng.

Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên nhớ tới ma nữ mà quản gia đã nhắc tới…

Hắn cẩn thận nhìn lên, ma nữ kia là một mỹ nhân độc nhất vô nhị, hơn nữa rất có cá tính, cho nên Nghê Diệp Tâm gặp qua một lần liền khó có thể quên được.

Nghê Diệp Tâm không nhịn được cười nhẹ, vận khí tung người nhảy lên nóc nhà, thân sĩ nở nụ cười ôn nhu, thấp giọng nói, khiến giọng nói của mình nghe qua tương đối khàn khàn từ tính: “Không ngờ rằng một tháng lại qua nhanh như vậy. Thiếu hiệp, chúng ta lại gặp mặt.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN