Đọc Thầm - Quyển 1 - Chương 27: Julien 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Đọc Thầm


Quyển 1 - Chương 27: Julien 27



Lạc Văn Chu chán ngán nằm trên giường bệnh, do có “tiền án” vượt ngục nên bị xếp vào đối tượng canh chừng trọng điểm, loáng thoáng nghe thấy Đào Nhiên nói chuyện với bác sĩ, lát sau bác sĩ đi rồi, cửa phòng bệnh mở “Két” một tiếng, tiếng bước chân giày da đế mềm truyền đến.

Lạc Văn Chu không quay đầu lại, bắt đầu đọc lời thoại: “Nếu anh không qua khỏi, em nhất định phải… sớm tìm người tốt gả đi, gả cho người khác rồi, cũng đừng bạc đãi Một Nồi, Một Nồi số khổ, là đứa trẻ từ nhỏ đã không có mẹ…”

Đào Nhiên như nuốt phải lông gà, ho khụ khụ một tràng.

Lạc Văn Chu nghe tiếng hơi khang khác, vội vàng nghiêng đầu nhìn, thấy cục phó Lục chắp tay sau lưng đứng kế bên.

Cục phó Lục hòa ái trả lời: “Em cũng muốn lắm chứ, nhưng em già khú rồi, chẳng ai thèm lấy nữa!”

Lạc Văn Chu: “…”

Anh vội vàng đàng hoàng chống giường bò dậy: “Cục phó Lục.”

Lục Hữu Lương đặt cặp xuống, thoải mái ngồi bên cạnh, vò mái tóc cắt cụt ngủn của mình, chỉ đỉnh đầu mà nói: “Nhìn thấy không, lũ ranh con, chỉ một đêm tóc chú đã bạc hơn một nửa rồi.”

Lạc Văn Chu và Đào Nhiên một ngồi một đứng, đều không dám hó hé gì.

“Sáng sớm hôm nay, chú bị cấp trên kêu đến hỏi, sau đó lại vội vàng đi gặp Vương Hồng Lượng,” Lục Hữu Lương thở dài, “Lão già Vương Hồng Lượng này, túm tay áo chú khóc lóc kể lể, nói mình quản lý giám sát không nghiêm, phụ trách nhiệm lãnh đạo giao phó, còn xin tổ chức đừng xử lý nhẹ mình, quả thật…”

Trước mặt lớp trẻ, Lục Hữu Lương là một lãnh đạo mẫu mực, rốt cuộc nuốt lại câu chửi đổng đằng sau.

Ông nặng nề lắc đầu: “Đám người Hoàng Kính Liêm kia đã khai gì chưa?”

“Hai tổ đang thay phiên thẩm vấn,” Đào Nhiên nói, “Xem bọn họ có thể ngậm miệng bao lâu. Ngoài ra bọn cháu đã xin đi thanh tra tài sản cá nhân của Vương Hồng Lượng, nhưng tính đến trước mắt, sợ rằng lão đã chuyển hết tài sản đi rồi, bề ngoài không có vấn đề gì cả.”

“Tra đến cùng cũng phải tóm được đuôi lão, vụ này chứng cứ nhất định phải chắc, xử lý nhất định phải nghiêm, nếu không sẽ chẳng ăn nói được với ai.”

Lạc Văn Chu nghe câu này đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Chú Lục, cục trưởng Trương thì sao?”

Phân cục xảy ra vụ bê bối lớn như vậy, cục trưởng Trương mới là cấp trên thật sự quản lý bất lực, Trương Đông Lai lại dính dáng vào một vụ án giết người khác.

Việc này không cần nói cũng biết, Lục Hữu Lương thở dài, dùng tay ấn vai Lạc Văn Chu.

Ông quay đầu lại hỏi Đào Nhiên: “Vụ án Hà Trung Nghĩa kia thì sao, giữa hai việc rốt cuộc có liên quan gì?”

