Tiên Lộ Tranh Phong - Chương 191: Non Nớt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Tiên Lộ Tranh Phong


Chương 191: Non Nớt



Phanh!

Trong màn gỗ bay tán loạn, ba người sải bước vào Từ phủ.

Trong sân Từ phủ, các gia đinh đã đứng thành hàng chỉnh tề, tay còn cầm côn, đoản đao nhìn ba ba người như gặp cường địch, cầm đầu là một nữ tử trẻ tuổi, đúng là Từ tiểu thư giả kia. Nhìn tư thế đúng là đã có chuẩn bị.

Từ Hi An đứng cách đó không xa nhìn ba người phá cửa vào, thở dài:

– Rốt cục vẫn quay lại.

Đường Kiếp cười nói:

– Ta cho các ngươi thời gian chạy trốn, các ngươi lại lựa chọn ngoan cố chống lại, rốt cuộc là ai cho các ngươi lá gan lớn như vậy? Đúng rồi, dù sao Lâm Lãng cũng là học sinh Lưu Vân năm sáu, không phải các ngươi nghĩ Lâm Lãng và Từ Mộ Quân, thêm vào mấy tên hầu học và đám gia đinh là đủ để đối phó với chúng ta chứ?

– Phì!

Từ Mộ Quân giả chửi thề:

– Đối phó các ngươi cần gì nhiều người, một mình cô gia nhà ta là đủ!

– Cô gia?

Đường Kiếp nheo mắt

Từ Hi An đã kêu lên:

– Mặc Hương câm mồm!

Lúc này mới quay sang Đường Kiếp, kích động nói:

– Đường công tử tuệ nhãn, lão nhi tự biết không thể gạt được. Chỉ là Từ gia tuyệt không có ý đối nghịch với thượng phái, chỉ vì… Chỉ vì tình thế bức bách mới không thể không làm như vậy, kính xin Đường công tử giơ cao đánh khẽ, buông tha già trẻ nhà ta!

Lão nhân này không còn ra vẻ thong dong điềm tĩnh, mà chỉ có lệ rơi đầy mặt cầu xin, ngay cả Đường Kiếp cũng thấy động lòng, thế nhưng hắn vẫn hỏi:

– Tình thế bức bách? Ta thấy người ở đây, đâu có ai bị quản chế, sao lại nói là chịu bức bách. Thành thật khai báo tung tích của Lâm Lãng, các ngươi còn có cơ hội.

– Đường công tử!

Từ Hi An nói:

– Hãy cho ta ba ngày… Không, không, một ngày. Một ngày nữa, ta nhất định giao Lâm Lãng cho các ngươi!

– Lão gia!

Cô nương tên Mặc Hương kia hét lên.

– Ngươi câm miệng!

Từ Hi An quát:

– Lúc đầu ta nên một đao chém chết nghiệt súc kia! Chẳng lẽ các ngươi thật muốn Từ gia ta vì y mà diệt tộc sao? Cho tất cả người trong Từ gia vì y mà chết sao?

Mọi người nhìn nhau rồi đồng thanh nói:

– Lão gia, chúng ta nguyện vì Từ gia máu chảy đầu rơi, đến chết mới thôi. Giờ là thời khắc mấu chốt, không thể giao cô gia ra.

Từ Hi An khẽ run, nhất thời không nói nên lời.

Đường Kiếp thở dài:

– Thời gian một ngày… Thật xin lỗi, ta không có. Nhiệm vụ lần này các học sinh giành giật từng giây, chẳng ai biết ngay sau đó sẽ bị ai giết. Vì chân truyền của thiếu gia nhà ta, Từ gia có nỗi khổ gì, ta chẳng còn tâm tư hỏi. Nếu các ngươi đã không muốn giao Lâm Lãng ra, chúng ta tự mình bức họ ra. Thiếu gia, Thị Mộng, chúng ta động thủ!

Hắn vừa dứt lời, Vệ Thiên Xung vung tay lên, con rối dẫn đầu lao ra, đánh về phía Mặc Hương.

Người tên Mặc Hương vốn là hầu học của Từ Mộ Quân, cũng đã là học sinh Linh Hồ ở Lưu Vân thư viện tu hành bốn năm, lúc thấy con rối kia vọt tới cũng không sợ hãi, hét lớn, đâm một kiếm về phía con rối.

Chỉ có điều con rối kia do Vệ Thiên Xung tiêu phí lượng lớn linh tiền tỉ mỉ luyện chế, thực lực hơn xa những con rối bình thường. Mặc Hương tuy là học sinh năm bốn, nhưng không có thiên phú không có tài nguyên nên thực lực cũng rất bình thường.

Vào lúc kiếm kia đâm vào người con rối, con rối kia như bừng tỉnh xông nhanh về phía trước, dùng nắm đấm lớn nện xuống Mặc Hương.

Mặc Hương lùi mấy bước, đang muốn thi triển pháp thuật thì thấy giữa không trung có tiếng gào thét, âm phong cuồn cuộn ngưng kết thành một cửa động nhỏ, một tên tiểu âm binh từ trong đó nhảy ra.

Âm binh này thoạt nhìn rất nhỏ, không khác với thanh nha quỷ của Phù Dư đạo nhân là bao, chỉ là không có vũ khí mà dùng thủ trảo, lực công kích thấp đến đáng thương, đúng là Câu tà âm binh của Vệ Thiên Xung.

Âm Binh không phải linh khí sinh vật mà là triệu tập từ âm giới đến.

Âm giới là một trong các sao của Đại thiên giới, âm hàn cằn cỗi chỉ có tính âm thuần mới sinh tồn được trong đó. Hai giới sinh ra vô số vách ngăn, có vô số âm phong thông xuyên qua chư giới, bởi vậy rất dễ triệu hoán.

Câu tà âm binh chính là loại phổ biến nhất và thấp cấp nhất.

Vệ Thiên Xung tu luyện Câu tà âm binh hơn nửa năm, giờ đã khá thành thục, vào lúc con âm binh này nhảy ra, trong không trung liên tục thảy bùm bùm ra vài trảo, hét lên một tiếng rồi lao về phía Mặc Hương.

Dù không có công kích mạnh như Thanh nha quỷ, nhưng Âm binh có thể bay, hơn nữa toàn thân âm hàn, nếu bám vào cơ thể con người thì chưa biết mèo nào cắn mỉu nào, năng lượng âm hàn này thật khiến mọi người thấy đau đầu.

Mặc Hương lập tức cảm thấy toàn thân ngưng tụ, so với ban đầu đã bị kiềm hãm lại nhiều.

Trong lòng kinh hãi, nàng ta bắn một loạt chỉ phong về phía Vệ Thiên Xung.

Không ngờ cước bộ Vệ Thiên Xung bị lỗi, vừa hay tránh được một kích này, trái lại Mặc Hương còn bị con rối thừa cơ đánh một quyền.

Vệ Thiên Xung thấy một kích đạt được, chỉ vào Mặc Hương nói:

– Bảo bảo, lên đánh nàng ta!

Lời này dành cho con yêu hồ kia.

Nhưng không ngờ yêu hồ kia nhìn Mặc Hương rồi lại nhìn Vệ Thiên Xung, ngoắc ngoắc đầu rồi chạy sang một bên đi ngủ.

Vệ Thiên Xung giận dữ:

– Này, ngươi là yêu thú của ta mà!

Hồ ly kia không thèm để ý tới y, khiến y tức tới dậm chân.

Chịu công liên tục, trong tay Mặc Hương đã xuất hiện một cây Thanh Ti Đới quát:

– Thiên Trọng Đoạn!

Dây lưng lụa màu xanh hóa thành vô số sợi tơ quấn về phía Vệ Thiên Xung khiến Vệ Thiên Xung sợ tới ôm đầu quát. “A A” rồi bỏ chạy.

Y chạy nhưng là theo bộ pháp Yên La Bộ, vô số sợi dây như bàn tay chụp lấy Vệ Thiên Xung, nhìn qua Tiểu bàn tử chạy trốn có vẻ chật vật, nhưng lại có thể trong đống hỗn loạn đó chạy ra ngoài, không sợi dây nào trói được y, ngay cả Mặc Hương cũng giật mình.

Nàng không biết Vệ Thiên Xung tự lúc lịch lãm ở Thần Binh Đấu Trường tới nay đều dựa vào âm binh quấn người, con rối chủ công, Yên La Bộ lẩn tránh, chiến thuật này đã luyện tới lư hỏa thuần thanh.

Đừng thấy y chạy trốn chật vật, nhưng bước chân y không loạn chút nào, như một cơn gió, lươn lẹo như trạch.

Người từng có kinh nghiệm giao thủ đều biết muốn đối phó mập mạp chết bầm này thì không nên đuổi theo y, mà nhất định phải giả bộ hoặc là tàn sát âm binh, tiêu hao linh khí của y hoặc dựa vào tốc độ nhanh hơn bức bách Vệ Thiên Xung khiến tượng gỗ và âm binh của y khó phát huy tác dụng, hay là dùng pháp thuật có ảnh hưởng trên diện tích lớn quét ra…

Nhưng Mặc Hương lại không biết điều này, dù bề ngoài nhìn như nàng đánh Vệ Thiên Xung chạy như sắp tè ra quần, nhưng lại không chiếm được chút ưu thế nào.

Hai người giao thủ, gia đinh Từ phủ cũng không nhàn rồi, hô hào xông lên.

Thị Mộng cười lạnh, lấy trên người một cây sáo, kề vào miệng thổi, một luồng âm ba quét qua mọi người.

Dù y theo lời Đường Kiếp, lấy phụ trợ là pháp thuật chính nhưng cũng không thể không học pháp thuật để tự bảo vệ mình, âm ba này chính là pháp thuật chiến đấu của y.

Trước khi y bán mình vào Vệ phủ, y từng ở quê chăn trâu, trong lúc rảnh rỗi liền thổi sáo, thổi tới thành một tay sáo giỏi, rất được Vệ Thiên Xung yêu thích.

Đường Kiếp nói y nên chọn thiên phú của bản thân, y liền chọn âm địch thuật.

