Đọc Thầm - Quyển 1 - Chương 28: Julien 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Đọc Thầm


Quyển 1 - Chương 28: Julien 28



Trừ “học việc nhà nông” hồi nhỏ nhà trường tổ chức, Lang Kiều chưa từng rời khỏi thành phố, nghe đến đó, cô nhất thời không thể hiểu nổi, không nhịn được hỏi tới: “Không phải, ý dì là… Một cái cây trước cửa nhà họ Triệu cháy, đổ xuống thiêu chết cả nhà? Chẳng lẽ cả nhà họ ở trong một phòng?”

“Nhà họ cất không tốt,” Bà Hà lí nhí giải thích, “Quê tôi lạc hậu, tôi nhớ… sau khi có Trung Nghĩa, mới phổ biến xây nhà gạch ngói. Nhà họ đàn ông không làm việc được, con cái lại đông, bình thường ăn uống tiểu tiện cũng chẳng chú ý nổi, làm gì có tiền xây? Họ vẫn ở nhà cũ, mùa đông tuyết vừa rơi là phải lập tức quét sạch, kẻo không mái nhà sẽ sập.”

“Chẳng dễ dàng gì nuôi cho thằng cả học xong, cả nhà đều có chỗ trông cậy rồi, hai vợ chồng mừng vô cùng, nói lần này con trai đi làm trên thành phố, có tiền, gia đình dựa vào nó, xây nhà mới được rồi, đứa út vừa điếc vừa câm và hai đứa con gái cũng có chỗ cậy nhờ. Lúc ấy vừa vặn mới dỡ xong nhà kề, hai đứa con gái không có chỗ ở, trải chiếu ngủ trong phòng cha mẹ, đại thụ cháy đổ làm sập xà nhà, hai vợ chồng lập tức bị đè chết, hai đứa con gái đều còn nhỏ, một bị đè vào chân, một không nghe thấy, có thể là đầu óc cũng hơi chậm, nó cuống lên, chỉ biết lôi em ra, kết quả là chính mình cũng không chạy được, đứa út chưa đầy hai tuổi càng không cần nói tới.”

Lang Kiều ngớ người một lúc lâu, vội vàng mở sổ ra ghi chép: “Vừa vặn là cháy lúc sửa nhà, lúc ấy Triệu Hạo Xương – Triệu Phong Niên ở chỗ nào? Yến Thành ạ?”

Bà Hà suy nghĩ cả buổi: “Không, hình như là đặc biệt vì chuyện nhà cửa mà về quê… Nhưng hôm ấy nó không có mặt, lên thị trấn gặp giáo viên hay sao đó. Ôi, nếu nó có mặt thì tốt rồi, gia đình này, không phải còn nhỏ thì là tàn tật, nếu có một đứa con trai khỏe mạnh ở đó, đâu đến mức gặp kết cục như vậy?”

Câu chuyện quỷ dị này khiến Lang Kiều nổi da gà: “Thế… làm sao biết là tên ngốc kia làm ạ?”

“Thì nó ở ngay bên cạnh, tay cầm một hộp diêm, người chữa cháy chạy tới sớm nhất phát hiện nó còn ở đó thờ ơ đốt lá cây chơi. Hỏi có phải nó đốt không, nó liền cười hì hì, còn gật đầu.”

“Chuyện này sau đó xử lý thế nào?”

“Còn có thể thế nào? Cứ như vậy thôi. Một thằng ngốc chẳng biết gì, có thể làm gì nó? Thằng ngốc đó cha mẹ mất cả, anh trai chị dâu đều coi là gánh nặng, chị dâu đi khắp nơi khóc lóc om sòm, nói nhà mình không có tiền, không chịu trách nhiệm, kêu họ bắt nó đi xử bắn. Đồn công an trên thị trấn còn phái người xuống, thấy là một tên ngốc cũng chẳng có biện pháp gì, chụp mấy tấm ảnh rồi đi.”

Lang Kiều buột miệng nói: “Làm sao có thể không chịu trách nhiệm, người không có khả năng điều khiển hành vi xâm phạm tính mạng tài sản người khác, người giám hộ không nên gánh vác trách nhiệm bồi thường tương ứng sao?”

Bà Hà mù mờ mà sợ hãi nhìn lại cô, không hiểu cô đang nói chuyện kì lạ gì.

Lang Kiều nhìn bà chốc lát, đột nhiên ý thức được mình đã nói một câu ngu xuẩn, xấu hổ đến mức nhất thời không biết phải nói gì.

Lúc này, Phí Độ vẫn không lên tiếng cực kỳ đúng lúc xen vào một câu: “Dì nhớ Triệu Phong Niên là người như thế nào chứ? Quan hệ với Trung Nghĩa ra sao?”

“Ra sao thì không nhớ, chỉ nhớ toàn thôn có mỗi thằng cả nhà họ Triệu là có tương lai nhất, bọn Trung Nghĩa từ nhỏ đều thích chạy quanh nó. Kỳ thực người ta chín chắn căn bản không muốn dẫn bọn nhóc đi chơi, thường xuyên thuận miệng đuổi khéo đi, chỉ có lũ ngốc ấy suốt ngày ‘anh Phong Niên nọ anh Phong Niên kia’.” Bà Hà nói đến đây, không biết nhớ tới chuyện gì mà vành mắt đột nhiên đỏ lên, bên cạnh đưa tới một tờ khăn ướt, bà nhận lấy lau lung tung trên mặt một lúc lâu, “Thằng con cả nhà họ Triệu rất có tri thức hiểu lễ nghĩa, lúc ở nhà không hay đi đâu, chỉ một mình ở trong phòng đọc sách. Thỉnh thoảng ra đồng phụ giúp gia đình, gặp người quen trong thôn, đều chào một câu chứ không nói nhiều, là một đứa trẻ ít lời.”

Phí Độ hơi suy tư gật đầu: “Sau đó Triệu Phong Niên này không trở về nữa.”

“Không ai biết nó đi đâu, không ngờ nó ở trong thành phố còn đổi tên, thay đổi nhiều như vậy…” Bà Hà nói đến đây thì đột nhiên dừng lại, chầm chậm mở to hai mắt, bà giống như vừa tỉnh khỏi giấc mơ mà định thần lại, “Người hôm qua lái xe dẫn tôi đi chính là thằng cả nhà họ Triệu ư? Điều này… Không nhận ra! Sao… Sao nó không nói gì với tôi? Có phải nó có liên quan đến vụ án của con tôi hay không?”

Phí Độ thở dài, hơi nghiêng về phía trước, nói bằng ngữ điệu cực kỳ thong thả: “Còn đang điều tra dì ạ. Lúc ấy tại sao dì lại đi cùng hắn, hắn đã nói những gì?”

“Nó nói… Nó là người chuyên lo kiện tụng thay người ta, một đồng nghiệp họ Lưu vừa vặn được kẻ lắm tiền kia thuê làm trạng… trạng – chính là cái người đêm qua đến Cục công an ấy.”

Phí Độ: “Luật sư Lưu.”

“Đúng, luật sư, nó nói luật sư Lưu kia có trên tay bằng chứng hung thủ giết người, bởi vì thật sự lương tâm bất an, đã bí mật đến Cục công an tố cáo. Nhưng có chứng cứ cũng vô ích, hung thủ là nhân vật có máu mặt, cảnh sát không dám xử lý, con tôi nhất định phải chết oan… Tôi cuống lên, hỏi phải làm thế nào. Nó nói, xã hội này, muốn giải oan, thì phải bất chấp giá nào-“

Lúc nhận được điện thoại của Lang Kiều, Đào Nhiên đang làm tài xế, chở đội trưởng Lạc bị thương nhẹ không rời hỏa tuyến đến Đại học Chính Pháp Yến Tây.

“Em đã tìm người điều tra, Triệu Hạo Xương lúc mới tốt nghiệp không có tiền thuê nhà, từng ở khu tây Hoa Thị hơn nửa năm, điều này có thể giải thích vì sao hắn rành địa hình khu tây. Ngoài ra, em đã xác nhận với luật sư Lưu, anh ta nói, Triệu quả thật rất quan tâm vụ án Trương Đông Lai, lúc Trương Đông Lai chưa được thả, hắn quan tâm còn tường tận hơn Trương Đình.” Lang Kiều thở hồng hộc một hơi, lại tiếp, “Hơn nữa luật sư Lưu còn nói rất khẳng định, chuyện cà vạt liên quan đến kế sinh nhai của mình, trừ cảnh sát ra, ngay đến vợ mình anh ta cũng chưa tiết lộ một chữ, Triệu Hạo Xương tuyệt đối không thể biết được.”

Điện thoại trên xe không cần nhấc lên, Lạc Văn Chu ở bên cạnh cắt ngang cô: “Hắn có thể giảo biện nói đám có quyền thế đều như vậy, hoặc cứ nói là hắn bịa ra để lừa Vương Tú Quyên, ‘bất chấp giá nào’ cũng không nhất định là bảo bà ấy tự sát, chỉ nói bà ấy đến kêu oan trước đám đông – quá chung chung, có cái nào chắc hơn không?”

“Vẫn chưa, có điều chuyện nhà hắn năm đó cũng rất kỳ lạ, nếu việc này rơi vào một người dân trong thôn bình thường, cuối cùng không giải quyết được gì, em tin, nhưng Triệu Hạo Xương lúc ấy đã đi làm, hắn sẽ chịu bỏ qua sao? Em thấy hắn khống chế dư luận rất có tài mà.”

“Mau chóng đánh một báo cáo, làm thủ tục, mượn hồ sơ lưu vụ án nhà họ Triệu năm đó ở đồn công an thị trấn họ.” Lạc Văn Chu nghĩ một chút, “Chiếc điện thoại di động hắn mua cho Hà Trung Nghĩa có thể lần lại không?”

Lang Kiều thở dài: “Hàng buôn lậu, không lần lại được.”

Lạc Văn Chu: “Thế mười vạn đồng lúc trước thì sao?”

Bên cạnh Lang Kiều có một giọng nói chậm rì rì xen vào: “Trong một số hạng mục sáp nhập tương đối rắc rối phức tạp, tư vấn pháp luật ‘đáng tin’ thường xuyên có thu nhập màu xám, đôi khi có thể chính là tiền mặt đơn giản, anh tra không ra đâu.”

Lạc Văn Chu: “…”

Rõ ràng là một câu rất khách quan, sao từ miệng ai đó nói ra lại giống khiêu khích vậy?

Lạc Văn Chu: “Thế chủ tịch Phí có cao kiến gì?”

Đầu dây bên kia hồi lâu không lên tiếng, Lạc Văn Chu cho rằng hắn tùy tiện bơm đểu một câu xong đi luôn rồi – việc này Phí Độ làm được – đúng lúc này, Phí Độ đột nhiên nói: “Sáng sớm nay tôi gọi điện cho Trương Đông Lai, hỏi hắn còn nhớ cà vạt đã đi đâu không, kết quả là hắn căn bản không biết cà vạt đã mất, cả buổi mới nhớ ra, nói hôm khách sạn Thừa Quang tụ họp, hắn quả thật ban ngày đi làm, buổi tối để tham gia hoạt động đã thay quần áo ở công ty, bộ cũ cũng vứt ở đó. Cà vạt to thế không thể nhét vào túi quần, nếu hắn vứt lúc thay quần áo, vậy có lẽ cách lý giải của tôi lúc trước có sai lầm, khi Triệu Hạo Xương lấy cà vạt, chắc hắn còn chưa biết Hà Trung Nghĩa chờ mình ở bên ngoài khách sạn, cũng không biết hắn sẽ dùng cái cà vạt này giết chết một người. Vậy động cơ hắn làm như thế rất đáng suy nghĩ.”

“Ý cậu là, hắn chỉ trộm một cách đơn thuần.”

“Với thu nhập của hắn, món đồ nhỏ xíu không đáng tiền kiểu này không đến mức phải trộm cắp,” Phí Độ nói, “Không chừng chỉ là lưu giữ kỷ niệm cái gì.”

Lạc Văn Chu rùng mình: “Lưu giữ đồ của Trương Đông Lai?”

“Nếu tôi nhớ không lầm, đó là lần đầu tiên Trương Đông Lai lấy thân phận cá nhân đưa hắn đến nơi xã giao như khách sạn Thừa Quang.” Phí Độ nói, “Trò chuyện vài câu với mẹ Hà Trung Nghĩa, tôi đột nhiên cảm thấy tính cách người này tựa hồ hết sức khép kín, có lẽ hắn sẽ có vài cách kỷ niệm đặc biệt, các anh có cần đi tra thử không?”

“Nhị Lang, nghe thấy chưa? Xin lệnh khám nhà Triệu Hạo Xương.” Lạc Văn Chu nhanh chóng quyết định, nghe Lang Kiều đầu bên kia vâng một tiếng, tức tốc cúp máy, quay đầu lại cảm khái với Đào Nhiên, “Thiêu chết cả nhà hắn là một tên ngốc, Trương Đông Lai ‘siết cổ’ đồng hương hắn cũng chẳng khá hơn tên ngốc chỗ nào. Cuộc đời luật sư Triệu tuổi trẻ tài cao đều nằm trong sự sát hại của các loại đại ngốc.”

Đào Nhiên mấp máy môi, không lên tiếng.

Lạc Văn Chu: “Đội phó Đào, ông lại có cao kiến gì?”

“Không có,” Đào Nhiên chần chừ rất lâu, “Không phải chuyện này… tôi chỉ… đột nhiên có một suy nghĩ không thể tưởng tượng được.”

“Thượng tấu đi, không hù chết được trẫm đâu.”

Đào Nhiên nhân thời gian chờ đèn đỏ nghiêng đầu nhìn anh ta: “Ông nói, liệu có người ngay từ khi chúng ta còn chưa phá án, đã biết hung thủ là ai hay không?”

“Nói thừa,” Lạc Văn Chu nói, “Chính ông giết người ông không biết? Còn cần cảnh sát vạch ra cho biết?”

Đào Nhiên hỏi: “Ngoại trừ hung thủ thì sao?”

Lạc Văn Chu sửng sốt: “Đào Nhiên, ông muốn nói gì?”

Lúc này, đèn xanh sáng, tài xế xe sau sốt ruột bóp kèn thúc giục họ, Đào Nhiên mím môi, quay đầu nhìn đường, lái xe đi.

“Không có gì,” Anh nói, “Quên đi, tôi nghĩ ngợi lung tung thôi. Tôi cảm thấy tôi có thể đi viết tiểu thuyết được rồi – viện nghiên cứu sinh của Đại học Chính Pháp Yến Tây ở ngay phía trước rồi.”

“Ừ,” Lạc Văn Chu lấy ra một cái bìa đựng hồ sơ, “Để tôi thử gọi điện cho Thôi Dĩnh trước.”

Các tư liệu của cô gái đó như ảnh, khoa, số điện thoại vân vân đầy đủ hết, Lạc Văn Chu mới bấm số, liền nhìn thấy mấy thanh niên từ cửa sau viện nghiên cứu sinh đi ra, một cô gái trong đó vừa vặn lấy di động ra khỏi túi xách, tựa hồ hơi do dự trước số điện thoại lạ.

Đào Nhiên từ xa thoáng nhìn mấy sinh viên kia, lại ngó ảnh trong bìa đựng hồ sơ, đột nhiên dùng khuỷu tay huých Lạc Văn Chu: “Ông xem, cô gái đó có giống người ông muốn tìm không?”

Đang nói thì cô gái ấy nghe máy, đồng thời điện thoại của Lạc Văn Chu truyền ra một tiếng chần chừ: “A lô?”

“Là cô ta,” Lạc Văn Chu lập tức xuống xe, từ không xa không gần gọi một tiếng, “Này, Thôi Dĩnh, bên đây, nhìn sang phải-“

Đám thanh niên bên cạnh thấy cô gái trên đường bị một anh chàng đẹp trai xa lạ gọi, đều bắt đầu trêu chọc. Thôi Dĩnh vẻ mặt mù mờ quay đầu sang, lập tức, cô nhìn bảng xe cảnh sát, thoáng chốc tái mặt, hệt như gặp ma, sau đó bất thình lình quay người bỏ chạy!

“Tình huống này là sao?” Lạc Văn Chu vừa chạy theo vừa hỏi Đào Nhiên, “Cô gái này nhìn thấy ông liền sợ hãi quay đầu bỏ chạy, toi ông rồi, Đào Nhiên à, ông nhất định phải cô độc suốt đời.”

Đào Nhiên nghiến răng: “Sợ ông thì có!”

Lạc Văn Chu không hề định tìm một cô gái kết bạn qua ngày, bởi vậy chẳng hề có áp lực. Hai người phối hợp ăn ý, một đuổi một chặn, sắp sửa bắt kịp Thôi Dĩnh rồi, cô ta lại như không muốn sống nữa, trực tiếp nhảy xuống đường cái, một chiếc taxi vừa vặn chạy đến, tiếng thắng chói tai chọc thủng không trung.

Đào Nhiên nhanh tay lẹ mắt túm gáy cô lôi mạnh về, kéo Thôi Dĩnh ra ven đường, taxi thắng gấp sượt qua cô, gió dữ thổi mái tóc dài bay ra sau.

Tài xế còn chưa thôi sợ hạ cửa xe xuống chửi như tát nước, Đào Nhiên cũng tức thở, chỉ đành phải liên tục xua tay xin lỗi.

Hai mươi phút sau, hai người Đào Nhiên và Lạc Văn Chu đưa Thôi Dĩnh đến một quán nước sáng sủa sạch sẽ.

“Nơi này được chứ? Chỗ do chính cô chọn, ngoài cửa sổ người đi đầy đường, cô la lên một tiếng là có thể dẫn nửa thành phố đến. Cô bây giờ còn có thể gửi tin nhắn đến bạn bè người thân, cho họ biết cô đang ở đâu,” Lạc Văn Chu bực bội đập thẻ công tác lên bàn, “Số hiệu cảnh sát của tôi, cô có thể chụp ảnh đăng lên Weibo – không được trực tiếp đăng hình thẻ lên, hoặc là làm mờ, hoặc ‘sốp’ một chút cho tôi.”

Thôi Dĩnh: “…”

Đào Nhiên gọi mấy ly nước, sợ Thôi Dĩnh quá cảnh giác nên không đụng vào, nhờ phục vụ đặt luôn xuống trước mặt cô: “Tại sao cô phải chạy?”

Thôi Dĩnh cúi đầu không lên tiếng.

“Cô sợ xe cảnh sát… hay sợ cảnh sát?” Đào Nhiên nhẹ nhàng hỏi, thấy cô vẫn không mở miệng, anh hạ giọng nói, “Có lẽ nên là một tin tốt, Vương Hồng Lượng phân cục trưởng khu Hoa Thị tối qua bị bắt rồi.”

Thôi Dĩnh sửng sốt, rốt cuộc dè dặt ngước lên.

Lạc Văn Chu gõ bàn: “Cô nói lý lẽ được không? Này, cô gái, phiền cô nâng kính cho ngay, nhìn cho thật kỹ, cô gặp kẻ xấu nào đẹp trai thế này chưa? Nếu tôi muốn phát tài, tôi đã dựa vào mặt tung hoành thiên hạ từ lâu rồi, còn cần liều mạng đi phạm pháp?”

“Đừng nghe anh ta nói lung tung.” Đào Nhiên nói, “Cô gái, tôi không biết làm thế nào cô mới chịu tin chúng tôi…”

Thôi Dĩnh đột nhiên nhỏ giọng nói: “Có phải còn một kẻ họ Hoàng không?”

Lạc Văn Chu và Đào Nhiên liếc nhìn nhau.

Cô ta quả nhiên biết chuyện gì đó!

“Hoàng Kính Liêm,” Lạc Văn Chu nghiêm túc lại, mở tấm ảnh chụp khi hắn bị tạm giam trong di động, “Bị tình nghi lạm dụng chức quyền, buôn ma túy, mưu sát và nhiều tội danh khác. Tối qua tôi bắt, hiện tại sau lưng tôi còn một ‘dải lụa’ quang vinh đây.”

Thôi Dĩnh vô thức muốn mở miệng nói gì, sau đó lại ngậm chặt, rất đỗi nghi ngờ nhìn Lạc Văn Chu và Đào Nhiên, cố gắng muốn dùng kinh nghiệm có hạn phán đoán hai người này rốt cuộc là thật sự bắt Vương Hồng Lượng, hay chỉ bịa chuyện, chụp bừa vài tấm ảnh như thật để lừa mình.

Cô thậm chí không nhận ra thẻ công tác của Lạc Văn Chu là thật hay giả.

“Cô gái,” Đào Nhiên nói, “Cô biết Trần Chấn chứ? Cậu ta là em trai Trần Viện, đêm qua Trần Chấn chết rồi, chúng tôi đã bắt đám hung thủ đó, lại do thiếu chứng cứ mà không làm gì được kẻ đứng sau, cô muốn trơ mắt nhìn kẻ xấu nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật sao?”

Thôi Dĩnh khó khăn cắn môi, chần chừ rất lâu mới nói: “Tôi… tôi không biết, để tôi hỏi thầy tôi.”

“Tại sao phải hỏi người khác?”

“Ở… Ở chỗ thầy.”

Đào Nhiên sửng sốt, hỏi tới: “Cái gì ở chỗ thầy? Chẳng lẽ Trần Viện đã đưa cho cô thứ gì?”

Lúc này, Lạc Văn Chu dùng khuỷu tay huých anh.

Lạc Văn Chu giơ tay ra bảo Thôi Dĩnh: “Mời, cô có thể gọi ngay tại đây.”

Thôi Dĩnh lấy di động ra, tìm tên “thầy Triệu” trong danh bạ, gọi hai lần, cô ngạc nhiên nói: “Không ai nghe…”

Dĩ nhiên không ai nghe máy, người ngồi trong nhà giam một đêm rồi.

Lạc Văn Chu làm bộ làm tịch lấy ra một quyển sổ nhỏ: “Thế này đi, cô cho chúng tôi phương thức liên lạc của thầy cô, chúng tôi đi tìm anh ta nói chuyện.”

Thôi Dĩnh hơi do dự.

“Hai tuần trước khi chết Trần Viện đã gọi điện cho cô, tôi nghĩ cô ấy đã nói gì với cô, cũng đều là chuyện trước sau đoạn thời gian đó, tra xem giáo viên cô từng tiếp xúc có những ai, người nào họ Triệu là rất dễ dàng, hỏi cô chẳng qua muốn bớt việc thôi.” Lạc Văn Chu nói, “Dù sao cô cũng tiết lộ nhiều như vậy rồi.”

Thôi Dĩnh bối rối giây lát, quả nhiên bị anh thuyết phục.

“Tên Triệu Hạo Xương, là đàn anh của chúng tôi, nhận lời mời đến hướng dẫn môn thực tiễn, dẫn dắt tôi ba tháng,” Cô gái kinh nghiệm sống chưa nhiều nói, tiếp đó cô lại đọc một dãy số điện thoại, “Đây là phương thức liên lạc của thầy.”

Lạc Văn Chu đánh giá cô một lát, đột nhiên nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, sau khi tốt nghiệp Trần Viện không tiếp tục học nghiên cứu sinh mà đi tìm việc làm luôn, chắc thầy cô không biết cô ấy nhỉ?”

Thôi Dĩnh không ý thức được anh đang thăm dò, lắc đầu: “Không biết.”

“Tôi hiểu rồi, cô ấy giao cho cô một thứ quan trọng hơn tính mạng, vì sợ bị người ta tìm ra, ngay cả em trai cũng không cho biết manh mối gì,” Lạc Văn Chu nói, “Cô cảm thấy thứ này quá đáng sợ, không biết làm gì với nó, bèn đi tìm một người cô tin cậy, gửi mấy thứ này ở chỗ người đó – đại khái là như thế phải không?”

Thôi Dĩnh vẻ mặt trốn tránh, không lên tiếng.

Lạc Văn Chu: “Tin tưởng như vậy, hẳn thầy cô rất đẹp trai nhỉ?”

Mặt Thôi Dĩnh thoắt cái đỏ bừng.

Một bên là cảnh sát không tin tưởng, một bên là đối tượng thầm mến, nếu lại cho cô biết Triệu Hạo Xương đã bị bắt, Thôi Dĩnh có phản ứng thế nào thì càng không cần phải nói.

Lạc Văn Chu âm thầm thở ra một hơi dài. Vậy phải làm thế nào? Dùng sắc đẹp dụ dỗ sao?

Anh nhìn Thôi Dĩnh nơm nớp lo sợ, trong lòng đột nhiên lóe lên một ý nghĩ-

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN