Ngược Thời Gian Trở Về Bên Người
CHAP 5: TRẢ ĐŨA (hạ)
Qùy đến đêm khuya, tranh cũng đã thêu xong, Tường thị mở cửa xem tranh Lăng Vân Nguyệt thêu. Khuôn mặt giận dữ từ ban sáng nay đã hòa hoãn hơn.
– Cho ngươi đi nghỉ.
– Đa tạ Tường thẩm.
Lăng Vân Nguyệt phải quỳ từ sáng tới giờ, tuy không quỳ hẳn lên đống sứ nhưng vẫn rất mỏi. Đôi chân tuy run rẩy không đứng vững nhưng ánh mắt lại xẹt qua tia sáng kì lạ rồi rất nhanh biến mất. Miệng nở nụ cười quỷ dị, thân mình chao đảo ngã xuống lại như vô tình đập chân đá miếng gỗ kê làm nó va vào thùng nước phía sau.
Xoạt! Kịch!
Nước chảy lênh láng, nàng ngã vào người Tường thị, Tường thị không kịp trở tay, trực tiếp ngã vào đống sứ vỡ.
AAAAAAAAA!!!!!!!!!!
Tường thị hét lên đau đớn, máu bắt đầu chảy thấm ướt lưng áo. Nhanh chóng đứng dậy, Lăng Vân Nguyệt vội vàng nói.
– Tường thẩm, ta không cố ý, xin lỗi thẩm.
– Thật đúng là phiền phức mà! Đứng cũng không xong, đồ vô dụng! Mau đi tìm đại phu! Đau chết ta mất!
– A! Được.
Tường thẩm gượng dậy, mặt nhăn lại đầy đau đớn, một vài mảnh sứ găm vào da thịt khiến cử động thêm khó khăn, lại quay về phía Tường Bích Di đang ngồi cúi đầu nói nhảm:
@!@@#$%^^&*(()&^#@!@$ ?>
– Bích Di về phòng ngủ đi, ngươi xuống đây cả ngày rồi còn gì?
Không thấy Tường Bích Di trả lời, Tường thị người đã đau buốt lại càng thêm khó chịu
– Bích Di? Bích Di, ngươi lại không trả lời nương sao?
Tường thị lòng bực dọc, khó khăn tiến lại chỗ Tường Bích Di đang ngồi. Nhận thấy nữ nhi của mình có gì đó khác lạ, trên trán mồ hôi rịn ra, mắt trừng to, miệng liên tục nói nhảm những điều kì dị. Hoảng sợ, Tường thị vội vã bế Tường Bích Di lên, quay ra chỗ Lăng Vân Nguyệt hét lớn:
-Còn không mau đi gọi đại phu!
-A! Vân Nguyệt đi ngay, thẩm đừng lo!
Ngoài mặt một dạng hoảng hốt cùng quan tâm, trong lòng Lăng Vân Nguyệt lại thầm bổ sung “Cũng chỉ là nói nhảm trong một canh giờ thôi, hôm trước chạm vào gai “trái bóng khỉ” nên mới thế. Vốn đã muốn thử công dụng của nó từ lâu rồi chính là khiến người ta trong ba ngày mỗi ngày đều nói nhảm một canh giờ, mắt trừng lớn, mồ hôi rịn ra, cười khóc liên hồi chẳng khác nào kẻ điên.”
Nàng đứng dậy đi tìm đại phu” Kẻ gọi là đại phu hôm trước mà Tường Bích Di mời đến cho ta cũng chỉ là một tên coi tiền hơn mạng, không biết băng bó cầm máu mà lại cho mấy vị thuốc khiến người mất ngủ. Bất quá Tường Bích Di, ta vẫn sẽ mời đại phu đến khám cho ngươi, chỉ là kết quả đều chỉ có một”. Mắt thấy Bùi thị đang chạy lại chỗ mình, Lăng Vân Nguyệt tiến đến:
– Nhũ mẫu, đại phu ở đâu vậy? Ta phải đi tìm.
– Đại phu ư? Tiểu thư bị đau ở đâu à?
– Không phải ta, là Tường thẩm cùng Bích Di tỷ.
– Nô tỳ hiểu rồi, tiểu thư, người đi nghỉ đi. Nô tỳ sẽ đi gọi đại phu.
– Không sao, nhũ mẫu vào xem tỷ ấy thế nào rồi, để ta đi cho.
– Tiểu thư, như này có hơi…
– Không sao cả! Nhũ mẫu đừng lo, Nguyệt Nhi làm được!
– Vậy tiểu thư, người đi như thế này này…..
– Được, ta đi đây!
Một lúc sau,
– Tường thẩm! đại phu đến rồi!
Trong phòng, Tường thị thấp thỏm, lòng bồn chồn như ngồi trên đống lửa quên luôn cả phần lưng đang chảy máu. Vẫn nắm chặt không buông bàn tay của Tường Bích Di nằm trên giường . Nghe tiếng Lăng Vân Nguyệt nói vọng vào, Tường thị liền vội vàng đứng dậy, chạy ra mở cửa:
– Đại phu! Mau! Vào xem bệnh cho nữ nhi của ta như thế nào? Nãy giờ nó cứ nói nhảm mãi không thôi!
– Được, được. Vị phu nhân này cứ bình tĩnh đã.
Đi lại gần phía giường Tường Bích Di đang nằm nói nhảm, đại phu bắt mạch xong mặt đầy nghi ngờ.
– Này cũng không giống bệnh, có khi nào nữ nhi ngươi phát điên không?
– Phát điên ư? Sao có thể! Hồi sáng nó còn bình thường mà.
– Hẳn là do ngươi không để ý.
– Không thể nào! Đại phu khám lại xem.
– Ta trước giờ chưa từng nói sai. Nếu không tin có thể mời người khác đến khám, kết quả đều như nhau. Ta để đồ băng bó ở đây, không tiện làm. Cáo từ.
Đại phu ra về, Tường thị vẫn nét mặt hoang mang, nhìn nữ nhi đang nằm trên giường, ” Chẳng lẽ Bích Di thật sự hóa điên rồi? Ở đây người ta vốn đã kì thị bệnh rồi, Bích Di lại hóa điên, nếu nó ở lại nhà này có khi nào sẽ phải đóng tiệm may lại không đây? Dù gì ở chỗ Bình thành này cũng chỉ có nha đầu Tô Liên Hương của Tô gia là đáng giá cưới xin, Bích Di so với những nữ hài khác cũng chẳng hơn ai mà ca ca của nó lại đang đến tuổi hỏi vợ rồi a. Chi bằng đuổi nó đi vậy…cũng chỉ là một nữ hài, không có gì to tát…”
– Nương!
– Bích Di, ngươi thấy sao rồi?
Tiếng gọi của Tường Bích Di lôi Tường thị ra khỏi những dòng suy nghĩ, nhìn nữ nhi trên giường ánh mắt đã trở lại như thường ngày, miệng cũng thôi nói nhảm, lòng khẽ an tâm đôi chút, vuốt tóc hài tử của mình, vẫn là hoãn lại một hai ngày xem có đỡ không đã.
————————————– Núi Thược Dược- Đêm khuya —————————————
– Cũng may công lực đã hồi phục được một nửa, nếu không leo lên núi đã dốc còn trơn thế này với cái thân thể bạc nhược hết chỗ nói, chắc mười năm vẫn đứng dưới chân núi.
Thược Dược, nghe tên cũng đủ biết ngọn núi này nhiều dược liệu thế nào, dược hiếm cũng được tìm thấy chỉ có điều nó quá dốc lại trơn, cộng thêm loài bò sát cũng làm tổ ở đây. Nhưng rất nhiều người vẫn vì lòng tham mà mò lên núi này rồi đều bỏ thây.
” Phía trước có hang, vẫn nên nghỉ chút”. Chạm tay vào của hang, cảm giác nhơn nhớt sượt qua, Lăng Vân Nguyệt giật mình, nhanh chóng dùng tay kia lấy dao găm ghim thẳng vào con rắn đang cuốn lấy tay mình.
XÈ XÈ………..
” Chết tiệt!”. Dưới chân hàng chục con rắn lúc nhúc bò tới, nàng vận khinh công tránh ra ngoài hang, tay cầm đuốc ném trực diện vào lũ rắn, nhanh chóng chạy dọc treo vách núi. Đoạn núi phía trước bỗng dưng lở, trượt chân ngã xuống, tay cố bám trụ vào mỏm đá. Mặt đá trơn trượt, nàng trượt tay ngã xuống, với một nhành cây khô, cố gồng người, lên được an toàn, người ướt đẫm mồ hôi, nhìn lên đỉnh” Xem chừng không xa!”.
Hơn một canh giờ sau!
– Hộc! Hộc! Đến đỉnh rồi!
Đảo mắt nhìn xung quanh, “Quả nhiên là núi Thượng Dược mà, rất nhiều hiếm dược ở đây nha~”
Chọn lựa một lúc trời cũng gần sáng, chuẩn bị xuống núi lại nghe thấy tiếng người khô khan gần mình. Ngó quanh thấy một người đang ngồi dựa lưng vào cây, mái tóc rũ xuống che đi gương mặt, quần áo bằng gấm quý nhưng bị máu hòa cùng bùn đất làm cho lấm lem.
– Nước… nước…
– Thích uống nước thì tự đi kiếm đi chứ, ngươi than cái gì!
“Kẻ này cũng quá ỷ lại đi, đến nước cũng không tự đi lấy.”
Đến nói cũng không nổi nữa, y ngã xuống.
– Này ngươi bị gì vậy, tỉnh đi.
Lấy chân đá không thương tiếc vào người kẻ đang nằm dưới đất, không thấy y có động tĩnh gì nàng ngồi xuống, vỗ nhẹ vào má y, “Nóng quá…. kẻ này hẳn là công tử bột bị ám sát thành ra bộ dạng này, không còn đường trốn mới chạy lên núi a, quản hắn chỉ tổ mệt thêm, vẫn là bỏ đi.”
Lăng Vân Nguyệt đứng dậy bước nhưng là… tại sao đi không nổi a? Nàng chẳng lẽ lại muốn cải tà quy chính cứu giúp người nên chân mới không di chuyển được sao? Haizz, tốt quá cũng khổ. Quay mặt qua nhìn kẻ đang nằm dưới đất, Lăng Vân Nguyệt như thấy cả đám quạ đen chẳng biết từ đâu đến bay trên đầu, này là hắn bám váy không cho nàng đi à?
– Ngươi buông váy ta ra!
– Này!
– Ta chán độc thoại rồi!
Lăng Vân Nguyệt cười khổ, chắc nàng không đi nổi rồi, đành giúp hắn vậy.
———————————————— Hai ngày sau——————————————-
– Này, ngươi nghe tin gì chưa? Tường thị nữ nhi hóa điên rồi!
– Ta có nghe qua nhưng không nghĩ lại là thật!
– Chuyện này không sai đâu, sáng nay ta đi lấy thuốc, trùng hợp người trông tiệm lại là vị đại phu đêm hôm trước đến xem bệnh cho nữ nhi nhà Tường thị!
– Nhà đó thật vô phúc quá! Nhưng cũng may, nhi tử ta vốn rất thích nữ nhi nhà nàng, ta đã định qua hỏi chuyện nhưng nghĩ thế nào lại bảo hoãn a~ Nếu không giờ này chính là cả họ bẽ mặt rồi!
– Suỵt!!! Nói nhỏ thôi, Tường thị đang đi qua kia!
Ngoài chợ, người người đi lại tấp nập, trò chuyện rôm rả nhưng đều nói về chuyện Tường thị nữ nhi phát điên. Tường thị đi giữa đường, đầu cúi thấp xuống, một bộ xấu hổ. ” Chắc ta nên đuổi Bích Di ra khỏi nhà, nếu không ca nó cũng bị vạ lây không thể cưới hỏi, sau này nhà ta sẽ tuyệt tôn mất”. Càng nghĩ, Tường thị càng thấy nên đuổi Bích Di ra khỏi nhà.
– Ta mới không bị điên!!!
Giữa đường, một nữ hài hét to lên, ánh mắt vì giận dữ mà trở nên đỏ ngầu, khuôn mặt ngày thường khả ái nay vặn vẹo đến đáng sợ. Giật mình ngẩng mạnh đầu lên, Tường thị hoảng hốt khi thấy bộ dạng Bích Di trước cổng Tô gia, trước khi đi chợ nàng nhớ đã dặn nữ nhi mình không được ra ngoài. Nhìn Bích Di bây giờ, so với kẻ điên cũng không sai biệt lắm, mái tóc thường ngày vấn song bình kế gọn gàng giờ bay tán loạn, y phục xộc xệch, đôi mắt trợn lên đỏ ngầu cùng bàn tay đang siết chặt tay áo nhàu nát đến hằn đỏ. Tường thị vội vàng chạy lại.
– Bích Di, ngươi đang làm gì vậy?
– Nương, Di Nhi chỉ muốn tìm Tô Liên Hương chơi nhưng nàng lại nói nữ nhi bị điên.Người nói xem, nàng ta hồ đồ rồi sao?
Từng giọt mồ hôi lạnh chảy dài theo gò má cao của Tường thị khi nghe những tiếng bàn tán xung quanh của kẻ đi đường, những cái nhìn đầy kì thị của họ đã khiến nàng nhớ ra Tô gia là nhà có thế lực nhất vùng này, căn bản không thể đối đầu.
– Bích Di, xin lỗi Tô tiểu thư đi!
– Sao Di Nhi phải xin lỗi!
Tường thị mất kiên nhẫn quát
– Không xin lỗi Tô Liên Hương, ngươi đừng hòng về nhà.
– Tô Liên Hương là tên các người có thế gọi sao?
Sau cánh cổng, một đôi giày sen* màu tím bằng vải mềm có thêu uyên ương xuất hiện, một vị phu nhân bước ra vẻ mặt có chút cương nghị, tóc vấn uy đọa kế, đôi mày được tô vẽ tỉ mỉ khé nhíu lại vẻ không hài lòng, nốt chu sa điểm nơi mi tâm khiến dung nhan thêm sắc sảo, giọng nói lạnh như băng.
(*Giày sen là loại giày mà phụ nữ ở Trung Quốc thưở xưa hay đi bằng cách “buộc” chân trông giống như một nụ hoa sen. Những đôi giày này được thiết kế rất tinh tế, làm từ bông hoặc tơ tằm, và rất nhỏ xinh, có thể để vừa trong lòng bàn tay bởi nó chỉ dài 7 cm theo kích thước chuẩn của cái đẹp.)
– Tô phu nhân, ta là lỡ miệng nói.
Tường thị vội vàng cúi đầu không dám nhìn thẳng vào vị phu nhân trước mắt. Cả vùng Bình thành này ai cũng biết Tô phu nhân, Mạc Yên Nhiên xuất thân là đích nữ của Mạc gia- Mạc ngự sử, trước giờ nổi tiếng khó tính, đối xử với hạ nhân rất hà khắc nhưng lại vô cùng chiều chuộng đại tiểu thư Tô Liên Hương.
– Nương, người làm gì vậy, cũng chỉ là cái tên, đâu có hay cơ chứ, sao lại không được gọi? Huống hồ, Tô Liên Hương nàng cũng đâu phải do bà ta sinh ra, ta nghe người ta nói nàng là được một nô tì trong phủ sinh ra rồi Tô phu nhân vì tranh sủng mà cướp con sai người nhốt mẫu thân nàng ta lại!
– Bích Di, không được ăn nói hồ đồ! Tô phu nhân, hài nhi của ta còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, cầu người bỏ qua.
Mặt Tô phu nhân- Mạc Yên Nhiên tối sầm lại, tay siết chặt, tiếng nói rít lên.
– Ngươi nói cái gì?
– Ta chính là nói… ưm… nương để ta nói… ta nói đúng mà!
Tường thị vội vàng bịt miệng Tường Bích Di không để nàng nói thêm điều gì.
– Nương… những lời này là thật sao? Hương Nhi không phải con người?
Xung quanh, người tập trung càng đông, tiếng xì xầm bàn tán mỗi lúc một nhiều. Tô phu nhân khó xử, nét mặt nhìn vẫn lãnh đạm nhưng đôi mắt đầy bối rối hướng Tô Liên Hương, mấp máy môi
– Hương Nhi, nương…
– Các người đều gạt ta!
Tô Liên Hương nhìn Tô phu nhân ái ngại như vậy liền thét lên một tiếng rồi chạy thật nhanh đi, nước mắt theo hai bên khóe mắt lã chã rơi. Nữ hài tử chạy vội, không để tâm phía trước một xe hoa quả không người chở từ chỗ dốc đang lao xuống nhanh đến chóng mặt. Trong tiếng hét kinh hoàng của những người xung quanh, nữ hài đứng chết chân.
– AAAAAAAAA!!!!!!!!!!
Một thân ảnh lướt nhanh qua, nữ hài được cứu sống trong gang tấc dựa vào lòng Tô phu nhân, toan đứng dậy cảm tạ thì người đã không thấy đâu. Nhưng trong khoảnh khắc được y cứu, nhìn qua nửa mặt quả thật Tô Liên Hương chưa từng thấy ai mỹ hơn y, một thoáng, nàng thất thần.
– Hương Nhi, ngươi không sao chứ, nương…
– Đừng chạm vào ta!
Vội đẩy Tô phu nhân ra, Tô Liên Hương chạy nhanh vào phủ. Tô phu nhân nhìn nữ nhi chạy đi, lòng vừa đau lại vừa hận, nhìn hai mẫu tử trước mắt càng lúc càng không thuận mắt, nhíu mày bỏ lại một câu rồi đi.
– Ta sẽ khiến các người phải hối hận vì việc làm hôm nay.
– Tô phu nhân, chờ đã, cầu người đừng đi mà!
Tường thị chạy vội đến cửa phủ bị hai tên lính gác chặn lại liền gào miệng kêu thét.
– Nếu người muốn, chúng ta liền đuổi thứ nữ nhi không biết điều này đi, xin người tha cho chúng ta Tô phu nhân!
Tô phu nhân dừng bước, ngoảnh mặt lại, liếc mắt khinh thường nhìn Tường thị rồi xoay người, dợm bước.
– Nương! Người đang nói cái gì vậy chứ?
– Bích Di ngươi đúng là điên rồi. Mấy hôm trước ngươi biểu hiện rõ vậy ta không tin nay nhìn ngươi đi, Tô gia mà còn dám động vào thì đúng là điên quá mức rồi! Ngươi đi đi, Tường gia không cần ngươi! Cứ như thế này, ai còn dám cưới ca ca ngươi đây.
– Nương người trước sau cũng chỉ lo cho ca ca! Ta hận người!
Tường Bích Di giận dữ chạy về.
————————————————————————
Mi na!!!!!!!! Sau một hồi đấu tranh tư tưởng giữa viết và đọc thì ta cũng hạ quyết tâm viết tiếp rồi nà =)). Mong mọi người tiếp tục ủng hộ chúng ta nha~~~ Cầu cmt, cầu like =)))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!