Rực Lửa Miền Băng Tuyết - Khách Sạn Madeira
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Rực Lửa Miền Băng Tuyết


Khách Sạn Madeira



Ông M cứ hỏi đi hỏi lại nhiều lần:

– Bọn chúng là sát thủ chuyên nghiệp à?

Hệt như mấy lần trước, anh chàng đáp không cần suy nghĩ:

– Vâng, thưa bác. Bọn chúng nhắm vào cháu.

Lầm bầm trong miệng điều gì chẳng rõ, gương mặt ông ta cứ quạu đeo.

⬢ ⬢

Khi bước vào toà nhà, dùng thang máy, anh chàng lên vội lầu 9. Vừa tới nơi, đầu óc như quay cuồng, người nặng chịch, đôi chân của anh chàng bắt đầu lảo đảo.

Ngồi tại bàn làm việc, cô nàng Moneypenny, thư ký riêng của ông M, ngẩng đầu lên, mỉm cười.

– Chào anh James …

Chưa dứt lời, bỗng thấy James khuỵu hẳn xuống, nhổm người lên, cô ta bước tói đỡ.

Thoáng trong cơn chóng mặt, mệt mỏi, anh chàng vẫn còn đùa:

– Ồ Penny, em thật tuyệt. Mùi hương gì mà quyến rũ thế?

– Thì vẫn là Chanel. Trông người anh kìa, đầy mồ hôi, thuốc sát trùng. Hình như có cả mùi thuốc Patou …

Ông M đã đi ra ngoài. Hình như tới họp ở Uỷ Ban Tình Báo Phối Hợp. Mười phút sau đó, Moneypenny dìu anh chàng xuống phòng y tế cho tay bác sĩ cùng hai điều dưỡng chăm sóc.

Paula nói vậy mà đúng. Vết thương đang làm độc. Cần phải chích vài liều kháng sinh và khâu lại mấy mũi.

⬢ ⬢

Đến 3 giờ chiều, anh chàng cảm thấy khoẻ hẳn. Ngồi trước mặt ông M và Bill Tanner, James kể lại từng chi tiết một. Ông M lúc nào cũng tỏ ra trầm tĩnh nhưng hôm nay khác lạ, mặt nhăn nhăn, nhó nhó.

– Kể cho bác nghe về cô ấy đi. Paula Vacker , phải không nào?

Nghiêng người về phía trước, ông ta nhồi thuốc vao tẩu. Vẻ nghi ngờ hiện rõ trên ánh mắt. Chẳng lẽ ông ta nghĩ mình nói xạo?

Hệt như đứa học trò lười thức sáng đêm học bài, anh chàng đọc ê a mối quan hệ của mình với Paula.

– Còn bạn của cô ấy? Người cô ta từng nhắc đến?

– Đó là Anni Tudeer. Làm chung công ty nhưng khác phòng ban. Lúc này họ đan tham gia vào một dự án nghiên cứu hoá học tại phòng thí nghiệm ở Kemi, nằm ở phía Bắc.

Đột nhiên giọng của ông ta quạu quọ.

– Bác đâu có lạ gì Kemi. Trên đường tới Rovanniemi và các vùng ở Bắc Cực, người ta đều phải ghé ngang đó.

Quay sang Bill Tanner, ông ta ra lệnh.

– Cậu kiểm tra trên máy vi tính giùm tôi mấy cái tên xem. Liệu chúng ta có chút thông tin gì không? Báo cho tôi vào lúc 5 giờ!

Cúi đầu chào, Bill bước nhanh ra ngoài. Khi cánh cửa khép lại, tựa lưng vào ghế, ông ta hỏi tiếp:

– Còn chuyện tập huấn của cháu như thế nào rồi?

Ấy, trong đôi mắt xám sắc sảo đó, James thấy cả một thế giới bí ẩn với hàng ngàn điều không thể thốt cùng ai. Dè dặt, anh chàng đáp lại:

– Thưa bác, mọi việc cũng ổn thôi. Thấy còn dư thời gian, cháu định lưu lại Helsinki vài hôm trước khi về Luân Đôn. Cũng chỉ là chút ngẩu hứng thôi. Có thể bọn chúng câu trộm đường dây ở khách sạn. Mà không chừng ở chỗ Paula. Rồi thừa dịp cháu không phòng bị, chúng ra tay đánh lén.

Lấy cái tẩu ra khỏi miệng, ông ra dứ dứ nó trước mặt anh chàng:

– Bọn chúng là ai?

Nhún vai, anh chàng khẽ lắc đầu. Ôi, vết thương bị động làm anh chàng nhăn nhó.

– Bọn chúng nói với Paula bằng tiếng Phần Lan sành sỏi lắm. Nhưng với cháu, chúng dùng tiếng Nga ba rọi. Theo lời cô nàng, có lẽ bọn chúng là dân bắc Âu nhưng không phải Phần Lan.