Âm địch sát thương diện rộng nhưng lực tổn thương có hạn, đấu với người tu tiên có phần miễn cưỡng, nhưng dùng để đối phó với một đám phàm nhân thì cũng dư dả.

Trong tiếng sáo mù mịt, đám gia đinh bịt tai khóc thét, Thị Mộng thuận tay quay cây sáo một vòng, ngón cái nhấn vào một lỗ trên cây sáo, tiếng gió phun ra, chính là phun về phía Mặc Hương.

Chiêu này gọi là Ngưng âm kiếm, đầu tiên là tập trung linh khí vào trong cây sáo, sau đó kích phát, là phương pháp tụ linh thành kiếm, chẳng qua có âm địch phụ trợ nên cũng tiện dụng hơn.

Ngưng âm kiếm này đánh cho Mặc Hương trở tay không kịp, một tiếng vang nhẹ, trên mình Mặc Hương hiện ra màn thủy lam quang hoa, chặn âm kiếm lại.

Tuy nhiên việc này đã tạo cơ hội cho Vệ Thiên Xung.

Y không chạy nữa.

Y dừng bước, quay lại với một cây búa nhỏ bằng thép tinh trong tay, mạnh mẽ chém về phía Mặc Hương.

Búa này thoạt nhìn không có gì lạ, không có quang ảnh, nhưng khi chém tới màn thủy lam quang của Mặc Hương lại tự nhiên như không có gì ngăn cản, từ trên quầng sáng kéo thành một dải sáng. Ngay cả Mặc Hương cũng giật mình không dám đỡ lấy bùa này, chỉ đành lui ra sau. Lưng truyền tới cảm giác đau, đúng là bị con rối đánh một quyền.

– Làm tốt lắm, thiếu gia.

Thị Mộng hét lên.

Vệ Thiên Xung cười ha ha, giơ búa làm mặt quỷ với Mặc Hương.

– Học sinh năm bốn? Ta thấy cũng chẳng giỏi giang gì.

Chiêu thức y vừa dúng đúng là Quỷ Phủ Thuật, Quỷ Phủ Thuật này học lúc trước là để điêu khắc con rối, nhưng trong quá trình cắt vàng đoạn ngọc, năng lực phá giáp đã mạnh lên nhiều, cũng có thể dùng trong cận chiến chứ không mau lẹ như khi dùng Trảm Phong. Chỉ một búa leng keng như rèn sắt, trong chiến đấu khó mà công kích liên tục.

Còn búa nhỏ kia là theo lời Đường Kiếp đề nghị, dùng thanh Phân Thủy Kiếm của Vệ gia đổi lấy, gọi là trảm cốt phủ.

Tên cũng như người, vừa nghe đã biết có lực phá hoại mạnh.

Vệ Thiên Xung sử dụng triệu hoán là chính nên cũng không học về cận chiến, chỉ cầu trong cận chiến đừng bị thương tổn gì, Trảm cốt phủ này giống Quỷ Phủ Thuật, dùng để phản kích cận chiến thì sắc bén. Chẳng ai ngờ một tên chỉ biết ỷ vào con rối công kích lại có thủ đoạn như vậy.

Hơn nữa, dưới sự phối hợp của Thị Mộng, Mặc Hương đã phải chịu thiệt không nhỏ.

Trên mặt nàng ta hiện sát khí:

– Dám bắt nạt Lưu Vân ta không người?

Tay phải ném kiếm vào không trung:

– Đi!

Kiếm kia chớp động quang hoa, trong nháy mắt chém về phía Vệ Thiên Xung.

– Con mẹ nó! Thuật phi kiếm!

Vệ Thiên Xung bị dọa chửi ầm lên, ở chung với Đường Kiếp lâu ngày, ngay cả câu cửa miệng cũng học được.

Phi kiếm thuật cũng coi như tiêu chuẩn giới hạn, cầm vũ khí trong tay thi triển, đến khi rời tay, thân hình phát sinh biến hóa, nó đại biểu cho sức chiến đấu tự do của học sinh tăng lên cùng với hiệu quả tấn công phạm vi lớn.

Lúc phi kiếm tung ra, khoe khoang mũi nhọn gào thét trong không trung, Vệ Thiên Xung không dám cậy mạnh, vội co đầu rụt cổ, phát động Yên La Bộ chạy trốn, không hề có chút phong độ.

Phi kiếm đuổi theo một đường, Mặc Hương rốt cuộc chỉ đầu ngón tay, phi kiếm trên cao chuyển hướng bay về phía Thị Mộng.

Thị Mộng khẩn trương, hai tay thi triển ấn pháp:

– Ẩn thân thuật!

Y muốn ẩn thân chạy.

Chỉ có điều pháp thuật của y không giục nhanh được như vậy, dù thuật ẩn thân này là cấp thấp nhưng vẫn có chút phức tạp, mắt thấy phi kiếm kia sắp đánh úp lại, ẩn thân thuật vẫn chưa phóng thích được thì hoảng hốt. Vào lúc đó có một bóng người xuất hiện trước mắt y, quả đúng là Đường Kiếp.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN