Nguyện Bên Nhau Đến Ngàn Năm
Bị phục kích
Tại hoàng cung Lý quốc, Lý Nhân đang ngồi nghe thuộc hạ bẩm báo.
“Có người hỏi đi núi Thanh Phong ư? Núi đó chỉ có đá, có gì hay mà người đó lại hỏi đến?” Lý Nhân gõ nhẹ ngón tay xuống bàn tạo thành nhịp.
“Theo như thuộc hạ thấy, hắn hẳn là một kiếm khách. Tướng mạo hắn hiên ngang khí phách, nhất là hắn có một đôi mắt hồ ly nhìn rất gian xảo. Hắn có phong thái điềm tĩnh và ung dung của một bậc đại hiệp giang hồ, có điều hắn rất ít nói. Nhìn tướng mạo, hắn hẳn người Lý quốc ta, nhưng nếu là người Lý quốc hắn phải biết núi Thanh Phong chỉ là núi đá, thế nhưng khi thuộc hạ nói với hắn điều đó thì hắn lại tỏ ra có chút ngạc nhiên. Núi Thanh Phong đường đi không có, muốn đi ngọn núi nào trong trăm núi ở đó, thì chỉ có thể dùng khinh công. Nếu như chẳng may sơ ý thì mất mạng là điều hoàn toàn có thể vì dưới những núi đá là vực sâu vạn dặm.” Lý Tiểu Xuyến mô tả lại hình dáng lúc gặp Thiên Ân, cộng với những hiểu biết thực tế về núi Thanh Phong mà bẩm báo lại.
“Tiểu Xuyến, ngươi cho rằng hắn đến đó làm gì?” Lý Nhân ngồi trên ghế ngước đôi mắt phượng dài nhìn cô.
“Theo thuộc hạ thấy hẳn là đến tìm người, hắn có hẹn ở nơi ấy.”
“Nếu như ngươi nói hắn không bình thường thì ta lại thấy kẻ mà hắn gặp mới là không bình thường. Bao nhiêu nơi không gặp mặt, lại nhất thiết phải chọn nơi ấy. Ngươi nói hắn là kiếm khách, vậy hắn cầm kiếm màu gì?”
“Vỏ kiếm và chuôi kiếm màu hổ phách.” Lý Tiểu Xuyến nhớ lại.
Mắt Lý Nhân bỗng bừng sáng “Hôm nay Tiểu Thất có nói với ta, những kẻ ăn mày mà hắn thuê ngồi cách bảng truy nã không xa. Bọn họ nhìn thấy một kiếm khách dừng lại trước bảng truy nã nhìn rồi hướng về phía hoàng cung bước đi. Nhưng đi chưa được bao lâu hắn lại quay lại nhìn bảng truy nã một hồi, xong hắn quay đầu đi về hướng ngược lại mà không phải hướng về hoàng cung nữa. Kiếm khách đó đội nón không nhìn rõ mặt nhưng thanh kiếm cầm tay là màu hổ phách. Bọn Tiểu Thất cho người theo dõi thì rất nhanh liền bị cắt đuôi. Ngươi nói xem, nếu kiếm khách đó và kiếm khách của ngươi nhìn thấy là một thì người hắn gặp sẽ là ai?”
Lý Tiểu Xuyến và Lý Nhân nhìn nhau, tất cả chợt sáng rõ như ban ngày. Lý Tiểu Xuyến chắp tay: “Thuộc hạ sẽ cho người đến núi Thanh Phong ngay bây giờ. Kiếm khách kia không thông thuộc đường nên giờ đang ở quán trọ. Sáng mai hắn mới xuất phát, chúng ta cho người đi bây giờ, chắc chắn sẽ đến trước hắn một thời gian.”
“Được, lần này để những người có công phu cao đi, tầm 10 người. Để cho ngươi, lão nhị và lão tam đi cùng. Ba thủ lĩnh đi mới may ra có cơ hội. Lần trước là do ta sơ xuất nên không cho các ngươi đi mà lại để Phục Ân đi. Lần này phải đích thân các ngươi ra tay vậy.”
Lý Tiểu Xuyến dạ một tiếng rồi cáo lui, nào biết ánh mắt của Lý Nhân dần trở nên thâm trầm quá mức. Thanh kiếm màu hổ phách trên đời này có rất nhiều nhưng đối với Lý Nhân, có một thanh kiếm màu hổ phách mà hắn nhớ mãi không quên. Đó chính là thanh kiếm của thiên hạ đệ nhất kiếm Trương Hân. Người được coi là kiếm thánh, thanh kiếm kia đứng đầu trong tất cả các loại kiếm nổi tiếng trong giang hồ. Thế nhưng 16 năm trước hắn đã không xuất hiện trong giang hồ nữa, Trương Hân gần như biến mất hoàn toàn, không chút tin tức gì. Nay lại xuất hiện một thanh kiếm màu hổ phách, liệu có liên quan gì đến Trương Hân. Còn Thần Long phái, biến mất khỏi giang hồ hơn 30 năm, nay tự dưng lại xuất hiện manh mối về sự tồn tại của Thần Long phái. Phải chăng có bí mật gì đang ẩn giấu mà hắn không biết.
…
Sáng ngày hôm sau, Thiên Ân lên đường đi núi Thanh Phong, hắn mua một con ngựa cưỡi đi. Hôm qua hắn đã hỏi đường cặn kẽ, lại còn vẽ ra một cái bản đồ nên hắn đi một mạch không dừng lại. Theo bản đồ chỉ cần đi qua con sông tên Hoàng Hà này sẽ đến một khu rừng, đi qua khu rừng ấy sẽ đến được núi Thanh Phong. Lúc hắn đến được khu rừng ấy, nắng chiều đã chiếu dọi, những hàng cây cao chót vót, tỏa ra bóng râm rộng lớn. Thiên Ân thúc ngựa đi theo một con đường mòn, mái tóc dài cột kiểu đuôi ngựa. Nhìn hắn lúc này tựa như một thiếu niên đang rong ruổi dưới ánh mặt trời, dạo chơi trong khu rừng kỳ bí. Khu rừng này rất nhiều dốc cao, ngựa và người đều mang vẻ mệt mỏi. Đến khi có những dốc thẳng đứng, ngựa không thể nào đi lên được, hắn đành bỏ lại ngựa, phi thân bay lên. Hắn nhảy từ ngọn cây này sang ngọn cây khác, thân hình hắn nhẹ như cánh chim. Nhón một bàn chân cũng đứng vững ở ngọn cây vốn yếu ớt.
Mãi gần chiều tối hắn mới đến nơi, hắn đã đến trước một dãy núi đá hùng vĩ.
Vậy sau dãy núi này là một trăm ngọn núi to nhỏ nối tiếp nhau? Hắn nhún chân tung người bay lên, nhìn hắn tựa như một con chim nhẹ nhàng tung cánh bay, không một chút trở ngại nào, hắn đã lên được đỉnh núi. Từ trên đỉnh nhìn xuống, hắn có chút hoa mắt. Gì thế này? dưới các ngọn núi đá trùng trùng điệp điệp là vực thẳm sâu không thấy đáy. Những đám mây trắng xóa, che khuất tầm nhìn khiến hắn chẳng biết những ngọn núi kia trải dài tới đâu. Khinh công của hắn có giỏi đến mấy nếu như không quen thuộc nơi này thì toàn mạng trở ra là rất khó. Chắc chắn phải có cơ quan nào đó ở đây, hắn ngồi xuống một mô đá, ánh mắt nhìn đám mây mù đăm chiêu. Cái tên Vương Thiệu Bình này chỗ nào ở không ở lại chọn cái nơi ma quỷ đều phải khóc thét thế này.
Càng nhìn hắn càng trầm mặc, ánh mắt hồ ly của hắn hơi nhướn lên. Những kẻ xung quanh dường như ẩn nấp rất kỹ. Khóe môi hắn hơi nhếch lên, hắn biết có nhiều người đang ở nơi này quan sát hắn nhưng cụ thể bao nhiêu người, và bọn họ đang ẩn nấp những đâu thì hắn chưa nhìn ra.
Hắn ngồi một chỗ, đem thức ăn đã chuẩn bị trước ra, vừa ăn vừa ngắm nhìn hoàng hôn. Khi hoàng hôn tan biến là lúc bóng đêm dần che phủ, lúc này hắn nhặt vài viên đá nhỏ nhắn lên ngắm nhìn. Nhưng thực tế hắn đang lắng nghe xem hơi thở của những kẻ đang ẩn nấp. Bọn chúng hẳn rất sốt ruột vì đến tận bây giờ vẫn chưa được ăn gì. Chắc bọn họ có cầm theo đồ ăn đấy nhưng không một ai trong số họ dám động đậy để ăn. Vì như thế chắc chắn sẽ bại lộ hành tung, nhưng bọn họ đâu biết, cố nhịn cơn đói sẽ khiến cho hơi thể nặng nề hơn. Hắn cầm lấy 5 viên đá, cổ tay xoay nhẹ một cái, 5 viên theo 5 hướng mà bay tới. Những viên đá lao đi nhanh như chớp, chỉ nghe thấy tiếng vèo vèo một cái và tiếng hòn đá nhỏ va vào hòn đá lớn, rất chói tai.
Thế rồi đáp lại hắn là vô số ám khí bay tới từ nhiều hướng, tiếng ám khí chạm ám khí, tiếng ám khí chạm phải đá vang lên cộng với tiếng rít của thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ. Tất cả tạo nên một tổ hợp âm thanh hỗn loạn. Ám khí bay tới dày đặc như một chiếc lưới lớn, mà con cá bọn họ muốn bắt là hắn.
Thiên Ân nở một nụ cười như có như không, hắn không dùng tới kiếm, chỉ dậm chân một cái, vô số viên đá bay lên, hắn xoay người phất một cái, tất cả viên đá nhỏ lao về phía các ám khí. Tiếng ám khí va mạnh vào đá, những hòn đá vỡ tan, ám khí rơi xuống nhiều vô số kể. Thiên Ân tung người bay lên cao, tránh những ám khí còn sót lại. Hắn nhảy xuống một tảng đá khác, vừa đứng vững lại xuất hiện thêm một tầng ám khí mới.
Dùng nội công vận khí, hắn tung ra một chưởng, một chưởng mang theo luồng gió lớn thổi bay ám khí.
“Nội công thật thâm hậu” Một giọng nam vang lên. Vì đang trên đỉnh núi đá, phía dưới là vực sâu nên khi người nói đã ngừng thì giọng nói vẫn còn vang vọng lại. Dù bây giờ trời đã tối nhưng đứng trên đỉnh núi cao, lại là núi đá trống trơn nên ánh sáng của trăng cũng đủ để nhìn thấy xung quanh, không một bóng người. Bọn họ vẫn chơi trò ẩn nấp, rất tốt, kiếm của hắn đã lâu không được đụng độ, hắn liền tuốt kiếm ra khỏi vỏ, kiếm chém vào không khí một đường. Chỉ nghe thấy tiếng kinh hô một cái, một tảng đá đứt làm hai rơi xuống, kèm theo đó là một đầu người. Hiển nhiên đó là đầu của kẻ nấp sau phiến đá đó.
Sau nhát chém này, tất cả mọi người có mặt ở đó đều kinh hãi không thôi. Đó chỉ là một nhát chém vào không khí, thế nhưng lại có thể làm đứt đôi một tảng đá lớn cùng một người có võ công. Lý Tiểu Xuyến liếc nhìn lão nhị và lão tam, cả ba bọn họ bây giờ mới có thể xác định được đối phương tuyệt đối là đại cao thủ chứ không phải là cao thủ bình thường.
Lý Tiểu Xuyên giơ tay ra hiệu cho 9 người còn lại án binh bất động, ba vị thủ lĩnh nhìn nhau trao đổi ánh mắt.
Thiên Ân thấy bọn họ không có động tĩnh gì thì không cho rằng bọn họ sợ hãi mà không tiếp tục đánh tiếp. Hắn còn đang nghĩ rằng, bọn họ sẽ cho hắn chút kinh ngạc gì đây. Quả nhiên một lúc sau có ba bóng người chia làm ba hướng bay về phía hắn. Ba người bọn họ bay đến là trực tiếp chém xuống, không kịp cho Thiên Ân phản công. Hắn chỉ đành đưa kiếm lên đỡ lại thế tấn công của ba người.
Ba người chém xuống, Thiên Ân lấy kiếm chặn ngang kiếm của cả ba người, vì chạm vào nhau mà cả bốn thanh kiếm đều tóe lửa. Nội công ba người Lý Tiểu Xuyên truyền xuống kiếm, tạo nên một sức mạnh vô hình. Thiên Ân cầm kiếm đỡ nhưng chỉ đỡ bằng một tay, hắn cũng dùng nội công để đẩy lùi ba người họ. Nội công ba người đấu một, những tưởng Thiên Ân sẽ thất thủ nhưng hắn vừa dùng sức đẩy mạnh một cái, cả ba người liền bị hất bay lên trên. Thế nhưng dù bị hất ra, cả ba người Lý Tiểu Xuyên đều nhanh chóng lấy lại thăng bằng. Lúc này Thiên Ân mới nhìn ra, ba người họ là hai nam một nữ. Vậy những người kia đâu? Sao không cùng xuất thủ?
Không để Thiên Ân nghĩ nhiều, ba người họ lại đồng loạt xông lên. Lão nhị cầm kiếm chém xuống, mục tiêu là đỉnh đầu của Thiên Ân, lão tam thì đâm thẳng hướng về bụng của hắn. Còn Lý Tiểu Xuyên bay tới, mục tiêu là chân của hắn. Ba người cùng công kích cùng một đối thủ, lại đánh vào ba chỗ trên người Phục Ân. Nếu hắn có giỏi cỡ nào cũng không thể tránh được cả ba chiêu, nếu như hắn có chạy cũng không kịp vì hắn đã bị cả ba bao vậy.
Thiên Ân không hề lúng túng, hắn giơ một bàn tay lên trước mặt rồi đứng yên đợi ba người kia cùng lúc đánh hắn. Khi bọn người Lý Tiểu Xuyên bay tới, mũi kiếm dường như sắp đâm được vào người Thiên Ân thì bóng người hắn nháy mắt biến mất. Cả ba chưa kịp kinh ngạc thì phát hiện chân mình nhói đau, Thiên Ân đã xuất hiện sau lưng bọn họ từ lúc nào chém một đường làm chân của cả ba đồng thời đều phun máu.
“Thủ lĩnh” 9 người từ chỗ ẩn nấp bay ra, Lý Tiểu Xuyến liền cản lại bọn họ “Đừng qua đây”. Cô biết là hôm nay không thoát được rồi, 9 người kia có đến cũng không giúp được gì. Cô không muốn hoàng thượng bị mất ba thủ lĩnh lại còn mất thêm 9 người trong tổ chức nữa.
“Nói cho ta biết, các ngươi vì sao lại ra tay đối phó ta. Ta hình như không có đắc tội với các ngươi.” Thiên Ân mở miệng nói.
“Ngươi nói cho chúng ta biết ngươi đến đây gặp ai?” Lão nhị dù bị thương ở chân nhưng vẫn cố đứng vững.
“Một người quen cũ” Hắn nhàn nhạt nói
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!