Thần Điêu quần phương phổ
Trên đường gặp xà quần
Trước Dương Quá Hoàng Dung một trượng là một con độc xà xanh lục, toàn thân độc xà ước chừng ba thước, thân thể trơn tuột, cái lưỡi màu đỏ không ngừng phun ra nuốt vào, thoạt nhìn thập phần doạ người!
Hoàng Dung lại càng hoảng sợ, nàng không nghĩ đến độc xà dĩ nhiên cách ngày càng tiếp cận, lập tức thân thể nhít lại gần Dương, Dương Quá nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng.
Hoàng Dung là thiên hạ nổi tiếng nữ trung hào kiệt, ngày thường làm việc quyết đoán, anh tư hào sảng, nhưng bây giờ đi theo Dương Quá, nàng cũng phảng phất biến thành một nữ tử bình thường, gặp chuyện trước tiên tìm kiếm ” Phu quân” mình chở che.
Dương Quá trong lòng cũng thập phần cẩn thận, hắn buông Hoàng Dung ra, chậm rãi đến gần độc xà. Cái đầu tam giác của Độc xà chứng kiến Dương Quá đến gần liền trướng lên, cái miệng không ngừng phát ra tiếng “xì xì” nhè nhẹ.
Dương Quá cách độc xà ba thước lại không tiếp tục đi tới, lúc này độc xà đột nhiên từ trên mặt đất phóng lên, đánh về phía Dương Quá. Dương Quá sớm đã lưu ý động tác của nó, tay phải phách không một chưởng đánh ra, đánh đứt độc xà thành 2 đoạn, độc xà không có lập tức chết ngay, hai đoạn thân thể vẫn còn đang trên mặt đất không ngừng giãy dụa.
Hoàng Dung nhẹ bước đi lên, nói:” Dương Quá…… Phu quân, nơi này như thế nào lại có độc xà xuất hiện?” Nàng vốn theo thói quen gọi” Dương Quá”, đột nhiên nhớ ra những lời vừa rồi của Dương Quá, vì vậy đổi giọng gọi” Phu quân”, trước kia nàng đối với Quách Tĩnh cũng chỉ gọi” Tĩnh ca ca”, bây giờ đây là lần đầu tiên gọi một người là” Phu quân” Xưng hô thân mật như vậy khiến cho trên mặt nàng không khỏi rộ lên một rặng mây đỏ.
Dương Quá gật đầu thích chí, hắn cầm tay nàng nói:” Nghe thanh âm hình như còn có nhiều độc xà hơn ở phía xà, con rắn này hẳn là đi thám thính tình hình.”
Dương Quá nói vừa mới nói xong, trong bụi cỏ lại có mấy con độc xà xanh lục chui ra, chứng kiến Dương Quá Hoàng Dung, lnhững con độc xà này lập tức nhào lên tấn công.
Dương Quá không dám chủ quang, chưởng thủ không ngừng đánh ra, Hoàng Dung cũng cầm lấy trúc bổng huy động, trúc bổng mỗi kích đều chuẩn xác đánh ngay chỗ bảy tất của độc xà, bổng pháp lay động đến đâu liền có một con độc xà ô hô ai tai.
Dương Quá trong lòng kinh ngạc nói:” Dung nhi, bản lĩnh gõ đầu rắn của ngươi thật là cao cường nha.” Hoàng Dung nhẹ nhàng cười duyên một tiếng:” Đây là ta kinh lịch nhiều năm trước luyện thành một thân bản lãnh.” Nguyên lai Hoàng Dung lúc còn cô gái mới bước chân vào giang hồ đụng phải Âu Dương khắc lĩnh xuất đại lượng độc xà vây công, lúc ấy đi theo Hồng Thất Công nàng liền học được bản lĩnh gõ đầu xà của lão.
Hoàng Dung lại nói” Đáng tiếc không có cương châm, nếu không dụng xuất thủ pháp ‘bạo lê hoa vũ’, nhất định cùng lúc có thể tiêu diệt càng nhiều độc xà hơn.” Lúc ấy Hồng Thất Công vì đối phó đám tiểu trùng của Tây Độc Âu Dương Phong, sang tạo ra hẳn một bộ “Bạo lê hoa vũ” ám khí thủ pháp, sau này truyền lại cho Hoàng Dung. Nghĩ đến Âu Dương khắc, Hoàng Dung trong lòng vừa động, nói với Dương Quá:” Phu quân, chẳng lẻ đây là rắn ở Bạch Đà sơn trang ư?”
Dương Quá trên mặt cả kinh, nói:” Chẳng lẻ thi thể Âu Dương Vân Thanh đã bị bọn họ phát hiện ?!” Hắn cùng Hoàng Dung giết chết Âu Dương Vân Thanh, cũng đã sắp đặt hiện trường giả, nguyên tưởng rằng phải mất qua một đoạn thời gian mới phát hiện, không ngờ nhanh như vậy mọi chuyện liền bại lộ.
Hoàng Dung nhíu mày, nói:” Không nên nhanh như vậy a!” Hai người cũng không nghĩ đến Bạch Đà sơn trang lưu lại bí pháp, dùng xà phát hiện ra được thi thể Âu Dương Vân Thanh.
Dương Quá Hoàng Dung tương trước mắt đánh chết toàn bộ độc xà tiến đến, lúc này những âm thanh vang động phía xa càng ngày càng gần, Dương Quá trong lòng căng thẳng, rõ ràng xà quần đang hướng bọn họ đến gần.
Dương Quá kéo tay Hoàng Dung tay nói:” Chúng ta đi, nơi này không nên lưu lại!” Trong bụi cỏ lại xuất hiện mấy con độc xà, Dương Quá Hoàng Dung xuất thủ đánh chết, sau đó hướng phía sau nhanh chóng chạy đi.
Đi tới chỗ con sông, nhìn thấy thảo nguyên phía trước lúc này cũng rậm rạp độc xà vây quanh, Dương Quá Hoàng Dung da đầu tê dại, nếu bị đám độc xà này quấn lấy, dù võ công cao cường đến đâu cũng không tránh khỏi cái chết.
Phía bên trong xà quần có mười mấy bạch y nam tử không ngừng đi lại, những người này cầm trong tay một thanh mộc tiêu, trong miệng không ngừng phát ra những loại thanh âm kỳ quái, Hoàng Dung xa xa nghe được liền nói với Dương Quá:” Là Bạch Đà sơn trang độc xà không thể nghi ngờ , năm đó Âu Dương khắc bên người cũng có những tên ngự xà nô như thế này!” Hai người không dám đợi nữa, Dương Quá kéo tay Hoàng Dung nhảy mạnh vào giữa long sông, rất nhanh hướng về phía bờ bên kia bơi đến, nước sông vô cùng rộng, hai người dùng nửa nén hương thời gian mới bơi tới bờ bên kia.
Hai người thở hổn hển, Hoàng Dung đột nhiên chỉ vào bên kia bờ nói:” Dương Quá, mau nhìn kìa!” Nàng nhất thời nóng lòng vì vậy liền hô tên Dương Quá, Dương Quá theo bàn tay nàng chỉ lại, trong lòng cũng lập tức cả kinh.
Nguyên lai Dương Quá Hoàng Dung mặc dù qua sông lớn, nhưng hai con ngựa của bọn họ vẫn ở lại bờ bên kia, lúc này xà quần kéo tới, hai con ngựa cũng kinh hoảng thất thố, phi vó chạy về phía sông lớn.
Chỉ là xà quần tốc độ cực nhanh, Dương Quá Hoàng Dung nhãn lực mạnh mẽ, mắt thấy hai con ngựa còn đang mạnh mẽ, chốc lát liền bị đám độc xà bò khắp lên người, hai con ngựa đầu tiên trước tiên bị cắn nằm rạp giẫy dụa trên mặt đất, sau đó trên người huyết nhục không ngừng bị độc xà thôn phệ, chỉ trong chốc lát nơi đó cũng chỉ còn lại 2 bộ xương ngựa bị vô số độc xà vây quanh.
Dương Quá hoảng sợ nói:” Đám độc xà đó lại hung mãnh như thế, chúng thuộc phẩm loại nào vậy?!” Hoàng Dung lắc đầu nói:” Âu Dương Phong sở dĩ được xưng’ Tây Độc’, nguyên nhân chủ yếu chính là bởi vì độc xà của Bạch Đà sơn trang , nghe nói đám độc xà đó đều là được Bạch Đà sơn trang nhiều năm nuôi dưỡng không ngừng lai tạp, lâu dẫn bồi dưỡng ra một đám độc xà dị chủng kịch độc, hiếm có trênt hế gian”
Dương Quá Hoàng Dung vẫn ở bên bờ quan sát đám độc xà, bọn họ nghĩ thầm đám độc xà nhất định không có khả năng bơi qua bên đây, trong lòng mặc dù sợ hãi, nhưng cũng không quá lo lắng.
Ở phía sau đám độc xà màu xanh chốc lát lại xuất hiện một đám độc xà dị chủng, những con độc xà này toàn thân màu bạc, thân thể nhỏ gầy, nhưng đám thanh phúc độc xà phía trước dường như scực kì, nhìn thấy bọn rắn nhỏ màu bạc tiến đến, cả đám đều khẩn trương tránh đường.
Phía sau đó còn có những con độc xà màu trắng, có con thân rực một màu đỏ như lửa, vài còn độc xà to lớn màu đen, đủ loại độc xà, thân rắn không ngừng phát ra đủ loại quang mang, trong lúc nhất thời thảo nguyen xanh biếc bỗng trở nên rực rỡ đủ mọi màu sắc,làm cho những người phía xa quan sát cảm thấy thật tà dị!
Hơn mười tên ngự xà nô xông đến phía trước, điều khiển đám độc xà đi về phía sông, Dương Quá ngẩn người, thầm nghĩ chẳng lẽ bọn họ muốn cho đám độc xà này xuống nước?
Xà có thể xuống nước hay không Dương Quá cũng không biết, nhưng con sông này mênh mông như vậy, mặc dù xà xuống nước, không lẽ lại có thể đi qua sông.
Thân thể Hoàng Dung vẫn dán chặt vào người Dương Quá, nàng tuy có thủ đoạn diệt xà, nhưng trong lòng sợ rắn, ỷ lại bên người Dương Quá chậm rãi nhìn về phía bờ bên kia.
Hai người nhìn ra một hồi, Hoàng Dung đột nhiên thấp giọng kinh hô:” Trên sông có thuyền hướng tới !” Dương Quá nhìn về phía đầu con sông lớn, quả nhiên từ đầu sông có vài con thuyền đang hướng tới phía này.
Đó là những con thuyền lớn đang xuôi dòng, thân thuyền khắc họa đầy rẫy các loại độc xà, khắp con thuyền là một màu đen kì dị và dữ tợn, trên đỉnh thuyền có treo một lá cờ thêu hình hai con rắn nhỏ màu bạc với ánh mắt đỏ rực, ở đầu thuyền là một lão đầu râu tóc bạc trắng, lão nhân này thân hình cao lớn, râu tóc và quần áo của lão bị gió thổi đang liên tục lay động không ngừng cuốn ngược về sau nhưng lão không chút nào để ý, ánh mắt chỉ ngưng tụ chăm chăm nhìn về phía trước.
Trên cánh tay trái của lão lúc này cũng xuất hiện một con rắn, con rắn này hoàn toàn bất đồng với những con rắn độc đang lúc nhúc ở bờ bên kia, thân hình nó vô cùng to lớn, bán kính lớn hơn cả cánh tay của một tiểu hài tử 5-6 tuổi, toàn thân một màu tuyết trắng, khắp làn da nó phủ đầy những vết ban màu đen trông vô cùng quỷ dị, cái đầu và phần thân trước của nó quấn lấy cánh tay của lão già, phần thân còn lại quấn thành từng vòng từng vòng trên người lão giả không biết rốt cục con đại xà này phải dài đến bao nhiêu trượng.
Lúc này bên cạnh lão xuất hiện một trung niên nhân trạc 30 tuổi, hắn hỏi:” Phụ thân, xà quần của chúng ta ở phía trước, chúng ta…… Thật sự muốn đem đám độc xà này xâm nhập Trung Nguyên sao?” giọng nói của hắn có chút không tình nguyện.
Lão đầu tóc bạc gật đầu nói:” Thiếu chủ bị Hoàng Dung của Cái Bang giết chết, đại cừu như thế, sao có thể không báo!” Dừng một chút hắn thở dài, nói:” Lão trang chủ đối với ta ân trọng như núi, hắn cùng Âu Dương khắc thiếu gia mất tích đã lâu không thấy, Bạch Đà sơn trang Âu Dương thị tuổi trẻ một đời lưu lại chỉ còn một mình Vân Thanh, bây giờ Vân Thanh bị Hoàng Dung giết chết, Bạch Đà sơn trang đã tuyệt tôn! Ta…… Ta thẹn với lão trang chủ a!” Lão đầu nói xong lời cuối cùng, hai mắt dần dần ướt át, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.
Qua một hồi lâu, trung niên nhân lại nói:” Phụ thân, Vân Thanh thiếu gia cũng không nhất định là do Hoàng Dung giết chết a! Đây chỉ là chúng ta suy đoán!” Lão đầu tóc bạc lắc đầu nói:” Khẳng định là nàng!” Hắn rất rõ ràng tính tình Âu Dương Vân Thanh, biết Âu Dương Vân Thanh gã này háo sắc như mệnh, mà Hoàng Dung hắn tại mấy năm trước cũng từng gặp qua, lúc ấy hắn vì tìm kiếm tung tích của Âu Dương Phong, từng một chuyến đi đến Trung Nguyên, xa xa nhìn qua dung nhan Hoàng Dung một lần. Hắn trong lòng biết Hoàng Dung xinh đẹp như hoa, lấy Âu Dương Vân Thanh tính tình nhất định sẽ đi trêu chọc nàng, cuối cùng khẳng định là Hoàng Dung thẹn quá hoá giận hạ thủ giết chết Âu Dương Vân Thanh.
Hắn đoán tuy không đúng sự thật nhưng cũng không quá sai lệhc, hai người không hề nói chuyện, thuyền tiếp tục hạ du, rất nhanh liền đến trước mặt đám xà quần.
Thuyền lớn ngừng lại, từ trên thuyền bước xuống mười mấy tên bạch y nam nhân, những người này từ trên thuyền lấy ra vô số trúc lâu, cũng không biết bọn họ dùng biện pháp gì khiến đám độc xà đám trật tự đều tiến vào trong túc lâu.
Dương Quá Hoàng Dung ngay bờ bên kia vẫn nhìn bọn họ, hai người lần đầu tiên nhìn thấy tràng cảnh kỳ quái như thế, trong lòng tò mò cũng không có rời đi, mà lúc này Bạch Đà sơn trang ngự xà nô các gã cũng không để ý tới Dương Quá Hoàng Dung, loại người này bọn họ thường xuyên gặp phải, rất nhiều người nhìn thấy bầy độc xà này đều tò mò nhìn mãi.
Những người này sau khi đem toàn bộ độc xà lên trúc lâu, sau đó họ lại bưng những trúc lâu này lên thuyền, cỡ thời gian một bữa cơm sau tất cả đều xong hết.
Hoàng Dung nói với Dương Quá:” Phu quân, chúng ta đi thôi, không có cái gì đẹp mắt hết, nguyên lai Bạch Đà sơn trang thích lấy độc xà ra khoa trương thanh thế tự sướng như thế này.” Dương Quá mỉm cười, nắm lấy tay Hoàng Dung , hai người xoay người rời đi, hướng về phía nam cất bước.
Đợi đến khi tất cả độc xà đi tản bộ đều lên thuyền, tên lão đầu gọi là “Trung thúc” ra lệnh một tiếng, những con thuyền lớn này lại tiếp tục xuôi dòng đi tiếp, trước khi đi, lão liếc mắc nhìn Dương Quá Hoàng Dung một cái, trong lòng cảm giác bóng lưng nữ tử kia có chút quen thuộc, tuy nhiên nghĩ mãi vẫn không nhớ là ai.
Thuyền thuận dòng hạ du, nửa canh giờ sau, lão đầu đột nhiên lớn tiếng gấp gáp:” Dừng thuyền! Dừng thuyền!” Người trên thuyền cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng lão nhân này đức cao vọng trọng, mọi người vẫn y theo hắn phân phó ngừng lại.
Lão đầu quát:” Đem xà quần thả sang bờ bên kia, chúng ta mau đuổi theo đôi nam nữ vừa rồi, nữ tử kia chính là Hoàng Dung!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!