Thần Điêu quần phương phổ - Nguy cơ tạm hoãn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
476


Thần Điêu quần phương phổ


Nguy cơ tạm hoãn



Hoàng Dung trong lòng vừa động, cúi người nhặt trúc tiêu trong miệng tên ngự xà nô, nàng xem thân tiêu, trên mặt có chút do dự, cuối cùng cắn răng, lấy vạc áo lau thật kĩ thân tiêu, sau đó mới đưa trúc tiêu ngậm lên miệng.

Hoàng Dung trong lòng thật sự không muốn, trúc tiêu này đã bị tên ngự xà kia ngậm qua, nhất định đã dính đầy nước miếng của hắn, , nhưng nàng cũng biết trúc tiêu là vũ khí duy nhất đề khống chế xà quần lúc này, tình huống bây giờ thập phần nguy hiểm, chỉ có thể cắn răng thử một lần!

Lập tức Hoàng Dung ngậm trúc tiêu miệng, vận khí thổi một hơi, một tiếng bén nhọn vang lên truyền ra xa, xà quần nghe được tiêu âm của Hoàng Dung , chẳng những không có thối lui về sau, lại càng thêm điên cuồng vọt về phía trước.

Hoàng Dung sắc mặt đen lại, biết mình thổi sai rồi, nàng vội vàng ngừng tay, tay phải cầm lên trúc bổng, bay tới bọn độc xà toàn bộ đánh gục, xà quần lay động một trận, chứng kiến thi thể bên người Dương Quá Hoàng Dung sau đó lại chậm rãi lui về

Hoàng Dung chưa từ bỏ ý định, lại bắt đầu dung thử trúc tiêu này lần nữa, lần này thanh âm trầm thấp hơn rất nhiều, xà quần nghe được tiêu âm của Hoàng Dung, lần này đám độc xà thân thể bỗng xoay chuyển, toàn bộ đều quay đầu về phía đối diện Hoàng Dung lao đi, lưỡi rắn không ngừng phun ra nuốt vào.

Xa xa đám ngự xà nô của Bạch Đà sơn trang cũng đang không ngừng cong mông thổi tiêu, bọn hắn cố gắng làm cho đám xà công kích về hướng Hoàng Dung, đáng tiếc đám độc xà bên người Hoàng Dung nghe rõ tiếng tiêu hơn nên đâm đầu về phía bọn chúng lao đến, đám độc xà ở gần phía bọn chúng thì lại đâm đầu tấn công về phía Hoàng Dung, trong lúc nhất thời trên thảo nguyên có hai luồng đen đỏ xanh vàng nghịch hướng đụng nhau, hai nhóm độc xà lại đâm xầm vào nhau mà tấn công.

Hoàng Dung trong lòng cao hứng, nàng đối với thổi tiêu khiển xà cũng bắt đầu có hứng thú( khiển xà nhen ^^), bắt đầu tự mình không ngừng ” Thí nghiệm”. Chỉ nghe trong miệng nàng tiêu âm không ngừng biến ảo, xà quần lúc hướng về hướng nam, lúc hướng về hướng bắc. Nàng nội lực cao thâm, lúc này vận khởi nội lực thổi tiêu, trong lúc nhất thời tiêu âm của nàng áp hẳn đám người bên Bạch Đà sơn trang, toàn bộ độc xà trên thảo nguyên dần biến thành bị một người khống chế.

Đáng tiếc Bạch Đà sơn trang ngự xà thủ đoạn không phải dễ dàng như vậy liền có thể nắm giữ, Hoàng Dung mặc dù nắm giữ một ít pháp môn, nhưng không cách nào khống chế xà quần hướng đám người Bạch Đà sơn trang triển khai công kích, bất quá chỉ cần đám độc xà này không hướng về phía mình thì quá tốt rồi.

Xa xa lão già đầu bạc không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển đến bộ dáng thế này, hắn trong lòng biết Hoàng Dung võ công cao cường, vốn định dùng xà quần đem nàng giết chết, ai ngờ Hoàng Dung dĩ nhiên cướp lấy xà tiêu, hơn nữa thổi loạn một trận liền có thể nắm giữ pháp môn, nghịch chuyển tai ương của chính mình đi mất.

Lão nhân chà chà chân xuống đất, hướng con hắn nói:” Ngươi đi gọi thêm vài người, xem ra chúng ta chỉ có thể tự mình ra tay !” Hắn bây giờ là Bạch Đà sơn trang đại quản gia, năm đó từng theo Âu Dương Phong tham gia Hoa Sơn luận kiếm lần đầu tiên, lúc đó Âu Dương Phong thường ngày thường xuyên chỉ điểm cho hắn, nên ngoài Âu Dương Phong thì võ công của hắn có thể nói là cao nhất ở Bạch Đà sơn trang!

Lúc này xà quần vô dụng, chỉ có thể tự mình ra tay ! Lão nhân trong lòng cũng không e ngại Hoàng Dung, kêu thêm mấy cao thủ Bạch Đà sơn trang, đồng thời lướt qua xà quần, hướng phía Dương Quá Hoàng Dung chạy đến.

Bọn họ trên người đều có kỳ dược, xà quần nghe thấy mùi bọn họ liền không ngừng tránh ra một đường, theo bước bọn họ tiến đến, xà quần rút lui ra thành 2 nửa.

Hoàng Dung trong miệng tiêu âm không ngừng huy động, đôi mắt đẹp nhìn đám người Bạch Đà sơn trang, nhẹ nhàng huy huy trúc bổng, trong lòng biết những người này chính là cao thủ chân chính của Bạch Đà sơn trang.

Đám người Bạch Đà sơn trang vượt qua xà quần, chỉ trong chốc lát lại đến bên cạnh hai người Dương Quá Hoàng Dung, Hoàng Dung dung trúc bổng nhẹ nhàng đập đít Dương Quá, Dương Quá tỉnh lại, Hoàng Dung hướng hắn cười cười, nói:” Những người này thiếp tạm đối phó, chàng nhớ phải cẩn thận nhé.” Dương Quá gật đầu, lập tức vẫn điều tức khôi phục công lực, nhưng phân ra một tia chú ý, đề phòng hoàn cảnh xung quanh.

Lão già tóc bạc nhìn qua Hoàng Dung, rồi lại nhìn về Dương Quá, trong lòng vui vẻ. Hắn vốn lo lắng Hoàng Dung cùng một chỗ với Quách Tĩnh, bây giờ xem ra tên thiếu niên này bộ dáng còn không quá hai mươi, trong lòng phấn khởi, lập tức biết hắn tất nhiên không phải Quách Tĩnh .

Hoàng Dung chắp tay, mỉm cười nói:” Tiền bối, vì sao phải dung xà quần vây công hai người bọn ta?” Nàng bây giờ có khiển xà tiêu trong tay, đối với Bạch Đà sơn trang xà trận cũng không e ngại , lúc này vô cùng thong dong.

Lão đầu nhíu nhíu mày, cũng chắp tay, trầm giọng nói:”Lão nghe đại danh Hoàng bang chủ đã lâu, ý muốn của chúng ta hẳn là Hoàng bang chủ cũng rõ ràng, chúng ta muốn tới báo thù cho Âu Dương Vân Thanh thiếu gia!”

Hoàng Dung cười khẽ một trận, xem ra Bạch Đà sơn trang quả thật đã biết chuyện của tên mặt trắng, nàng cũng không phản bác, cười khẽ huy trúc bổng trong tay quét ra, nếu đối phương đã biết vậy thì đánh thôi.

Lão đầu không nghĩ đến Hoàng Dung dĩ nhiên vừa nói lại lập tức ra tay, trúc bổng đánh tới trước ngực, thân thể hắn vội vàng lui về sau nửa bước, tay trái cầm một cây mộc trượng đánh về hai chân Hoàng Dung , đồng thời trong miệng quát:” Báo thù cho Thiếu chủ, mọi người không cần nói đến quy củ giang hồ, tất cả cùng tiến lên!”

Lão đầu nói nói xong, con hắn cùng ba cao thủ khác của Bạch Đà sơn trang đồng thời đánh tới Hoàng Dung, Hoàng Dung cũng không e ngại, lấy một chọi năm, cùng giao thủ liên tục với cả năm người.

Hoàng Dung vận dụng chính là pháp quyết chữ “Giáp” trong Cái Bang tuyệt kỹ– Đã Cẩu Bổng Pháp, trong lúc nhất thời bổng ảnh chớp động, nàng chỉ đông đánh tây, trong tay trúc bổng lúc quét lúc đâm, trong công có thủ trong thủ có công, quả nhiên không hổ là tuyệt kỹ của bang chủ Cái Bang, trong lúc nhất thời Bạch Đà sơn trang mấy người đều luống cuống tay chân.

Lão đầu tóc bạc kia nội lực không dưới Hoàng Dung dưới, võ công cũng là cực cao, đáng tiếc hắn tu tập không phải thượng thừa võ công, so ra không thể bì được Hoàng Dung Đả Cẩu Bổng Pháp.

Trượng pháp hắn dùng là chân truyền Bạch Đà sơn trang, chiêu thức quỷ dị tuyệt luân, nhưng vô luận hắn ra chiêu nhanh nhẹn, kình phong sắc bén cỡ nào, ở trước mặt Đả Cẩu Bổng Pháp đều hoàn toàn vô dụng. Lão đầu trên người vẫn quấn quanh một con bạch xà, con bạch xà này thỉnh thoảng táp tới Hoàng Dung, cùng lão đầu phối hợp nhịp nhàng, từ những gốc độ cực kỳ quỷ dị tấn công khiến cho Hoàng Dung chịu không ít phiền toái.

Hoàng Dung cùng những người này giao chiêu, trúc bổng vung lên mãnh liệt, lão đầu bị bức lui từng bước, sau đó trúc bổng nhanh chóng chuyển hướng, đập đến trước ngực một gã cao thủ Bạch Đà sơn trang đang bị sơ hở, thân thể người này bị đập bay sang một bên sau đó nằm bất động trên mặt đất, không rõ sống chết.

Hoàng Dung nhẹ nhàng cười, tiếp tục huy vũ bổng pháp, trúc bổng đảo ngược điểm trúng tử huyệt của một tên khiến tên này đột tử đương trường.

Đợi lão đầu lại vọt tới trước mặt Hoàng Dung , bên phía Bạch Đà sơn trang lúc này đã có hai người ngã xuống.

Còn lại mấy người đều biết tình huống không ổn, Hoàng Dung võ công cao cường vượt quá sự tưởng tượng của bọn chúng, lão đầu một bên cùng Hoàng Dung đánh nhau, một bên lại phải âm thầm lưu ý.

Con trai Lão đầu chứng kiến Dương Quá khoanh chân ngồi ở một bên, thiếu niên này cũng đi cùng Hoàng Dung, không biết là có lai lịch thế nào. Trên mặt hắn lộ ra một tia nham hiểm, không đi tới vây công Hoàng Dung, ngược lại cất bước phách thẳng một chưởng đến trên đầu Dương Quá.

Dương Quá nhắm mắt điều tức, nhưng tâm thần hắn vẫn lưu ý đến chung quanh, cảm ứng được chưởng phách trung niên nhân hướng tới, Dương Quá mắt cũng không động, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.

Đợi bàn tay trung niên nhân bàn tay sắp đập trúng đầu mình, Dương Quá khẽ động, tay phải giống như tia chớp ra chiêu đỡ lại, hai chưởng chạm nhau, trung niên nhân phát ra một tiếng rên thảm, thân thể không ngừng thối lui về sau, sau khi đứng vững liền phun một ngụm máu tươi ra ngoài.

Trung niên nhân vừa mới đứng vững, đột nhiên cảm giác bộ ngực lại một lần nữa đau xót, Dương Quá nội lực dĩ nhiên tại trong cơ thể hắn lần thứ hai bộc phát, lập tức lại một ngụm máu tươi nữa phun ra, thân thể lại lui tiếp mấy bước, ngã uỵch xuống giữa bầy độc xà.

Lão đầu tóc bạc đang cùng Hoàng Dung so chiêu, đột nhiên phát hiện con mình bị Dương Quá đánh ngã trên mặt đất, trong lòng hoảng hốt, Hoàng Dung lợi dụng lúc hắn phân thần trúc bổng điểm đến trên vai hắn, hắn rú lên một tiếng cuống quít cầm mộc trượng trong ném ra, Hoàng Dung dùng trúc bổng đánh tới đập bay mộc trượng vào giữa bầy độc xà.

Lão đầu cũng không tiếp tục tham chiến, thân hình lui nhanh lại bên người con mình, thấy con mình khóe miệng be bết máu, nhưng chưa hôn mê, trong lòng có chút thở phào nhẹ nhỏm. Hắn thân thủ dò xét kinh mạch con mình, biết hắn đã bị nội thương rất nặng, trong lòng liền một trận tức giận.

Tên cao thủ còn lại của Bạch Đà sơn trang cũng lui đến bên trong xà quần, Hoàng Dung không dám đuổi theo, trên người nàng không có xà dược, sợ lại bị xà quần vây công, trong lúc nhất thời song phương lại rơi vào thế giằng co.

Lúc này lại có mấy người ngự xà nô của Bạch Đà sơn trang đi tới bên cạnh lão đầu, lão ta lúc này đã lui cách Dương Quá Hoàng Dung một khoảng khá xa, bên người quần xà đang phun lưỡi, giương nanh múa vuốt nhìn về phía bên này.

Lão đầu nhìn thấy một người trong đám ngự xà nô, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, chỉ nghe tên này cất tiếng:” Âu Dương tiền bối, ta đặc biệt đến giúp ngươi tí lực!”

Lão đầu Âu Dương Trung trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nói:” Có quốc sư tương trợ, vậy hai người bọn họ hẳn phải chết không thể nghi ngờ!” Người đến đúng là Mông Cổ đệ nhất quốc sư, uy chấn Tây Vực Kim Luân Pháp Vương, chỉ là hắn bây giờ thân cải trang mặc y phục của ngự xà nô Bạch Đà sơn trang, nên cũng không có độc xà nào đi lên cắn xé hắn.

Kim Luân Pháp Vương trên mặt hắc hắc cười lạnh, hắn trước đó bị hai ngày Dương Quá Hoàng Dung liên thủ đánh bại, trong lòng coi đó là đại sỉ nhục, mấy ngày qua hắn vẫn gắt gao đi theo Dương Quá Hoàng Dung, chuẩn bị tìm cơ hội xuống tay.

Hắn là Mông Cổ quốc sư, mà Bạch Đà sơn trang những năm gần đây dựa vào Mông Cổ quốc, hắn cùng Bạch Đà sơn trang hoặc nhiều hoặc ít có chút giao tình, bây giờ vừa lúc cùng Bạch Đà sơn trang đồng thời hướng Dương Quá Hoàng Dung chế phục.

Lập tức Kim Luân Pháp Vương tuyên ra một tiếng phật hiệu, cùng Bạch Đà sơn trang đại quản gia Âu Dương Trung cùng vài tên cao thủ khác đồng thời đánh về hướng Dương Quá Hoàng Dung!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN