Ngược Thời Gian Trở Về Bên Người - CHAP 4: TRẢ ĐŨA (thượng)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
249


Ngược Thời Gian Trở Về Bên Người


CHAP 4: TRẢ ĐŨA (thượng)



– Ta …

Bịch! Xoảng!

– Ngươi quỳ trên đống sứ vỡ đó đến tối cho ta!

Không chờ Lăng Vân Nguyệt giải thích, Tường thị bỏ lại một câu đầy giận dữ rồi bỏ đi. Tường Bích Di nhìn Lăng Vân Nguyệt với ánh mắt đầy khiêu khích cùng hả hê, phá lên cười.

– Nhìn ngươi quỳ trên đống sứ đó rất hợp đấy, hảo muội muội của ta… bây giờ mới sáng thôi a Ta sẽ chống mắt lên xem ngươi như thế nào chịu được …hahahaha…

– Vậy a~ Ta nghĩ tỷ tỷ ngươi nếu quỳ còn hợp hơn gấp bội, có như vậy mới không mất công tỷ vận y phục ” hoa lệ” chứ.

Tường Bích Di khó chịu ra mặt, nhìn Lăng Vân Nguyệt vẫn đang cười tươi nhưng ánh mắt tưởng chừng ngây thơ lại khiến người lạnh thấu xương mà rùng mình, bàn tay trong tay áo khẽ run, nắm chặt, cắn răng để lại một lời liền bước ra ngoài.

– Để xem ngươi còn cười đến lúc nào.

Cánh cửa đóng lại cùng lúc với tiếng thở dốc. ” Chết tiệt! Thân xác này sao có thể quỳ được trên mảnh sứ vỡ”. Tay vịn vào thùng nước, nàng run run chân đứng lên, nhìn quanh phòng liền thấy một miếng gỗ để trong góc phòng, ánh mắt chợt sáng lên, lê từng bước nhỏ một tới góc phòng lấy miếng gỗ rồi trở về chỗ cũ. Lại nghe tiếng kẽo kẹt, nàng nhanh chóng đặt miếng gỗ trên mảnh sứ vỡ, nhanh chóng quỳ lên trên, lại vốc tay vào thùng nước phía sau, tạt ít nước lên mặt giả làm mồ hôi, mắt nhắm chặt.

– Tiểu thư?

Ra là nhũ mẫu tìm Lăng Vân Nguyệt nhưng không thấy, lại nghe tiếng đổ vỡ nên mới tới đây. Bùi thị nhìn những vệt máu đỏ tươi in trên làn váy Lăng Vân Nguyệtmà hoảng hốt, vội vàng chạy lại xem xét.

– Sao lại ra nông nỗi này. Tiểu thư, người mau đứng lên, để nô tỳ xem chân cho.

– Ta không sao, nhũ mẫu đừng lo. Người đi làm đi.

– Vậy sao được. Nô tỳ đã hứa với phu nhân trước lúc lâm chung là sẽ lo chu toàn cho người. Sao có thể thấy người bị thương mà bỏ mặc được.

Lăng Vân Nguyệt khẽ thở dài, lắc đầu lại bảo Bùi thị ghé tai lại.

….

– Tiểu thư, vậy là người không bị thương, máu này là giả thôi đúng không?

– Phải, chỉ là giả thôi. Ta không sao.

– Tiểu thư, lần sau người phải cẩn thận. Người có mệnh hệ gì đến lúc xuống dưới ta ăn nói thế nào với phu nhân đây.

– Ta biết. Nhũ mẫu đừng lo.

Khẽ gật đầu, Bùi thị đứng dậy, đi ra đến cửa vẫn không an tâm, quay đầy qua lại bắt gặp ánh mắt Lăng Vân Nguyệt chứa đầy ý cười nhìn mình, nàng thở dài bước đi. Cánh cửa lần nữa khép lại, Lăng Vân Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, chống tay định đứng lên, lại nghe kẽo kẹt một tiếng cánh cửa lại mở ra.

– Nương nói chỉ quỳ trên sứ thì quá dễ cho ngươi nên nói ta đem đồ đến để ngươi tĩnh tâm mà thêu tranh cửu ngư quần hội*.

(* Cửu ngư quần hội: chín con cá chép.)

– Được thôi, tỷ tỷ mang qua đây giúp muội được không?

– Ngươi còn dám sai ta?

– Không có a~, muội là đang bị Tường thẩm phạt quỳ. Tỷ tỷ, chẳng bằng tỷ quỳ giùm muội một lát, muội sẽ tự ra lấy đồ.

– NGƯƠI ….. Phải rồi ha, ta quên mất ngươi đang bị phạt quỳ. Được thôi để ta mang cho ngươi.

Tường Bích Di đang định quát vị ”muội muội” không biết điều này thì lại nghe nàng nhắc đến việc đang bị phạt quỳ, trong lòng, ngoài mặt đều hả hê vui sướng” Cái thứ tiểu thư yếu đuối, vô dụng như ngươi quỳ bình thường đến tối đã không nổi, nói chi là quỳ trên cái sứ vỡ đó, ta còn không được sao ngươi có thể chứ ”. Nghĩ thế, Tường Bích Di càng sảng khoái hơn, đi lại gần chỗ Lăng Vân Nguyệt quỳ, ném rổ đồ thêu xuống đất lại nhìn qua làn váy in vệt máu nghĩ ” Hẳn là con nhỏ này sắp không chịu được nữa hay là ta giúp nương giám sát nó, để nó đừng mơ tưởng đến việc trốn quỳ. Đến lúc đó nhìn cái bộ dạng thảm hại của nó hẳn sẽ vui lắm đây ”. Nghĩ vậy, Tường Bích Di làn môi lại cong lên thành nụ cười tính toán được che giấu rất kĩ, bộ dáng lại hoàn toàn là một người tỷ tỷ lo lắng cho muội muội của mình, bất quá vẫn không thể qua mắt của người đang quỳ dưới kia.

– Hôm nay tỷ tỷ rất rảnh, thiết nghĩ muội muội quỳ thêu một mình cũng hảo buồn, chẳng bằng tỷ ngồi cùng muội.

Nói rồi, nàng ta kéo chiếc ghế để bên ngoài vào phòng ngồi xuống. Lăng Vân Nguyệt nhìn nàng ta đang đắc ý, cúi đầu cười thầm” Tỷ tỷ yêu dấu, thích ngồi cùng ta ư? Cũng được thôi nhưng để xem tỷ có thể chịu đựng được bao lâu “, tay nàng nâng tấm lụa lại cầm kim thêu, tỏ vẻ lúng túng.

– Tỷ tỷ, muội từ lúc sinh ra đến nay tay chân vốn đã vụng về. Cầm, kì, thi, họa lại đều không tinh thông. Tỷ có thể dạy muội thêu được không? Ở vùng này có ai không biết tiểu mỹ nhân tài giỏi là tỷ chứ.

Tường Bích Di được khen, vênh mặt, kiêu ngạo nhìn Lăng Vân Nguyệt. Hừ, tiểu thư thì sao chứ cuối cùng vẫn phải nhờ vả nàng thôi. Giọng điệu cất lên tràn ngập khinh thường:

– Được thôi, xem muội biết điều như vậy, tỷ sẽ giúp muội. Tỷ giúp muội là vì cảm thấy muội thực đáng thương. Dù sao cũng đã không có nội lực, thân thể từ nhỏ lại suy yếu, bạc nhược, từ nay sẽ phải quen dần với mấy việc này thôi.

– Đa tạ Bích Di tỷ tỷ.

Lăng Vân Nguyệt vừa cười vừa nói đa tạ nhưng nụ cười lại không đạt đến đáy mắt. Nàng gặp qua không ít người, một chút thủ thuật kia lẽ nào lại không biết, muốn nói nàng là cái đồ vô dụng, cái gì cũng không biết làm, lại còn kêu nàng đáng thương nữa chứ. Hừ, chưa biết ai đáng thương hơn ai đâu. Tường Bích Di là loại người nóng nảy, kiêu ngạo, miễn cưỡng lắm thì cũng là kẻ có đôi chút thủ đoạn đi. Loại người này chỉ cần nói một vài câu liền trở nên điên cuồng, tức giận. Là loại dễ đối phó nhất. Vừa nghĩ vừa nhìn con người đang hất cằm kiêu ngạo trước mặt. Mỗ nữ nào đó mặt vẫn cười cười nhưng ai biết trong tâm lại đang lập kế hoạch để hại người ???

(Grin: Con gái ta thật âm hiểm, không biết nó giống ai nữa, người làm mẹ như ta thật đau long lấy khăn chấm chấm nước mắt/ LVN:Giống bà chứ ai, lại còn đòi lấy khăn chấm mấy giọt nước mắt không tồn tại ánh mắt khinh thường/ G: Éc, bi phát hiện rồi, à đâu không phải, ta có âm hiểm đâu, ngươi vu khống người, người đó lại là mẹ của ngươi, không chịu đâu khóc to hơn /LVN: Vẫn biết là mẹ của ta sao, con giống mẹ là chuyện bình thường, nói chi ta âm hiểm thì chắc chắn ta di truyền từ NGƯỜI rồi, đúng không mẫu thân ??? ánh mắt tự tin /G: Ách, à thì là….. ahihi cười giả nai ta có nói ngươi âm hiểm đâu, thôi muộn rồi ta về nhà ăn cơm đây, bái bai con yêu phóng như bay về nhà )

Đứng lên đi đến chỗ Lăng Vân Nguyệt đang quỳ dưới chân mình,Tường Bích Di cúi đầu xuống, giọng điệu mỉa mai.

– Tỷ tỷ sẽ dạy ngươi thêu. Đầu tiên là móc chỉ lên sau đó…

– Tỷ tỷ đứng cao quá, muội thực không nhìn thấy. Tỷ tỷ có thể ngồi cạnh muội được không?

– Ngươi dám bắt ta quỳ như ngươi ư? Đừng hòng.

– Tỷ tỷ, muội đang bị phạt quỳ, nếu muội đứng lên sẽ bị Tường thẩm mắng mất, muội chỉ là muốn xem tài nghệ của tỷ một chút thôi đâu có ý gì khác.

– Được rồi, nể tình cho cái phế vật như ngươi, ta sẽ giúp.

Tường Bích Di nhìn Lăng Vân Nguyệt cũng đang quỳ, chán rịn mồ hôi nhưng miệng vẫn một mực tươi cười” Nàng ta nhỏ hơn mình đến năm tuổi, quỳ trên sứ mà vẫn cười được, chẳng lẽ lại thực sự không đau sao?”. Tường Bích Di thầm an tâm, hai chân dứt khoát quỳ xuống đống sứ vỡ rồi đứng bật dậy.

– A, đau quá!!!

– Tỷ tỷ, tỷ ráng nhịn một chút, quỳ lâu dần sẽ hết đau thôi.

Tường Bích Di cắn răng, mắt nhắm chặt, chân run run, hạ mình xuống đống sứ vỡ.

– A… vẫn là thôi đi, ngươi nhìn này. Đầu tiên, móc mũi chỉ lên …hic…như thế này rồi luồn qua đây… Lúc đầu hơi khó…a… nhưng rồi… hức… sẽ thành quen.

Lăng Vân Nguyệt tỏ vẻ chăm chú nhìn Tường Bích Di làm,trong bụng nghĩ thầm” Tường Bích Di, ta cho ngươi quỳ đến chết luôn. Thêu ư? chuyện nhỏ, ta nhắm mắt cũng làm được.” Một lúc sau, Tường Bích Di quay sang hỏi Lăng Vân Nguyệt.

– Ngươi đã rõ chưa?

Đưa tay lấy tấm lụa Tường Bích Di đang thêu dở, Lăng Vân Nguyệt vờ cầm kim thêu rối vài đường.

– Tỷ tỷ, là vậy này sao?

– Ngươi làm sai rồi, mau đưa …a… ta sửa kẻo hỏng mất.

– Tỷ tỷ thật xin lỗi, ta không cố ý. Chỉ là khó quá, ta làm không nổi.

– Ngươi nhìn lại cho kĩ vào…hic…, là như thế này…

Hướng dẫn cho Lăng Vân Nguyệt xong cũng đã quá trưa, Tường Bích Di khó khăn lên tiếng.

– Ngươi hiểu rồi chứ?

– Dạ, đa tạ tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?, mặt tái nhợt lại rồi kìa.

– Ta không sao…a… ngươi thêu đi, ta sẽ ở đây …hic… xem ngươi thêu.

Lăng Vân Nguyệt nhìn mặt tái xanh của Tường Bích Di, lòng thầm khinh bỉ. ” Quả nhiên ngươi vẫn còn muốn giám sát ta, thật đúng là ” Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ ” mà. Dù sao ngày tháng vẫn còn dài, ngươi sẽ được chơi thoải mái thôi a~ “.

Chân run rẩy đứng lên, Tường Bích Di vịn vào tay Lăng Vân Nguyệt, cất từng bước nhỏ, lảo đảo đi tới chiếc ghế ngồi.” Tỷ tỷ à, cơn đau buốt kia đêm nay tỷ mới có thể cảm nhận được, ta với tỷ, đây chỉ là khởi đầu thôi “.

——————- Phân cách tác giả —————-

Chap 5 đã xong rồi nè mọi người. Bù cho tuần trước luôn!!!

CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ỦNG HỘ TRUYỆN CỦA TỤI MÌNH!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN