Tiên Lộ Tranh Phong
Chương 87: Ly Kinh
Đường Kiếp không xác định nổi, mình rốt cuộc là phù hợp với điều kiện nào mà phá giải được huyền bí, nhưng nghĩ đến khả năng lớn nhất vẫn là liên quan tới việc sưu hồn lúc nãy. Dù sao vừa rồi khi tin tức truyền đến, cảm giác giống hệt như lúc sử dụng Sưu Hồn thuật, mà thứ truyền đến, thoạt nhìn giống như một thần niệm của Binh Chủ lưu lại trên Binh Giám.
Thần niệm vốn là do linh hồn biến thành, có thể bị sưu hồn thì cũng là chuyện bình thường. Tuy nhiên, có thể để thần niệm lưu trên Binh Giám cả vạn năm, càng lộ vẻ thần kỳ.
Tuy nhiên Đường Kiếp cảm thấy chỉ dựa vào điểm này sợ còn chưa đủ, dù sao hắn chỉ là trước đó có sử dụng Sưu Hồn thuật, cho dù trong cơ thể còn lưu lại chút dấu vết của pháp thuật, cũng không thể khiến cho Binh Giám chủ động phóng thích ký ức. Cho nên, Đường Kiếp phỏng đoán có thể còn một nguyên nhân trọng yếu là do Tàng Tượng Kinh.
Tàng Tượng Kinh chọn người, Sưu Hồn thuật chọn pháp, đúng người lại thêm sử dụng đúng phá thuật, mới có thể mở ra bí mật chân chính của Binh Giám. Chẳng trách Hư Mộ Dương mặc dù có thể cảm nhận được cảm giác kỳ quái, nhưng trước sau vẫn không mở được ra.
Dựa theo phương diện này mà nói, có thể Cửu Tuyệt Tru Tiên trận cũng cần người đặc biệt mới có thể đi vào?
Nếu là như vậy
Ánh mắt của Đường Kiếp dừng lại trên Binh Giám. Hắn đi về phía trước vài bước, một lần nữa cầm Binh Giám lên, chỉ thấy trên Binh Giám hào quang lưu chuyển, mơ hồ có vô số ký tự chuyển động.
Nhưng cẩn thận nhìn, Đường Kiếp phát hiện những ký tự này cũng không phải ở trên Binh Giám, mà tồn tại trong đầu mình.
Chỉ có điều dưới tình huống bình thường hắn hoàn toàn không nhớ đến, nhưng khi nhìn vào Binh Giám thì lại hiện ra, giống như Binh Giám là chiếc gương, khúc xạ những kí ức ẩn náu ở trong đầu hắn ra.
Nếu là người khác, giờ phút này nhìn Binh Giám, ngoài việc nhìn thấy các hoa văn trên đó thì cũng chẳng thấy gì khác. Nhưng duy chỉ có Đường Kiếp trước mắt hắn xuất hiện từng chiếc từng chiếc bóng. . Không chỉ có chữ viết, mà còn có vô số các hình ảnh đang bay lên, nhảy xuống, làm ra vô số động tác.
Những chữ này một từ hắn cũng không hiểu, cũng không biết tại sao lại hiểu được ý tứ trong đó.
Ngẩng đầu nhìn hai chữ to màu vàng, phong cách cổ xưa trang nghiêm, mang theo khí tức cuồn cuộn.
Đường Kiếp thốt lên: – Ly Kinh.
Thực sự mà nói, bí pháp mới chân chính là thứ mà Binh Chủ lưu lại, cũng là tâm pháp quan trọng nhất trong đời ông ta.
Không giống với Huyền Môn Chính Tông hiện tại.
Hiện tại tu luyện, hành đạo là người và linh chia lìa, linh khí chỉ là vũ khí trong tay người tu luyện, những vũ khí là vũ khí, người là người, hai thứ không thể nhập làm một. Cho dù là Thoát Phàm Cảnh có thể Luyện Thể, thì khả năng dung nhập được cũng có hạn.
Theo cách nói này, thì phần lớn những người tu luyện trên thế giới này đều là Pháp sư. Ly Kinh tu lại là khí huyết.
Người tu luyện khí huyết, người linh hợp nhất, thân thể lớn mạnh, chính là dùng bản thân làm vũ trụ mà dung nạp thiên hạ. Chính vì vậy khí huyết mạnh mẽ, xương cốt rắn chắc, thân cứng như thép. Binh Chủ năm đó một đời tung hoành, điểm mạnh nhất chính là thân thể, có thể nói thời thượng cổ người tồn tại mạnh mẽ bá đạo nhất, chính là dựa vào một thân khí huyết tung hoành ngang dọc.
Hậu nhân bởi vì vậy mà gọi là “Thể tu”, về bản chất, có lẽ gọi là “Huyết tu” thì càng thích hợp hơn.
Vì vậy kỳ thực, Ly Kinh so với công pháp của Thiếu Hải Động Kim quyết đơn giản hơn nhiều, không có phân thành trình tự, từ đầu tới cuối chính là một bộ tâm pháp, lặp đi lặp lại, luyện một lần thì mạnh lên một lần. Nhưng tu luyện tâm pháp này lại cần một lượng lớn dược vật, khiến người ta kinh ngạc.
Dựa vào những gì ghi trong Ly Kinh, trước khi tu luyện cần thu thập được lượng lớn dược vật dùng để chế thuốc tắm, sau đó dùng lửa lớn đun để vận chuyển tâm pháp, hấp thu dược tính, mới là cách tốt nhất.
Những vị thuốc này bao gồm, cái gì mà cửu thiên loạn thảo, hỏa tinh vạn năm, vảy rồng máu phượng, bách luyện yêu đan nhìn những thứ trước mắt khiến cho Đường Kiếp mê man một hồi.
Những thứ này đều là đại bảo vật của trời đất, một thứ ở trong đó cũng khiến Lục Đại phái điên cuồng tranh đoạt, ta đi đâu mà tìm được chứ? Càng không nói đến, phía dưới lại có ghi chú ” càng nhiều càng tốt, vĩnh viễn không giới hạn”. Con bà nó.
Theo phương diện này mà nói, Tiên pháp của Binh Chủ cực kỳ có giá trị, nhưng lại cực kỳ không giá trị.
Bởi vì thứ nó cần quá nhiều, nhiều đến mức người bình thường không thể chấp nhận được, khó mà có thể chuẩn bị đầy đủ.
Nếu thật sự có thể kiên trì sưu tập ngần đấy bảo bối, cho dù là luyện pháp môn khác, không chừng cũng có thể tung hoành thiên hạ.
Nếu tính như vậy, thì bộ tâm pháp giá trị nhưng lại vượt quá dự tính, khiến Đường Kiếp không khỏi thất vọng.
Thôi, thôi.
Đi đường nào mà chẳng là đi.
Nếu đã đạt được bộ tâm pháp của Binh Chủ, vậy thì đi theo con đường của ông ta vậy.
Ít nhất nó cũng cho người ta phương hướng.
Dù sao cũng không phải bắt buộc là những dược liệu đó mới được.
Bên dưới Ly Kinh có chú giải, nói nếu thật sự không tìm được những thứ này, có thể tìm những loại có tính năng tương tự thay thế, tìm không được loại vạn năm thì dùng tạm loại ngàn năm vậy, nếu thực sự vẫn không có thì loại vài trăm năm cũng coi như có thể.
Phía dưới còn liệt kê một danh sách, từ trên xuống dưới, giải thích tổng thể toàn bộ tính năng của các loại dược thảo.
Đường Kiếp trực tiếp nhìn xuống dưới cùng, là một gốc cây Phục Linh tím năm trăm năm tuổi, Đường Kiếp tính đi tính lại, mua không nổi. Dựa vào hoàn cảnh trước mắt, có thể mua được gốc cây năm mươi năm, nếu dựa theo bộ để phối hợp thì, mua gốc cây năm tuổi là được.
Năm tuổi thì năm tuổi đi, còn tốt hơn so là không có.
Luyện Tàng Tượng Kinh chẳng ăn cái gì cũng đã luyện được một thân mình đồng da sắt rồi, Đường Kiến thầm nghĩ. Tuy nhiên ngẫm lại mình luyện Tàng Tượng Kinh trong ba năm, vậy mà vẫn không ngăn cản được pháp thuật cấp thấp nhất, bị người ta nhận xét xương cốt coi như rắn chắc, lần này Đường Kiếp cũng không thể tiếp tục tự an ủi bản thân mình nữa rồi.
Cũng may ngoài Ly Kinh ra, ở đây còn có một loại pháp thuật.
Binh Tự quyết.
Chính là năm đó Binh Chủ thống trị thiên hạ, nghiền nát vạn binh, phương pháp căn bản chấp chưởng binh đạo.
Nghe nói sau khi tu luyện thành công Binh Tự quyết, có thể nghiền vỡ thiên hạ vạn binh, lấy được tinh hoa, cô đọng thành thần binh. Trước kia Đường Kiếp nghe thấy trong Binh Giám, Binh Chủ kia hô một tiếng “Binh”, chính là vận dụng cực hạn của Binh Tự quyết, ra lệnh một tiếng, vạn binh đều vỡ.
Vậy thì cần một lượng tài nguyên lớn mới có thể tu luyện tâm pháp này, Binh Tự quyết là một cánh cửa thấp hơn nhiều, chỉ cần có đủ sức mạnh, dựa theo tâm pháp kích thích khí huyết của cơ thể, là có thể tạo ra phép thuật.
Đường Kiếp dựa theo tâm pháp, vận chuyển huyết khí trong cơ thể, chỉ cảm thấy toàn thân huyết khí cuồn cuộn, rất khó chịu.
Đường Kiếp chỉ có thể cắn răng kiên trì chịu đựng, sau một thời gian, khí huyết trong cơ thể dần bình ổn. Trên người Đường Kiếp cũng xuất hiện một tia hào quang màu đỏ, hào quang lưu chuyển, dần dần ngưng tụ ở đầu ngón tay trỏ của hắn. Đây chính là huyết kình mà Binh Tự quyết ngưng tụ sao? Chỉ cần dùng nó là có thể nghiền vỡ vạn binh?
Đường Kiếp có chút không dám tin tưởng.
Vừa lúc đó Y Y ôm thanh Tử Hỏa Kiếm, đang trừng mắt nhìn mình.
Đường Kiếp tiện tay chỉ vào đó, muốn xem uy lực thế nào.
Khi hắn nghĩ đến, chính mình vừa học đã tập luyện, chắc không thể một kích liền làm vỡ được thuật khí. Không ngờ ngón tay vừa chỉ xuống, thanh Tử Hỏa Kiếm kia phát ra một tiếng “đinh” nhỏ.
Tiếp sau đó thân kiếm phát ra một ánh sáng mạnh mẽ, cạnh một tiếng, rơi rụng thành vô số mảnh vụn bay khắp phòng.
– Sao có thể như vậy? Lần này Đường Kiến thực sự khiếp sợ.
Mình chỉ nhẹ nhàng chỉ, tại sao lại có uy lực lớn như vậy.
Mặc dù nói Binh Tự quyết của Binh Chủ uy lực kinh người, hắn cũng đã sớm biết, nhưng Đường Kiếp không ngờ rằng, hiện tại mình cũng giống như Binh Chủ, niệm một cái, binh khí đều bể nát.
Tuy thuật khí này không phải pháp bảo hùng mạnh gì, nhưng trên lý luận cũng không phải hắn tùy ý điểm một cái, liền dễ dàng vỡ nát như vậy. Y Y cũng bị dọa ngẩn người ra.
Chỉ là phản ứng của nàng và Đường Kiếp không giống nhau.
Nhìn các mảnh vụn tơi lả tả trong không trung, cái miệng nhỏ nhắn méo xệch, đứng tại chỗ gào thét: – Bảo bối của ta
– Xin lỗi, Y Y. Đường Kiếp muốn an ủi nàng một chút, đột nhiên ngực ngòn ngọt, Đường Kiếp phun ra một ngụm máu, toàn thân mềm nhũn, vô lực ngã xuống đất.
Lúc này hắn mới phát hiện, mình ngay cả cử động cũng không làm được. Trước mắt hiện lên ánh sáng, như vô số vì sao đang nhảy múa.
Đó là hiện tượng khi mất sức nghiêm trọng, sinh ra ảo giác.
– Kích thích toàn bộ khí huyết trong cơ thể. Con mẹ nó chứ. Đường Kiếp nhỏ giọng nói một câu, tròng mắt trắng dã, sau đó liền ngất đi.
Sau khi Đường Kiếp tỉnh lại trời đã hứng sáng.
Tiểu gia hỏa kia khóc đến khi mệt mỏi, liền thiếp đi bên cạnh hắn.
Nhìn đất đầy mảnh vụn, Đường Kiếp cũng cảm thấy không còn gì để nói. Hiện tại mới coi là chính thức hiểu được Binh Tự quyết là như thế nào.
Một cái chỉ tay đêm qua, đã rút cạn toàn bộ sức lực của hắn.
Nếu không hắn tốt xấu gì cũng luyện ba năm Tàng Tượng Kinh, thể chất cũng vượt xa người bình thường, có lẽ một cái chỉ tay, cơ thể liền báo hỏng rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!