Tiên Lộ Tranh Phong
Chương 175: Ước Chiến (Hạ)
Thích Thiếu Danh còn chưa kịp phản ứng thì Đoạn Trường Đao đã chém thẳng về phía y. Thích Thiếu Danh cực kỳ kinh hãi, thân hình quay tít một vòng, cố gắng né tránh một đạo kia.
Nhưng y vừa mới né tránh, Đường Kiếp đã nghiêng người tiến lên, tay trái nhanh chóng phóng ra một đạo châm vào giữa cánh tay Thích Thiếu Danh.
Chính là Nguyên Khí châm.
Lần này không phải là chiến đấu sống còn cho nên hắn không dùng Ngân Tiêu châm.
Nếu như dùng châm đó, Thích Thiếu Danh khó có thể giữ được cánh tay kia.
Tuy vậy nhưng lúc này cánh tay của Thích Thiếu Danh cũng khá đau nhức. Y nổi giận gầm lên một tiếng, lại đâm Lạc Tinh ra.
– Vô dụng!
Đường Kiếp cũng gào lớn, đánh ra Trảm Phong lần thứ hai, thế công vô biên, đánh nát công kích của Thích Thiếu Danh dễ dàng như bẻ gẫy cành khô.
Tuy hắn không có nhiều thuật pháp như Thích Thiếu Danh, cũng không nhanh và linh động như y, nhưng Trảm Phong đao có thể tự phát huy lực lượng, mỗi một đao đánh ra đều mang theo nguồn lực lượng vô biên của hắn.
Thời khắc này, Đường Kiếp dùng lực lượng mạnh mẽ của mình phát động Trảm Phong. Quả nhiên, bất kể là công kích gì cũng đều bị một đao này chém giết. Ít nhất thì Thích Thiếu Danh sử dụng Phù Quang Lược Ảnh kết hợp với Phân Ảnh Trảm cũng không thể đối phó lại đấy.
Ầm ầm ầm!
Lúc này, hai người liên tục công kích lẫn nhau. Thích Thiếu Danh kinh hãi nhận ra, tất cả công kích của mình đều bất lực ở trước mặt Đường Kiếp. Cuồng đao kia phóng ra một nguồn lực triều xung thiên. Thậm chí, băng sương do Hàn Băng chưởng tạo ra cũng không thể cản trở Đường Kiếp nửa bước.
Mỗi bước hắn đạp xuống đều có thể nghe được tiếng băng sương vỡ vụn trong không khí loang lổ.
Đường Kiếp giống như một con mãnh hổ xuống núi. Đao phong chợt cuốn xuống, đao pháp mạnh mẽ thoải mái. Trảm Phong Đao liên tục bổ xuống trái một đao, phải một đao, dễ dàng tung hoành về phía trước. Thích Thiếu Danh dù rất muốn nhưng cũng không thể đỡ nổi.
Thời khắc này, hàn băng gần như không còn, Lạc Tinh nhiều điểm như không có gì, Phong Hành Thể dù nhanh nhưng rốt cuộc vẫn không thể chạy ra khỏi căn phòng nhỏ bé này. Tuy Phù Quang Lược Ảnh hoa lệ, nhưng một đao của Đường Kiếp trảm xuống ảo ảnh kia lại không một chút lưu tình.
Thể lực của Thích Thiếu Danh giảm mạnh, chiến ý cũng chùng xuống, khắp nơi đều là đao phong của Đường Kiếp. Mỗi một đao như một ngọn núi lớn đè xuống, khiến Thích Thiếu Danh cảm thấy gần như không thở nổi.
Trong lòng y cực kỳ hoảng sợ, nhưng cuối cùng vẫn phát động ra sở trường của mình, Phù Quang Phân Ảnh Trảm pháp thêm một lần nữa.
Kiếm triều quay cuồng, rốt cuộc cũng ngăn trở được Đường Kiếp, đánh bay hắn lên giữa không trung.
Nhưng sau khi rơi xuống đất, Đường Kiếp chỉ nhổ ra một ngụm máu, sau đó đã lập tức cười mỉm đứng lên.
Đường Kiếp nhìn về phía Thích Thiếu Danh, hỏi:
– Ngươi còn có thể đánh ta mấy lần nữa? Hai lần? Ba lần?
Thích Thiếu Danh run rẩy, lắc đầu kịch liệt:
– Điều này sao có thể?
Y rất hiếm khi sử dụng Phù Quang Phân Ảnh Trảm này bởi vì uy lực của nó quá lớn. Nếu dùng chiêu này đi đối chiến với học sinh, e rằng có thể làm cho kẻ đó tử vong.
Không thể tin được, Đường Kiếp đã trúng Phù Quang Phân Ảnh Trảm tới hai lần, vậy mà vẫn có thể đứng vững.
Điều này khiến cho y cảm thấy bản thân gần như phát điên lên rồi.
Thời khắc này, Thích Thiếu Danh đã không còn chú ý tới hậu quả nữa. Phù Quang Phân Ảnh Trảm của y lại ầm ầm đánh lên người Đường Kiếp.
Liên tiếp hai kích!
Đây là hai kích cuối cùng mà y có thể đánh ra. Vào lúc này, y đã thi triển hết toàn bộ thực lực. Nếu đổi lại là học sinh khác, e rằng đã chết tại chỗ rồi.
Nhưng Đường Kiếp vẫn đứng vững như một ngọn núi lớn.
Đối với Đường Kiếp, Thích Thiếu Danh không có thù hận mà chỉ là không phục.
Y chỉ muốn thắng!
Mặc dù y là thiên tài nhưng lại càng là một thiếu niên tâm cao khí ngạo.
Y không phục!
Thắng bại lúc này đã rõ, nhưng giờ khắc này, trong lòng y vẫn ngập tràn tham vọng đánh thắng người kia.
Ta muốn thắng!
Thích Thiếu Danh điên cuồng hô hoán ở trong lòng. Vào thời khắc này, mũi kiếm phát huy đến mức tận cùng, linh khí nhanh chóng được thúc giục, toàn bộ căn phòng nhỏ đều là thân ảnh của y. Thậm chí, ở bên trong kiếm triều bạo cuốn, dường như kiếm quang kia còn mang theo một tia uy lực của Thoát Phàm Cảnh
Dưới công kích khủng bố mãnh liệt này, ngay cả Đường Kiếp cũng bị đánh bay lên, máu tươi cuồng phun.
Lồng Ngưng Thủy dập tắt, ngay cả Vô Tướng Kim Thân cũng thể chịu nổi, điên cuồng hấp thu linh khí từ trong cơ thể hắn để duy trì.
Cho tới khi bóng người tiên tán, kiếm triều biến mất, thân thể của Đường Kiếp mới từ không trung rơi thật mạnh xuống mặt đất.
Khắp người hắn là vô số những vết kiếm, thoạt nhìn còn không thể tìm được chỗ nào vẫn còn đầy đủ da thịt.
Nhìn thấy cảnh này, Thích Thiếu Danh kinh hãi tột cùng. Lúc này y mới ý thức được, có khả năng mình đã giết người.
Nhưng ngay sau đó, ý niệm sợ hãi này đã liền biến mất.
Bởi vì Đường Kiếp đã xoay người nhảy lên, đạp mạnh một cước xuống mặt đất. Lúc này hắn giống như một con trâu đực, điên cuồng lao về phía Thích Thiếu Danh.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, thậm chí Thích Thiếu Danh còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì đã thấy Đường Kiếp vọt tới bên người.
Một cú đấm mạnh mẽ đánh tới. Lúc này Thích Thiếu Danh đã mất đi Ngân Quang Tráo và Phong Hành Thể. Một quyền rắn chắc này đánh thẳng vào mặt Thích Thiếu Danh, trúng vào giữa mũi, khiến cho mặt y chảy dài máu tươi, cả người ngã bay ra ngoài.
– Không!
Thích Thiếu Danh phẫn nộ điên cuồng hét lên, tuyệt vọng như người sắp bị mất mạng.
Một quyền này của Đường Kiếp đã đập nát hoàn toàn khát vọng thắng lợi của y, đập nát một chút tôn nghiêm cuối cùng trong lòng y.
Đường Kiếp cũng không khách khí, vẫn tiếp tục xông tới nện Thích Thiếu Danh thêm một quyền, nói:
– Đồ khốn khiếp, dám đánh liên tiếp hai phát, chẳng lẽ ngươi không biết chuyện này thật sự có thể sẽ giết chết ta sao? Chỉ vì muốn thắng mà ngươi không thèm đếm xỉa tới hậu quả hả?
Phịch!
Một quyền này đánh bay Thích Thiếu Danh ra ngoài. Đấy là Đường Kiếp đã thu lại vài phần lực, bởi hắn biết rõ Thích Thiếu Danh không thể chịu được một kích toàn lực của mình.
Tiếp đó, hắn lại đá một cước vào thắt lưng của Thích Thiếu Danh, nói:
– Thích Thiếu Danh, ngươi là thiên tài nhưng lại quá kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức tự cho mình là đúng! Đứng đầu bẩy bảng tại Bẩy Thiên Điện sao? Ngươi coi những người khác thành cái gì? Ngươi cảm thấy nếu khổng để đứng đầu bảng thì sẽ bị người khác xem thường sao? Ngươi thử nói xem, rốt cuộc có ai trong học viên này khinh thường người? Mặc dù ngươi không đứng đầu bảng, nhưng trong số mười người đứng đầu bẩy Thiên Điện luôn có tên ngươi. Ngoài ngươi ra, còn ai có thể làm được điều này? Mọi người đều biết ngươi là thiên tài, không một ái dám coi thương, nhưng ngươi lại tự khinh thường chính mình. Không đạt được mục tiêu, đã cảm thấy không cam lòng, đạt tới cảnh giới chậm hơn ta thì càng cảm thấy không phục. Ngươi không phải là đang cố gắng cầu tiến, mà chỉ là tự cao tự đại, coi tất cả mọi người như cáu bẩn dưới lòng bàn chân, không cam lòng bị người đè quá một đầu mà thôi.
Thích Thiếu Danh tức giận gào lên:
– Ngươi biết cái gì? Ngươi có biết lưng đeo danh thiên tài, thân phải gánh vác nặng nhọc tới mức nào không? Ngươi có biết có bao nhiêu người đang nhìn vào ngươi không? Có bao nhiêu người đang chờ ngươi. Nếu ngươi hơi có biểu hiện không tốt, lập tức sẽ đưa tới vô số lời chê cười, nói là thiên tài chó má gì. Những tiếng châm biếm kia ngươi chưa từng nghe qua, ngươi không bao giờ hiểu được.
– Ta chưa từng nghe qua hả? Những lời trào phúng những ngày qua đối với ta còn thiếu sao?
Đường Kiếp hỏi lại. Hắn lại đánh một quyền vào bụng Thích Thiếu Danh, nói:
– Bị hạng người ngu xuẩn như vậy châm chọc, ngươi cần gì phải để ở trong lòng. Thứ ngu ngốc nhất trên đời này chính là việc so đo. Vừa bị châm biếm ngươi đã hành động như vậy, không biết ngươi có khí phách hay không mà chỉ thấy người như vậy cực kỳ ngớ ngẩn đấy.
– Cực kỳ ngớ ngẩn?
Thích Thiếu Danh ngạc nhiên.
Đường Kiếp không trả lời y mà lại tiếp tục đánh tới một quyền, khiến Thích Thiếu Danh rên lên hừ hừ, không thể nói nên lời. Lúc này, thân thể y bị Đường Kiếp đánh va vào tường.
Thích Thiếu Danh khó khăn lên tiếng:
– Ta không ngớ ngẩn, ta chỉ không muốn phụ lòng kỳ vọng của gia tộc…
– Muốn tiến bộ là chuyện tốt, không muốn phụ lòng kỳ vọng của gia tộc cũng là chuyện tốt. Nhưng bất kỳ chuyện tốt gì một khi đã trở nên cực đoan thì đều biến thành chuyện xấu. Ngươi quá cực đoan rồi, cực đoán đến mức không cho phép mình có nửa điểm tỳ vết, đây chính là vấn đề lớn nhất của ngươi.
Thích Thiếu Danh nghe được lời này, toàn thân bắt đầu run rẩy.
Rốt cuộc Đường Kiếp cũng không đánh y nữa, chậm rãi thả y xuống đất.
Hắn nói:
– Không muốn phụ lòng kỳ vọng của gia tộc thì càng phải cố gắng. Nếu để ý đến những lời châm biếm kia, bản thân ngươi sẽ phải chịu đau đớn, mà kẻ thù lại được sung sướng. Ngươi là thiên tài Ngọc Môn cửu chuyển, thiên phú này thích hợp nhất là để nâng cao cảnh giới chứ không phải là chiến đấu. Ngươi sử dụng hết tất cả tinh lực vào thuật pháp, đây chính là lẫn lộn đầu đuôi. Đi lầm đường, cho dù là thiên tài thì cũng sẽ biến thành rác rưởi.
– Cho dù là thiên tài, nếu đi lầm đường cũng sẽ biến thành rác rưởi?
Thích Thiếu Danh kinh ngạc lặp lại những lời này.
Đường Kiếp nhìn Thích Thiếu Danh, thở dài nói:
– Tập trung tu luyện tốt đi, đừng cố tranh giành những cái tạm thời. Với thực lực của ngươi bây giờ, cho dù không tu luyện bất kỳ thuật pháp gì, trong khoảng thời gian ngắn cũng có thể tung hoành ngang dọc ở trong học viện. Chờ tới khi ngươi đạt cảnh giới cao hơn, linh lực nhiều hơn, chỉ bằng chiêu thức Phù Quang Phân Ảnh Trảm kia là đã có thể khiến cho đám học sinh Linh Hải chạy trối chết rồi. Nếu bây giờ ngươi là Linh Hồ, có thể phát ra thêm một phân ảnh trảm, vậy thì lúc này chưa chắc ta có thể đứng lên được.
Những lời này là hắn muốn an ủi Thích Thiếu Danh đấy.
Với thực lực hiện tại của Thích Thiếu Danh, ít nhất phải có thêm năm phân ảnh trảm nữa mới có thể chém Đường Kiếp thành thịt nát, mới có thể làm hắn không đứng dậy nổi. Nhưng Đường Kiếp sẽ không nói ra điều đó, con người cần phải có một chút hy vọng mới có động lực.
Hắn và Thích Thiếu Danh không thù không oán, chỉ là Thích Thiếu Danh quá kiêu ngạo mà thôi.
Nếu hôm nay đã gặp, đã giao chiến và nói ra rất nhiều lời này, hắn cũng không ngại kết giao bằng hữu với Thích Thiếu Danh.
Bất kể là như thế nào, Thích Thiếu Danh vẫn là Ngọc Môn cửu chuyển, chỉ là nhất thời hồ đồ đi nhầm hướng mà thôi. Chỉ cần y trở lại chính đạo, vẫn rất nhanh có thể hiển lộ tài năng.
Lăn lộn trong tổ chức đã lâu, Đường Kiếp nhận ra rằng, nếu một người muốn trở nên nổi bật, ngoài việc bản thân cố gắng ra, cũng cần phải có một chỗ dựa vững chắc.
Lúc trước hắn ôm bắp đùi của Hư Mộ Dương, sau lại ôm đùi Vệ gia, sau nữa là ôm đùi học viện.
Hôm nay, hắn đã không thể ôm được những bắp đùi đó nữa, vậy cũng chỉ có thể ôm lấy Thích Thiếu Danh.
Tuy bắp đùi này nhỏ hơn những người khác, nhưng ít ra cũng không có di chứng gì, ít nhất cũng có thể làm một bằng hữu cường đại.
Đương nhiên, hành động sát thủ vừa rồi của Thích Thiếu Danh cũng làm cho Đường Kiếp cảm thấy hơi bực đấy, cho nên hắn đánh người trước, sau đó mới dạy bảo.
Thời khắc này, thấy Thích Thiếu Danh dường như đã tỉnh ra nhiều, Đường Kiếp khẽ vỗ vỗ lên vai Thích Thiếu Danh, nói:
– Mới có một năm, lúc này ngươi cố gắng vẫn còn kịp. Với thiên phú của ngươi, ta tin chắc ngươi sẽ rất nhanh tiến vào Linh Hồ. Chờ đến khi ngươi dư thừa linh khí, một lần tung ra mười mấy Phù Quang Phân Ảnh Trảm, đánh ta một trận tơi bời, phải ôm đùi ngươi cầu xin tha thứ, không phải là khoái lắm sao?
Dứt lời, Đường Kiếp đã xoay người đi ra ngoài.
Vừa mới đi đến cửa, hắn đã nghe thấy tiếng hô của Thích Thiếu Danh vang lên từ phía sau:
– Đường Kiếp!
– Chuyện gì?
Đường Kiếp quay đầu lại nhìn y.
Thích Thiếu Danh khó nhọc đứng dậy.
Y nhìn Đường Kiếp hồi lâu, rốt cuộc mới lên tiếng nói:
– Cảm ơn.
Đường Kiếp biết y đã tiếp thu ý kiến của mình, hiện giờ đã hoàn toàn tỉnh ngộ. Hắn không nói gì, chỉ mỉm cười chậm rãi bước ra khỏi cửa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!