Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong - Chương 73: Giá thương* (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong


Chương 73: Giá thương* (1)



Edit: Trường Ca

*Giá = giá họa; Thương = chết yểu, chết non.

Nghê Diệp Tâm thấy Mộ Dung Trường Tình cười trên nỗi đau của người khác, ai oán nhìn y một cái, nghĩ thầm sao Mộ Dung đại hiệp lại lòng dạ hẹp hòi như vậy, chỉ có câu nói đó, vậy mà còn nhớ kỹ!

Kính vương gia ở trong phòng nghe Phùng Thiên nói vậy, tựa hồ cao hứng hơn không ít, nói: “Y lại mang họ Mộ Dung, việc này thật là trùng hợp, thật là trùng hợp…”

Phùng Thiên và Phùng Cố không biết Kính vương gia đang nói cái gì, Phùng Cố cũng không quan tâm đến những người khác, hắn nói rằng: “Ta muốn biết, tại sao năm ấy có người nói mẫu thân ta là khâm phạm triều đình, còn nói nàng là dư nghiệt tạo phản, vậy rốt cuộc là sao?”

Nhắc đến điều này niềm vui sướng của Kính vương đều mất sạch, thở dài rồi nói: “Đó là người rắp tâm nói xằng, không ngờ được lại có người tin. Mẫu thân các ngươi tuyệt đối không phải là khâm phạm triều đình gì, hai huynh muội bọn họ, ngược lại là đại ân nhân của ta, nói tới nói lui, cũng do ta liên lụy bọn họ…”

Kính vương nói, đó là một câu chuyện từ rất lâu trước kia, Kính vương Triệu Nguyên Kính là Hoàng thúc của đương kim Thánh Thượng, tuy bối phận rất cao, nhưng tuổi cũng không lớn.

Triệu Nguyên Kính không để tâm tới chuyện triều đình, cũng không có tâm tư tranh quyền đoạt lợi, lúc tuổi còn trẻ, trái lại rất thích ngao du giang hồ, đến từng địa phương thăm thú.

Lúc Kính vương còn rất trẻ, hắn quen được một người bạn, là một người trong giang hồ, có lẽ ở trên giang hồ nhấc lên danh tự của người đó, sẽ có rất nhiều người khinh bỉ là vô liêm sỉ.

Kính vương nói: “Người kia tên Mộ Dung Yển, là huynh trưởng của mẫu thân các ngươi, hai người bọn họ trưởng đến có như vậy mấy phần giống nhau.”

Nghe đến đó, Mộ Dung Trường Tình đột nhiên sững sờ, không nhịn được nhíu nhíu mày.

Bởi vì Nghê Diệp Tâm bị Mộ Dung Trường Tình ôm eo, hai người ngồi dựa vào nhau, cho nên ngay cả hành động nhỏ đó của Mộ Dung Trường Tình hắn cũng thấy, không nhịn được nhìn thêm vài lần.

“Mộ Dung Yển…” Kính vương nói rất chậm, tựa như đang hồi tưởng.

Mộ Dung Yển là một trưởng lão của Ma giáo, tuổi còn trẻ, nhưng võ công xuất thần nhập hóa, cũng là một người tính tình ngang ngạnh ngay thẳng.

Kính vương bỗng nhiên bật cười, nhưng lại có chút thảm đạm, nói: “Hắn là một người không dễ ở chung, dĩ nhiên lại khinh thường bản vương…”

Kính vương là thúc thúc của Hoàng đế, ra cửa toàn được tiền hô hậu ủng (ủng hộ rầm rộ), đâu có người nào dám khinh thường hắn. Nhưng Mộ Dung Yển chính là người đầu tiên như vậy, hơn nữa Triệu Nguyên Kính hoàn toàn không có cách bắt hắn, võ công Mộ Dung Yển rất lợi hại, không ai đánh lại hắn.

Mộ Dung Yển là trưởng lão Ma giáo, trên giang hồ có rất nhiều người sợ hắn, rất nhiều người phỉ nhổ hắn, nhưng Triệu Nguyên Kính phát hiện, thật ra hắn là một người tốt chân chính, mạnh miệng mềm lòng.

Kính vương nói: “Chúng ta trở thành bằng hữu, nhưng rất sau đó, ta nhận được mật chiếu của Hoàng thượng.”

Mật chiếu đến rất gấp, Kính vương lập tức hồi cung, trở lại mới biết, thế nhưng lại có người đang bí mật tạo phản, Hoàng đế có ý muốn Triệu Nguyên Kính đi bình loạn.

Sự tình đến rất đột nhiên, hơn nữa không thể trì hoãn chút nào, Triệu Nguyên Kính lập tức điều binh đi bình loạn, nhưng trên đường gặp sự cố, dĩ nhiên lại có phản đồ, tình huống cực kỳ bất ổn.

Kính vương nói rằng: “Ta cho rằng lúc đó ta hẳn phải chết, nhưng Mộ Dung Yển đột nhiên xuất hiện.”

Mộ Dung Yển xuất hiện bất ngờ, thật sự đã cho Triệu Nguyên Kính một đại ân, võ công của hắn xuất thần nhập hóa, không ai có thể là đối thủ hắn. Mộ Dung Yển muốn giải quyết tận gốc, nửa đêm tập kích lấy được đầu của thủ lĩnh phản tặc giao cho Triệu Nguyên Kính.

Sự việc tạo phản lập tức lắng xuống, Triệu Nguyên Kính tất nhiên là vô cùng cảm kích Mộ Dung Yển, hi vọng hắn có thể hồi cung cùng mình. Nhưng Mộ Dung Yển không đồng ý, Triệu Nguyên Kính đành phải đi về phục mệnh trước, chuẩn bị phục mệnh xong lại đi tìm Mộ Dung Yển, cảm tạ hắn cho thật tốt.

Triệu Nguyên Kính mang binh trở lại, chờ đến khi phục mệnh xong, lại không còn nghe đến tin tức của Mộ Dung Yển nữa.

Kính vương nói tới đây, bỗng nhiên dừng lại, đợi hơn nửa ngày, mới lên tiếng: “Sau đó ta tìm mọi cách hỏi thăm, mới biết, hắn đã chết…”

Phùng Thiên cả kinh, nói: “Sao có thể đột nhiên chết đi?”

Kính vương thảm đạm cười, nói: “Hắn đã từng nói với ta, tuyệt đối không bước vào quan phủ một bước, ta cũng không nghĩ kỹ mấy câu nói đó. Sau này mới biết, trong giáo của hắn có quy tắc, người trong giáo tuyệt đối không thể can thiệp vào việc triều đình, nếu vi phạm sẽ là tội chết.”

Phùng Thiên nhíu mày nói: “Chỉ bởi vì việc này…”

Kính vương nói: “Lúc đó ta không thể tin nổi, ta vẫn luôn chờ tin về hắn, nhưng một chút tin tức cũng không có. Sau đó ta bỏ ra nhiều tiền mua chuộc được một người trong ma giáo, hắn nói với ta, Mộ Dung Yển quả thật đã chết rồi, bởi vì phạm phải giáo quy (quy tắc của giáo), bị xử tử trong cấm địa.”

Triệu Nguyên Kính hoàn toàn không thể tin nổi, nhưng rất lâu sau đó, hắn rốt cuộc không có một chút tin tức về Mộ Dung Yển, trên giang hồ cũng không còn tên hắn.

Kính vương nói: “Ta cho là muội muội của Mộ Dung Yển cũng đã chết, không ngờ nàng lại trốn ra được.”

Triệu Nguyên Kính vốn cho rằng Mộ Dung Di cũng đã chết, qua nhiều năm như vậy, Mộ Dung Di cũng không có tin tức.

Thời gian trôi qua, nhiều năm sau, Triệu Nguyên Kính đột nhiên thấy được một Xà Văn đồ đằng, hắn hỏi thăm xong lập tức chạy tới, thế mới biết mẫu thân của Phùng Thiên và Phùng Cố chính là Mộ Dung Di năm đó đã tránh được một kiếp.

Kính vương nói: “Năm đó ta đã thấy qua Xà Văn đồ đằng này, Mộ Dung Yển có một thanh chủy thủ, phía trên có khắc hoa văn này. Nhưng mà…”

Xà Văn đồ đằng trên chủy thủ của Mộ Dung Yển rất bình thường, không khắc thêm sừng hay móng vuốt cho rắn.

Nghê Diệp Tâm luôn nín thở ngưng thần ngồi nghe trộm, ngồi xổm đến mức chân tê cũng không phát hiện, đến lúc Mộ Dung Trường Tình túm lấy cổ áo hắn, cách hắn đi như xách gà, Nghê Diệp Tâm mới đã hồi hồn lại, giật mình.

Mộ Dung Trường Tình đem hắn về khách viện, đóng cửa lại.

Nghê Diệp Tâm nói: “Mộ Dung đại hiệp, tại sao chúng ta phải trở lại, bọn họ còn chưa nói hết.”

Mộ Dung Trường Tình nói: “Có người đến, tiếp tục nghe chỉ sợ sẽ bị phát hiện.”

“Ai?” Nghê Diệp Tâm kinh ngạc nói.

Mộ Dung Trường Tình nói: “Không biết, võ công rất cao.”

“Lẽ nào còn cao hơn ngươi?” Nghê Diệp Tâm nói: “Chúng ta che giấu tốt như vậy, còn có thể bị phát hiện à?”

Mộ Dung Trường Tình ý tứ hàm xúc không rõ cười một tiếng, nhìn Nghê Diệp Tâm không lên tiếng.

Nghê Diệp Tâm bị nhìn trong lòng có chút sợ hãi, nghĩ sao gần đây Mộ Dung đại hiệp lại thích cười như vậy a! Tuy rằng lúc cười rộ lên nhìn vô cùng đẹp, có thể nói là điên đảo chúng sinh, nhưng cười cũng quá là bất thiện.

Lúc này Mộ Dung Trường Tình mới chậm rãi nói: “Trên giang hồ này, chưa tới ba người có võ công mạnh hơn ta, nhưng người có võ công mạnh hơn ngươi, lên đến con số hàng trăm hàng ngàn. Nếu chỉ có một mình ta đi nghe trộm, dù là ai cũng không phát hiện được, nhưng bây giờ ngươi cũng ở đây.”

Nghê Diệp Tâm: “…”

Bị ghét bỏ…

Nghê Diệp Tâm ho khan một tiếng, cứng ngắc muốn chuyển đề tài, hỏi: “Mộ Dung đại hiệp, ngươi có biết người tên Mộ Dung Yển kia không?”

“Từng nghe qua.” Mộ Dung Trường Tình nói: “Chưa từng gặp, nếu tính theo bối phận, hẳn là Thất sư thúc của ta.”

Nghê Diệp Tâm nói: “Ta nghe Kính vương nói vậy, sao lại cảm thấy hắn chết thật là oan uổng? Quy củ trong giáo các ngươi sao lại kỳ quái như vậy.”

Mộ Dung Trường Tình nói: “Trong giáo quả thật có quy tắc, phàm là người trong giáo không được can thiệp vào việc triều đình, bằng không sẽ trừng trị nghiêm khắc không nương tay. Nhưng Thất sư thúc chết thế nào, ta cũng chưa từng nghe qua, bên trong giáo không có ai nhắc đến chuyện này.”

“Vậy cấm địa là nơi nào?” Nghê Diệp Tâm hỏi.

Mộ Dung Trường Tình nhìn hắn một cái, nói: “Đã nói là cấm địa, sao phải nói cho một người ngoài như ngươi?”

Nghê Diệp Tâm: “…”

Nghê Diệp Tâm không nhịn được lấy tay che ngực, nhất thời cảm thấy tâm tính thiện lương thật là mệt, Mộ Dung đại hiệp bỗng nhiên vừa ngạo kiều vừa độc miệng, cảm giác có chút không thích ứng.

“Chỉ là nơi chôn cất các đời Giáo chủ và trưởng lão mà thôi.” Mộ Dung Trường Tình yếu ớt nói.

Mới vừa rồi rõ ràng là không chịu mở miệng, vừa chuyển đề tài lập tức nói, Nghê Diệp Tâm đột nhiên cảm thấy hắn bắt đầu không chịu nổi tính ngạo kiều của Mộ Dung đại hiệp.

Mộ Dung Trường Tình còn nói: “Mộ của Thất sư thúc quả thật cũng ở đó, hình như ta đã nhìn thấy rồi.”

Nghê Diệp Tâm nói: “Các ngươi đều mang họ Mộ Dung, vậy có quan hệ họ hàng với nhau hay không a?”

Mộ Dung Trường Tình liếc hắn một cái, nói: “Sư tổ ta tổng cộng thu bảy đồ đệ, tất cả đều là cô nhi, sau khi bái sư đều theo họ Mộ Dung. Sư phụ ta cũng mang họ Mộ Dung, tên của ta là do sư phụ đặt.”

“Vậy…” Nghê Diệp Tâm nói: “Nhưng lúc trước Kính vương thấy ngươi lại nói ngươi giống như một người quen, không biết Kính vương có biết thân thế của ngươi không nữa, chắc phải nghĩ biện pháp đi hỏi Kính vương gia một lần.”

Mộ Dung Trường Tình cau mày, dường như không có cảm tình gì đối với Kính vương, y luôn không quan tâm đến mấy người của triều đình, nói: “Ta cũng tự điều tra được.”

Nghê Diệp Tâm biết chứng ngạo kiều của Mộ Dung đại hiệp lại phát tác, cũng không khuyên y.

Nghê Diệp Tâm vừa nghĩ đến Kính vương liền thấy đau đầu, thái độ của Kính vương khi nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình, thực sự đã dọa Nghê Diệp Tâm nhảy dựng, còn tưởng là y phạm phải chuyện gì, nên mới nói dối, nói mình với Mộ Dung Trường Tình chỉ là bèo nước gặp nhau.

Bây giờ Phùng Thiên lại vô tình vạch trần lời nói dối của Nghê Diệp Tâm, Nghê Diệp Tâm run rẩy trong lòng, nghĩ không biết lúc nào Kính vương sẽ chạy đến chất vấn mình.

Nghê Diệp Tâm vẻ mặt rối rắm, nói: “Mộ Dung đại hiệp, tiêu chuẩn thu tiểu đệ của các ngươi là gì a?”

“Thu tiểu đệ gì?” Mộ Dung Trường Tình hỏi, câu hỏi không đầu không đuôi của Nghê Diệp Tâm khiến hắn cảm thấy kỳ quái.

Nghê Diệp Tâm nói: “Ta vì ngươi mà đắc tội với Kính vương gia, không chừng bát cơm của Giáo úy lục phẩm nho nhỏ này cũng khó giữ được, đương nhiên ta phải tính toán con đường khác để mưu sinh, ngươi không phải là Giáo chủ sao? Thu ta làm tiểu đệ đi.”

Mộ Dung Trường Tình: “…”

Mộ Dung Trường Tình nhìn Nghê Diệp Tâm bằng đôi mắt sắc lẻm, nói cứ như bọn họ là thổ phỉ vào nhà cướp của.

Mộ Dung Trường Tình khinh thường nói: “Chỉ bằng chút công phu mèo quào của ngươi.”

Nghê Diệp Tâm nói: “Đừng thấy võ công ta tuy hơi kém một chút, nhưng ta còn thứ khác a.”

“Ngươi còn thứ gì?” Mộ Dung Trường Tình quan sát Nghê Diệp Tâm vài lần, hỏi.

Nghê Diệp Tâm nở nụ cười, đột nhiên đến gần thổi một hơi lên gáy Mộ Dung Trường Tình, nói: “Ta biết làm ấm giường, muốn thử chút không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN