Linh Hồ - Nếu có kiếp sau
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Linh Hồ


Nếu có kiếp sau



Chương IV

Ta không cần ngươi cho ta những thứ như thế

Thứ ta cần thực chất đơn giản lắm

Chỉ cần ngươi để ta

Yêu ngươi mà thôi

– SungMin a~ Nhanh lên nào, trễ tàu bây giờ!!!

– Không phải là SungMin, mà là Thịnh Mẫn. THỊNH MẪN, nghe chưa đồ ngốc?

KyuHyun chẳng thèm bận tâm tiếng hét inh tai vang lên bên cạnh, vội vã chạy vào chuyến tàu điện ngầm sắp sửa khởi hành. Bên cạnh anh là cái bóng trắng nhỏ bay lơ lửng của Thịnh Mẫn. KyuHyun ngay khi vào được cửa tàu thì thở phào, số anh thật may mắn, ngay kịp lúc tàu vừa đóng cửa. Anh nhìn ra phía bên ngoài cánh cửa vừa đóng, chưa kịp mừng thì đã thấy khuôn mặt mếu máo của Thịnh Mẫn phía bên ngoài.

– KyuHyun… KyuHyun… giúp ta với!!! – tiếng Thịnh Mẫn khẩn cầu.

– Ey, ta không biết. Chạy chậm thì tự chịu, ngươi đi chuyến sau đi!

Vừa nói tới đó, chuyến tàu đã bắt đầu khởi hành, lao đi trong gió. KyuHyun nhìn ra bên ngoài, thấy Thịnh Mẫn đang đuổi theo thì vội hét toáng:

– SungMin, ngươi điên à? Đã bảo là đi chuyến sau đi mà, đây là tàu cao tốc đấy!

– Không… không phải SungMin… mà là… mà là… Thịnh Mẫn… – Thịnh Mẫn vừa nói vừa thở mệt vì thân thể bé nhỏ phải chịu áp lực của sức gió – Ta… đâu phải ta muốn theo ngươi đâu… tại … tại…

KyuHyun nhìn xuống cánh cửa tàu điện và bắt gặp cái dây đai áo của Thịnh Mẫn đang bị kẹp giữa hai cánh cửa. Bên ngoài, khuôn mặt Thịnh Mẫn đang lao đi cùng tốc độ của con tàu, khuôn mặt buồn thương bị gió mạnh làm cho méo mó hẳn đi. KyuHyun phá ra cười khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Thật sự… anh nhịn cười không nổi. Thịnh Mẫn thấy anh cười thì quát gì bên ngoài không rõ nhưng vẻ mặt đó lại khiến KyuHyun thêm buồn cười, mọi người xung quanh nhìn anh như một đứa điên.

Haizz, đúng là một buổi sáng mệt mỏi mà!

Cái bóng của Thịnh Mẫn lơ lửng phía trên đầu KyuHyun không còn sức sống, nhìn thấy nó mệt như vậy thì KyuHyun không khỏi động lòng, anh tiếp tục thở dài. Những người học sinh đi ngang qua và nhìn anh như một sinh vật lạ bởi khuôn mặt sầu đời vào sáng sớm, mà có ai biết rằng, trên vai KyuHyun có vác theo một thanh kiếm và bên cạnh là một con cáo chín đuôi? Vừa tới lớp, KyuHyun đã vứt cặp lên bàn rồi gục mặc xuống, bên cạnh là HyukJae đang vừa ăn vừa đọc manga, thoáng liếc nhìn. Chuông báo giờ học vào lớp, cái bóng nhỏ của Thịnh Mẫn dường như đã quá sức chịu đựng mà nằm liệt trên tóc KyuHyun.

– KyuHyun, KyuHyun à… ta mệt quá… muốn nghỉ ngơi…

KyuHyun nhấc cả người Thịnh Mẫn lên, nhìn nó một lát rồi cũng gật đầu. Anh mở một ngăn cặp để đặt Thịnh Mẫn vào bên trong, dặn dò nó nên ngủ một chút để lấy lại sức khỏe, Thịnh Mẫn ngoan ngoãn làm theo như một con mèo nhỏ. Vừa lúc đó, thầy giáo lớp KyuHyun bước vào, vừa đặt cặp sách của mình xuống đã vội nói luôn:

– Hôm nay, chúng ta vừa có bạn mới chuyển đến.

Cả lớp vỗ tay hoan nghênh và ngóng cổ đợi người mới bước vào, người thầy giáo vừa vẫy tay ra hiệu, một cậu học sinh với khuôn mặt đẹp như tranh vẽ đã bước vào. Phong thái đĩnh đạt dứt khoát như một đại thiếu gia trong gia đình giàu có đã quen với lễ nghi, nụ cười nở trên môi mang đầy nét phóng khoáng cởi mở khiến cho trong lớp không ít người thì thầm bàn tán về cậu bạn mới này. Đợi cho tiếng vỗ tay ngớt, anh ta cúi chào tất cả rồi tự giới thiệu:

– Chào mọi người, mình là Lee DongHae.

.

.

.

TBC

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN