Khảo Cổ Sư - Trảm vân 12 kiếm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Khảo Cổ Sư


Trảm vân 12 kiếm



Chương 5 Trảm vân 12 kiếm

“ Được rồi mấy đứa, ta là Thế Vinh, ta sẽ là lão sư hướng dẫn cho mấy đứa kể từ ngày hôm nay, lịch học sẽ là thứ hai, thứ tư và thử sáu, chủ nhật chúng ta luyện tập thực hành, rèn luyện thì cứ tự tập ở phòng huấn luyện ở khu B”

“ Rồi rồi, mấy đứa tự giới thiệu tên tuổi của mình đi !!”

Nói chuyện bằng một khuôn mặt còn chán nản hơn cả học sinh, cặp mắt cá chết và mái tóc bù xù rối tung màu nâu xậm , nhìn kiểu gì cũng không thấy chút bóng dáng liên quan với ngành nghề lão sư hết

Tuy nhiên Thiên Tâm và Văn Nam hoàn toàn không có một chút khinh thị đối với ông, người đàn ông này có khả năng không phải là một lão sư giỏi, nhưng nói về mặt thực lực ông ta lại mạnh hơn khá nhiều so với các lão sư còn lại đấy

Không biết Văn Năm phát hiện điều này bằng cách nào, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cậu ta có ánh lên một chút tôn kính cường giả, hẳn là cậu ta đã phát hiện tu vi của vị lão sư này không tầm thường, còn riêng anh thì anh nhờ vào các nguyên tố phản ứng dao động, chúng báo lại cho anh thử xem vật thể sống này có nguy hiểm hay không

“ Vậy em trước, Tôn Hữu Hùng, 7 tuổi, em có ước mơ trở thành một đao sĩ tài ba có thể tung hoành giang hồ, trở thành một thành viên của đội tiên phong xâm nhập vào Hắc Giáp Tháp”

Có một chút hứng khởi, cậu nhóc tóc vàng mắt vàng lập tức giơ tay xung phong phát biểu, nhìn cách mà cậu ta nói chuyện đầy năng động, hẳn là muốn trở thành trung tâm của cái lớp này

Việc đứng ra nói chuyện trước hay sau cũng ảnh hưởng đến khả năng tác động đến mọi người xung quanh, tuy nhiên đây là việc dành cho những kẻ giàu sức lực và đầy nhiệt huyết, không phải là dành cho một người lười biếng như Thiên Tâm

“ Mục Vương, 9 tuổi, mục tiêu là trở thành một cung sĩ bắn đâu trúng đó đầy quyền năng”

“ Ngọc Lâm Phong, 8 tuổi, hi vọng được làm quen với tất cả mọi người ”

….

“ Thiên Tâm, 7 tuổi”

“ Văn Nam, 7 tuổi”

Ai ai cũng có một vài câu giới thiệu về bản thân, như là ước mơ hay sở thích, nhưng mà đám người bọn anh lại chẳng có chút hứng thú nào về chuyện này, thay vào đó Thiên Tâm bắt đầu để ý nhiều hơn về cậu bạn cùng phòng của mình

Văn Nam thấy có tầm mắt hướng về bản thân, cậu cũng quay lại nhìn Thiên Tâm, cặp mắt màu tím huyền ảo khẽ chuyển như thể đang hỏi “ Có chuyện gì ?”

Thấy vậy Thiên Tâm chỉ có thể cười trừ lắc lắc đầu cho qua, đợi cho vị lão sư Thế Vinh của bọn họ bắt đầu buổi học

“ Rồi , ok, mọi người nếu như đã giới thiệu xong xuôi chúng ta bắt đầu buổi học đầu tiên, hỏi trước có ai ở đây biết về những võ kỹ cơ bản hay không ?”

Vẫn cái thái độ muốn giộng vào mặt một cái, vị lão sư của chúng ta ngồi chềnh hểnh ở trên ghế mệt mỏi hỏi xuống phía dưới

Đám học sinh hơi hoang mang, nhưng trong đấy có một vài người tự tin giơ tay lên phát biểu, và tất nhiên học sinh gương mẫu Tôn Hữu Hùng của chúng ta là người đầu tiên xung phong

“ Thưa thầy, chúng em đều biết khá rõ về các loại võ kỹ cơ bản mà học viện từng đề cập qua, Trảm vân 12 kiếm, Trảm vân 12 đao, Trảm vân 12 tiễn, chúng đều là các võ kỹ thông dụng với độ khó không cao

Các kỹ thuật này đều ảo diệu như mây, để luyện được chúng ta cần phải trở thành một làn gió để có thể chặt chém những thứ không hiện hữu trước mắt, giống như hùng ưng vồ mồi, như đại bàng xà cánh”

Nói một loạt các kiến thức được ghi trong sách, Hữu Hùng rất là tự tin khi trả lời câu hỏi của lão sư

Tuy nhiên Thế Vinh chỉ đơn giản là lắng nghe thôi mà không nói một lời nào, nếu như chỉ trả lời bằng miệng thì ai cũng nói được, chưa thể nói ra trọng điểm thì thằng nhóc này vẫn chưa thể gọi là hiểu được võ kỹ

“ Vậy trò thử ra chiêu cho ta xem, nhìn trò hẳn là dùng kiếm đi ? dùng lấy thanh kiếm gỗ này để thể hiện sự hiểu biết của mình cho cả lớp coi ! ”

Chỉ cần nhìn lướt qua thì với kinh nghiệm bao nhiêu năm trời của ông thừa biết thằng nhóc này muốn làm gì, việc ông đưa ra đề nghị không khác gì là miếng bánh từ trên trời rớt xuống đầu cậu ta cả

Tôn Hữu Hùng vui mừng gật đầu như con gà trống, vội vả chạy tới đón lấy thanh kiếm từ lão sư, vẻ sung sướng đã lộ hết ra mặt còn non nớt kia, cậu ta đã ắt hẳn không ngờ mọi chuyện thuận lợi đến vậy

“ Thế thì em xin mạn phép được biểu diễn trước lớp”

Đưa thanh kiếm lên ngang vai, kéo trọng tâm xuống dưới chân dồn lực vào hai bắp đùi, một dẫm phóng ra, Hữu Hùng đột ngột tăng tốc lao tới chém ra một kiếm, từ trên lớp vỏ gỗ nâu đen, một ít ánh sáng màu trắng xanh xuất hiện

“ Xoẹt”

Một đường thẳng kéo ra không trung, tiếng xé gió vang lên, đây chính là một võ kỹ thật sự, tuy chỉ là võ kỹ cơ bản nhưng mà thằng bé này đã thành công sử dụng ra

Lượng ánh sáng kia là bằng chứng rõ rệt nhất cho một kiếm kỹ thành hình, tuy không thật sự ra dáng của Trảm vân 12 kiếm, cũng không thể một lúc sử xuất ra cả 12 kiếm, nhưng cả lớp đều phải trầm trồ nhìn anh với cặp mắt ngưỡng mộ

Tất nhiên là trừ một vài người ra , Thiên Tâm vẫn thái độ không quan tâm tới trời trăng mây đất, còn Văn Nam thì lộ rõ vẻ khinh thường rõ rệt, có lẽ là loại kiếm kỹ của đối phương thật sự là quá thấp đối với cậu

“ Lão sư, ngài thấy thế nào ạ ?”

“ Hửm ? coi như cũng được đi, nhưng có vẻ ngươi chưa hiểu rõ lắm về bản chất kiếm kỹ này, đây là loại võ kỹ cơ bản, nguyên tắc của nó không phức tạp như ngươi vừa nêu đâu, bằng chứng chính là kiếm kỹ ngươi vừa sử dụng vừa rồi”

Tự tin hỏi lấy nhận xét của lão sư, nhưng bất ngờ câu trả lời lại không như mong muốn, cậu ta bị dội một thau nước lạnh như đá tạt cho đơ người

Rõ ràng vừa rồi cậu đã thi triển thành công võ kỹ mà rất nhiều người ở ngang độ tuổi của cậu không thể làm được, coi như là yếu kém cũng không nên trả lời thẳng thừng như vậy chứ ? Lão già bù xù chết tiệt !!!

Thái độ của Hữu Hùng rõ ràng là không phục lắm, nhưng lại không thể nói ra sao, những học sinh khác cũng đang hoang mang, có người nói thẳng ra tiếng

“ Thế lão sư, như thế nào mới là nhận thức rõ về kiếm kỹ này ?”

Cười cười nhìn về phía cô bé vừa mới phát ngôn, Thế Vinh bình tĩnh liếc mắt xem các học viên trong lớp của ông, để ý thấy có hai người như là hai con sói cô độc lạc loài, khác hoàn toàn với những đứa trẻ con lại

Rõ ràng là hai đứa nhóc đó không mấy quan tâm tới loại kỹ thuật này lắm, như vậy thì chỉ có hai trường hợp, một là bọn chúng không biết gì, hai là bọn chúng đã quá hiểu rõ về loại võ kỹ này rồi

“ Để xem nào, vậy thì chúng ta thử hỏi một vị bạn học khác nhé ? Được rồi, em trai kia, ừm … Thiên Tâm đúng không ? thử trả lời xem Trảm vân là một kỹ năng như thế nào xem ?”

Đột ngột bị gọi tên làm Thiên Tâm có hơi bất ngờ, cậu quay người lại nhìn về phía đối diện, các học viên khác cũng dồn sự chú ý vào bản thân, kể cả thằng cùng phòng cũng nhìn anh chằm chằm

Hơi đổ mồ hôi nhìn vào lão cáo già, bây giờ cậu cũng không biết nên giả ngu hay là nên trả lời thật sự, nói thế nào thì cũng không có vấn đề, nhưng cặp mắt của ông ta rõ ràng đang có ý đe dọa “ Nói bậy xem ta xử ngươi thế nào !”

Khốn nạn, thế này là áp bức trắng trợn mà.. Thiên Tâm thở dài một hơi trong lòng còn bên ngoài thì mỉm cười nói

“ Trảm Vân, đơn giản chỉ là mượn gió”

Một câu trả lời hết sức đơn giản, nhưng phản ứng của đại đa số là khinh thường và khinh thường mà thôi, duy nhất chỉ có hai người là mỉm cười với câu trả lời này

“ Tốt, vậy thì em hãy thể hiện sự hiểu biết của mình về loại võ kỹ này đi”

Bật cười ha ha ném ra một cây kiếm gỗ cho Thiên Tâm, bắt lấy nó một cách đơn giản nhưng cậu thật sự chả muốn biểu diễn một chút nào

Thế quái nào mà lão già này lại tự ý quyết định như thế nhỉ ? không muốn nhân nhượng nữa, Thiên Tâm đang định từ chối thì một âm thanh vang lên

“ Bằng hữu tốt, sao chúng ta không thể hiện một chút cho mọi người xem nhỉ ? tôi sẽ đấu với cậu một trận, được không ? lão sư ?”

“ Ha ha ha, tốt, vậy thì mọi người lui xuống một chút đi, để cho hai bạn học nhỏ của chúng ta có thể trình diễn hết mình nào”

Hiếm thấy tên lão sư này vậy mà có thể bật cười sảng khoái như vậy, thái độ khác biệt rõ ràng làm cho các học viên có hơi hoang mang, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn lùi xuống vài bước để ra một khoảng rộng lớn

Văn Nam không biết từ lúc nào đã cướp mất thanh kiếm gỗ trên tay Hữu Hùng, cậu thoải mái cầm kiếm không gò bò như cậu ta, đơn giản đứng đó mỉm cười nhìn Thiên Tâm như là bạn thân chí hữu của mình

“ Rốt cuộc là cậu muốn gì đây, hả Bằng Hữu Tốt của tôi ?”

Khuôn mặt bắt đầu có nếp nhăn vì khó chịu khi liên tục bị kéo vào phiền phức, từ chối bây giờ cũng không được, Văn Nam sao, tốt lắm, tôi sẽ cho cậu một bài học, đừng có tưởng tinh linh hiền lành thì dễ bị bắt nạt nha !!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN