Tiên Lộ Tranh Phong - Chương 81: Tụ Linh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
17


Tiên Lộ Tranh Phong


Chương 81: Tụ Linh



Lấy Vân Vụ thạch cẩn thận rắc hai bên phòng, cẩn thận vẩy bột phấn màu bạc đặc chế, theo ánh sáng hiện lên, tất cả những nguyên liệu tạo thành trận pháp đều biến mất không thấy gì nữa, giống như là chưa bao giờ tồn tại vậy.

Đường Kiếp lúc này mới thở nhẹ một hơi: – Tụ Linh Trận cuối cùng cũng coi như thành công.

Tụ Linh Trận là một loại trận pháp tu tập thiên địa linh khí, cũng là trận pháp khá thông thường trong Tu Tiên giới, người tu hành thường dùng Tụ Linh Trận này để hấp thu thiên địa linh khí.

Mặc dù nói người tu hành có liên quan chủ yếu với hấp thu linh khí và ngọc môn, nhưng hoàn cảnh khác nhau cũng ảnh hưởng rõ ràng đối với người tu hành. Cho dù là Ngọc Môn Cửu Chuyển, không có nơi tu luyện linh khí, vậy thì cái khỉ gì cũng không có.

Nhưng mà Tụ Linh Trận không giống như Tiểu Mễ Điệp Trận là có thể tùy ý bố trí ở đâu cũng được, nó cần một số nguyên liệu đặc thù làm cơ sở.

Cũng giống như con rối Đan dược vậy, pháp trận cũng có loại phàm trần hay linh tiên, lần lượt chia ra thành các cấp khác nhau.

Như Tiểu Mễ Điệp Trận chỉ là phàm phẩm, cho nên vẽ vài đường linh tuyến là có thể bố trí rồi.

Tụ Linh Trận là linh trận nhất phẩm, nó cũng cần một số nguyên liệu. Cho dù Hư Mộ Dương tự xưng là “Thiên địa vị trận”, trên thực tế hắn cũng không thể thực sự tạo được trận pháp mà không có sự trợ giúp của bất kì nguyên liệu thi pháp nào, hắn chỉ là có thể dùng ít thì dùng ít mà thôi.

Mà tạm thời trước mắt, trận pháp mạnh nhất chính là Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận, vượt xa tinh phẩm, chính vì vậy ngay cả Thiên thần cung cũng không dám tùy tiện có chủ ý phá trận.

Với cơ sở trận pháp, Đường Kiếp đã sớm nắm giữ bố pháp của Tụ Linh Trận, nhưng ở trong đây, hắn không dám bổ pháp.

Tụ Linh Trận tụ hợp thiên địa linh khí, tiếng động có thể lớn hơn Tiểu Mễ Điệp Trận rất nhiều, một khí phát động nhất định sẽ bị người ta phát hiện.

Hắn không thể để cho bất cứ kẻ nào biết hắn hiểu trận pháp! Ít nhất hiện tại không thể!

Nếu để cho Thiên thần cung biết hắn biết cái này, như vậy là cơ bản xác nhận thân phận của hắn.

Kế hoạch của Đường Kiếp, chỉ cần đối phương nghi ngờ, không cần đối phương chắc chắn!

Cho nên bất kể như thế nào, hắn không thể cho Thiên thần cung và Tẩy Nguyệt phái cơ hội chắc chắn thân phận của mình.

Nhưng lúc Tạ Phong Đường giúp hắn bố trí thủ hộ trận ở Đào Nhiên Cư thì tất cả không như trước đây nữa.

Có đại trận bên ngoài này làm ngụy trang, hắn ở bên trong tha hồ làm gì cũng không sợ bị người ta phát hiện, cho dù có bị phát hiện cũng chỉ cho rằng là dao động của đại trận bên ngoài.

Mà đối với Đường Kiếp mà nói, đây cũng là lần đầu tiên hắn thật sự bài trí trận pháp, so với lần này, trước đây đều chỉ là chuẩn bị.

Lần bày trận này, giống như là giúp đỡ người đầu bếp xuất sư, bắt đầu nấu đồ ăn cho khách rồi.

Cũng may khách cũng là mình, hắn không cần lo vấn đề đánh giá.

Thời khắc phát động Tụ Linh Trận, Đường Kiếp đang ở trong trận, bắt đầu cảm thụ linh khí hội tụ. Dưới tác dụng của Tụ Linh Trận, thiên địa linh khí càng tụ càng nhiều, gần như là chủ động lao tới người của Đường Kiếp, Ngọc Môn Ngũ Chuyên cái vòi nước này mở không mạnh nhưng tốc độ lại ngày càng nhanh.