Đào Nhiên không như Lạc Văn Chu, với ai cũng dám cợt nhả, trước mặt cục phó Lục ít nhiều hơi căng thẳng, vô thức dựa tường đứng thẳng: “Rạng sáng hôm nay bắt được nghi phạm Triệu Hạo Xương, soát được một bộ bao tay trong túi quần hắn, bao tay dính vụn sắt và sơn, ắt hẳn nghi phạm đeo bao tay này đi giở trò với lan can trên sân thượng tòa cao ốc đôi. Nhưng hắn rất giảo hoạt, chỉ thừa nhận mình quả thật có phá lan can để ‘đùa dai’, những việc khác toàn bộ thề thốt phủ nhận. Ngoài ra, hắn còn nói đêm hai mươi tháng Năm hắn có bằng chứng ngoại phạm.”

Lục Hữu Lương hỏi: “Không phải các cháu có chứng cứ chính xác cho thấy nạn nhân tối hôm hai mươi đã xuất hiện ở đường Văn Xương sao?”

“Camera chỉ quay đến nạn nhân xuống xe ở ngã tư Văn Xương, sau đó mất đi tung tích,” Đào Nhiên nói, “Mà đồng nghiệp của Triệu Hạo Xương nói hắn ở công ty tăng ca suốt, chúng ta không thể vì nạn nhân đi qua gần công ty hắn mà nói hắn giết người được. Hiện tại chuyện chúng ta có trong tay đoạn camera này còn chưa tiết lộ cho Triệu Hạo Xương – hắn là luật sư, mặc dù không chuyên về luật hình sự, nhưng rất thông minh, rất có thể sẽ lập tức nhận ra át chủ bài của chúng ta chỉ có thế, đến lúc đó ta sẽ bị động.”

Lạc Văn Chu cười khổ, cảm giác hai tên y quan cầm thú Phí Độ với Triệu Hạo Xương này thật là tâm linh tương thông, suy nghĩ bằng chứng ngoại phạm giống hệt nhau: “Bên phía Vương Tú Quyên có thể xác nhận không?”

“Nạn nhân Vương Tú Quyên nói người đêm đó đón mình đeo kính râm và khẩu trang, đầu đội tóc giả, quần áo cũng thay, đặc trưng bên ngoài khó có thể xác nhận.” Đào Nhiên dừng lại, “Chúng ta cho xem ảnh Triệu Hạo Xương, bà ấy cũng không có ấn tượng gì, tình hình bên phía công ty cho thuê xe cũng chẳng khác là mấy. Tóc giả và áo khoác nghi phạm dùng tìm thấy trên chiếc xe bị bỏ lại, không lấy được dấu vân tay. Bước tiếp theo nên có sách lược gì, ông có định sử dụng ‘máy phát hiện nói dối’ không?”

“Có thể chuẩn bị,” Lạc Văn Chu suy nghĩ một thoáng, “Nhưng không vội, có một điểm đáng ngờ chúng ta còn chưa rõ, vụ án Hà Trung Nghĩa và vụ án của phân cục rốt cuộc có liên quan gì?”

Đào Nhiên còn chưa kịp nói gì, di động đột nhiên rung hai cái.

Lục Hữu Lương và Lạc Văn Chu cùng nhìn anh, Đào Nhiên ngẩng đầu lên: “Có một tin xấu và một manh mối không biết có hữu dụng hay không – tin xấu là, kiểm tra ADN cho thấy, vết máu dính trên cà vạt của Trương Đông Lai quả thật thuộc về nạn nhân Hà Trung Nghĩa.”

Lục Hữu Lương vẻ mặt khá nghiêm trọng đứng dậy.

Lạc Văn Chu: “Manh mối thì sao?”

“Manh mối là Vương Tú Quyên vừa nhớ ra người trên ảnh, nói hắn trông rất giống cậu bé tên ‘Triệu Phong Niên’ ở thôn họ năm xưa, có điều thay đổi nhiều quá nên bà nhất thời chưa nhận ra.”

Triệu Phong Niên – anh “Phùng Niên”.

Lạc Văn Chu lập tức đứng dậy, đứng nửa chừng suýt nữa gãy thắt lưng: “A… Có, có người nói với tôi, hung thủ rất có khả năng có tiền án, lập tức đi điều tra mọi chuyện từ ‘Triệu Phong Niên’ đến ‘Triệu Hạo Xương’, trọng điểm xem xung quanh hắn có cái chết bất thường hay không, thứ đến là vụ án bỏ dở!”

Lục Hữu Lương lặp lại hai chữ “có người”, nhíu mày: “Lại nói, chú nghe bảo chủ xe ngày hôm qua ‘vì nghĩa quên mình’ sau đó lại mua ‘màn trời’ khu đông Hoa Thị năm phút bằng đúng giá tiếp sóng buổi diễn thử lễ bế mạc, lâm thời can thiệp vụ Vương Tú Quyên tự sát? Quyền tiếp sóng phải mất bao nhiêu tiền?”

“Cậu ta nói quyền tiếp sóng buổi diễn thử chẳng đáng bao nhiêu,” Đào Nhiên trả lời rất thành thật, “Còn chưa đắt bằng xe của cậu ta đâu.”

Cục phó Lục tức thì cảm thấy mấy tên tóc đen ưu tú sót lại trên đầu mình lại có xu hướng tự hành mỹ bạch.

“Đội hình sự các cháu…” Ông áng chừng số tiền nghe nói, huyết áp hơi lên, đắn đo hỏi, “Các cháu hiểu tình hình chứ, có phải có nữ đồng chí nào gặp phiền phức gì trên ‘đời sống tình cảm cá nhân’ hay không?”

Lạc Văn Chu và Đào Nhiên nhìn nhau, không nói được gì.

Lục Hữu Lương nghiêm túc nhớ lại một lần các nữ thanh niên đội cảnh sát hình sự, hỏi không chắc lắm: “Không phải Tiểu Lang chứ?”

Nói xong, chính ông cũng cảm thấy đồ ngốc Lang Kiều kia chẳng vời được tổng tài bá đạo, lại nhìn Lạc Văn Chu, nhớ tới một số “bí mật” đến nay cũng tương đối không thể chấp nhận, đột nhiên trợn mắt, chỉ anh ta mà hỏi: “Không phải tên nhóc này mời tới chứ?”

Lạc Văn Chu lập tức la lên: “Oan, thiên cổ kì oan!”

Cục phó Lục chưa kịp thở phào, đã thấy Lạc Văn Chu chớp chớp mắt, nhớ lại một chút, rồi làm bộ làm tịch gật đầu: “Nhưng nghe có vẻ cháu cũng không thiệt – chậc, tiếc rằng hắn quá khốn nạn, ở với tên đó một ngày có thể bị tức chết tám lần, thôi dẹp đi.”

Lục Hữu Lương không ngờ anh ta không biết xấu hổ đến thoải mái như vậy, tức tới mức huyết áp vọt thẳng lên một trăm tám, không nói gì nổi mà chỉ Lạc Văn Chu: “Thời gian khẩn cấp nhiệm vụ quan trọng, ai để xảy ra chuyện vào giờ phút then chốt, cứ cẩn thận cho tôi!”

Chờ Đào Nhiên tiễn lãnh đạo tức giận đi, quay về phòng bệnh, lại phát hiện Lạc Văn Chu đang lén lút mở cửa sổ hút thuốc.

“Ở đâu ra đấy?”

“Móc trong túi ông già họ Lục.” Lạc Văn Chu nói, “Này, có phải là anh em của nhau không? Lát tôi còn phải chạy, ông yểm hộ tôi nhé.”

Huyệt thái dương Đào Nhiên giật giật: “Ông lại muốn làm gì nữa?”

“Trần Viện – chính là chị gái cậu trai lái xe dù, nửa tháng trước khi chết một cách ly kỳ, đã gọi điện cho một cô bạn rất lâu rồi không liên lạc, tôi cảm thấy cuộc điện thoại đó không bình thường lắm, muốn đi tìm cô ta để hiểu thêm về tình hình.”

Đào Nhiên bất đắc dĩ nói: “Ông nhất định phải đi ngay hôm nay?”

Lạc Văn Chu búng tàn thuốc: “Càng nhanh càng tốt, áp lực trong cục lớn quá.”

Đào Nhiên cau mày đánh giá bộ dạng của đội trưởng, định lải nhải vài câu, nhưng lại cảm thấy nói cũng phí lời, đành phải thỏa hiệp: “Được, cô gái đó tên là gì, làm nghề gì?”

“Thôi Dĩnh, là nghiên cứu sinh năm hai của Đại học Chính Pháp Yến Tây.” (Đại học Chính Pháp tức Đại học Chính trị Pháp luật)

Đào Nhiên sửng sốt: “Đại học Chính Pháp Yến Tây? Trần Viện đã chết chẳng lẽ cũng học trường này?”

Lạc Văn Chu: “Sao thế?”

“Triệu Hạo Xương chính là tốt nghiệp Đại học Chính Pháp Yến Tây!” Đào Nhiên mau chóng nói, “Năm ngoái hình như còn nhận lời mời của thầy hướng dẫn, trở về dạy môn thực tiễn xã hội một thời gian!”

Lạc Văn Chu dụi thẳng tàn thuốc lên bệ cửa sổ: “Đệch, đi!”

Lúc này, trong một phòng bệnh khác, Lang Kiều không chớp mắt nghe bà Hà Vương Tú Quyên nói chuyện.

Phí Độ ở bên cạnh đeo bao tay dùng một lần gọt táo – theo lý hắn không nên ở đây, chỉ là Vương Tú Quyên tìm chết không thành, lại bị dọa hết hồn, tỉnh lại cảm xúc vẫn bất ổn, thành “đứa trẻ già” cần “người giám hộ” có mặt mới nói được vài câu hoàn chỉnh.

Phí Độ liền trở thành “người giám hộ” tạm thời.

Lang Kiều hỏi nhỏ: “Thế Hà Trung Nghĩa có nhắc đến chuyện gặp Triệu Phong Niên ở Yến Thành không ạ?”

Bà Hà khẽ lắc đầu.

“Về Triệu Phong Niên này, dì còn nhớ gì không? Dì mới đầu không nhận ra hắn, là do hắn đã rất nhiều năm không về thôn ạ?”

Bà Hà nhìn Phí Độ một cái.

Phí Độ không xen vào, cười cười khích lệ, cắt táo đã gọt thành miếng nhỏ, bỏ lên đĩa giấy dùng một lần, lại cắm hai cây tăm, đặt giữa hai người phụ nữ: “Trời nắng vật khô, bổ sung Vitamin.”

“Nó không về, nhà không còn ai nữa.” Bà Hà chậm rãi nói, giọng hơi khàn khàn.

“Nhà họ vốn có một người cha què, một người mẹ câm, trừ nó ra thì còn đẻ ba đứa nữa – hai gái, một trai. Gia cảnh khó khăn, chẳng dễ gì bồi dưỡng ra một sinh viên, mọi người đều nói vận tốt sắp đến, ai ngờ mùa đông năm nọ, nửa đêm, trong thôn có một thằng ngốc bị người nhà nhốt ngoài cửa, không chỗ đi, vừa lang thang vừa đốt lửa sưởi ấm, bất cẩn đốt cháy đại thụ trước cửa nhà họ Triệu. Lúc ấy vừa vặn gió to thổi ‘vù vù’, mọi người đều ngủ say, không ai chú ý, thằng ngốc không hiểu chuyện, không biết cầu cứu… Đại thụ cháy gãy từ chính giữa đổ xuống đè sập nhà, cả nhà già trẻ… trừ đứa con cả Phong Niên khi ấy vắng nhà thoát nạn, còn lại đều chết hết, thảm lắm.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN