Khảo Cổ Sư
Băng hỏa đại chiến
Chương 6 Băng hỏa đại chiến
Một ngày trôi qua trong nhàm chán, căn phòng cũ kỹ chứa đầy dấu ấn quen thuộc của hai người lại đón lấy ánh sáng mặt trời ấm áp, ngày hôm nay một người thức dậy với tinh thần cực kỳ hăng hái, còn người còn lại vẫn đang ngái ngủ chưa tỉnh giấc
“ ẦM”
Đạp một cú không chút nương tình, cách Văn Nam đánh thức bạn cùng phòng thật là dịu dàng và đầy lòng nhân ái, tội nghiệp cho kẻ nghèo hèn đang đau đớn nhấc mông đứng dậy mệt mỏi
“ Cái … đếu gì vậy ?”
Bàn tay một bên chống lấy giường một bên thì xoa cặp mông của mình vì đau nhức, ngày hôm qua đột phá anh tốn nhiều sức lực quá nên đâm ra hôm nay ngủ bù, không ngờ lại có tên trời đánh nào đập anh dậy một cách “ đáng yêu” đến vậy
Mặc dù trong lòng rất tức nhưng Thiên Tâm trong lòng vẫn luôn mặc niệm, mặc kệ bố nó, mặc kệ bố nó, không quan tâm, không quan tâm, anh vươn người dậy thoải mái chào ngày mới
Cầm lấy thanh kiếm của mình bước sang một bên thay đồ trong khi tai vẫn luôn nghe đối phương nhảm nhảm nói
“ Đến đấu trường đê, đến đấu trường ….”
“ Tới chỗ Ma lão đầu nào, nhanh lên, nhanh lên …”
“ CON MẸ NÓ, IM NGAY, ĐỂ BỐ THAY ĐỒ !”
Quay lại ném cái quần đùi của mình vào mặt tên khốn làm phiền bản thân, Thiên Tâm bình tĩnh mặc nốt những món còn lại lên người
Bước ra trước gương soi lại hình dạng của mình, đồng phục tươm tất, tinh thần cũng ổn, có thể chấm được tám điểm trên mười, tốt, có thể lộ diện được
“ Đấu tập đúng không ? đi thôi !”
Lườm Văn Nam với một cặp mắt băng giá, bước đi nhanh chóng và lạnh lùng mở tung cánh cửa và rồi đóng lại cái “ CẠCH” sau đó thẳng tiến
Tên cùng phòng cũng vội vã đuổi theo đằng sau hối hả nắm lấy thanh vũ khí của mình, một thanh cự kiếm màu đen có viền đỏ, trông khá là ngầu, Thiên Tâm nhớ là phần thưởng của học viên không phải là thứ này
Chắc là từ gia tộc mang ra đây mà, cơ mà nếu như nói vậy thì thanh kiếm của đối phương tuyệt đối không phải dạng thường đâu, chết tiệt, tên khốn nhà giàu
Hai người cứ thế thẳng tiến tới trưởng khu vực huấn luyện thân quen mà bọn họ từng thường xuyên tranh đấu, bước vào bên trong cả hai nhanh chóng nhìn thấy gương mặt già nua nhìn miết đến chán của Ma lão đầu
Hôm nay ông đang tính tiền về đống đồng phục và phí sàn đấu, trông khuôn mặt hăm hở của đối phương làm anh muốn tộng vào mặt lão một cái
“ Ma lão đầu, một sàn đấu lớn cho kiếm sĩ nhé !”
“ Ồ, ai đây ai đây, hai đứa tiểu quỷ tụi bay cuối cùng cũng trở lại rồi à ? một sàn đấu lớn ? 100 đồng vàng nha, tụi bay mà đánh đấm là phá hoại lắm, phí thu hồi !”
Ngó mặt sang bên phía bọn anh, trông ông ta không có vẻ gì là ngạc nhiên lắm nhưng cái giọng điệu thì đúng là có chút bất ngờ, nghệ thuật đánh lừa đấy à ?
Thiên Tâm và Văn Nam đều thuộc vào dạng con nhà giàu không thiếu tiền nên chả ai ki bo gì 100 đồng vàng cả, đặc biệt là sau khi gia nhập vào những tầng cao ở Hắc Giáp Tháp, đồ vật ở trên đấy đâu đâu cũng có giá trên trời hết
Móc túi gửi tiền một cách dứt khoác, cả hai mỗi người phân chia 50 đồng vàng sau đó bước về trung tâm đấu trường, là khách quen của khu huấn luyện nên mặt hai người bọn cậu ai cũng nhớ
“ Là hai người khoa kiếm sĩ ?”
Mã Ly đang lau chùi cây gậy trượng của mình ở một góc nhìn sang, cô từng được chứng kiến thực lực của bọn họ qua một vài lần, hơn nữa lần trước thua cuộc bởi Thiên Tâm khiến cô vẫn còn khá ức chế
Nhanh chóng kiếm một ghế đi quan sát trận đấu giữa hai người bọn họ, thăm dò tình hình của địch thủ trước khi phục thù cũng là một công tác tốt, Mã Ly tự cho là vậy liền lập tức bu theo đám đông đi theo dõi
Những học viên khác cũng ùa vào xem, ánh mắt của ai cũng có phần hâm mộ và háo hức, bất quá có một cặp mắt đầy ghen ghét và khó chịu nhìn về phía Thiên Tâm và Văn Nam, cô tiểu thư nhỏ của tộc Thiên Thần có vẻ không ưa gì hai người bọn họ
Đứng im nhìn từ phía đằng xa quan sát sự dao động của đoàn người, hơi nóng của lửa mặt trời đang cháy nhè nhẹ quanh người cô khiến không ai dám lại gần, Lưu Vi Vi khóa thật chặt hình ảnh của Thiên Tâm
“ Lão già, ông nghĩ rằng ai sẽ thắng ?”
Đột ngột xuất hiện ở khu vực quản lý, Thế Vinh ngồi với tư thế vô cùng thoải mái lười biếng trên bục tính tiền của Ma lão đầu thản nhiên hỏi
Từ hồi năm một ông đã luôn chú ý đến hai đứa nhóc tụi nó, có tài mà không kiêu, có thực lực mà không lười biếng, là mầm non của những chiến binh trẻ tuổi, nếu cố gắng thì chắc chắn sẽ là một phương bá chủ sau này
“ Không biết, theo thực lực thì thằng nhóc Văn Nam mạnh hơn, bất quá nếu nói về chiêu trò và tận dụng thời điểm thì tiểu quỷ kia cũng không phải dạng vừa !”
Coi Thế Vinh như vô hình, Ma lão đầu bình tĩnh cầm khăn chùi chùi vào mặt đối phương như chùi sàn, mùi của đất và bụi bẩn sọt hết vào mũi của Thế Vinh
Cứ như thế chà dọn vừa làm vừa trả lời lại câu hỏi, chét hết bụi bẩn lên mặt của tên khốn trước mắt mới khiến cho ông hả dạ
“ Khụ khụ, chơi bẩn vậy, mà thôi,… trận đấu này, có vẻ thú vị đấy !”
Quay sang một bên nhưng không kịp lại với động tác của Ma lão đầu, Thế Vinh quay sang đầu thì tay của lão già kia lại nhanh hơn chừng đó chẹt vào mặt của ông khiến Thế Vinh bực tức nhảy ra ngoài
Khuôn mặt trở nên lem luốt ho khục khục dùng tay chét chét mấy vết bẩn trên mặt, ông cười nham nhở nhìn vào bục tập trung nơi mà hai đứa nhóc chuẩn bị đấu với nhau
Quả nhiên là những ngôi sao bừng sáng a, coi như là ở đâu thì bọn chúng vẫn tự phát ra hào quang và thu hút nhiều người đến vậy
“ Được rồi, đấu thôi nào Tiểu Tâm !”
Quơ cây cự kiếm ra trước mặt, thân hình đồ sộ với khí thế bốc lửa của Văn Nam làm cho nhiệt độ bỗng trở nên nóng nực và thiêu đốt, Mã Ly ở phía đằng sau nhịn không được phải lấy khăn chùi mồ hôi liên tục
Nóng, quá nóng, nhiệt độ này là quá bất thường rồi, trời ơi, đối phương vậy mà mới tám tuổi đã đột phá Kiếm linh, chưa kể thực lực cũng đã có một đoạn thành tựu xa, không biết tên nhóc có bộ pháp quỷ dị sẽ đối phó ra sao đây ?
“ Ừm, đấu thôi”
Đưa tay khẽ vuốt nhẹ thanh kiếm của mình, thái độ của Thiên Tâm có phần bình tĩnh hơn, nó giống như là một khoảng lặng trước cơn giông tuyết tàn bạo càn quét sạch tất cả mọi thứ
Hơi lạnh không truyền ra dữ dội mà nó âm thầm đông kết mặt đất một cách chầm chậm, cái ớn lạnh không đến từ bên ngoài mà là nỗi ám ảnh dấy lên ở bên trong
Thanh kiếm khẽ rung lên đáp trả lại lời mời gọi của chủ nhân, Thiên Tâm cười khẽ quyến rũ mười phần rút ra thanh kiếm mỏng manh của mình, hàn sương toát ra tạo thành một tấm khiên với vô số gai nhọn cản lại thế công của Văn Nam
“ Đó là … ?”
Thế Vinh và Ma lão đầu đồng thời bật thốt, chỉ trong một khoảnh khắc, hai người rõ ràng đã nhìn thấy thanh kiếm của Thiên Tâm tự động run lên mà không cần bất cứ ai điều khiển, điều này chứng tỏ là gì ?
Thanh kiếm có linh ! một thanh kiếm có linh hồn ư ? ở độ tuổi này ? mà coi như không có thì thanh kiếm đấy ít nhất cũng đã phải có ý thức rồi
Đổ mồ hôi quan sát hai con quỷ nhỏ nhìn nhau bừng bừng chiến khí, nhiệt độ sung khắc khiến cho không ít người cảm thấy khó chịu buồn nôn, sức ảnh hưởng từ băng hỏa va chạm thật sự là rất lớn
“ KENG”
“ KENG”
“ KENG”
Bắt đầu bằng một kiếm, tách lùi nhau ra bật về sát đài rồi lấy đà phóng tới lại một kiếm, sau đó với lợi thế tộc độ vượt trội hơn, Thiên Tâm đánh ra đòn thứ ba với quyền chủ động nằm trong lòng bàn tay
Hai kiếm chạm nhau phát lên tiếng vang dữ dội, kèm theo đó là âm thanh “ xì xì” bốc khói, hơi nước thoát ra phủ gần như là kín ngập dưới chân của bọn họ
Mỗi một đòn kiếm tuy trông thì đơn giản, nhưng đấy là những nhát chém toàn lực của mỗi người, ai cũng biết thực lực của đối phương ra sao, ngay từ đầu mà không ra hết sức thì kẻ còn lại sẽ lập tức bị nuốt chửng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!