– Bác không hỏi chuyện này. Bọn trùm đứng sau lưng kìa. Chúng muốn gì?

– Có lẽ đó là tàn dư của SPECTRE. Không chừng chỉ là một nhóm găng xtơ gà mờ, khoái chơi nổi.

– Theo cháu, BINH ĐOÀN HÀNH ĐỘNG QUỐC XÃ là bọn gà mờ à?

– Thưa bác, không giống hành vi của bọn này. Theo mấy bản tuyên bố, chúng không nhắm vào chúng ta.

Khẽ nhếch mép, ông M mỉa mai:

– Này 007, bọn chúng có thể nhắm vào một cơ quan, chẳng hạn như chỗ Paula đang làm việc.

Anh chàng cố cãi lại:

– Thưa bác …

Quái, đột nhiên ông ta như bị kích động.

– Vâng, có thể không phải là hành vi của bọn này. Nhưng biết đâu chúng không muốn có bất kỳ ai chõ mũi vào chuyện riêng tư.

– Nhưng …

– Đúng lý ra, sau khi kết thúc đợt tập huấn, cháu phải trở về Luân Đôn. Đằng này lại thơ thẩn ở Helsinki, lo tán gái.

– Cháu định …

– Này 007, cháu còn nhớ điều lệ của Cục Phản gián?

– Cháu …

Rồi giọng của ông ta dịu lại:

– Bác những mong sau đợt tập huấn, cháu làm quen với điều kiện khí hậu ở đấy. Trước khi đi, bác đã chẳng giải thích cụ thể hay sao?

– Cụ thể?

Im lặng một lúc rồi ông ta nói tiếp:

– Chúng ta sắp bước vào một chiến dịch khá gian khổ ở vùng Bắc Cực. Đợt tập huấn chỉ là phương pháp làm nóng sơ bộ cho riêng cháu. Nói ngắn gọn, cháu phải tham gia vào chiến dịch này.

Lời lẽ ông ta quá mơ hồ, anh chàng đành hỏi tiếp:

– Chống lại ai?

– Binh Đoàn Hành Động Quốc Xã.

– Ở Phần Lan à?

– Khu vực gần biên giới Nga.

Chồm hẳn người về phía trước, giọng ông ta căng thẳng. Hệt như sắp tiết lộ điều gì đó cơ mật.

– Chúng ta có một đối tượng ở đấy. Nhưng thời điểm này chưa thích hợp đi sâu vào chi tiết. Giữa các nước đồng minh có sự bất đồng. Sắp tới đây sẽ có một đội đặc nhiệm tới cùng làm việc với cháu. Dĩ nhiên, chúng ta phải họp trước để đề ra phương án tác chiến.

– Cả một đội?

– Đúng thế, các chiến hữu trong Liên Minh. Nhưng bác lại sợ là vụ mèo mả gà đồng của cháu ở Helsinki có ảnh hưởng đến yếu tố bất ngờ của chiến thuật. Tham gia vào một đội nhưng không để bọn Phát Xít Mới nắm được.

Anh chàng cứ thắc mắc:

– Một đội ư?

Khẽ tằng hắng, ông M thủng thẳng đáp lại:

– Phải, một chiến dịch liên quân rất kỳ lạ theo đề nghị của phía Xô Viết.

Cau mày, anh chàng hỏi tiếp:

– Chúng ta sẽ làm việc với đám tình báo ở Moscow?

Gật đầu, giọng ông ta dứt khoát:

– Không chỉ với đám người ở Moscow, liên minh còn có Langley và Tel Aviv.

Ngạc nhiên, anh chàng thốt lên:

– Ồ …

Vẫn cau mày, môi ông ta mím chặt:

– Như bác đã nói, một liên minh rất kỳ lạ.

Hoàn toàn bất ngờ, anh chàng cứ lẩm bẩm:

– Chúng ta, KGB, CIA và cả Mossad của Israel.

Chẳng cần phải giấu giếm, ông M nói thẳng thừng:

– Chính xác là như thế. Người Mỹ đặt tên cho chiến dịch này là Icebreaker. Người Nga cũng đồng ý. Họ sẽ tài trợ …

Có vẻ hoài nghi, anh chàng hỏi thêm:

– Đám KGB yêu cầu hợp tác?

– Đúng, liên minh tình báo. Khi được thong báo, một số người cũng đâm ra hồ nghi. Rồi người ta mời bác đến dự một cuộc họp ở toà đại sứ Mỹ tãi Quảng trường Grosvenor.

– Thưa bác, họ yêu cẩu chúng ta à?

– Đúng, đám Mossad cũng có mặt. Trong vòng một ngày, chúng ta tiến hành đàm phán ba bên.

Quá bất ngờ, anh chàng không thốt nên lời. Còn ông M vẫn tiếp tục kể, thỉnh thoảng ngừng lại mồi lửa vào tẩu.

– Trong cuộc họp, người ta phân tích, đánh giá tình hình, đề ra phương án tác chiến, chọn người vào các vị trí. Đội hình cần ít nhất ba người. Riêng đám người Nga đã có ba người. Nhiều người quá rất khó hành động. Cuối cùng, chúng ta đã gặp người đại diện của KGB, Anatoli Pavlovich Grinev …

Đột nhiên anh chàng xen vào:

– Ồ, đại tá khu vực I của phân cục III với chức danh là tuỳ viên thương mại thứ I ở KPG.

Khẽ gật đầu, ông M đáp lại:

– Chính ông ta.

Ấy, KPG có nghĩa là toà đại sứ Nga nằm ở số 13 công viên Kensington Palace. Còn phân cục thứ III của KGB là cơ quan có liên quan đến tất cả các hoạt động tình báo với Anh, Úc, New Zealand và các nước Bắc Âu.

Rồi ông M nhắc lại.

– Chính hắn.

Cái gã thấp người, lỗ tai ba góc. Tay đại tá Grinev lắm mưu, nhiều kế này, anh chàng đâu có lạ gì. Trước đây họ từng biết nhau qua vài lần.

– Hắn ta giải thích như thế nào? Tại sao hắn cần chúng ta, CIA và cả Mossad tham gia vào chiến dịch hoạt động trên đất Phần Lan? Thật tình mà nói, KGB có mối quan hệ khá tốt với cục tình báo SUPO của Phần Lan.

– Không hẳn thế. Cháu đã đọc hết tư liệu về bọn NSAA chưa?

Khẽ gật đầu, anh chàng đáp lại:

– Ba mươi vụ ám sát thật hoàn hảo. Nhưng bọn chúng không dừng lại ở đấy …

– Liên Minh Các Cơ Quan Tình Báo cũng đánh giá như thế. Cháu đã đọc hết năm mươi trang?

– Họ có vẻ lăng xê Binh Đoàn Hành Động Quốc Xã quá. Theo cháu, bon chúng chỉ là một tổ chức khủng bố cuồng tín cỏn con. Cháu không chắc về phần kết luận của bản báo cáo.

Khịt khịt mũi, ông M đáp lại:

– Bác lại nghĩ khác đấy, 007. Bọn NSAA cuồng tín, điều này rõ rồi. Không cần bàn cãi. Chúng được nuôi dưỡng bằng giáo điều hoang tưởng của Phát xít Đức trước đây. Mỗi ngày, chúng đang lôi thêm nhiều nạn nhân vào cái bẫy. Bọn cầm đầu NSAA tự cho mình là các nhà hoạch định cho chế độ Quốc Xã Đệ Tứ. Mục tiêu chính của bọn chúng trong thời điểm hiện nay là Xô Viết. nhưng càng lúc, chúng càng bộc lộ rõ dã tâm.

– Chẳng hạn như cái gì, thưa bác?

– Những cơn bạo động chống lại tư tưởng Xê-mít ở châu Âu và Hoa Kỳ trong khoảng thời gian gẩn đây.

– Theo cháu, điều này không có bằng chứng …

Giơ một tay lên như bảo anh chàng cứ bình tĩnh, ông M nói tiếp:

– Còn một việc nữa, chúng ta nắm chắc được một tên.

– Một thành viên của bọn NSAA? Không ai …

– Dĩ nhiên, điều này vẫn còn là bí mật. Chưa thể nào tiết lộ ra ngoài. Tên ấy trong tay chúng ta hệt như con kiến bò quanh miệng chén.

– Thưa bác, “chúng ta” có phải là Cục Phản gián Hoàng Gia?

– Đúng thế. Hắn có mặt ở đây. Ngay trong toà nhà này. Ở khu vực tiếp khách.

Chỉ tay xuống đất, ý ông M muốn nói đến phòng thẩm vấn ở dưới tầng hầm. Rồi ông ta lại tiếp tục:

– Đúng, sau cái vụ thảm sát ba viên chức giữa ban ngày, ban mặt tai Luân Đôn. Chách đây sáu tháng, lúc bàn xong vài hợp đồng thương mại, vừa rời khỏi đại sứ quán Nga, họ bị một nhóm khủng bố tấn công. Khi nhóm đặc nhiệm SPG xiết chặt vòng vây, tên sát thủ còn lại định tự tử nhưng không thành công. Từ tay thần chết, chúng ta kéo hắn trở về. Hắn tiết lộ cho chúng ta biết vài điều về NSAA.

– Hắn khai ra à?

Nhún vai, ông M lộ vẻ thất vọng:

– Rất ít. Nhưng từ những điều hắn nói, chúng ta lần ra sự thật. Vâng, rất ít người biết về chuyện này. Chúng ta có bằng chứng cụ thể. Bác dám cá đến 80%, hoạt động của bọn NSAA mang tính toán và không ngừng lớn mạnh. Dứt khoát bọn chúng chẳng chịu dừng tay. Rồi đây chúng sẽ hoạt dộng công khai, khuynh đảo chính trị tại các quốc gia dân chủ. Dĩ nhiên, nước Nga sẽ là nạn nhân đầu tiên.

– Tại sao chúng ta phải hợp tác với họ?

– Không có cơ quan tình báo nào nắm được chút manh mối ngoài đám KGB.

Im lặng, anh chàng đang suy nghĩ miên man.

– Tất nhiên, họ chẳng thể nào biết được bí mật của chúng ta. Nhưng họ có vài tư liệu khá quan trọng về bọn cung cấp vũ khí cho NSAA.

Nghiêng đầu một chút, anh chàng xen vào:

– Vũ khí bọn chúng dùng toàn bộ của người Nga. Cháu đoán rằng …

– Không đoán già, đoán non gì cả, 007. Đám KGB có bằng chứng thuyết phục. Toàn bộ vũ khí của bọn NSAA là hàng ăn cắp từ Nga, vận chuyển qua biên giới Phần Lan, tập kết tại nhiều điểm. Đó là lý do tại sao họ muốn giữ kín bí mật với chính quyền Phần Lan.

– Nhưng còn chúng ta?

– Họ cần có nhiều quốc gia hỗ trợ. Israel dứt khoát là mục tiêu tiếp theo của bọn chúng. Chúng ta và Hoa Kỳ không thể nào đứng ngoài cuộc.

– Bác tin tưởng bọn họ à?

Giọng từ tốn, ông M đáp lại:

– Dĩ nhiên là không. Nhưng trước tình thế này, chúng ta phải hợp sức lại trước kẻ thù chung.

– Chiến dịch Icebreaker dự kiến sẽ diễn ra trong bao lâu?

– Khoảng sáu tuần. Họ muốn cháu tham gia ngay vào giai đoạn đầu của chiến dịch. Nhưng bác còn đang đắn đo.

– Liệu chiến dịch còn chắc chắn không, thưa bác?

– Còn tuỳ thộc vào năng lực của cháu. Nhưng sau chuyện xảy ra ở Helsinki, xem chừng có điều bất tiện.

Chợt bầu không khí im lặng bao trùm lấy căn phòng. Ngột ngạt, khó thở. Xa xa đằng kia, sau cánh cửa văng vẳng tiếng điện thoại.

Rồi anh chàng mở lời trước.

– Gã điệp viên chúng ta đang cài vào …

– Clifford Arthur Dudley đang làm nhiệm vụ ở đấy. Hắn ta từng sống ở Stockholm một thời gian.

Anh chàng châm thêm một điếu thuốc rồi đáp lại:

– Một tay khá bản lãnh. Cháu từng cộng tác với hắn ta. Cách đây vài năm, Clifford đã theo dõi và tóm được tên ám sát nhà ngoại giao Rumani ở Pháp. Sao bác nói giữa Liên minh có sự bất đổng …

Bỗng ông ta đứng dậy bước tới cửa sổ, hai tay chống ngang hông, nhìn xuống công viên Regent.

– Vâng, đến cả đám người Mỹ còn không biết hành tung của hắn ta.

– Cliff Dudley ấy à?

Quay đầu lại, ánh mắt của ông ta có vẻ kín đáo.

– Hắn làm theo lệnh của bác. Đại loại như một cách thăm dò đợi cho đến khi cháu thích hợp với điều kiện khí hậu ở đó.

Sau một lúc im lặng, anh chàng bèn thốt ra:

– Thế là cháu phải tham gia vào biệt đội đặc nhiệm?

– Ừ, cháu nên gặp họ càng sớm càng tốt. Bác đã chọn sẵn một điểm hẹn. Khách sạn Reid ở Funchal, Madeira, cháu thấy thế nào?

– Chính thế, tốt hơn nhiều cái nhà trọ của Lapp ở cùng Bắc Cực, thưa bác.

– Ồ. Chúng ta sẽ bàn bạc phương án tại đây trước. Tối mai, cháu phải lên đường. Bắc Cực sẽ là điểm dừng kế tiếp sau Madeira đấy. Nào, còn khá nhiều

việc đang chờ chúng ta. Cháu nên nhớ cho một điều: Chẳng phải là một miếng bánh dễ nuốt như người ta từng nói trong thế chiến thứ II đâu.

Mỉm cười. anh chàng tán thêm:

– Vâng, thậm chí Madeira cũng không phải là một mẩu bánh.

Nhìn James, ông ta cười xòa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN