Thần Điêu quần phương phổ - Song thủ hỗ bác
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
257


Thần Điêu quần phương phổ


Song thủ hỗ bác



Chứng kiến dương quá đến, tiểu long nữ cùng lý mạc sầu trong lòng đều hết sức vui mừng. Nhất là lý mạc sầu, nàng vừa rồi cứ tưởng dương quá đã vì chuyện của mình mà bị liên lụy, hiện tại thấy dương quá không có việc gì, tâm lý nàng hiện tại còn ngọt ngào hơn so với được uống mật, lập tức lý mạc sầu thân mật tựa vào bên người dương quá, cùng hắn thân mật thì thầm to nhỏ với nhau.

Trong đại sảnh tất cả mọi người đều cảm thấy choáng váng, lý mạc sầu vốn là nữ ma đầu đại danh đỉnh đỉnh trong giang hồ , vừa rồi mọi người lại còn chứng kiến nàng dùng băng phách ngân châm giết chết tên đại hán uy mãnh đạt nhĩ ba kia, bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến lý mạc sầu cũng có loại biểu hiện giống như tiểu cô nương bình thường, mỗi người đều là mắt chữ A miệng chữ Ô!

Đối với dương quá, mọi người càng thêm phần kính nể, hắn có thể một tay “Chinh phục” Xích luyện tiên tử lý mạc sầu, thật sự là một chuyện bất khả tư nghị!

Quách tĩnh hoàng dung cũng vô cùng kinh ngạc nhìn đám người dương quá, chứng kiến bộ dáng dương quá cùng lý mạc sầu tiểu long nữ thân mật, hai người cũng khó có thể tin.

Hoàng dung thấp giọng nói:” Tĩnh ca ca, xem ra dương quá đã có ý trung nhân, ngươi muốn đem Phù nhi gả cho hắn chỉ có thể là chuyện vọng tưởng rồi!” Hoàng dung trong lòng kỳ thật đang thở phào nhẹ nhỏm, bất kể thế nào, nàng tuyệt đối không đồng ý đem nữ nhi gả cho dương quá.

Quách tĩnh không có trả lời hoàng dung, hắn chỉ là ngơ ngác nhìn dương quá, tâm lý không biết nên làm sao bây giờ, nhất là dương quá cùng lý mạc sầu nữ ma đầu đứng cùng một chỗ, quách tĩnh cảm giác có chút không cách nào tiếp nhận!

Quách phù cùng võ thị huynh đệ cũng đang nhìn về phía bên này, quách phù trong lòng vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, võ thị huynh đệ cũng trừng hai mắt phún hỏa nhìn dương quá cùng lý mạc sầu, lý mạc sầu từng hại chết mẫu thân bọn họ, bọn họ trong lòng hận không thể đem lý mạc sầu băm thây vạn đoạn.

Trong đại sảnh trần ngập tiếng nghị luận, kim luân pháp vương quét mắt nhìn dương quá một cái, sau đó ho khan một tiếng, cất cao giọng nói:” Trung Nguyên võ lâm có ai có thể dám cùng ta đánh một trận!” Hắn nội lực cao thâm vô cùng, thanh âm truyền khắp đại sảnh, tất cả mọi người đang xôn xao đều an tĩnh lại.

Quách tĩnh cùng hoàng dung nhìn nhau một cái, lập tức quách tĩnh bước xuống, nhẹ nhàng dứt khoát đi tới trước mặt kim luân pháp vương.

Quách tĩnh cùng kim luân pháp vương chánh thức giao thủ, thằng bại của hai người quan hệ đến tiền đồ của võ lâm, nên cả 2 cũng không dám tùy ý, lập tức hai người đều vận dụng ra tuyệt kỹ đáy hòm của mình.

Dương quá da luật tề đứng ở một bên đang quan chiến, dương quá trong lòng cảm thán không thôi, hắn không nghĩ đến võ lâm đại hội cuối cùng lại biến thành bộ dáng như thế này, cùng trong sách ghi lại hoàn toàn bất đồng.

Đạt nhĩ ba vốn bình yên vô sự bỗng nhiên chết dưới băng phách ngân châm của lý mạc sầu, dương quá tâm lý vẫn còn có chút tiếc hận , đạt nhĩ ba tuy là người bên trận doanh Mông Cổ, nhưng làm người chất phác thật thà đáng yêu, người như thế lại chết quả thật đáng tiếc!

Kỳ thật dương quá không biết rằng, bởi vì sự tồn tại của hắn đã gây nên một chuỗi hiệu ứng con bướm thật lớn ở thế giới này, giang hồ cũng không còn giống như trong thần điêu truyện nguyên bản , các loại tổ chức thần bí đều muốn bắt đầu hiện thân.

Nhất là trong một lần lý mạc sầu ở quân doanh của da luật sở tài giết chết người kia, người nọ tuy chỉ là một tiểu nhân vật, nhưng cuối cùng chuyện này lại khiến cho thiên hạ đại loạn, làm liên lụy thật lớn đến đám người dương quá!

Chuyện đó hiện không đề cập tới, hiện tại quách tĩnh cùng kim luân pháp vương đang tranh đấu kịch liệt, hai người đều là đương đại võ học tông sư, vô luận là nội lực hay chiêu thức đều tinh diệu vô cùng, một người là đương đại đại hiệp, tên còn lại là Mông Cổ hộ quốc quốc sư!

Chỉ thấy quách tĩnh tay trái họa viên, hữu chưởng hô một tiếng đánh ra, đúng là hàng long thập bát chưởng đệ nhất chưởng kháng long hữu hối, chưởng lực xuất ra thật kinh người, chưởng phong ào ào kéo theo những tiếng “vù vù” làm bật cả những tấm màn và bàn ghế quanh đó.

Trong đại sảnh, dưới sự ảnh hưởng của quách tĩnh chưởng phong các ngọn nến đều bị dập tắt hết một nửa, những người đứng gần quan chiến đều cảm giác trên mặt như bị luồng kình phong làm cho đau nhức, tất cả liền vội vàng thối lui, tránh xa làm cho xung quanh nơi kim luân pháp vương và quách tĩnh giao chiêu bị lùi ra một khoảng trống lớn.

Hàng long thập bát chưởng uy chấn thiên hạ, quách tĩnh tu chưởng hơn mười năm, hắn tâm tư đơn thuần, rất thích hợp luyện loại chưởng pháp này, lúc này xuất chiêu quả nhiên là uy lực vô cùng.

Kim luân pháp vương cũng không dám trực tiếp đối chiêu, kỳ thật nội lực của hắn còn muốn cao hơn quách tĩnh một bậc, nhưng đối mặt với thiên hạ cương mãnh đệ nhất chưởng pháp, hắn trong lòng dù bình tĩnh bao nhiêu cũng có chút cố kỵ.

Chỉ thấy kim luân pháp vương tránh được chiêu thứ nhất của quách tĩnh, bắt đầu xoay quanh người quách tĩnh xuất chiêu, hắn chiêu thức biến hóa đa dạng, một chưởng nhẹ nhàng đánh ra, ẩn chứa trong đó biến hóa đến mấy phương vị, chiêu thức có hư có thực, người bình thường tuyệt đối khó mà ngăn cản.

Kim luân pháp vương thân ảnh càng lúc càng nhanh, dần dần chỉ thấy một đạo hư ảnh vòng quanh quách tĩnh không ngừng xoay tròn, trong đại sảnh tất cả mọi người đều không dám lên tiếng, bình khí ngưng thần quan sát cuộc chiến.

Quách tĩnh đối với liên chiêu của kim luân pháp vương không chút nào để ý tới, chỉ không ngừng đem hàng long thập bát chưởng phát xuất, chưởng phong càng ngày càng sắc bén, chưởng lực càng ngày càng mạnh.

Quách tĩnh trong lòng hưng phấn, hắn hơn mười năm cũng không có cùng người khác đánh nhau thống khoái đến vậy, lúc này hắn võ công đã tiếp cận đám người đông tà tây độc, người bình thường căn bản không chống nổi quá ba chiêu hai thức của hắn, mà kim luân pháp vương xuất hiện vừa lúc cung cấp một đối thủ xứng tầm cho hắn so găng.

Đánh tới lúc cao hứng, quách tĩnh huýt sáo một tiếng thật dài, xuất ra công phu song thủ hỗ bác, tay trái vận dụng chính cửu âm chân kinh, tay phải vận dụng công phu lão ngoan đồng chu bá thông truyền thụ cho hắn không minh quyền, trong lúc nhất thời chiêu thức tay trái bác đại tinh thâm, chiêu thức tay phải vừa nhu vừa ảo.

Kim luân pháp vương rốt cuộc có chút không chịu nổi, hắn lúc này tựa như đối mặt với 2 cao thủ đồng cấp bậc, hắn mặc dù võ công cao cường, nhưng cũng không phải đối thủ.

Bên cạnh da luật tề chứng kiến quách tĩnh sử dụng không minh quyền, ngưng thần nhìn kỹ, càng xem càng thấy bội phục. Quách tĩnh tính cách hồn nhiên, có được cái tâm không vướng tạp niệm, hắn vô luận học công phu gì cũng có thể luyện đến cực hạn, da luật tề vừa nhìn liền lập tức thu được lợi ích thật lớn.

Dương quá chứng kiến song thủ hỗ bác của quách tĩnh, trong lòng vừa động, hắn suýt nữa quên mất tiểu long nữ cũng là dạng người giống như quách tĩnh.Tiểu long nữ tính cách thậm chí so với quách tĩnh còn muốn đan thuần hơn, nguyên bản trong truyện tiểu long nữ cũng luyện thành song thủ hỗ bác, theo đó một mình luyện thành ngọc nữ kiếm pháp trong ngọc nữ tâm kinh vốn cần 2 người vận dụng.

Dương quá trên mặt mỉm cười, hắn chuẩn bị trở về sẽ giúp cho tiểu long nữ tu tập công phu song thủ hỗ bác.

Dưới uy lực song thủ hỗ bác của quách tĩnh, kim luân pháp vương dần dần càng ngày càng không địch lại. Hắn rống giận một tiếng, vừa mới đem kim luân đẩy ra phía trước ngăn cản tay phải sử dụng không minh quyền của quách tĩnh, chưởng trái của quách tĩnh đã đánh vào hạ bộ của hắn.

Kim luân pháp vương khó nhọc lui ra phía sau vài bước, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng tơ máu chảy xuống, hắn vẻ mặt uể oải, thật sự không cách nào tiếp nhận được sự thật chính mình đã thất bại.

Quách tĩnh chắp tay, nói:” Đắc tội !” Kim luân pháp vương hừ lạnh một tiếng, hắn cảm thấy không còn chút thể diện, lập tức sử dụng mông ngữ lớn tiếng nói vài câu, sau đó như muốn chuẩn bị mang theo tùy tùng rời đi.

Hoàng dung nhìn thấy kim luân pháp vương chuẩn bị rời đi, mở miệng nói:” Chậm đã!” Kim luân pháp vương xoay người lại, lạnh lùng nói:” Chẳng lẻ các ngươi không để ý đến quy củ giang hồ, còn muốn lưu lại chúng ta?”

Hoàng dung mỉm cười, nói:” Giải dược để lại, các ngươi có thể rời đi.” Yếu thế hơn người ta, kim luân pháp vương không thể làm gì khác đành để cho hoắc đô giao ra giải dược cho chu tử, sau đó mấy người tùy tùng khiên thân thể đạt nhĩ ba nhanh chóng li khai.

Bên trong Lục gia trang, quần hùng thanh âm ủng hộ không ngừng, hôm nay quách tĩnh chiến thắng Mông Cổ quốc sư, mang lại thể diện thật lớn cho võ lâm Trung Nguyên, quần hùng đều lớn tiếng kêu hảo.

Trong lúc nhất thời, cả trong đại sảnh đều là tiếng hò hét” Quách đại hiệp, hảo công phu ! Quách đại hiệp võ công thiên hạ đệ nhất” Sau một lúc lâu để mọi người hoan hô, hoàng dung vẻ mặt tươi cười, nàng bước ra, đi tới trung ương đại sảnh, ý bảo mọi người an tĩnh.

Hoàng dung nói:” Hiện Mông Cổ thát tử đã rời đi, chúng ta tiếp tục tuyển chọn võ lâm minh chủ!” Quần hùng lại tiếp tục một trận nghị luận.

Lần này đây không chút nào nữa ngoài ý muốn, quách tĩnh chánh thức được tuyển chọn làm thiên hạ võ lâm minh chủ, có thể nói là đúng với nguyện vọng của quần chúng.

Mọi người trước kia vốn đề nghị hồng thất công làm võ lâm minh chủ, nhưng lúc nãy tranh đấu với kim luân pháp vương, quách tĩnh tựu trở thành người không thể thay thế cho chức vị này.

Quách tĩnh trên mặt lộ ra vẻ tươi cười nhàn nhạt, hắn chân chính là đại hiệp, mặc dù thu được xưng hiệu võ lâm minh chủ, nhưng quách tĩnh cũng chỉ thầm cảm thấy trách nhiệm của mình càng lớn.

Mà quách phù cùng võ thị huynh đệ không nghĩ nhiều như vậy, bọn họ đều là thân nhân và đệ tử của quách tĩnh, không để tâm đến ưu tư của quách tĩnh, trên mặt đều lộ ra vẻ đắc ý tươi cười. Võ thị huynh đệ càng cảm giác được sư phụ của mình là võ lâm minh chủ, sau này dương quá như thế nào so ra đều kém chính mình ! Quách phù ” Bễ nghễ” nhìn tiểu long nữ dung mạo vô song, cảm thấy cực kỳ khinh thường.

Lập tức mọi người thương nghị đến chuyện quách tĩnh dẫn dắt cộng đồng ngăn cản người Mông Cổ nam xâm, rất nhiều võ lâm nhân sĩ đều la hét muốn phải đem thân đi giúp thủ thành trì.

Lúc chánh sự đã xong, mọi người bắt đầu ăn thịt uống rượu, tất cả đều cảm giác hôm nay tâm tình vô cùng vui sướng.

Đám người Dương quá tìm một cái bàn ngồi xuống, mấy người đàm luận một chút cuộc luận võ vừa rồi, sau đó da luật tề hỏi dương quá hôm nay rốt cuộc đã đi nơi nào.

Dương quá đem chuyện bị kẹt trong rừng cây nhỏ nói ra, nhưng không có nói đến hoàng dung, mấy người đều đối với phiến rừng cây nọ kinh ngạc vô cùng.

Lúc này, dương quá trong lòng thầm nghĩ:” Người không phạm ta, ta không phạm người, người đã phạm ta, ta tất phạm người! Hoàng dung a hoàng dung, hôm nay xem mặt mũi của quách tĩnh, ta không cùng ngươi so đo! Nhưng là, nếu ngươi còn dám chọc ta, ta nhất định không bỏ qua cho ngươi!” Hắn ánh mắt dần dần chuyển lạnh, lý mạc sầu một mực chú ý đến hắn, lúc này nắm chặt tay hắn. Dương quá tâm trạng bình tĩnh trở lại, hướng lý mạc sầu mỉm cười.

Trong đại sảnh không ít người lúc này đều chú ý đến bên này, cơ bản bọn chúng đều là cừu gia của lý mạc sầu, vừa rồi hoàng dung đã nói phải đem chuyện lý mạc sầu bỏ qua, mọi người lúc bấy giờ đều cố kỵ đồng thời nể mặt hoàng dung nên không động thủ, nhưng chỉ cần đám người dương quá lọt tròng, phỏng chừng sẽ bị bọn họ điên cuồng tấn công.

Những ánh mắt ác ý đó dương quá đều thu vào trong mắt, lý mạc sầu thấp giọng nói:” Dương lang, đều là do ta không tốt, mang đến cho mọi người nhiều phiền toái như vậy.” Dương quá mỉm cười nói:” Không sao, chuyện trước kia của nàng ta không quản đến, chỉ cần ngươi sau này nàng nghe lời ta là được. Người khác đều bảo nàng là xích luyện tiên tử, nhưng đối với ta nàng chỉ là “tiên tử”, cùng hai chữ “xích luyện” không có chút nào quan hệ!”

Lý mạc sầu trong lòng cảm động, khóe mắt có chút ươn ướt, nàng nói với dương quá:” Dương lang, ngươi đối với ta thật tốt! Mạc sầu này đời này người là của ngươi , tâm cũng vĩnh viễn là của ngươi !”

Dương quá mỉm cười, đem lý mạc sầu cùng tiểu long nữ ôm vào trong lòng, cảm giác vô cùng ấm áp hạnh phúc! Mặc dù không có cha mẹ thân nhân, nhưng có hồng nhan tri kỷ bên cạnh, cuộc sống quả thật không hề cô đơn!

Lúc này da luật tề nói:” Dương huynh, chúng ta cạn một chén!” Mấy người bưng chén rượu lên cạn chén. Lúc này không khí của bữa tiệc thập phần cao hứng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN