Đại Đường Tiểu Lang Trung
Chương 431: Thân phận thực sự
Tả Thiếu Dương được tin báo của Kiều Quan là đã bắt được kẻ đứng sau giở trò quỷ phá hoại hôn nhân của mình, liền dùng tốc độ nhanh nhất tới Kiều gia.
Không ít nha hoàn phó dịch đang ở sân giăng đèn kết hoa chuẩn bị hôn lễ, chợt thấy tân lang chạy tới thì há hốc mồm, có đời thủa nào tân lang lại tới gặp tân nương trước hôn lễ như vậy không, chỉ còn một ngày nữa mà không nhịn được sao, lòng cũng hâm mộ lắm, nhất là Đinh thị, trượng phu nàng như cục đá vậy, nhiều lúc phu thê ân ái còn phải do nàng chủ động.
Vừa chạy lên cầu thang thì chợt nghe thấy giọng của Tiêu Vân Phi, Tả Thiếu Dương mừng vô cùng, hay lắm chức Tiêu lão ca tới giúp mình đây, nhưng đến khi chạy tới cửa phòng thì lại là tình cảnh khác hoàn toàn, trong phòng chỉ có ba người, Kiều Quan ngồi trên ghế, Kiều Xảo Nhi ngồi bệt dưới đất, hai mắt đẫm lệ, hắc y nhân bị lưới chùm chặt ngồi đầu còn lại.
Không còn ai khác, hắc y nhân kia tuy bịt mặt, nhưng Tả Thiếu Dương nhận ngay ra được đó là vị lão ca mà y vất vả tìm kiếm bấy lâu nay, bàng hoàng nhìn hắc y nhân:
– Tiêu lão ca, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Huynh đừng nói, người mấy lần phá hỏng hôn sự của ta chính là huynh.
Đúng vậy, hắc y nhân kia không phải ai khác, chính là tên trộm Tiêu Vân Phi không từ mà biệt suốt gần một năm.
Tiêu Vân Phi thấy Tả Thiếu Dương tới, thân phận bại lộ, ngược lại không la hét như vừa rồi, mà bình tĩnh thở dài:
– Trước tiên ngươi thả ta ra đã.
Diễn biến quá bất ngờ, người này chính là vị lão ca ở Hợp Châu từng chuẩn bị giúp bọn họ phá vòng vây, chạy nạn? Không phải rất thân với Tả đại ca à? Sao lại làm chuyện này, Kiều Xảo Nhi không hiểu gì hết:
– Ca, thế này là sao?
Thấy Tả Thiếu Dương gỡ lưới, Kiều Quan vội lên tiếng ngăn cản:
– Tả công tử, kẻ này võ công cao cường, chúng hãy làm rõ đầu đuôi câu chuyện rồi hẵng thả hắn ra cũng không muộn.
– Không sao, đây là lão ca của ta, không hại ta đâu.
Lưới này ở bên trong khó thoát, nhưng ở cởi bên ngoài rất dễ dàng, Tả Thiếu Dương mồ hôi vẫn chảy ròng ròng do chạy vội, song không đi lau mà tới giải thoát cho Tiêu Vân Phi trước, kéo giây, nới lỏng nút thắt, vén lưới lên cho Tiêu Vân Phi chui ra.
Tiêu Vân Phi nhảy vọt lên, lộn một vòng giữa không trung, cử động chân tay, kéo khăn che mặt, để lộ khuôn mặt ông già hiền từ tựa như vị tiên sinh dạy học đầu phố, nhìn Tả Thiếu Dương:
– Xảy ra chuyện này mà ngươi vẫn tin tưởng ta như vậy sao?
Tả Thiếu Dương gật đầu:
– Vì ta tin lão ca không bao giờ hại ta, làm việc này nhất định phải có lý do chính đáng.
Kiều Quan không nói nhiều, đưa luôn lá thư cho Tả Thiếu Dương đọc.
Tả Thiếu Dương sắc mặt biến đổi mấy lần, phải đọc tới mấy lượt mới dám tin:
– Tiêu lão ca, lúc ở Hợp Châu, khi ta và Chỉ Nhi sắp thành thân, kết quả Tiền huyện lệnh mang Vũ Đức luật tới ngăn cản, chuyện này cũng do huynh giở trò sao?
Thấy thái độ Tả Thiếu Dương thay đổi, Tiêu Vân Phi có chút chua xót, gật đầu:
– Đúng là ta làm.
Tả Thiếu Dương không nhận ra, nghiến răng hỏi dồn:
– Thì ra huynh luôn theo bên cạnh ta, vì sao không nói cho ta biết?
– Xin lỗi, đây là ý của trưởng công chúa.
– Rốt cuộc Vĩnh Gia công chúa muốn gì? Vì sao liên tục ngăn cản ta thành thân?
Tiêu Vân Phi quay đầu đi:
– Cụ thể ta không rõ, ta chỉ biết nhận lệnh làm việc thôi.
Trong phòng nhất thời chìm vào im lặng, ngoài sân là tiếng người náo nhiệt chuẩn bị hôn lễ ngày mai, nghe những âm thanh đó Kiều Xảo Nhi lại muốn rơi nước mắt, khẽ giật áo Tả Thiếu Dương:
– Ca ca, chúng ta phải làm sao bây giờ?
– Xảo Nhi, muội yên tâm đi, Tiêu lão ca của ta không phải người của công chúa nào hết, e là Vĩnh Gia trưởng công chúa hoàn toàn không biết trên đời có một người thế này. Cho nên chẳng có công chúa nào tới gây phiền nhiễu chúng ta đâu.
Tả Thiếu Dương mỉm cười vỗ nhè nhẹ lên má Kiều Xảo Nhi trấn an:
– Tất cả chỉ là trò đùa dai của Tiêu lão ca mà thôi.
– Hả?
Kiều Xảo Nhi hơi hoang mang, trò đùa? Nàng thấy không giống, vả lại ai lại đùa ác như vậy, nghe nói Vu tiểu thư treo cổ suýt chết mà, Vu gia thanh danh mất sạch, Tả bá phụ suýt nữa giận tới sinh bệnh, một thời gian biến thành con người hoàn toàn khác hẳn, thế mà là trò đùa được sao:
Kiều Quan ngẫm nghĩ một lúc chắp tay ra ngoài, hắc y nhân kia từ đầu mang đoản kiếm tới, nếu muốn giết người thì Kiều Xảo Nhi không còn sống rồi, chuyện này hắn không biết thêm thì hơn, bây giờ nó thành chuyện nội bộ của Tả gia rồi, hắn làm quan, hiểu rõ đạo lý cái gì nên biết cái gì không.
Tiêu Vân Phi nhíu mày:
– Tiểu lang trung, à không bây giờ nên gọi là Tả đại nhân rồi, ngươi nói thế là ý gì?
– Lão ca nếu là người vị công chúa nào đó, thì ngay lần đầu tiên ngăn cản hôn sự đã nói vị công chúa kia muốn ta làm tình nhân, hay đại loại gì đó rồi, như thế mới phù hợp. Chứ không phải kiên nhẫn suốt hơn nửa năm phá hoại ta tương thân hết lần này tới lần khác. Ta và vị công chúa đó, không quen không biết, không có thù oán, dù nàng ta có biết ta thì cũng không thể nói tới tình cảm sâu đậm gì, người ta là công chúa cao quý, chẳng nhàn rỗi chơi trò mèo vờn chuột với một tiểu lang trung như ta phải không? Vả lại, vị công chúa đó chỉ cần ta, còn ta thành thân hay không đâu quan hệ gì, càng vô lý, cho nên hoàn toàn chẳng có vị công chúa nào ở đây hết, từ đầu tới cuối lão ca bịa ra thôi.
– Ngươi nói cũng có lý đấy, nhưng ta sao biết công chúa nghĩ gì, đúng là công chúa phái ta tới.
Tiêu Vân Phi vẫn cố chối:
– Được.
Tả Thiếu Dương cầm lấy phong thư có đóng dấu Vĩnh Gia công chúa, cho vào lòng:
– Vậy ta tới gặp công chúa, chấm dứt chuyện điên rồ này một lần và mãi mãi, không thể để vì ta mà liên lụy tới bất kỳ ai nữa.
Tiêu Vân Phi không ngờ Tả Thiếu Dương chơi chiêu này, cuống lên:
– Ngươi tưởng công chúa ai cũng có thể gặp được sao?
– Ta chỉ cần đưa phong thư này cho gác cổng, tin rằng sẽ được gặp công chúa nhanh thôi.
Tiêu Vân Phi im lặng.
Tả Thiếu Dương thở dài:
– Tiêu lão ca, huynh giúp nhà ta rất nhiều, cũng cứu mạng ta, xưa nay luôn là vị lão ca mà ta tôn kính. Nhưng lần này suýt chút nữa có người chết, lại làm cha ta nổi giận suýt điên luôn, rốt cuộc là vì cái gì, ta nghĩ chuyện tới mức này, ta có quyền biết nguyên nhân chứ?
– Được rồi, ta thừa nhận, ta nói dối, không có công chúa nào cả, chẳng qua vì ta may mắn có được con dấu này, cho nên lợi dụng nó bịa ra mọi chuyện. Còn nguyên nhân vì sao, ngươi không nên biết thì hơn.
Tả Thiếu Dương trầm giọng nói:
– Tiêu lão ca, rất nhiều người vô tội bị cuốn vào chuyện này rồi, thậm chí giờ nhà ta và Vu gia không đợi trời chung, Vu gia, Lý gia, Cao gia vì việc này mà thanh danh mất hết cả, huynh không thấy mình nên nói gì hay sao?
Tiêu Vân Phi nhìn chằm Tả Thiếu Dương:
– Ngươi thực sự muốn biết nguyên nhân?
– Đúng, vì ta không muốn hình ảnh một Tiêu lão ca mà ta luôn kính trọng bị hoen ố.
Tiêu Vân Phi ngửa mặt suy nghĩ một lúc, cúi đầu xuống, hai tay đưa ra sau cổ mò mẫm một hồi, tựa hồ nắm lấy cái gì đó, cẩn thận kéo lên, Kiều Xảo Nhi thấy ông ta muốn xé mặt mình thì kinh hãi che mặt, Tả Thiếu Dương thoáng giật minh nhưng nhanh chóng nhận ra đó là lớp mặt nạ cực mỏng, đệ lộ khuôn mặt nữ nhanh thanh tú.
Mày liễu dài xếch tới mai, sống mũi cao thẳng, cái miệng cũng biến thành màu hồng nhạt, đôi mắt không còn già nua mờ đục, thâm đem như ánh sao, vừa xinh đẹp lại toát ra vẻ dữ dội.
Trong ánh mắt cực kỳ kinh ngạc của Tả Thiếu Dương và Kiều Xảo Nhi, Tiêu Vân Phi lấy từ trong lòng một bình nhỏ, đổ thuốc vào miệng, cầm cốc nước trên bàn súc miệng, sau đó nhổ đi, nhoẻn miệng cười, hàm răng vàng khè trở nên trắng muốt như ngọc.
Tả Thiếu Dương lắp bắp:
– Lão ca, ca là nữ nhân?
– Đúng đấy.
Giọng nói của Tiêu Vân Phi cũng thành giọng nữ, trong mà có chút lạnh:
– Ta thích ngươi, cho nên không muốn nhìn thấy ngươi gả cho người khác, thế thôi.
Nói xong phi thân ra ngoài cửa sổ, biến mất.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!