Đường Kiếp đã nhân lúc chu thiên bắt đầu chuyển động, hút mỗi một phút linh khí một cách tham lam, chuyển hóa nó thành linh dịch cho vào linh không, rồi phóng thích nó vào pháp thuật, như vậy tuần hoàn không ngừng nghỉ, pháp quyết biến hóa, từng chút từng chút Lồng Thủy Quang trên người Đường Kiếp, tạo ra rồi lại tiêu tan, rồi lại tái sinh, rồi lại tiêu tan.

Hiệu quả của Tụ Linh Trận vô cùng rõ ràng, tốc độ pháp lực của Đường Kiếp khôi phục gần như là nhanh gấp đôi.

Mặc dù như thế Đường Kiếp vẫn không hài lòng, độ thuần thục sau khi tới trình độ nhất định, thì càng lên cao càng khó.

Lồng Thủy Quang từ hai mươi giây một lần đến sáu giây một lần, có thể thuần thục sau mấy trăm lần thì có thể đạt được, nhưng để tăng lên cao, mỗi tốc độ phóng thích nâng cao một giây, có thể phải khổ luyện hàng trăm hàng ngàn lần.

Cũng may Đường Kiếp không chỉ có Tụ Linh Trận, còn có linh dược Tạ Phong Đường cho hắn.

Vì để nhanh chóng nắm giữ Lồng Thủy Quang, một nửa lựa chọn của Đường Kiếp đều là dược vật hồi linh.

Ở Tế Hà Giới, đại bộ phận dược vật hồi linh không phải là sau khi uống vào là có thể bổ sung linh lực mà là trong bản thân dược tính đã có một lượng lớn linh khí, mà còn rất dễ bị ngưng hóa thành dịch, nhưng đồng thời cần thông qua Tiểu chu thiện chuyển đến để hoàn thành.

Thời khắc này Đường Kiếp đang dùng một hạt Hồi Linh Đan, chỉ cảm thấy trong cơ thể lập tức cảm thấy linh khí toát lên, trong vòng một Tiểu Chu Thiên, không ngờ đã ngưng kết ra ba mươi linh dịch, không những thế, ngay cả tốc độ vận chuyển Tiêu Chu Thiên cũng nhanh hơn, chủ yếu là bởi vì tác dụng dược tính, quá trình ngưng kết vô cùng thuận lợi.

Đường Kiếp vừa tiếp tục luyện hóa dược tính còn thừa, vừa không ngừng dùng Lồng Thủy Quang nhanh chóng tiêu hao linh khí bổ sung, vận dụng Lồng Thủy Quang một cách thuần thục.

Trong vòng một đêm, dược tính của Hồi Linh Đan cuối cùng đã được hắn hấp thu tất cả, Đường Kiếp ngừng một chút, trong vòng một đêm không ở ngờ bản thân đã chuyển hóa hơn bảy mươi lần Tiểu Chu Thiên, có lẽ chủ yếu vẫn là nguyên nhân luyện hóa dễ dàng, còn quá trình như vậy cũng khiến thuần thục chuyển hóa Tiểu Chu Thiên của hắn nâng cao.

Đồng thời hắn từ đầu đến cuối cũng phóng ra hơn hai trăm lần hơn Lồng Thủy Quang, rốt cục nâng tốc độ phóng thích của Lồng Thủy Quang lên đến gần năm giây.

Một lọ Hồi Linh Đan có mười viên đạn dược, năm bình Hồi Linh Đan có thể sử dụng năm mươi ngày, Đường Kiếp phỏng chừng hai đến ba bình thì có thể để Lồng Thủy Quang của bàn thân phóng thích vào trong vòng một giây.

Nhìn trời đã sáng choang, tinh thần Đường Kiếp sảng khoái, thu lại Tụ Linh Trận, lúc này mới ra khỏi phòng để đi học. Ban ngày khi đi học, Đường Kiếp xem Vệ Thiên Xung không có tinh thần. dùng bút viết mấy chữ hỏi Vệ Thiên Xung: – Sao, cả đêm qua không ngủ à?

Vệ Thiên Xung viết trả lời: – Ôi, đừng nói nữa, ta rốt cuộc biết sai lầm chế tác con rối này là gì rồi. Chúng ta tu luyện một đêm không ngủ không thành vấn đề, nhưng chế tác con rối không phải tu luyện! Ta bận rộn một đêm, hiện tại buồn ngủ chết được.

– Vậy ngủ đi, dù sao chỉ cần không nói lời nào, đi học để ngủ cũng không sao mà.

– Vậy bài học thì sao? Mấy ngày nữa là thi học kì rồi. – Dù sao ngươi có nghe hay không đều thi không được, đến lúc đó tiếp tục học thôi.

– Đường Kiếp, có thể nói như vậy với thiếu gia sao?

– Ta không có nói chuyện, ta viết mà.

-. . . Đường Kiếp, người nói ta làm con rối thật sự là chính xác sao? Hôm qua Thiện đại ca lại tới nữa, giáo huấn cho ta hiểu, nói là không làm việc đàng hoàng.

– Tiên lộ rất hẹp, rất dài, nhưng tiên lộ chưa hẳn chỉ có một. Mỗi người đều có con đường của mình, tiểu thiếu gia, người thích hợp với cái này. Nếu ngươi tin tưởng ta, ngươi cứ đi theo con đường này, ta đảm bảo ngươi sẽ thành công, đừng quên ta trông cậy ngươi trở thành mười đại đệ tử đó.

– Đừng có nhắc mười đại đệ tử. Nhưng mà tối hôm qua sau khi ta làm mới phát hiện, chế tác con rối này cũng khác thú vị. Mỗi một loại nguyên liệu đều có tác dụng riêng của nó, đặt ở vị trí khác nhau, dùng luyện trận khác nhau, có thể dẫn đến hiệu quả khác nhau, đúng là vô cùng thú vị. Thuật điêu khắc của ta dùng trong chế tác con rối luôn luôn không đủ.

– Người thích là được rồi, có hứng thú, thêm chút kiên trì thì sẽ thành công. Đúng rồi, tượng gỗ của ngươi dự tính bao lâu có thể hoàn thành?

– Tốt xấu gì cũng là đứa con đầu tiên của ta, ta muốn làm tốt một chút, ít nhất hai mươi ngày. Nhưng mà sau khi có vài vị sư huynh biết, đều nói là nhỏ quá, không dễ khắc luyện trận, trừ phi mời thượng sư ra tay, những học sinh bình thường sợ rằng không có bản lĩnh đó.

– Đừng lo lắng, ta có thể giúp người giải quyết.

– Người sẽ luyện trận?

– Ta không biết, nhưng ta biết có người biết.

– Cao nhân?

– Một cao nhân ẩn thế tránh đời, ngọa hổ tàng long trong học sinh, điển hình siêu cấp của giả chết bắt quạ, một tuyệt đại đại gia của thế hệ trận đạo

– Đường Kiếp, người lại chỉ bậy ta!

– Làm gì có chữ nào bậy chứ, tiểu thiếu gia! Tóm lại, ta đảm bảo luyện trận của người hoàn mỹ không sai sót, con rối chiến nhất phẩm kinh thế là được. Tuy nhiên để làm được một luyện trận vừa lòng, giá tiền sợ là hơi cao một chút.

– Bao nhiêu?

– Một trăm linh tiền.

– Nếu như có thể làm được như người nói vậy, một trăm linh tiền cũng đáng.

– Vậy thì được. Đường Kiếp cười cười, kết thúc cuộc trò chuyện bằng bút.

Ưng sào.

Cố Trường Thanh ngồi ở vị trí của mình, trước mặt đã xếp một thư án mới.

Suy nghĩ một chút, Cố Trường Thanh rốt cục nói: – Nếu hắn thật sự là Đường Kiệt, Ưng chủ cho rằng hậu thuẫn của hắn sẽ là gì?

Cố Trường Thanh lắc đầu: – Ta không biết, thiếu niên này đã ra vượt ra ngoài dự liệu của chúng ta, có nhiều thứ đã không thể phỏng chừng, không cách nào đoán nữa rồi. Đối phó với đối thủ như vậy, có lúc dùng cách đơn giản để đỡ rách việc.

Trong mắt Cao Phi chợt lóe lên: – Ý Ưng chủ là – Thứ đồ đẹp sợ nhất chính là đối xử dã man. Khi đối thủ bố trí kế hoạch đan xen hoàn hảo, có lúc việc người cần làm không phải là cởi bỏ nó, như vậy chỉ làm nó thuận theo con đường của kẻ địch thôi, chỉ làm người càng lún sâu vào, cho nên lúc này cách thích hợp nhất chính là ra những đòn chớp nhoáng trực tiếp phá hủy nó! Nếu đối thủ muốn chơi với lửa, vậy thì nhất quyết cho hắn biết, hắn không có năng lực khống chế lửa, đừng tưởng hắn có thể thuận lợi đến lúc bản thân cần, khi hắn bắt đầu châm lửa, ngọn lửa này đã trực tiếp cháy sém hắn, nuốt chửng hắn!

Nói đến đây, Cố Trường Thanh cười lạnh nói: – Lập tức phái người bắt Đường Kiếp, dùng thuật lục soát linh hồn tiến hành tra khảo!

Vẫn muốn động thủ sao?

Cao Phi nhướng mày: – Có phải là hơi gấp không? Thật ra chúng ta còn có cách khác có thể kiểm tra mà. Chúng ta có thể đi An Dương kiếm người đã gặp qua Đường Kiếp trước mà.

– Lỡ như đối thủ cũng nghĩ như vậy thì sao? Cố Trường Thanh hỏi lại: – An Dương xa xôi ngàn dặm, đợi đến khi tìm người đến cũng không biết là lúc nào rồi. Chỉ sợ lúc đó lại không có cách mới nào, khiến chúng ta phí công. Đối thủ giảo hoạt như thế, chúng ta đành phải sử dụng những cách khác thường. Hơn nữa những tên đó trước đây cũng là không mời mà tới, kết quả như thế nào ngươi cũng thấy rồi đấy.

Cao Phi tất nhiên là biết đến. Ba năm này, đối tượng nghi ngờ có rất nhiều, bọn họ từng mời người của An Dương đến, kết quả là những người đó đã không nhớ rõ bộ dạng của Đường Kiếp lâu rồi, dưới sự uy hiếp, dọa người của Thiên thần cung, những người đó đã chỉ lung tung.

Hai lần tính sai lần trước, có một lần có mấy tên chỉ hưu bảo ngựa lung tung cả lên.

– Hơn nữa ta cảm giác, nếu như Đường Kiệt đủ thông minh, cũng chưa chắc chưa có chuẩn bị Cố Trường Thanh lại bồi thêm một câu.

Cao Phi cũng có phần đồng ý, mặc dù như thế, hắn vẫn nhắc nhở: – Nói thì nói như thế, dù sao cũng phải thử qua mới biết được. Hơn nữa nếu chăng may Sưu Hồn Thuật không tìm ra manh mối, có thể sẽ hoàn toàn mất đi hy vọng, cái giá của lục soát linh hồn lại quá cao

– Cho nên phải khảo vấn trước, Sưu Hồn Thuật là lựa chọn cuối cùng, về phần cái giá phải trả không cần người suy tính.

– Vậy lỡ như chúng ta tìm sai người?

– Cho nên trước khi đạt được, bất luận như thế nào đều không thể để liên lụy Thiên thần cung vào trong đó. Nói đến đây, Cố Trường Thanh dừng một chút, giận dữ nói: – Không thể phạm sai lầm lần nữa, lần này chúng ta phải nghĩ cách khác.

– Phái Tẩy Nguyệt đã chú ý tới Đường Kiếp, lúc này mà động thủ, bọn họ sẽ không tin nữa.

– Không cần bọn họ tin, chỉ cần có lời giao phó là được.

Cao Phi không nói nữa.

Hắn đã hiểu được ý của Cố Trường Thanh.

Cố Trường Thanh từ từ thở dài: – Làm tốt chuẩn bị cái giá của một mạng đi Muốn thành đại sự, luôn phai có hy sinh. Một cái mạng nếu có thể đổi lấy Binh giám, đã là vô cùng giá trị rồi.

– Vâng! Cao Phi cúi đầu nói. Nhưng trong lòng bất giác nghĩ đến, chỉ sợ là đối với người hy sinh mà nói thì chưa chắc là đáng. Chuyện này không thể trông mong là tự nguyện, cuối cùng cũng là có chút động tâm.

Cố Trường Thanh lại nói: – Chuyện chọn người cho ngươi quyết định đó.

Cao Phi cười lạnh trong lòng, biết Cố Trường Thanh đẩy vấn đề nan giải cho mình, một khi sự việc có gì bất trắc, người xui xẻo chính là hắn.

Tuy nhiên thân là thuộc hạ, chính mình không chịu tiếng xấu thay cho người khác thì ai chịu đây?

– Người cần bao nhiêu thời gian? Cố Trường Thanh hỏi.

Ngẫm nghĩ một chút, Cao Phi trả lời: – Ít nhất một tháng, chỗ của Đường Kiếp hiện nay có pháp trận thủ hộ, hơn nữa sau khi trải qua chuyện này, ở bất luận không phải là Đường Kiệt thì chỉ sợ là cũng đã có cảnh giác, cần thời gian từ từ tiếp cận. Trừ phi

– Trừ phi cái gì?

– Trừ phi chúng ta cho Bạo Viên ra tay.

– Không được! Cố Trường Thanh quả quyết phủ quyết: – Bạo Viên là quân bài cuối cùng chưa lật của chúng ta, bồi dưỡng không dễ, đến khi chưa đến lúc sơn cùng thủy tận, không được dùng!

– Vâng!

– Cho ngươi bốn mươi ngày, trong bốn mươi ngày, nhất định phải bắt được Đường Kiếp!

– Thuộc hạ đã biết! Cao Phi lớn tiếng trả lời.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN