Đại Đường Tiểu Lang Trung
Chương 426: Chức quan nhỏ tẹo
Lịch sinh hoạt gần đây của Tả Thiếu Dương lên xuống như đồ thị hình sin vậy, lần đầu tới Trường An, rất háo hức, hôm nào cũng dậy sớm, sau đó chán dần, rồi vụ kiện mệt mỏi kia, thế là cứ ngủ tới khi nào tự nhiên tỉnh thì thôi.
Cứu Đỗ Yểm, lấy chứng nhận khảo thi ra để cha chấm dứt vụ kiện về nhà, từ đó lại bị bắt dậy sớm, còn là rất sớm. Thi xong, tung hê hết tất cả, quay trở lại cuộc sống chỉ ăn với ngủ như lợn, hôm qua biết kết quả rồi, cuộc sống sung sướng kết thúc, hôm nay lại bị Bạch Chỉ Hàn gọi dậy từ sớm.
Tả Thiếu Dương ngồi dậy ngáp dài, làu bàu:
– Thức khuya dậy sớm làm gì, có việc gì để làm đâu.
Kiểu Xảo Nhi sán tới hôn Tả Thiếu Dương một cái dỗ dành:
– Bây giờ phải tạo thành thói quen dậy sớm, sau này làm quan, canh năm phải lên triều.
– Quan ngũ phẩm mới phải lên triều, cả đời này ta không có hi vọng lên tới ngũ phẩm đâu, mà dù có thì cũng phải vài chục năm nữa, bây giờ tập làm cái gì? Nha đầu mê quan …
Tả Thiếu Dương nói thế, song vẫn ngồi dậy để nàng mặc quần áo, lấy nước súc miệng, ngồi cho Bạch Chỉ Hàn chải tóc cho, không phải mó tay vào việc gì.
Bạch Chỉ Hàn dọn bữa sáng ra, cả nhà quây quần ngồi ăn sáng, chỉ có cháo với dưa, không có trứng muối, ở Trường An trứng thịt rất đắt đỏ, không miễn phí như ở nhà, nên phải tiết kiệm.
Ăn xong, Tả Thiếu Dương mở cửa sổ, ngồi trên đó, cầm một cuốn ý thư, dùng giọng điệu cổ quái dài giọng ngâm nga, bị Tả Quý trừng mắt lên mới im.
Bạch Chỉ Hàn cùng Cù lão thái gia ở trong phòng may vá, Cù lão thái gia đã đi làm sớm.
Sắp tới trưa thì có người tới gõ cửa, giọng hớn hở của Ngũ Thư truyền vào:
– Sư phu, đại sư huynh, báo hỉ, báo hỉ đây.
Đinh Tiểu Tam vội chạy ra mở cửa, Ngũ Thư và nô phó gồng gánh sải đi vào, chắp tay với Tả Quý:
– Sư phụ, đệ tử tới báo hỉ đây.
Tả Thiếu Dương nhảy từ bệ cửa sổ xuống:
– Báo hỉ gì thế?
– Bổ nhiệm làm quan, đại sư huynh, đoán xem huynh được làm quan gì?
Có tên sư đệ thật tốt, khỏi phải mất công chạy quanh nghe ngóng, Tả Thiếu Dương cười:
– Không đoán được, nhưng trông mặt ngươi hẳn không tệ, nói nhanh, đừng để sư phụ ngươi nóng ruột.
– Hì hì, sư phụ, đại sư huynh được làm y chính thái y thự. Mặc dù quan phẩm không cao, chỉ có tòng cửu phẩm, nhưng thế là khá rồi, y chính là phó lãnh đạo y quán đấy, chỉ huy mấy chục người. Mấy người khác chỉ làm tán quan tương sĩ lang gì đó, ngay cả bảng nhãn cũng là tương sĩ lang, vậy mà đại sư huynh đứng thứ ba lại được làm chức sự quan.
Ngũ Thư cười toe toét:
– Đại sư huynh vì thế đừng buồn nhé, đáng mừng đáng mừng.
Tả Thiếu Dương nhún vai, sao cũng được, quan thấp thì ít người thèm muốn, càng nhàn.
Tả Quý mới đầu có hơi thất vọng, nhưng nghe Ngũ Thư liếng thoắng một hồi, vuốt râu cười hài lòng:
– Ừm, không tệ rồi, khoa cử hay làm quan, đều nên đi từ dưới đi lên, như thế mới vững chắc. Ngũ Thư con thì sao?
Ngũ Thư gãi đầu gãi tai, ngượng ngịu nói:
– Con không bằng được Đại sư huynh, không thể ở lại kinh thành làm quan…
Tả Thiếu Dương trầm mặt, chẳng lẽ tên này đỗ đạt rồi, tham vọng bành trướng muốn làm quan sao:
– Rốt cuộc là chức gì?
– Đại sư huynh, chỉ là chức huyện úy nhỏ của Trịnh huyện Hoa Châu thôi…
Cái gì, huyện úy, tên này rốt cuộc tốn bao nhiêu tiền chạy được chức vụ đó, đó đâu phải là y quan, chắc chắn hắn có đường trước rồi, nên mới liều mạng thi đỗ. Nhưng dù sao không phải y quan, tảng đá trong lòng Tả Thiếu Dương cũng bỏ xuống rồi, hắn làm quan hành chính, có khi lại tốt, có điều vẫn không thoải mái lắm, tên này đỗ bét lại leo lên đầu mình ngồi, cười gằn:
– Tốn kém bao nhiêu thế?
Tả Quý xua tay:
– Chi tiết nhỏ, không cần hỏi, Ngũ Thư, làm cho tốt, đừng để bách tính chửi sau lưng đấy.
– Vâng thưa sư phụ, đệ tử nhất định làm tốt, rạng danh tông phái nhà ta. Sư phụ lần đầu xuất quân, đã có hai đồ đệ đỗ đạt, hai người cùng làm quan, sau này người tới nhà bái sư phụ làm môn hạ chắc chắn đầy nhà, đệ tử người sẽ làm quan khắp thiên hạ. Hôm nay đệ tử tới đây một là để báo hỉ cho đại sư huynh, hai nữa báo đáp công ơn sự phụ …
Ngũ Thư ra hiệu cho phó dịch mang gánh tới:
– Chỉ có ít rượu thịt thôi ạ.
Đỗ đạt bái tạ sư phụ là truyền thông, Tả Quý không từ chối, quan trọng nhất của Ngũ Thư làm ông vuốt râu cười lớn, dù hai đứa đệ tử này ông chẳng dạy được gì nhiều, nhưng nói cho cùng vẫn là đệ tử mình, về quê đủ ưỡn ngực đi khắp huyện rồi.
Tả Thiếu Dương rất muốn đá đít Ngũ Thư thích nịnh bờ này một phát:
– À phải Trạng nguyên lang chức vụ gì?
– Làm dược tàng thừa chính bát phẩm cục dược tàng, đông cung.
Tả Quý có chút hâm mộ, người bên cạnh thái tử, sau này thái tử đăng cơ, chó gà cũng được thăng thiên rồi, nhưng đó là phúc của người ta, không liên quan gì:
– Ngũ Thư, trưa nay ở lại làm chén rượu chúc mừng.
– Cái này, sư phụ, con cũng muốn thế lắm, hôm nay mang tới nhiều rượu ngon, nguyên liệu nấu ăn, là có lòng riêng muốn được ăn những món tuyệt vời do sư tẩu làm, nhưng để tới chiều được không ạ, đệ tử phải đi tạ ơn vài nhà… Hì hì, hơi nhiều một chút.
Khúc Minh được chức quan hành chính này tất nhiên đi rất nhiều cửa, tiền mở đường tiêu rồi, tiền đáp tạ cũng không thể thiếu, nếu không dễ gây ấn tượng ăn cháo đái bát, hắn sao có thể mắc sai quay sang Tả Thiếu Dương:
– Đại sư huynh hôm này cũng tới lại bộ nhận lệnh bổ nhiệm đi, còn cả gặp lại bộ thị lang Bành Bình Bành đại nhân để cảm tạ nữa.
Tả Thiếu Dương gật đầu, phương diện này y phải nghe tên sư đề chết bầm này:
– À phải, tiện thể nghe ngóng hộ ta người tên Mã Chu, thám hoa khoa tú tài được làm quan gì nhé.
Đây là đại sự hàng đầu, cả nhà đều xuất quân, mang theo tiền tạ ơn, phân thành hai xe ngựa tới lại bộ.
Gác cửa chỉ cho mỗi Tả Thiếu Dương vào, những người còn lại đợi ở phòng khách. Tả Thiếu Dương theo chỉ dẫn tới khảo công ti, nhận lệnh bổ nhiệm, cùng với quan phục.
Đầu thời Đường, kiệu là vật phẩm chuyên dụng của hoàng thất, chỉ có hoàng đế và tần phi mới được dùng, cho dù là tể tướng chăng nữa cũng chỉ được cưỡi ngựa. Cho nên mọi quan viên có phẩm cấp đều được phân cho một con ngựa.
Tả Thiếu Dương được nhận một con ngựa đen, hơi kém sắc một chút, gầy gò, hơi nhỏ, chả hiểu giống ngựa này nó thế hay là ngựa non, không đòi hỏi nhiều, phẩm cấp của y đứng đầu từ đít mà có được ngựa tốt mới lạ. Dắt ngựa ra ngoài đưa cho Đinh Tiểu Tam trông, quan phục thì giao cho Bạch Chỉ Hàn để nha đầu mê quan đó sờ mó chán thì thôi, sau đó đi gặp lại bộ thị lang.
Tới ngoài công thự của Bành Bính, không ít người ăn mực kiều thư sinh, sắc mặt vừa khẩn trương vừa hưng phấn, đang xếp hàng đợi thị lang đại nhân tiếp kiến.
Tả Thiếu Dương giao bái thiếp và tiền lễ cho viên ti lại, sau đó ngồi đợi, đếm được hai mươi tám người, thế này đợi tới trưa cũng chắc gì tới lượt mình, tiền lễ tạ của y chỉ có hai quan thôi, chắc cũng là ít nhất rồi.
Khách khí chào hỏi xung quanh một lượt, miệng cười tới tận mang tai, Tả Thiếu Dương không phải không biết xã giao, mà là y không thích thôi, hôm nay rắm ngựa phun ra ào ào, làm ai nghe cũng thư thái.
Chào hỏi xong mà chả nhớ nổi tên người nào, định kiếm tư thế thoải mái ngủ một giấc, không ngờ ti lại đi ra gọi:
– Thị lang đại nhân truyền y cử thám hoa Tả Trung Thiếu Dương tấn kiến.
Cả đám tròn mắt nhìn Tả Thiếu Dương, Tả Thiếu Dương cũng ngoáy tai tưởng mình nghe nhầm, chỉ bản thân, thấy người kia gật đầu, đứng dậy chỉnh lại quần áo, đi vào chính đường, mấy vị tiến sĩ vừa rồi nói chuyện với y hối hận không thôi, vì nghe y xuất thân y cử cho nên có hơi tự kiêu một chút.
Tả Thiếu Dương cười hì hì:
– Cáo lỗi, cáo lỗi, tiểu đệ đi trước.
Vấy vị tiến sĩ lúc này nào dám làm cao nữa đều chắp tay nói không sao.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!