Ngược Thời Gian Trở Về Bên Người - CHAP 3: BẠC ĐÃI
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
193


Ngược Thời Gian Trở Về Bên Người


CHAP 3: BẠC ĐÃI



Sáng sớm hôm sau, Tường thị đứng trước cửa phòng Lăng Vân Nguyệt đập cửa, nói vọng vào:

– Giờ này vẫn còn làm biếng được sao. Con nha đầu này, vẫn còn nghĩ mình là tiểu thư lá ngọc cành vàng làm thì không phải làm, ăn lại có người dâng tận miệng chắc. Dậy! Dậy mau cho ta!

Trong phòng, Lăng Vân Nguyệt khẽ dụi mắt, đứng dậy đi ra mở cửa. Vừa đi vừa chửi thầm ” Mẹ nó mới sáng ra đã ồn ào, chị đây ném hết vào thất ngục* cho tập hết bây giờ ”

( *Thất ngục: là một trong bảy cái ngục- nơi trừng phạt những kẻ trong tổ chức vi phạm luật lệ hay phản bội, trong đó thất ngục là nơi đáng sợ nhất, nỗi ám ảnh của tất cả mọi người)

Mở cửa ra, ngẩng đầu lên, đập vào mắt là khuôn mặt giận dữ của một người xa lạ:

– Thím này, chúng ta có quen biết gì sao? Mới sớm ngày ra đã làm ầm lên, không để cho ai ngủ chắc?

Tường thị mặt tối sầm lại, giọng run run như giận dữ lại như khó tin:

– Con nhãi này, ngươi vừa mới nói cái gì? Mới ốm mấy ngày mà gan cũng lớn hơn nhiều rồi đấy, lâu rồi chưa bị ăn đánh nên không biết thân, biết phận đòi lên mặt với ta sao?

– Thím à, mặt thím đã đủ xấu rồi đấy không cần nhăn nhó như khỉ nữa đâu. Vậy này cũng đủ dọa người rồi nha~ Ta hảo sợ a~

Tường thị chính thức phát tiết, vung tay lên đánh”Con ranh này cứ năm lần bảy lượt lại gọi nàng là THÍM, thật là muốn nàng tức chết.”

– Nhãi ranh này lại dám hỗn với ta sao? Đi ra làm cơm cho lão nương.

Chát một tiếng vang lên, trên khuôn mặt phấn nộn của Lăng Vân Nguyệt lập tức hằn rõ năm vết ngón tay, nàng ngã ra sau đập mạnh người vào chiếc ghế gỗ. Vừa định nói, trong đầu lại vô thức hiện lên hình ảnh ngày hôm qua. Phải rồi, nàng bây giờ đã xuyên không đến đây, võ công lại không thể dụng được, đã vậy thân thể này quá mức bạc nhược, không thể tập luyện được gì. Thôi thì chịu khó ủy khuất bản thân thôi. Nàng gượng dậy, khẽ lau tơ máu còn vương nơi miệng, nói:

– Tường thẩm, ta vừa ngủ dậy, ăn nói có chút hồ đồ, mong thẩm bỏ qua. Đồ ăn ta sẽ làm ngay.

– Coi như ngươi biết điều.

Tường thị gằn giọng bỏ lại một câu liền quay lưng đi mất. Lăng Vân Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, bước ra khỏi phòng lại gặp Bùi thị vẻ mặt lo lắng, bất an. Bùi thị đảo mắt khắp người nàng một lượt rồi dừng ánh nhìn tại bên má phải còn hằn năm dấu ngón tay. Nàng ấy vội vàng đưa tay chạm lên mặt nàng, đôi mắt ngấn lệ quang, quan tâm hỏi:

– Đau lắm phải không? Tiểu thư, là nô tỳ vô năng không thể chăm sóc tốt cho người.

– Không sao, không sao. Ta hảo. Nhũ mẫu ta không đau, đừng khóc.

Biết Bùi thị là thực lòng quan tâm đến thân thể này, Lăng Vân Nguyệt nhẹ giọng nói.

– Vậy sao được, để ta kiếm chút đá, mặt người sưng lên rồi kìa.

– Không cần, ta còn phải đi chuẩn bị cơm sáng, nhũ mẫu cứ mặc ta.

Kéo bàn tay Bùi thị còn áp trên mặt mình xuống, Lăng Vân Nguyệt khẽ vỗ mu bàn tay nàng ấy như muốn trấn an. Nhanh chân bước về phía phòng bếp.

————————————————————————————————————

Trong phòng bếp, Lăng Vân Nguyệt tất bật qua lại, cháo đã được múc ra bát cho mọi người, lại chuẩn bị ít màn thầu còn hơi nóng, cẩn thận gắp từng chiếc ra đĩa, sắp đủ bát đũa đặt lên bàn. Nàng vươn tay lau mồ hôi ướt đẫm trên trán do thổi lửa ban nãy, quay người đã thấy Bùi thị đứng ở cửa với vẻ đau lòng, tay vẫn bê bát thóc. ”Chắc nàng ấy định ra sau vườn cho gà ăn lại lo cho nàng nên mới dừng ở cửa xem sao”, Lăng Vân Nguyệt tươi cười:

– Nhũ mẫu, cơm ta đã chuẩn bị xong rồi, người vào ngồi đi. Nhà Tường thị chắc cũng sắp ra rồi, để ta cho gà ăn là được rồi.

– A! Tiểu thư việc này để nô tỳ làm là được rồi, sao có thể để người làm chứ. Vào bếp đã là không phải với người rồi.

Nhìn Bùi thị lúng túng nói, Lăng Vân Nguyệt nhẹ nhàng nở nụ cười, đi lại gần nàng ấy, nhón chân, cướp lấy bát thóc từ tay Bùi thị, giọng nói mang ba phần trẻ con:

– Vẫn là để ta làm đi nhũ mẫu.

Bùi thị nhìn ra ngoài sân, lòng khẽ thở dài lại thêm áy náy. “Dù sao khi còn ở Lăng gia, tiểu thư cũng có người hầu kẻ hạ, đâu đã phải làm việc nặng gì. Nay chuyển đến vùng nông thôn này, việc nặng nhẹ gì cũng đều qua tay nàng.”

– Haizz tiểu thư dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi, âu cũng là bạc phận.

– Muội còn đang ngơ ngẩn gì đấy? Vào ăn đi.

Bùi thị giật mình ngoảnh đầu đã thấy nhà Tường thị ngồi ăn, đành lên tiếng:

– Tỷ tỷ, tiểu thư còn chưa vào, sao có thể dùng cơm trước được.

– Cũng chỉ là một cái nha đầu bị bỏ rơi, muội quan tâm làm gì. Nó làm việc lề mề thì cho nó nhịn, hơi đâu mà chờ.

– Nhưng …

Bùi thị nói chưa hết câu, Tường thị đã ngắt lời:

– Muội còn nói nữa thì nhịn chung với nó luôn đi.

Đến khi Lăng Vân Nguyệt xong xuôi bước vào phòng thì mọi người cũng đã ăn xong. Tường thị gắt lên:

– Còn đứng đấy nữa à? Không mau ra dọn dẹp.

– Tường thẩm, ta còn chưa ăn nữa mà?

Lăng Vân Nguyệt đầu chảy ba vạch hắc tuyến, ” Này không phải là muốn nàng nhịn đói đấy chứ? “. Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của mình thôi thì chịu khổ vậy.

Lăng Vân Nguyệt tiến lên dọn dẹp bàn ăn, mang bát lại chậu rửa. Đang dở tay lại nghe sau lưng có tiếng nói:

– Ngươi như vậy cũng đáng lắm. Tiểu thư cao quý như ngươi mà cũng có ngày phải đi rửa bát cho nhà ta.

Lăng Vân Nguyệt quay đầu thấy một tiểu cô nương tầm chín, mười tuổi vận hồng y, tóc búi hai bên, khuôn mặt vốn thanh tú nay lại lộ rõ vẻ đắc ý. Nếu nàng nhớ không nhầm, đây chắc hẳn là Tường Bích Di- con gái của Tường thị.

– Tỷ tỷ, tỷ quan tâm tới thân phận muội như vậy, có phải hay không muốn được NHƯ muội. Muội muội từ nhỏ tay chân vốn vụng về sao được như tỷ tỷ. Chẳng bằng tỷ tỷ thể hiện cho muội xem để mở mang tầm mắt.

– Ngươi!!!

Đang nói, ánh mắt Tường Bích Di dời sang chồng bát bên cạnh, nhếch mép nói:

– Được thôi để tỷ giúp muội muội.

Nói rồi nàng ta bước đến chồng bát Lăng Vân Nguyệt đang rửa, cầm chiếc bát Tường thị mới mua hôm trước, ném xuống đất rồi tỏ vẻ hoảng hốt.

Choang!

– Muội muội đây là cái bát nương ta mới mua hôm trước thật sự rất mắc, sao muội bất cẩn vậy !

” Không phải chứ, ngươi ném mà còn tỏ vẻ sao? Hay là…” Trong lòng đang nghĩ thầm sau lưng đã có tiếng nói vọng lên:

– Ngươi lại định bày trò gì nữa. Con nhãi chết tiệt kia.

” Thôi xong, biết ngay mà lại là bà thím hay cau có Tường thị “.

———————————– Đôi lời của tác giả ———————————-

Đây là chap bù cho tuần trước nhé mọi người. Dài tận 1360 từ, mỏi tay lắm rồi, ta nghỉ việc .

Mọi người tối hảo!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN