Thần Điêu quần phương phổ
Thái Cực thần uy
đám người Da luật tề cũng rõ ràng ý nghĩ của dương quá, lập tức mấy người hướng thẳng về bốn phía thủ thế, lý mạc sầu cũng ngưng mục nhìn chằm chằm vào hoắc đô, chuẩn bị trước hết đem hắn phế đi.
Dương quá không nói lời thừa, xuất thủ tung quyền đánh về phía kim luân pháp vương. Một quyền củ hắn khí thế không phải rất lớn, thoạt nhìn thập phần bình thường, chờ đến khi đến gần sát người đối thủ, khí trường xung quanh kim luân pháp vương bỗng nhiên trở nên mơ mơ hồ hồ, những thanh âm trầm thấp của khí kình không ngừng vang lên, hiển nhiên một quyền đương lúc đến cạnh bên kim luân pháp vương mới phát huy ra chân chính uy lực!
Đây đúng là chiêu thức gần đây dương quá mới vừa ngộ ra, một quyền đi trước tựa như hữu hình vô lực, nhưng bên trong kình lực không ngừng áp súc, đợi đến khi quyền thủ đến gần cạnh đối thủ, kình lực tích súc đã đạt đến mức độ bất khả tư nghị!
Kim luân pháp vương vốn không đặt dương quá vào mắt, chính vì vậy khi một quyền kia đến gần trước ngực, hắn mới biết được mọi chuyện không ổn. Kim luân pháp vương tay cầm kim luân vội vã đẩy về phía trước, may mắn ngăn lại được một quyền kinh hiểm của dương quá.
Một quyền của Dương Quá lực đạo kinh người, kim luân pháp vương cảm thấy đôi tay như bị một cơn sóng lớn hung dữ đập vào, lập tức hắn không ngừng lùi bước về phía sau để giảm đi kình lực, mà dương quá vẫn vững vàng đứng nguyên tại chỗ, bên cạnh da luật tề đám người đều lớn tiếng kêu hảo.
Kim luân pháp vương sau khi trụ vững thân hình, sắc mặt đỏ lên, lúc này mới bắt đầu xem dương quá như một đối thủ ngang hàng với mình. Cùng lúc này dương quá nắm lấy cơ hội một quyền mạnh mẽ công tới, kim luân pháp vương không dám đón đỡ như trước, xoay người tránh khỏi một quyền của dương quá.
Lập tức dương quá cùng kim luân pháp vương kịch liệt giao chiến, dương quá mấy ngày nay đối với Thái Cực quyền lại có thể ngộ mới, hắn tay trái họa viên, không ngừng hóa giải nội lực công tới của kim luân pháp vương, tay phải đồng thời liên tục xuất ra các chiêu thức của Thái Cực quyền, trong lúc nhất thời dương quá cùng kim luân pháp vương đều đánh đến bất phân thắng bại.
Kỳ thật nội lực dương quá còn chênh lệch rất lớn so với kim luân pháp vương, nhưng Thái Cực quyền của hắn thần diệu vô cùng, ỷ vào uy lực tuyệt đỉnh của Thái Cực quyền, dương quá tạm thời không rơi xuống hạ phong.
Chỉ công kích của dương quá tựa như Trường Giang đại hải, chiêu thức liên miên không dứt, lực đạo trong nhu có cương; lúc phòng thủ lại tựa như một đóa miên hoa mềm mại , kim luân pháp vương mỗi một lần công kích đều bị dương quá vô thanh vô tức hóa giải.
Bên cạnh , đám người da luật tề đang quan chiến đều cuốn quýt cả lên, da luật tề từ lão ngoan đồng chu bá thông học được không minh quyền, tuy không minh quyền không bằng Thái Cực bác đại tinh thâm, nhưng cũng là lợi dụng đạo gia Thái Cực nguyên lý, hai môn võ tất nhiên có rất nhiều chỗ tương thông. Lúc này chứng kiến thái cực quyền tinh diệu của dương quá, da luật tề cảm thấy như bản thân đang làm ít mà hưởng nhiều.
Tiểu long nữ vốn cũng luyện tập qua Thái Cực quyền, nàng tâm tính đan thuần, cũng từng có một thời gian khổ công tu luyện thái cực quyền, lúc này nhìn dương quá thi quyền, tiểu long nữ trong lòng rất nhiều chỗ khó hiểu đều trở nên thông suốt, bên cạnh hồng lăng ba da luật yến cũng thu hoạch được ít nhiều.
Về phần lý mạc sầu, nàng vẫn giữ nguyên vẻ mặt cười lạnh nhìn hoắc đô, vừa rồi người này ánh mắt dâm tà nhìn về chúng nữ, lý mạc sầu sớm đã có ý nghĩ liệp sát hắn. Dù sao nhiều năm xưng danh xích luyện tiên tử trên giang hồ, lòng dạ độc ác, hoắc đô kẻ này vừa lại là địch nhân, lý mạc sầu đương nhiên không chút nào nương tay.
Hoắc đô cũng ở một bên ngưng thần quan khán kim luân pháp vương cùng dương quá chiến đấu, hắn mặc dù tâm tính khắc bạc, nhưng luyện công thì chăm chỉ vượt qua người thường, lúc này thấy sư phụ kim luân pháp vương không ngừng xuất ra những chiêu thức tinh diệu của bổn môn, hoắc đô trong lòng âm thầm nghiên cứu so sánh, quyết không buông tha cơ hội khó có được này.
Lúc này, hoắc đô đột nhiên nghe thấy có tiếng gió thật nhỏ truyền đến, hắn trong lòng cả kinh, mở ra chiết phiến trong tay, bá một tiếng vung lên đón đỡ, chỉ nghe được 3 tiếng nhẹ nhàng vang lên, hoắc đô dĩ nhiên đã đem tam mai băng phách ngân châm lý mạc sầu ở một bên vừa mới ném ra toàn bộ đánh rớt trên mặt đất.
Hoắc đô nhìn về phía bọn Lý mạc sầu, trên mặt lộ ra tia cười đắc ý, đúng lúc này hắn đột nhiên cảm thấy đùi phải tê rần, trong lòng biết không ổn, vẻ tươi cười trên mặt cũng đồng thời thu lại.
Lý mạc sầu đứng bên này khẽ cười lạnh, nàng vừa mới không ngừng phóng ra ba băng phách ngân châm, lần đầu tiên tam mai băng phách ngân châm đều bị hoắc đô đánh rớt trên mặt đất, nhưng lần thứ hai lý mạc sầu sử dụng thủ pháp đặc thù phóng ra một cây băng phách ngân châm khác, vô thanh vô tức ghim vào đùi phải của hoắc đô.
Hoắc đô vừa rồi đem tam mai ngân châm đánh rớt trên mặt đất, trong lòng thập phần đắc ý, tâm thần buông lỏng, đối với việc lý mạc sầu lại phóng ra đợt băng phách ngân châm thứ 2 tuyệt không có chú ý, lập tức đã dính phải độc thủ.
Hắn cảm giác đùi phải tê rần, chỉ chốc lát cả đùi phải cũng không cảm thấy nửa điểm tri giác, hoắc đô phác thông một tiếng té ngã trên mặt đất.
Bên cạnh Mông Cổ tùy tùng vội vàng vây quanh lại đây, đem hoắc đô bảo hộ tại phía trung tâm, lý mạc sầu cũng không có phóng ra ngân châm nữa, cười lạnh nhìn về phía hoắc đô, nàng muốn nhìn xem thảm trạng của hắn sẽ ra sao!
Hoắc đô ngày đó ngộ qua thảm trạng của sư huynh đạt nhĩ ba, biết sư huynh cũng là bởi vì vô duyên vô cớ ăn phải ngân châm, trong lòng vừa kinh vừa sợ, rõ ràng chính mình hôm nay lại tiếp tục bị ăn hành, chẵn bấy lâu có lẽ sẽ cuốn gói xuống đoàn tụ với gã nhị sư huynh ngu đần kia!
Hắn hung hăng cắn răng một cái, lập tức không hề do dự, từ trong tay mấy thằng đệ đoạt lấy một thanh đoản đao, hung mãnh dứt khoát hướng về phía đùi phải của mình chặt xuống!
Xưa có tráng sĩ chặt tay, nay có hoắc đô tự phế chân, hoắc đô hắn cũng quả thật là một đại nhân vật, loại tác phong tuyệt nhiên này khiến cho người ta bội phục không thôi. Bất quá sự thống khổ tự đoạn chi không phải giỡn, hoắc đô không tự chủ được phát ra một tiếng rống kinh thiên động địa, tiếp theo đó cả người đều hôn mê bất tỉnh.
Lý mạc sầu trong lòng cũng có chút kính nể, cái này cần bao nhiêu quyết đoán nha, vừa rồi chính mình thật ra có chút khinh thị tên mặt trắng này!
Kim luân pháp vương cùng dương quá càng đánh càng khiếp sợ, thiếu niên này nội lực cùng chính mình kém khá xa, nhưng hắn chiêu thức tinh diệu, dĩ nhiên vận dụng một đường quyền pháp thần kỳ cùng chính mình đánh nhau lâu đến như vậy!
Kim luân pháp vương trong lòng rung động, thầm ái mộ Trung Nguyên võ lâm những năm gần đây quả thật là cao thủ tầng tầng lớp lớp, đồng lứa với lão đông tà tây độc nam đế bắc cái uy chấn thiên hạ, tuổi trẻ thì có quách tĩnh hoàng dung đám người, mà tên dương quá này không ngờ chỉ trạc hai mươi mà võ công cũng cực kì lợi hại như thế này, thật sự là trường giang sóng sau đè sóng trước.
Kim luân pháp vương biết chính mình về phương diện chiêu thức đã hoàn toàn bị đánh bại, bây giờ chỉ có dựa vào nội lực cường đại mà chống đỡ chờ cơ hội chiếm lấy phần thắng, chiêu thức của hắn càng ngày càng phác chuyết, nhưng sở hàm lực đạo cũng càng ngày càng mạnh.
Dương quá mặc dù thông hiểu phương pháp hóa kính của Thái Cực quyền, nhưng bởi vì cường lực đối thủ quá mạnh, không thể hóa giải tốt được, lập tức không thể làm gì khác hơn là không ngừng né tránh, tìm cơ hội ngẫu nhiên công kích đối thủ một chút.
Cửu cung bát quái bộ của hắn cũng thần diệu vô cùng, thân hình chợt trái chợt phải, làm cho kim luân pháp vương không cách nào né tránh. Kim luân pháp vương không nghĩ đến bộ pháp của dương quá cũng bất phàm đến thế, tâm lý đối với thiếu niên này càng thêm một phần trầm trọng.
Đúng lúc này, tiếng kêu thảm thiết của hoắc đô truyền tới, kim luân pháp vương vừa phân thần, dương quá bật người bắt được cơ hội phản công liền chộp lấy, Thái Cực quyền cuồn cuộn không ngừng công kích đến.
Kim luân pháp vương một bên ngăn cản một bên lưu ý tình hình hoắc đô, liếc mắt thấy thấy đùi phải của hắn nhiễm đỏ một mảng, kim luân pháp vương lập tức cũng chẳng còn tâm lý ham chiến. Hơn nữa bên cạnh còn có đám người da luật tề như hổ rình mồi, kim luân pháp vương trong lòng cũng không dám khinh thường thực lực bọn họ, nếu thực lực của bọn này cùng với tên dương quá biến thái này hơn kém không xa, chính mình rất có thể sẽ sớm được gặp lại tên đồ đệ ngốc kia.
Kim luân pháp vương tâm tư hỗn loạn, lập tức kim luân trong tay hung mãnh phát ra ngoài, kim luân đập mạnh về hướng dương quá, lão nhân cơ hội đó nhảy đến bên cạnh hoắc đô, ôm lấy hắn đồng thời điểm vào chân hoắc đô vài cái, tạm thời chế trụ thương thế cho gã. Sau đó kim luân pháp vương mang theo hoắc đô định rời đi!
Kim luân pháp vương nội lực cao thâm cực kỳ, công phu đào tẩu cũng không kém, tiểu long nữ ở phía trước xuất chiêu ngăn trở, kim luân pháp vương cũng chỉ tránh né mà không phản công.
Thấy tiểu long nữ võ công cũng cao cường như thế, kim luân pháp vương trong lòng càng thêm khiếp sợ, hắn xoay người hướng về phía da luật yến, da luật yến cũng là không có thực lực ngăn cản kim luân pháp vương, để cho kim luân pháp vương cơ hội thuận lợi chạy thoát ra ngoài.
Dương quá cùng da luật tề nhìn nhau cùng hô một tiếng:” Đuổi!” Hôm nay lý mạc sầu chặt đứt một giò của hoắc đô, trước mặt anh hùng thiên hạ trong đại hội võ lâm, lý mạc sầu giết chết đệ tử đạt nhĩ ba của kim luân pháp vương . Kim luân pháp vương cùng bọn dương quá giờ có thể nói là không chết không thôi, nếu dương quá hôm nay không nhân lúc kim luân pháp vương gặp khốn đốn mà giết chết lão, ngày sau ắt hẳn con chó già kim luân pháp vương này sẽ dụng mọi loại thủ đoạn để báo thù, rất khó lòng phòng bị!
Dương quá nói:” Chúng ta chia nhau truy đuổi, một khi nhìn thấy kim luân pháp vương hãy cùng huýt gió thông tri cho nhau. Lăng ba ngươi cùng mạc sầu một hướng, da luật yến cùng ca ca ngươi một hướng.” Dương quá trong lòng biết hồng lăng ba cùng da luật yến võ công không được cao, cho nên phân phó các nàng hai người cùng lý mạc sầu, da luật tề để có thể yểm trợ nhau.
Tất cả mọi người gật đầu xưng phải, lập tức dương quá, da luật tề, tiểu long nữ, lý mạc sầu chia làm bốn hướng tản ra tìm kiếm, bọn họ cách nhau cũng không phải rất xa, cho dù đụng độ kim luân pháp vương thì mọi người cũng đều có thể cầm chân hắn một đoạn thời gian.
Không đề cập đến những người khác, quay lại với nhân vật chính của chúng ta : anh Quá, hắn vừa rồi cùng kim luân pháp vương đánh nhau trong thời gian dài khiến cho nội lực tiêu hao quá nhiều, cho nên lúc này một bên ngưng thần không ngừng tìm kiếm tung tích kim luân pháp vương, một bên âm thầm điều tức khôi phục nội lực!
Đi về trước một mạch khoảng năm sáu dặm đường, nhưng dương quá vẫn như cũ không phát hiện chút đầu mối nào, hắn trong lòng thất vọng, chuẩn bị đổi hướng khác mà tìm.
Đúng lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện như có như không, nghe thanh âm tựa hồ là người quen, dương quá phút chốc do dự, bèn dừng lại ở ven đường.
Chỉ thấy từ trên đường lớn đi tới mấy thân ảnh, dần dần càng ngày càng rõ ràng, dương quá nhìn thấy bọn chúng, trên mặt liền lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cầm đầu chính là một nữ tử mặc xiêm y tử sắc, nàng dung mạo thanh tú xinh đẹp, khí chất cao nhã, đúng là Cái Bang tiền nhiệm bang chủ, thê tử quách tĩnh quách đại hiệp hoàng dung! Lúc này hoàng dung tay cầm một cây trúc bổng xanh biếc, sắc mặt hiện lên vẻ lo lắng.
Đi theo hoàng dung phía sau chính là vũ thị huynh đệ, hai tên này nét mặt vẫn dâm dục như xưa, không biết bọn họ rốt cuộc gặp chuyện gì.
Còn có hai người cũng theo cùng đường với hoàng dung, trong đó một người là đạo cô tóc trắng, mày kiếm dựng ngược (vãi đàn bà =))), đem tới cảm giác áp bách cho kẻ khác, đúng là Toàn Chân giáo tôn không nhị, người kia bước đi ẻo lả, chính là Toàn Chân giáo doãn chí bình!
Dương quá nhìn thấy họ, đồng thời họ cũng thấy được dương quá.
Hoàng dung nhìn thấy dương quá, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng lẫn sợ hãi, nàng bước nhanh về hướng dương quá, đem bọn người phía sau đều bỏ lại. Vũ thị huynh đệ cùng tôn không nhị đều hướng ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm về phía dương quá, cũng nhanh chóng bước đến bên này.
Dương quá né tránh không được, lập tức chấp tay nói:” Quách bá mẫu, ngươi như thế nào ở chỗ này?” Hoàng dung nhìn thấy dương quá, lập tức lo lắng hỏi:” Dương quá, Phù nhi đâu? Nàng ở nơi nào?”
Dương quá vẻ mặt ngốc trệ, không biết hoàng dung như thế nào sẽ hỏi ra loại vấn đề này, lúc này vũ thị huynh đệ cũng chạy lại đây, vũ tu văn thở hỗn hển quát:” Dương quá, ngươi đã bắt phù muội dấu đi đâu?!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!