Thần Điêu quần phương phổ
Quách Dương Gặp nhau
Lúc này Lục gia trang đèn đóm tưng bừng, ánh nến lung linh, không khí rất náo cmn nhiệt. Phòng khách, trong thính, ngoài thính, sau thính đều bày đầy món ăn. Một nửa anh hùng thành danh trong giang hồ đều đã tới đây.
Trương Thập Nhị vẫn đang dẫn đường cho Dương Quá và Gia Luật Tề, Dương Quá từ lúc đến Nam Tống năm cuối này, đây là lần đầu tiên thấy cảnh nhiệt náo như vậy, không ngừng ngó nghiêng khắp nơi. Gia Luật Tề là con của Mông Cổ thừa tướng Gia Luật Sở Tài, kiến thức rộng rãi sau khi đến đây vẫn chững chạc hơn.
Trương Thập Nhị trực tiếp dẫn hai người đến chính sảnh, ngồi ở đây đều là võ lâm tiền bối hoặc là chưởng môn của các phái. Lúc này thấy có hai thiếu niên đi vô đều vô cùng kinh ngạc.
Thì ra Dương Quá có lệnh bài của Hồng Thất Công, trong đám đệ tử của cái bang coi hắn đại biểu cho Hồng Thất Công, người quan trọng như vậy đương nhiên an bài bên trong rồi.
Trương Thập Nhị dẫn Dương Quá và Gia Luật Tề đến một bàn ở giữa sảnh, an bài chỗ ngồi cho hai người, lúc này đột nhiên có người nói:
– Dương thiếu hiệp, ngươi cũng đến đây!
Trong tiếng nói tràn đầy sự vui mừng.
Dương Quá quay đầu lại nhìn, thấy là thằng Lỗ Hữu Cước trong lòng cũng cảm thấy cao hứng nói:
– Lỗ trưởng lão, ta đến đây xem thử mấy vị tiền bối anh hùng trong võ lâm, thiệt không ngờ ở đây gặp ngươi.
Dương Quá lập tức đem Gia Luật Tề giới thiệu cho Lỗ Hữu Cước, Lỗ Hữu Cước cũng giới thiệu mấy vị trưởng lão trong cái bang cho hai người. Khi mấy vị trưởng lão nghe Dương Quá từng cứu mạng Lỗ Hữu Cước, được Hồng Thất Công tặng cho cái lệnh bài, không khỏi trong lòng sanh ra kính ý.
Lúc này vợ chồng Quách Tĩnh Hoàng Dung còn chưa tới, mấy người liền ngồi trong bàm mà chém gió túi bụi lên, Dương Quá Gia Luật Tề đối với mọi người đều rất hòa khí, đối với mấy vị trưởng lão cũng khá khiên tốn, dần dần mấy vị trưởng lão cũng trở nên yêu quý hai người họ.
Qua khoảng một khắc đồng hồ, trống chiêng um tỏi lên, Quách Tĩnh Hoàng Dung cuối cùng cũng xuất hiện bên trong đại sảnh của Lục gia trang, đi cùng hai người họ còn có Toàn Chân Giáo bốn người. Cái Bang và Toàn Chân Giáo đều là thiên hạ võ lâm lãnh tụ, mấy người đương nhiên cũng là tiêu điểm trong đại sảnh, mấy người họ đều chắp tay chào lại.
Lúc này nghe Hoàng Dung nói:
– Cái bang ta hôm nay triệu tập anh hùng thiên hạ, bàn bạc xem như nào chống quân Mông Cổ xâm nhập, mai mới là anh hùng đại hội chánh thức, giờ thì còn vài vị anh hùng chưa tới. Đem nay mời các vị cùng đánh chén không say không nghỉ, ngày mai chúng ta tiếp tục bàn chính sự.
Mọi người đương nhiên đáp ứng ngay, ai chẳng muốn đánh chén cơ chứ.
Quách Tĩnh Hoàng Dung mấy người liền vô chỗ ngồi, chỗ ngồi của bọn họ đương nhiên là chỗ ngồ cao nhất trong đại sảnh rồi, cách chỗ ngồi của Dương Quá và Gia Luật Tề không xa lắm. Quách Tĩnh Hoàng Dung căn bản không nghĩ Dương Quá sẽ xuất hiện ở đây, do vậy không có chú ý mà quan sát.
Dương Quá thì cứ nhìn chằm vô Quách Tĩnh Hoàng Dung, trong lòng thầm than: ” Thì ra bọn chúng là Quách Tĩnh, Hoàng Dung! ” bọn họ là nhân vật chánh trong Xạ Điêu Anh Hùng Truyện, cũng là một trong những nhân vật chủ yếu trong Thần Điêu Hiệp Lữ, cùng Ỷ Thiên Đồ Long Ký cũng có quan hệ, Đồ Long Đao và Ỷ Thiên Kiếm cũng do Hoàng Dung làm.
Bây giờ nhìn thấy nhân vật truyền kỳ như vậy, trong lòng Dương Quá đương nhiên rất kích động. Gia Luật Tề bên cạnh cũng như vậy, hắn từng nghe sư phụ Châu Bá Thông nhắc đến Quách Tĩnh, sớm đã muốn xem thử vị nghĩa đệ của sư phụ.
Quách Tĩnh Hoàng Dung bắt đầu đến từng bàn của mọi người mà mời rượu, thigr thoảng còn chảm vài câu cho có gió, bàn thằng Dương Quá thì rất gần, chỉ trong chốc lát Quách Tĩnh Hoàng Dung và Toàn Chân Giáo bốn người đã tới cái bàn này.
Quách Tĩnh mấy người đã nhiều năm không gặp, nhất thời còn chưa nhận ra hắn, mà Doãn Chí Bình và Triệu Chí Kính mới gặp hắn cách đây vài tháng. Lúc này thấy Dương Quá lại quang minh chánh đại ngồi ở đây, trong lòng đều kinh ngạc.
Triệu Chí Kính tay run run chỉ vô Dương Quá nói:
– Dương Dương Quá, thằng súc sinh này sao lại ở đây?
Tiếng nói của Triệu Chí Kính rất lớn, Quách Tĩnh Hoàng Dung nghe được tiếng nói này liền nhìn ra chỗ Dương Quá. Dương Quá so với lúc nhỏ đã khác nhau rất nhìu, nhưng mập mờ vẫn có thể nhitn được dáng dấp trước kia, Quách Tĩnh mấy người liền có thể nhận ra Dương Quá.
Lập tức Quách Tĩnh, Hoàng Dung, Xích Đại Thông, Tôn Bất Nhị, Triệu Chí Kính, Doãn Chí Bình đều đến bên cạnh Dương Quá, Dương Quá đứng lên chắp tay nói:
– Quách bá bá, Quách bá mẫu, nhìu năm không gặp rồi hen, các người vẫn tốt chứ ạ?
Đối với mấy ngt của Toàn Chân Giáo Dương Quá không thèm để ý, mấy trưởng lão cái bang bây giờ mới biết Dương Quá quen biết Quách Tĩnh Hoàng Dung.
Quách Tĩnh mới đầu gặp được Dương Quá cảm thấy rất vui mừng, nhưng nghĩ lại chuyện mà tgc nói tối hôm qua lại cảm thấy đau lòng, Quách Tĩnh thấy Dương Quá không biết cố gắng gì cả, hắn thấy mình còn chưa có dạy giỗ tốt cho hắn.
Sắc mặt của Quách Tĩnh biến đi biến lại, cuối cùng lạnh lùng nói:
– Ku Quá, hôm qua ta đã nghe sư phụ của con nói hết việc của con rồi. Sao con có thể đại nghịch bất đạo như vậy hở, giờ sư phụ, sư thúc, sư thúc tổ cũng có mặt ở đây, con còn không dập đầu bồi tội nhanh mẹ nó lên!
Quách Tĩnh tức giận quát lên, tất cả người trong sảnh đều im lặng nhìn ra hướng này, Lỗ Hữu Cước cũng kinh ngạc nhìn Quách Tĩnh, không biết giữa hai người có mâu thuẫn gì.
Dương Quá thầm than trong lòng, không ngờ phải trải qua cảnh như vậy, chỉ là khác tý so với sách của lão Dung, trong sách thì mới đầu Quách Tĩnh chưa biết Dương Quá phản bội Toàn Chân Giáo, sau bữa tiệc mới biết được, nhưng ở đây lại sớm biết như vậy.
Dương Quá nhìn xung quanh một lượt, trước mặt là Quách Tĩnh Hoàng Dung và Toàn Chân Giáo bốn người, bên cạnh là Gia Luật Tề cùng một đám trưởng lão của cái bang, võ lâm nhân sĩ trong đại sảnh đều nhìn ra hướng này, lúc này trong đại sảnh rất yên tĩnh không có lấy một tiếng động, ai ai cũng nhìn ra chỗ Quách Tĩnh và Dương Quá.
Dương Quá nghĩ chút rồi nói:
– Quách bá bá, người biết vì sao con phản bội Toàn Chân Giáo không? Người biết bọn chúng đối đãi với con như nào không?
Khi nói đến câu cuối Dương Quá tức giận bừng bừng. Thực ra thì hắn đến từ xã hội hiện đại, đối với đám người Toàn Chân Giáo này cũng không có thù hận gì cả. Nhưng ở kiếp trước lisc hắn xem Thần Điêu, đối với những việc Dương Quá gặp ở Trùng Dương Cung không đồng tình tý nào cả, bây giờ Quách Tĩnh lại ra mặt bì Toàn Chân Giáo, Dương Quá lập tức không chịu đựng được nữa, lửa giận liền bùng phát.
Quách Tĩnh trầm giọng nói:
– Đéo cần biết sư phụ đối với ngươi như nào, tất cả là vì muốn ngươi tốt mà thôi, sao ngươi có thể làm ra việc phản bội thế được hở?
Xã hội lúc này đối với quan hệ quân thần, phụ tử, sư đồ đều rất coi trọng, Quách Tĩnh chính là một người như vậy, khi nãy thấy Dương Quá như vậy, Quách Tĩnh tưởng Dương Quá bị chửi mắng gì đấy sau đó mới phản bội, trong lòng vẫn oán giận Dương Quá.
Lúc này người trong đại sảnh mới biết được nguyên do sự việc, ra là gã thiếu niên khá đập giai này phản bội Toàn Chân Giáo, đây đúng là không phải việc nhỏ à hen, vậy nên mọi người đều chú ý đến việc đang diễn ra, cơm rượu thì không ai thưởng thức nữa. Quách Phù và Võ thị huynh đệ lúc này cũng đang ở trong đại sảnh, bọn cũng cũng là đi theo vợ chồng Quách Tĩnh mà đến, lúc này nghe được sự việc của Dương Quá, trong lòng Quách Phù vừa kinh ngạc vừa thêm sự tò mò, Võ thị huynh đệ thì hả hê cả người ra.
Quách Tĩnh lại lạnh lùng nói:
– Ku Quá, ta lệnh cho con bây giờ lập tức dập đầu nhận tội với bọn họ!
Dương Quá thiệt không ngờ Quách Tĩnh lại ngoan cố như vậy, căn bản không để cho hắn nói xong đã, đối với Quách Tĩnh chỉ có sùng kính không thân tình, chỉ cười lạnh một tiếng rồi quay đầu đi không thèm để ý nữa.
Quách Tĩnh tức quá suýt nữa thì ói máu ra, thằng nhỏ này quá là không nghe lời, hẳn nào có thể làm ra việc phản bội sư môn như vậy. Quách Tĩnh lập tức bước tới bên cạnh Dương Quá, thò tay ra ấn xuống chỗ Dương Quá, hắn muốn cậy mạnh để cho thằng nhỏ Dương Quá khuất phục.
Dương Quá trong lòng tức giận, không ngờ Quách Tĩnh là thằng mắc dịch như vậy, hắn cười lạnh một tiếng, dùng hết sức chống lại một chưởng đó của Quách Tĩnh. Quách Tĩnh nội lực đã thâm còn rất hậu, Dương Quá cảm thấy rất là khó đỡ, dù dùng đến Thái Cực Quyền cũng rất khó hóa giải được, lập tức chân đạp Cửu Cung Bát Quái Bộ, nhẹ lui ra sau một tý mới có thể né được chưởng đấy.
Quách Tĩnh trong lòng rất kinh ngạc, hắn không ngờ Quách Tĩnh có thể tránh được, chưởng của hắn lần này vận lên năm thành nội lực, muốn trực tiếp đem Dương Quá dí xuống đất, muốn đem hắn hướng mấy người Toàn Chân Giáo dập đầu bội tội.
Lúc này thấy Dương Quá lại tránh nốt cả chưởng này, Quách Tĩnh mặc dù trong lòng tức giận, nhưng cũng thầm khen Dương Quá có được võ công như vậy, hắn tiếp tục lên trên tấn công Dương Quá.
Dương Quá không còn khách khí nữa dùng hết sức mà đánh lại, hắn dùng ra Cửu Âm Chân Kinh và Thái Cực Quyền chống lại Quách Tĩnh, Quách Tĩnh mới đầu cũng không coi Dương Quá vô đâu, tưởng mình có thể nhẹ nhàng chế phục được Dương Quá, thật không ngờ đã hơn chục chiêu còn chưa chế phục được Dương Quá.
Toàn Chân Giáo bốn người cứ đứng đó xem như vậy, lúc này Tôn Bất Nhị tự nhiên ẳng ra:
– Quách đại hiệp, không phải vì nó là cháu ngươi, nên ngươi mới khua chân múa tay cho chúng ta xem chứ?
Sau khi Tôn Bất Nhị nói xong, Quách Tĩnh cũng không trả lời, hắn quyết định đem Dương Quá chế phục rồi nói sau.
Lúc này Quách Tĩnh đã dùng toàn bộ kung fu của mình, chưởng rít gió lên ầm ầm, mấy người đứng gần mặt đều cảm thấy đau rát liền vội vàng tránh ra ngay, những người trong đại sảnh thấy giá thế của Quách Tĩnh như vậy thì không nói lời nào nữa, chỉ xem thằng nhỏ kia chống đỡ được mấy chiêu.
Mấy ngày gần đây Dương Quá ngâm cức Nghịch Cửu Âm Công, võ công lại được đề cao, lúc này đối mặt với sự tấn công của Quách Tĩnh, mặc dù cảm thấy khó mà chống đỡ, nhưng nghiến răng nghiến lợi vẫn chịu được. Hắn vận dụng Thái Cực Quyền, không gừng hóa kình, mượn kình, dẫn kình, trên người không ngừng tung ra các loại vòng to vòng nhỏ, hắn trong lòng tức giận, hắn đã đem kung fu của Thái Cực Quyền phát huy đến cực hạn.
Quách Tĩnh cang đánh càng thấy trấn kinh, thằng nhỏ này quả không tầm thường à hen, lập tức không dám chậm trễ nữa, tay trái vẽ vòng tròn, tay phải tung chưởng, tiếng chưởng phong rít lên chói tai, cuối cùng Quách Tĩnh đã dùng ra tuyệt kỹ Hàng Long Thập Bát Chưởng.
Dương Quá lập tức xong đời, thực ra nlic của hắn đã tiêu hao gần hết rồi, duy trì lâu như vậy hoàn toàn dựa vô sự phẫn hận trong lòng mà thôi. Vù vù đùm đoàm, sau khi qua vài chưởng, cuối cùng Quách Tĩnh đã chế phục được Dương Quá.
Hắn tung chưởng ấn trên vai của Dương Quá, muốn để Dương Quá dập đầu trước Triệu Chí Kính, Dương Quá tức tím tím ruột tím gan, răng nghiến vô nhau kêu ken két cả.
Lúc này đột nhiên có tiếng rích rắc, thì ra là sức ấn của Quách Tĩnh quá nặng, sương đùi của Dương Quá bắt đầu nứt ra. Quách Tĩnh trong lòng hoảng sợ, biết là không thể tăng thêm lực nữa, không thì hai đùi của thằng nhỏ coi như xong mẹ nó rồi.
Dương Quá đầu mồ hôi chảy rong rong cả, hai môi mím chặt, trong ánh mắt toát ra sự kiên định, dù là Quách Tĩnh dùng sức như nào, hắn cũng không chút đổi sắc. Muốn hắn chết thì dễ ợt, nhưng để hắn quỳ trước một tiểu nhân, hắn không làm được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!