Tiên Lộ Tranh Phong
Chương 164: Liên Thủ (Hạ)
Một tiếng cười khàn khàn trầm thấp từ trong chỗ tối truyền đến:
– Biết là không dễ dàng lừa nhạt mấy đứa nhãi con các ngươi, không chăm chỉ tu tiên, mà lại thích xen vào việc của người khác. Nếu đã vậy, thì các ngươi đều tới đường xuống âm phủ làm oan hồn đi.
Nói xong một cỗ âm khí đã đánh tới.
Đường xuống âm phủ?
Nghe thấy vậy, Đường Kiếp và vị Hứa cô nương đều đồng thời biến sắc.
Đường Kiếp hừ một tiếng nói:
– Qủa nhiên là nghiệt dư của Dưỡng Qủy Tông, mấy ngàn năm mà vẫn chưa quét sạch sao?
Vừa nói, Đường Kiếp vừa tung ra một chưởng, đánh cỗ âm phong quay ngược trở lại.
Quan chủ khặc khặc cười nói:
– Qủy đạo bất diệt, Qủy Tông bất vong. Kẻ tiểu bối các ngươi thì biết cái gì chứ, ngoan ngoãn nạp mạng thì hơn.
Nói xong ống tay áo ông ta vặn lại, một chiếc đầu lâu bay ra từ bóng tối, khớp hàm kêu răng rắc, cắn vào cánh tay Đường Kiếp.
Lúc này, Đường Kiếp đang xoay chiếc chuông nhốt con quỷ lúc trước, chiếc đầu lâu bay nhanh tới, cắn lên cánh tay Đường Kiếp, lúc này mới truyền tới tiếng “cẩn thận” của Hứa cô nương hô lên.
Nhìn thấy đầu lâu cắn trên cánh tay Đường Kiếp, mặt vị cô nương kia biến sắc:
– Nguy rồi, đây là Trạc la yêu cốt, răng nó có thi độc, mau chém đứt cánh tay, thì may ra ngươi còn cơ hội sống sót.
Phù Dư đạo nhân thấy vậy ha hả cười rộ lên:
– Không còn kịp rồi, độc đi vào máu, chạy dọc theo cơ thể, trừ phi ngươi đạt tới Cửu chuyển kỳ, mới có khả năng chống đỡ với thi độc, nếu không, chết là cái chắc. Thật không ngờ chỉ dùng một yêu cốt đã có thể thu thập được một tên, học sinh Tẩy Nguyệt chó má gì chứ, ta thấy cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Nói xong lại cười ha hả.
Lúc trước ông ta còn nghi kỵ thân phận học sinh Tẩy Nguyệt của Đường Kiếp, dù sao hai chữ Tẩy Nguyệt cũng đại biểu một thế lực không tầm thường, học sinh của họ cũng có nhiều người kiệt xuất, không ngờ tới chỉ một kích đã độc chết được một người. Thầm nghĩ rằng mình lúc trước quá mức để ý, nên mới bị danh tiếng Tẩy Nguyệt phái dọa cho lo lắng.
Đường Kiếp cũng cười cười, tiện tay đưa chiếc chuông nhốt ác quỷ lúc trước trả lại cho Hứa cô nương:
– Vậy sao? Nhưng nếu như độc chưa đi vào máu, thì sẽ chẳng có tác dụng gì đúng không?
Nói xong vung tay giật chiếc đầu lâu trên cánh tay mình xuống, chỉ thấy trên cánh tay có hai dấu răng, ngay cả da cũng không bị xước.
– Sao có thể như vậy?
Phù Dư đạo nhân ngẩn người ra.
Mặc dù Trạc la yêu cốt không phải nổi danh về công kích, nhưng ngay cả da cũng không cắn rách được, cũng khiến ông ta giật mình, mà ngay cả Hứa cô nương cũng ngạc nhiên, mở to mắt nhìn Đường Kiếp, giống như nhìn thấy quái vật, trong lòng thầm nghĩ người này thể chất dũng mãnh, chẳng lễ đã nhập vào Bách luyện kỳ?
Chỉ có điều nhìn tuối của hắn, bộ dạng đó có thế nào cũng không giống người đã ở học viện Tẩy Nguyệt bảy tám năm.
Ở học viện chưa lâu đến vậy, hắn làm sao có thể đạt tới Bách luyện kỳ chứ?
Đường Kiếp tùy tiện vứt chiếc đầu lâu xuống đất, giẫm nát nó.
Bên kia Phù Dư đạo nhân đã vung tay lên, xuất ra một thanh kiếm, chỉ có điều chuôi kiếm cũng là hình đầu lâu.
Qủa nhiên là đồ vật của Dưỡng Qủy Tông, cái gì cũng liên quan đến quỷ.
Thanh kiếm đó phi phía Đường Kiếp, Đường Kiếp đang định ra tay, Hứa cô nương đã cười một tiếng coi thường, tay phải giơ lên, chiếc vòng vàng trên cổ tay bay ra, nháy mắt đã biến lớn trong không trung, nghênh đón chiếc phi kiếm bay tới.
Chỉ nghe thấy một tiếng vỡ giòn tan vang lên, phi kiếm va chạm vào chiếc vòng, mũi kiếm do va chạm đã bị gẫy.
Phù Dư đạo nhân thấy vậy, đau lòng hét lên:
– Dám hủy pháp khí của ta.
Ông ta chỉ tay vào không trung, thanh kiếm trên không trung chuyển hướng, chiếc đầu lâu trên đó hướng về phía Đường Kiếp và Hứa cô nương, phun ta một ngụm khói độc.
– Cẩn thân.
Hứa cô nương vội vàng nói, trong tay cũng xuất hiện một chiếc khăn gấm che mũi lại.
Đường Kiếp chỉ lắc đầu mỉm cười.
Hắn sau khi dùng một trăm ngàn linh tiền luyện thể, thể chất cường hóa cả trong lẫn ngoài. Cơ thể cứng rắn như kim cương, ngay cả lục phủ ngũ tang cũng luyện được bách độc khó xâm, mặc dù vẫn chưa tới trình độ vụn nát lại tái sinh, nhưng chút độc tố này với hắn chẳng có hiệu quả gì cả.
Lúc nãy Trạc la yêu cốt không thể cắn rách da hắn, cho dù là cắn nát thì thi độc cũng không làm gì được hắn.
Đúng như lười Phù Dư đạo nhân nói, người tu luyện đạt tới Cửu chuyển kỳ mới có thể chống cự, mà tố chất thân thể của hắn, kỳ thật mạnh hơn Cửu chuyển kỳ rất nhiều.
Bởi vậy nên đối với khói độc của chiếc đầu lâu này, hắn cũng vẫn như trước không thèm tránh né, ngược lại nhân tiện làm ấn pháp, dưới sự biến hóa không ngừng của các ấn pháp từ tay hắn, một ngón tay đã biến thành màu trắng ngọc.
Chính là dấu hiệu phát động của Liệt Ngọc Chỉ.
Đến bây giờ hắn vẫn chưa sử dụng thuần thục Liệt Ngọc Chỉ, mỗi lần phát động đều cần thời gian khá dài, nếu như đối phó với cường địch thì tuyệt đối không dùng được. Gặp phải tên đạo nhân này sở trường rõ ràng là độc thuật, nên vừa vặn bị Đường Kiếp khắc chế, lợi dụng lúc đầu lâu đang phun khói độc để vận pháp.
Hứa cô nương và Phù Dư đạo nhân đồng thời đều ngẩn người nhìn hắn, chỉ thấy trong sương mù tay hắn đang tạo ấn pháp, sau đó đột nhiên tát chính mình một cái:
– Mẹ nó, sai rồi, làm lại.
Nhất thời hai người kia đều choáng váng.
Trong lòng Phù Dư đạo nhân hoảng hốt, biết đụng phải một kẻ không vừa, không quan tâm gì nữa, liền thi ấn pháp. Một quỷ vật hung dữ từ phía sau đám khói đen, đang lao đến, to như đười ươi, hai tay rất dài, miệng còn dính máu. Hiện tại rít lên với hai người một tiếng, sau đó há chiếc mồm rộng che hết cả khuôn mặt.
Qủy ăn tim? Ngươi ngay cả Qủy ăn tim cũng nuôi?
Lần này Đường Kiếp cũng kinh ngạc.
Không giống với ác quỷ lúc trước, Qủy ăn tim mới chân chính là loại hung ác, là quỷ vật đã có thực thể, thích ăn tim người, cực kỳ tàn nhẫn.
Trong quá trình tế luyện, quỷ ăn tim cần có tim người nuôi dưỡng, con quỷ này cơ thể không hề nhỏ, không biết đã nuốt chửng bao nhiên tim người. Xem ra tên Phù Dư đạo nhân này cũng đã sát hại không ít nhân mạng.
Lúc này Qủy ăn tim vừa xuất hiện đã xông về phía hai người, hai tay với móng vuốt đen thui sắc bén chia ra tấn công vào ngực của hai người.
Chiếc vòng tay của Hứa cô nương bay lên, đánh thẳng vào móng vuốt của Qủy ăn tim, chỉ nghe tiếng kim loại keng keng vang lên, cơ thể của con quỷ này cứng rắn như thép, ngược lại Hứa cô nương lại bị đẩy lùi lại.
– Cô dùng chuông mình đi.
Đường Kiếp quát lên, hắn đang cứng rắn chống đỡ Qủy ăn tim, kết quả bị Qủy ăn tim cào rách da, Qủy ăn tim cũng bị hắn đẩy bật lui lại.
Điều đó chứng tỏ sức lực của con Qủy ăn tim này vẫn chưa bằng mình, nhưng cũng có đủ khả năng khiến mình bị thương.
– Chuông nhiếp hồn có thể bắt giữ được quỷ vật bậc thấp, Qủy ăn tim đã tu thành thực thể, không bắt nó được.
Hứa cô nương trả lời, trong tay xuất hiện một dây vải, đánh về phía Qủy ăn tim, xem ra là muốn lấy nhu thắng cương.
Chỉ có điều Phù Dư đạo nhân cười một tiếng quái dị, chỉ vào trường kiếm trên không trung, trường kia kia liền chém xuống dải lụa, khiến cho Hứa cô nương không thể thu hồi dải lụa lại.
Đồng thời Phù Dư đạo nhân lại cười một tiếng quái dị, trong tay đột nhiên có thêm một lá cờ đen, phất lên không trung, từ trong lá cờ lập tức có vô số ác quỷ oan hồn tràn ra, bay về phía hai người.
– Cờ tụ hồn.
Đường Kiếp hừ nhẹ một tiếng, không hề cảm thấy ngạc nhiên.
Cờ tụ hồn là một trong những pháp khí nổi danh nhất của Dưỡng Qủy Tông. Ngày trước lúc môn phái này còn cường thinh, gần như trong tay gã đệ tử nào cũng có một lá Cờ tụ hồn, chuyên dùng để thu thập quỷ vật.
Chẳng qua những quỷ vật bị giữ trong lá cờ này không thể phát triển, nên không thể nuôi dưỡng để sinh ra quỷ nguyên, càng không thể giữ được những con quỷ có thực lực mạnh như Qủy ăn tim. Thực lực của nó có hạn, nên chỉ dựa vào số lượng áp đảo để đạt thắng lợi.
Dù thế, một đám ác quỷ lao ra khỏi Cờ tụ hồn, uy thế khiến người ta sợ hãi, tuy rằng cấp bậc thấp nhưng khi chiến đấu lại rất hiệu quả.
Thân là học sinh Linh Đài Cảnh, Đường Kiếp cũng không có pháp thuật nào có thể đả thương được số đông. Bởi vậy khi đối mặt với một lượng ác quỷ lớn thế này, nhất thời cũng không biết phải làm thế nào. Mà đám quỷ này khá gian trá, thân hình mơ hồ không rõ, không tử chiến với hai người Đường Hứa, mà chỉ ở bên quấy rầy, hai người bị bọn chúng cuốn lấy, nhưng nhất thời lại không có biện pháp gì cả.
Phù Dư đạo nhân tuy rằng thực lực tầm thường, nhưng mưu mẹo nham hiểm. Khi ông ta thả Qủy ăn tim và phất Cờ tụ hồn, thì tay lại tiếp tục làm ấn pháp, quát:
– Qủy răng xanh, ra.
Năm tiểu quỷ mặt mũi hung tợn, thân thể chỉ bằng trẻ sơ sinh, trong tay cầm một chiếc đinh ba bằng thép, y y a a kêu loạn lên, giương chiếc đinh ba đâm loạn về phía hai người.
Hơn nữa Phù Dư đạo nhân khá nham hiển, thấy Đường Kiếp phòng ngự chắc chắ, không dễ dàng bị thương, liền chỉ huy đám quỷ, trực tiếp công kích vào Hứa cô nương. Nhất thời khiến cho nàng ta tay chân luống cuống, không khỏi la lên:
– Này, ngươi giúp ta một chút đi chứ.
Nàng lúc trước vẫn lãnh đạm lạnh nhạt, biểu hiện vân đạm phong kinh, tiếng la hét này rốt cuộc cũng lộ ra bản chất của tiểu nữ nhi.
Đường Kiếp cười ha hả, thân hình lóe lên, phóng tới bên người Hứa cô nương, giúp nàng ngăn cản đám tiểu quỷ đang tấn công
Cùng lúc đó, dải lụa của Hứa cô nương bay ra, vẽ thành một đường vòng cung, lập tức đánh ngã mấy con quỷ.
Một kích này đắc thủ, mắt hai người đồng thời sáng ngời, vừa lúc đó Qủy ăn tim lại đánh tới, Đường Kiếp quát lên:
– Để ta.
Người hắn đã ngăn trước mặt nàng, đồng thời vòng tay của Hứa cô nương cũng từ sau lưng hắn bay ra, vẽ thành một vòng cung nện vào đầu Qủy ăn tim. Tuy Qủy ăn tim mình đồng da sắt, nhưng trúng kích này cũng choáng váng mặt mũi, xiêu xiêu vẹo vẹo vài bước.
Hai người thấy vậy, quay ra nhìn nhau cười một tiếng.
Lần này phối hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, phá vỡ cụ diện bị động lúc trước. Đường Kiếp dùng thân thể mình chống đỡ đám tiểu quỷ, còn Hứa cô nương thì liên tục xuất chiêu, dải lụa của nàng bay ra, vòng tay thì đánh xa thủ gần, uy lục đều không nhỏ, dần dần thay đổi cả thế cục.
Phù Dư đạo nhân thấy tình hình không ổn, kinh phẫn chỉ vào trường kiếm, thanh kiếm vượt qua Đường Kiếp lao thẳng vào người Hứa cô nương.
Đường Kiếp thuận tay tóm lấy, lôi Hứa cô nương ra sau lưng, đồng thời chỉ về hướng thanh kiếm, chỉ nghe một tiếng vỡ giòn tan vang lên, thanh kiếm vỡ vụn, chỉ sót lại chút ánh sáng lóng lánh.
– Kiếm của ta.
Đạo nhân đau lòng hét to.
Đường Kiếp đã quen với tiếng kêu la này, thuận tay giơ ra quơ lấy hạt cát màu vàng kim.
– Đây là pháp thuật gì vậy?
Hứa co nương ngạc nhiên hỏi.
Đường Kiếp xoay người, lần nữa đối mặt với đám tiểu quỷ, thuận tiện kéo cô nương này ra sau lưng mình, đáp:
– Đây không phải là pháp thuật gì cả, là sức mạnh mà thôi.
– Vậy pháp thuật của ngươi đâu? Vừa nãy ngươi tạo thủ ấn cả một lúc lâu, tại sao vẫn chưa thấy pháp thuật được xuất ra?
Đường Kiếp đỏ mặt nói:
– Còn chưa luyện thành.
Cuối cùng Liệt Ngọc Chỉ còn chưa kịp hoàn thành, đã bị Qủy ăn tim cắ đứt, sau đó thì không còn cơ hội thi triển.
Cô nương bật cười một tiếng, nụ cười này như ánh ban mai, như nước mùa thu, khiến Đường Kiếp ngẩn người.
Phù Dư đạo nhân thấy hai người vẫn có tâm tư nói đùa, trong lòng nổi giận, đột nhiên tung ra một vật, quát lên:
– Chịu chết đi, Cửu tử đoạt mệnh.
Chỉ thấy không trung đột nhiên hiện ta chín cái đầu lâu, có màu máu khô, chính chiếc đầu lâu đều mở miệng táp về phía hai người.
– Cửu anh quỷ?
Hứa cô nương nhận ra thứ đó, sắc mặt chợt biến thành màu xám tro tái nhợt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!