Thần Điêu quần phương phổ - Quần Anh Oái Tụy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
288


Thần Điêu quần phương phổ


Quần Anh Oái Tụy



Đại Thắng Quan tiếp giáp gần chỗ Ngạc Dự, nơi này địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, là nơi binh gia rất muốn chiếm nó. Đại Thắng Quan phía nam bây giờ vẫn là địa bàn của người Tống, còn phía Bắc của Đại Thắng Quan thì bị người Mông Cổ chiếm cmnr!

Cách Đại Thắng Quan khoảng mười dặm có một ngôi trang viên rất khí phái, bên trong phòng từng gian từng gian nối với nhau, đây chánh là chỗ Lục Gia Trang cử hành võ lâm đại hội lần đầu.

Trang chủ của Lục gia trang gọi là Lục Quán Anh, thằng bố của hắn tên là Lục Thừa Phong là đệ tử của thằng già Hoàng Dược Sư, cũng có thể coi hắn là đứa cháu của bang chủ cái bang Hoàng Dung. Lục phu nhân Trình Dao Gia là đệ tử của Tôn Bất Nhị, hai vợ chồng họ vốn ở tại Thái Hồ Quy Vân Trang, sau này Quy Vân Trang bị Âu Dương Phong trong cơn tức giận mà đốt mẹ nó đi, Lục Thừa Phong đành quyết định di cư lên bắc, đem trang viện xây ở phụ cận Đại Thắng Quan.

Lần này cái bang ở Đại Thắng Quan cử hành võ lâm đại hội, vợ chồng Lục Quan Anh cùng Quách Tĩnh Hoàng Dung có tình nghĩa sâu nặng, do vậy toàn lực gánh vác, đem võ lâm đại hội cử hành ở Lục gia trang.

Tháng gần đây, võ lâm nhân sĩ đến đây tụ tập càng ngày càng nhiều, có những người võ lâm danh túc, có những người là mấy thằng oắt mấy xuất giang hồ, trong đám người giang hồ này phần lớn là kiệt ngao bất tuần đồ. Mà Lục Quan Anh từng là thủ lĩnh của Thái Hồ quần đạo, thủ đoạn cao siêu, đều đem những người này an bài tốt, không có sơ sót gì.

Mấy ngày gần đây, bang chúng cái bang cũng dần dần đi đến Đại Thắng Quan phụ cận, mấy vị trưởng lão chín túi đã đến toàn bộ, Lục Quan Anh cung cung kính kính mời bọn họ vào ở trong viện.

Vào đúng zô ngày này, vợ chồng Lục Quan Anh lại tự mình đi ra cửa nghênh đón khách quý, đây là lần đầu tiên hai người họ tự mình đi ra nghênh đón khách nhân. Quần hùng đều rất kinh ngạc, không biết thằng chó nào lại được may mắn thế.

Chỉ thấy trước mặt chạy đến bốn vị đạo sĩ thối, người dẫn đầu là một người râu tóc hoa dâm, trên mặt có vẻ phong sương, thần thái đoan trang nghiêm túc, nhìn biết ngay võ lâm tiền bối, thì ra hắn là Xích Đại Thông của Toàn Chân Giáo, là một trong thất tử toàn chân. Cùng hắn đi ngang hàng là Tôn Bất Nhị, Tôn Bất Nhị dù là con gái, nhưng tánh cách hiếu động, coi ác như thù, mấy năm gần đây ả cùng Khưu Xử Cơ trên giang hồ hành hiệp nghĩa trượng, vì vậy không ít võ lâm nhân sĩ nhận ra nàng. Theo phía sau hai người là hai trung niên đạo sĩ, trong đóa một người râu hơi vi phiêu, nhất cử nhất động hiện ra xuất trần chi ý, thằng này chánh là Triệu Chí Kính. Biểu diện của Triệu Chí Kính làm rất tốt, khiến cho người khác không biết bản tánh của hắn.

Còn một trung niên đạo sĩ nhìn như bê đê, mặt hắn rất trắng, giống như là đánh phấn vậy, đi đường thì ưỡn a ưỡn ẹo, không giống thằng đàn ông tí nào, lúc này nhìn thấy vợ chồng Lục Quan Anh, trên mặt hắn hiện ra nụ cười quyến rũ, khiến người nhìn vào phát ớn, người này chánh là Doãn Chí Bình rồi à nghe.

Vợ chồng Lục Quan Anh bước nhanh lên nghênh đón, Trình Dao Gia liền rúc vô trong lòng Tôn Bất Nhị, nàng vốn là một tiểu thư phú gia ẻo lả, mặc dù theo Tôn Bất Nhị luyện võ nhìu năm, nhưng không có bớt đi tính cách tiểu thư của nàng, nhìn thấy Tôn Bất Nhị lập tức nũng nịu ngay mới được.

Tôn Bất Nhị thấn mật sờ sờ đầu nàng nói:

– Dao Gia, vẫn còn trẻ con như vậy hen! Cái bang Quách đại hiệp và Hoàng bang chủ đến chưa?

Lục Quan Anh lên phía trước nói:

– Sư thúc, Quách đại hiệp và Hoàng bang chủ ngày mai mới tới, nhưng các vị trưởng lão trong cái bang đã đến được mấy tiếng trước rồi. Sư thúc, con đã chuẩn bị mấy phòng cho mấy người rồi, các người đi đường mệt mỏi rồi, nên tắm giặt nghỉ ngơi cho khỏe người nghe.

Lập tức Toàn Chân Giáo bốn người đi theo Lục Quan Anh đi vô Lục gia trang, Doãn Chí Bình đi phía sau còn nhếch mép cười lên, trông rất tởm người.

.

.

Dương Quá, Âu Dương Phong, Hồng Lăng Ba cũng đã đến phụ cận Lục gia trang, Dương Quá biết Âu Dương Phong có nhìu thù gia, do vậy để cho hắn tờ nú đi, nhưng Âu Dương Phong thế đíu nào cũng không chịu.

Lúc này Hồng Lăng Ba nói:

– Sư thúc không bằng để cho ông cải trang một chút đê, có phải là ôk ngay không?

Hồng Lăng Ba đến hôm nay còn chưa biết thân phận tgwjc của Âu Dương Phong, nhưng sau khi nghe xong Nghịch Cửu Âm Công, cũng biết ông ta nhất định là một vị võ lâm tiền bối.

Dương Quá vui mừng nói:

– Chủ ý nềy được lắm đóa nghe, nhưng ảnh không biết công việc nầy!

Hồng Lăng Ba mỉm cười nói:

– Để ẻm làm choa.

Mấy năm gần đây nàng thường đi lại trên giang hồ, đố với dịch dung dù không tanh thông lắm, nhưng cũng biết được đôi chút.

Hồng Lăng Ba tìm một chút đồ bắt đầu dịch dung cho Âu Dương Phong, Âu Dương Phong cũng rất phối hợp, chỉ trong khắc đồng hồ đã dịch dung xong cho Âu Dương Phong.

Dương Quá sau khi xem xong kiệt tác của Hồng Lăng Ba, không nhịn được cạc cạc cười lên. Chỉ thấy mặt của Âu Dương Phong ngăm đen, giống ở kiếp trước nhìn thấy bọn châu phi da đen vậy, râu trên mặt từng từng sợi dựng lên. Như này cảm thấy hắn cũng không có gì cả, quan kiện ở chỗ là Hồng Lăng Ba đem tóc của Âu Dương Phong húi trọc đi, sau khi Dương Quá nhìn xong hô hô cười lớn.

Âu Dương Phong cũng hô hô cười lên, lấy tay mó mó đầu mình nói:

– Tóc không còn nữa, cảm giác mát mẻ hơn nhiều. Vợ tốt, con đúng là vợ tốt.

Đây là đang khen Hồng Lăng Ba, Âu Dương Phong đã nhận định Hồng Lăng Ba là con dâu rồi.

Mặt Hồng Lăng Ba lại đỏ bừng lên, nhưng nàng không có nói lời gì phản đối, thằng Dương Quá lúng ta lúng túng đứng một bên.

Chẳng qua bộ dạng Âu Dương Phong biến đổi quá nhìu, chắc chẳng có ai nhận ra từng là Tây Đọc Âu Dương Phong uy trấn giang hồ, Dương Quá lập tức đem hai đi vô Lục gia trang.

Đến cửa ra vào Lục gia trang, có người cản Dương Quá lại, người cản đường là một trung niên ăn mày, gã đi đến bên cạnh Dương Quá nói:

– Thằng nhỏ này, anh hùng thiếp có mang theo hổng?

Võ lâm đại hội lần này là do cái bang cử hành, mỗi người võ lâm nhân sĩ đều được nhận một anh hùng thiếp. Nếu không có anh hùng thiếp, cũng có thể tham gia võ lâm đại hội, nhưng không được chiêu đãi như những người có có thiếp mời.

Dương Quá đương nhiên không có cái shit gì gọi là anh hùng thiếp, Hồng Lăng Ba cũng cau mày lên, nàng đến Đại Thắng Quan vì muốn cùng sư phụ găp nhau, sau khi đến đây mới biết có võ lâm đại hội. Mà võ lâm đại hội sẽ không mời một ma đầu như Lý Mạc Sầu tham gia.

Âu Dương Phong đứng sở sở ở đóa, hắn giờ đầu trọc, mặt thì đen, râu thì từng sợi dựng lên, xem ra cũng rất uy võ, khiến người khác không dám xem thường.

Dương Quá mỉm cười nói:

– Bọn tau không có anh hùng thiếp, nhưng tau có cái nầy.

Sau khi nói xong, Dương Quá lấy ra cái ngọc bài hum đó Hồng Thất Công cho.

Gã ăn mày trung niên đó xua xua tay nói:

– Không có anh hùng thiếp thì thôi đi cưng, cưng hối lộ anh cũng vô dụng à nghe.

Thì ra hắn nghĩ cái ngọc bài đó là vật hối lộ của Dương Quá.

Dương Quá ha ha cười nói:

– Đây là vật của Hồng lão bang chủ tặng cho tau, mi xem xem có thể coi như là anh hùng thiếp hay không?

Hắn trước khi đến đây đã nghĩ kĩ cách để zô Lục gia trang.

Gã ăn mày nghe thấy là vật do Hồng Thất Công tặng, lập tức cầm qua xem, thấy là một lệnh bài màu xanh lục bằng chất ngọc, trên mặt còn khắc một chữ Hồng rất rõ ràng, ngọc này chất liệu không tầm thường, chất này giống với đả cẩu bổng, gã ăn mày vừa nhìn biết ngay là vật gì.

Khi Hồng Thất Công mới từ chức bang chủ, đệ tử trong bang vì kỷ niệm lão bang chủ, đặc biệt chế ra chiếc ngọc bài này tặng ông, những người có địa vị trong bang đều nhận ra chiếc ngọc bài này.

Gã ăn mày trung niên này cũng là đệ tử bốn túi trong bang, sau khi nhận ra ngọc bài trong lòng kinh hãi, gã run lẩy bẩy đem ngọc bài đưa cho Dương Quá nói:

– Thiếu hiệp, ngọc bài này đúng là Hồng Thất Công tặng cho thím?

Dừng một chút, hắn lại ấp a ấp úng nói:

– Không phải thím cướp hoặc chôm đấy chứ?

Ngọc bài nầy là việc trọng đại, gã ăn mày biết lời mình có chút thương người, nhưng vẫn hỏi ra mồm.

Dương Quá cười nói:

– Thím lại nói đùa rồi, cửu chỉ thần cái uy chấn đương thế, lại có ai có thể từ tay ông cướp được đồ chứ?

Gã ăn mày trung niên bây giờ mới biết mình hồ đồ rồi, lập tức toét miệng cười nói:

– Ka ka, mình đúng là hồ đồ quá! Lão bang chủ thần công cái thế, trừ phi hắn nguyện ý, không thì thím không thể lấy được miếng ngọc bài nầy. Thằng nhỏ, từ hôm nay trở đi, thím chánh là quý khách trong cái bang, thím đi theo tôi nèo.

Trên đường đi, Dương Quá cũng được biết tên của gã ăn mày, hắn gọi là Trương Thập Nhị. Trương Thập Nhị đối với Dương Quá rất cung kính, thật là coi hắn như khách quý mà đối đãi, lúc sau đã đến một gian phòng trong viện tử.

Trương Thập Nhị nói:

– Dương thiếu hiệp, ba người các thím ở đay nghỉ ngơi đã, ta đi thông báo cho mấy vị trưởng lão.

Dương Quá giờ mới biết sự quan trọng của lệnh bài này, lập tức cản Trương Thập Nhị lại nói:

– Ta chỉ là một người vô danh, chỉ là cứu một vị đệ tử trong cái bang, vì vậy Hồng Thất Công mới tặng ta ngọc bài này. Ta lần này đến đây để xem thử mấy vị võ lâm anh hùng, không cần thông báo cho trưởng lão của quý bang.

Trương Thập Nhị bây giờ mới biết ngọc bài của Dương Quá như nào mà có, Dương Quá nói đến sùi bọt mép Trương Thập Nhị mới đồng ý không thông báo cho mấy vị trưởng lão biết, Dương Quá lúc này mới thở phào một hơi.

Dương Quá cũng đíu biết, danh tiếng của hắn ngày đó đã truyền khắp cái bang, cái bang đệ tử biết được có một vị thiếu niên cầm lệnh bài của Hồng Thất Công đến võ lâm đại hội, còn có người truyền ngôn rằng hắn là đại biểu cho Hồng Thất Công. Thậm chí còn có người nói hắn là quan môn đệ tử của Hồng Thất Công.

Sau khi Trương Thập Nhị rời đi, Hồng Lăng Ba hiếu kỳ hỏi Dương Quá:

– Sư thúc, ảnh cí thể để ẻm xem thử chiếc ngọc bài này không? Đây đúng là Bắc Cái Hồng Thất Công cho ảnh?

Dương Quá lấy ra miếng ngọc bài đưa cho nàng, không biết tại sao trong lòng nổi lên máu dê, lại ở tay nàng mó một cái, Hồng Lăng Ba mặt lại đỏ lên, cúi đàu xuống.

Dương Quá thầm chửi mình dê xồm, lúc này Âu Dương Phong nói:

– Hồng Thất Công, tên này nghe quen vãi.

Sau khi nói xong liềm chìm vô trầm tư. Trước đến nay Dương Quá vẫn chưa đem thân phận của Âu Dương Phong nói cho hắn biết, do vậy đến giờ Âu Dương Phong cả tên mình cũng đéo biết, đừng nói là Hồng Thất Công. Dương Quá làm như vậy cũng không có ác ý gì, hắn sợ Âu Dương Phong nhớ việc của Âu Dương Khắc, trong lòng lại bị đả kích, vì vậy để Âu Dương Phong từ từ mà hồi phục.

Hồng Lăng Ba đem ngọc bài trả lại cho Dương Quá, nàng vẫn còn đang cúi đầu, không biết trong lòng nghĩ tía gì.

Dương Quá sau khi cầm miếng ngọc bài, cảm thấy có chút lúng túng, lập tức nói:

– Lăng Ba, ẻm và sư phụ ẻm có cách thức liên lạc gì không?

Hồng Lăng Ba gật gật đầu nhưng không có nói gì, Dương Quá lại nói:

– Ẻm bây giờ để lại tin tức, hi vọng sư phụ ẻm có thể tới được, không biết nàng tìm được Long sư tỷ chưa!

Nói xong thở dài khườn khượt.

Hồng Lăng Ba đi ra đi một vòng, đem ký hiệu bố trí xong lại quay lại gặp Dương Quá, Dương Quá nói với Hồng Lăng Ba:

– Lăng Ba, bây giờ không có việc gì, anh đến chỉ điểm chỉ điểm võ công cho ẻm nghe.

Không biết tại sao hắn muốn cùng Hồng Lăng Ba nói chuyện nhiều chút. Nếu nói nam nữ tương hút, bên cạnh hắn chính là Hồng Lăng Ba một người con gái, gái zin đó à nghe, vì vậy không có chuyện kiếm chuyện mà nói.

Hồng Lăng Ba trong lòng cũng muốn cùng “sư công” này tiếp xúc nhìu chút, vì vậy gật gật đầu, hôm nay nàng rất trầm mặc, không biết tại sao nữa.

Lập tức Dương Quá và Hồng Lăng Ba cùng nói đến Nghịch Cửu Âm Công. Dương Quá tự mình luyện là Cửu Âm Chân Kinh, Nghịch Cửu Âm Công và Cửu Âm Chân Kinh này hoàn toàn tương phản. Hắn nhất thời không biết tu tập như nào, do vậy chỉ nghiên cứu trong bụng. Hồng Lăng Ba thì lại khác, nàng tu tập là nội công võ thuật của phái Cổ Mộ, có thể trực tiếp tu tập Nghịch Cửu Âm Công.

Dương Quá cùng Hồng Lăng Ba từ từ nghiên cứu Nghịch Cửu Âm Công, Hồng Lăng Ba càng ngày càng kinh ngạc, nàng lý giải càng sâu, nàng phát hiện sự bất phàm của Nghịch Cửu Âm Công, trong lòng càng thêm bội phục Âu Dương Phong!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN