Bác Sĩ Tâm Lý Hệ Liệt
Quyển 1 - Chương 4: Ám dạ lưu quang
Tôi tồn tại cùng với thời gian,
Tại thời khắc cậu biết đến ánh sáng,
Tôi đã ở trong cơ thể cậu.
Tựa như không khí xung quanh cậu,
Không muốn để người biết được,
Tôi biết toàn bộ sự thực ──
── tôi chính là ‘cậu’ trong gương…
…
… …
“Vision, giúp tôi điều tra cô nhi viện tên là Thánh Maria.” Vừa ăn bữa tối có thể coi là bữa khuya, tôi vừa thông qua chiếc điện thoại được kẹp trên vai sai khiến tên hỗn đản khiến tôi bị nhỡ kỳ nghỉ của mình.
(Ở Paris? Thành phố sao?)
“Ừ.” Hừ… Spaghetti của quán ăn này đúng là phi thường khó ăn…
(Này, Hàn, tiến triển thế nào rồi?)
Nghe thấy khẩu khí quan tâm mà như đang hóng kịch vui của cậu ta, tôi không nén được dục vọng muốn chém tên đó ra thành từng mảnh ── Hi vọng cậu ta không quên tôi vì ai mà suốt 72 tiếng qua chưa ngủ chút nào.
“Tôi vừa mới đến, còn có thể ra sao nữa? Ngược lại, vị bá tước đại nhân thân ái kia của cậu, cẩn thận cậu ta suy sụp.”
(A? Kenfen? Anh ấy không sao chứ? Trước khi tôi quay về đã thấy tình trạng của anh ta không được tốt lắm… Anh ta không có chuyện gì chứ?) Câu nói cuối cùng không giống của tên đó chút nào.
“Nếu cảm thấy lo lắng thì tự mình đến xem đi, ở bên kia lo lắng cũng vô dụng.” Tôi không chút hảo tâm đi giải đáp vấn đề cho tên ngốc đó. “Lại nói, cậu thấy hung thủ có phải là cùng một người hay không?”
Trong ống nghe truyền đến tiếng nguyền rủa thấp giọng. Tôi rất không khách khí cười ra tiếng.
(Tôi chính vì không cho rằng là cùng một người nên mới muốn Anjo tỉnh lại!) Cậu ta rống lên với tôi ── chính xác mà nói thì rống lên với điện thoại.
“Tôi vốn cũng định làm như vậy. Dù sao có thể để vị thiếu gia kia tự mình nói ra là do mình làm vẫn tốt hơn, cảnh sát cũng không có chứng cớ chứng minh cậu ta có liên quan đến những án tử kia.” Dừng lại một chút, tôi nỗ lực nuốt sợi Spaghetti xuống bụng (Tuy tôi vô cùng hoài nghi nó không phải.) “Nhưng hiện tại có thể chứng minh một trong những người kia có quan hệ với cậu ta ── vị linh mục ấy.”
(A?)
“Mặc dù đã đáp ứng với người ta là không nói cho ai biết… Nhưng nếu là cậu hẳn là không sao cả… Vị thiếu gia kia lớn lên trong cô nhi viện mà tôi vừa nhắc đến, còn vị linh mục kia là viện trưởng.” Tôi lại sống chết cố nuốt xuống một miếng ── Tôi thề! Ngày mai nhất định tìm quản lí khiếu nại! “Từ điểm này… Cậu có thể nghĩ đến điều gì?”
(Ân… Cũng có thể là có người biết rõ chuyện đó nên muốn trả thù giúp cậu ta? …)
“Cũng có thể có khả năng ấy… Khụ…” Vừa nói vừa ăn, hậu quả thường thấy chỉ có một ── Sặc rồi.
Nghe thấy tôi liều mạng ho, con heo ngu ngốc Vision kia cười vô cùng đáng ghét, như thể tôi không biết.
(Cậu nên ăn từ từ… Hắc hắc… Tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa… Ha ha.)
Nói xong còn không đợi tôi kịp phản ứng đã cúp máy.
Nhìn điện thoại ngắt kết nối, tôi nhất thời không biết nên phản ứng thế nào mới đúng… Đúng như Vision đã nói… Kia… Có khả năng giết bốn người trước chính là, chính là… Kenfen G. Levenda…
Quả thực, nếu nói như vậy, cậu thiếu gia kia gánh tội thay anh ta thì không có gì kỳ quái. Hơn nữa, anh ta cũng là người biết cậu thiếu gia đó bị bệnh tinh thần phân liệt… Cũng là người biết nội tình của cậu ta… Vậy…
Nhưng lo lắng cùng thống khổ của anh ta không giống như đang giả vờ… Nếu đúng là giả, vậy người này thật sự quá lợi hại… Ngay cả Vision cũng bị lừa… Muốn nắm được nhược điểm của anh ta, chỉ sợ…
Nhưng vẫn còn một việc không hợp lý, một việc vẫn cần phải chứng thực…
Ư… Đầu lại bắt đầu đau rồi. Xem ra nếu tôi tiếp tục không ngủ một giấc, đại não nhất định sẽ đòi đình công…
Đợi đến mai rồi nghĩ tiếp, đợi mai Vision ở bên kia kiểm chứng xong rồi tính sau…
A! Đúng rồi! Còn phải khiếu nại món Spaghetti khó ăn muốn chết kia nữa…
Khi cơ thể chạm vào gối đầu, ý thức từ từ mất dần, cuối cùng là một mảnh hắc ám… Nhưng trong mảnh hắc ám ấy, xẹt qua vài tia sáng…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!