Đại Đường Tiểu Lang Trung
Chương 460: Đại tiểu thừa khí thang
Hôm nay là ngày gì thế, hết người nọ tới người kia tìm mình, Tả Thiếu Dương hỏi:
– Chính là ta, có chuyện gì?
– Tả đại nhân, nhi tử thiếp thân bị bệnh, lăn lộn trên giường hai ngày rồi, cầu xin ngài tới khám bệnh cho nó, xin ngài thương xót.
Có một hỏa kế quát:
– Điêu phụ vô lý, nên biết rằng các vị đại nhân chỉ đi khám bệnh cho các đại lão gia, ai cũng đòi tới nhà chữa như các ngươi thì thời gian đâu chữa bệnh cho người khác, mau mang con ngươi tới đây.
Phụ nhân đó quỳ lạy rối rít:
– Nam nhân nhà thiếp thân ra ngoài làm việc, thiếp thân không cõng nổi, hơn nữa nó đau lắm, lăn lộn trên giường suốt… Tả đại nhân, cầu xin ngài.
– Đại thẩm, ở đây còn có rất nhiều y công khác, ta đang có việc không đi được.
Chưa nói hết phụ nhân bật khóc, quỳ xuống lệt xệt bò tới:
– Đại nhân thương xót, thiếp thân mời lang trung rồi, nhưng không chữa được, ông ấy nói, đại nhân ngài tâm đại tốt, dùng thuốc rẻ, hết lòng vì người bệnh, chỉ có ngài mới cứu được con thiếp thân mà thôi.
Người ta nói đến thế rồi, còn cách nào khác, đỡ bà ta đứng lên xong, Tả Thiếu Dương thở dài:
– Đại thẩm yên tâm, ta lập tức tới khám bệnh cho nhi tử của thẩm.
– Đa tạ, đa tạ Tả đại nhân.
Tả Thiếu Dương sai dược đồng vào phòng mình lấy rương thuốc, người thái y thự ra ngoài khám bệnh, có thể gọi dược đồng đi theo.
Lưu y chính vội nói:
– Tả đại nhân, bên kia Hứa lão đang đợi, hay là để ta tới khám cho nhi tử bà ta được rồi.
Tả Thiếu Dương lắc đầu:
– Người ta muốn ta tới khám, đó là sự tín nhiệm của bệnh nhân với ta, ta không thể để người khác đi. Phía Hứa lão, đành vậy, không vội, chỉ là bái phỏng, muộn một chút cũng được.
Hai thị tòng nhìn nhau một cái, người khác khom người nói:
– Tả đại nhân, không chỉ lão thái gia nhà chúng tôi, còn có Tôn lão thần y đang ở đó.
Tả Thiếu Dương gần như nhảy tới, mắt sáng rực:
– Ngươi nói cái gì? Tôn lão nào? Có phải Dược vương Tôn Tư Mạc không?
Người kia bị Tả Thiếu Dương bóp chặt hai vai, đau lắm, nhưng vẫn cười:
– Vâng, vì bệnh của Bành đại nhân là do Tôn lão chữa, cho nên Tôn lão cũng rất muốn gặp đại nhân.
Tả Thiếu Dương buông hắn ra, đi vòng quanh, hai tay đấm vào nhau liên tục, làm sao bây giờ, mục đích y chữa bệnh cho Bành Bính chính là muốn được sự chú ý của Tôn Tư Mạc, bây giờ vị thần y vĩ đại nhất nhất muốn gặp mình, cơ hội ngàn năm có một, nếu không đi e để lại ấn tượng không tốt, lần sau gặp được càng khó hơn. Chưa kể còn một ông cụ hiện được coi như bảo bối của Đại Đường nữa…
Nhưng mà phía người bệnh, đang định quay sang từ chối thì phụ nhân kia dùng ánh mắt vô cùng đáng thương, khẩn cầu trong im lặng, giống hệt Bi Vàng hôm qua phải ăn đồ sống cũng nhìn y như thế, chịu không nổi ánh mắt long lanh ngấn lệ đó, rốt cuộc phải đi rang hạt dẻ cho con sóc đó ăn, bây giờ có “con sóc” khác cũng nhìn mình như vậy, Tả Thiếu Dương cúi đầu, thở mạnh một cái, nói rất yếu ớt:
– Trị bệnh cứu người quan trọng hơn, làm phiền trả lời hai vị lão thần y, nói chữa bệnh xong là ta tới ngay lập tức.
Lưu y chính thấy Tả Thiếu Dương đã quyết, không khuyên nữa, chắp tay một cái tỏ ý kính phục, sai Lương y công đi cùng, nếu bệnh không nghiêm trọng thì xử lý luôn, để Tả Thiếu Dương đi gặp hai lão thần y.
Xa phu đã chuẩn bị xong xe ngựa, xe này chuyên môn dùng đi trị bệnh, không những thế vì nếu người bệnh cần chuyển tới y quan chữa trị, sẽ thành xe cấp cứu, nên nó khá dài, nằm thoài mái, lại chuẩn bị sẵn cáng.
Hai dược đồng chia nhau ra giúp Tả Thiếu Dường và Lương y công cầm rương thuốc, ngồi xe ngựa đưa cả phụ nhân kia đi.
Ở trên xe Tả Thiếu Dương cố gắng lấy lại bình tĩnh, nếu tâm trí mà ở hai nơi, sẽ không chữa được bệnh, chẳng thà không đi còn hơn.
Nhà phụ nhân cách y quán khá xe, tới dưới chân thành luôn, tường thành vừa cao vừa lớn, che khuất cả khu dân cư này, mùa đông không có ánh mặt trời, lạnh như hầm băng, mùa hè chẳng có gió, nóng không khác gì địa ngục, ánh sáng cũng không tốt, cho nên ở nơi này cơ bản là dân nghèo.
Đường đi rất nhỏ, nhếch nhác, khắp nơi rác rưởi, thi thoảng có chuột phóng vèo qua, xe ngựa không vào được nữa, đành phải đi bộ. Trời đã nóng lên, mùi nhà vệ sinh lâu ngày không dọn dẹp khiến người ta ngạt thở, cống rảnh cũng tệ, nước thải chảy tràn ra đường.
Vòng vèo nửa ngày trời, cuối cùng tới được một căn nhà xiêu xiêu vẹo vẹo, chẳng có sân, chẳng có tường, duy nhất một gian thôi, bên trong dùng vài trắng ngăn cách.
Ngoài là nhà bếp, bước vào nhà một cái là thấy ngay cái bếp đắp bằng đất, mấy cái bát sơn đen to, trên cái giường cũng đắp đất, có đứa bé đang nằm lăn lộn, mồ hôi tùa ra như tắm.
Tả Thiếu Dương đi nhanh tới nói:
– Cố nhịn đau, nằm thẳng vào để ta xem cho.
Đứa bé thấy trước mặt là một vị quan lão gia, đau tới mấy cũng cố cắn răng nhịn.
Tả Thiếu Dương vén áo nó lên, lộ ra thân hình còm nhom, bụng trướng, mềm, ấn một cái là thằng bé không nhịn được rướn người kêu đau.
Qua chẩn đoán, đây là đau bụng cấp, nguyên nhân có quá nhiều, tắc ruột, viêm màng bụng, viêm ống mật, thiếu phương tiện chẩn trị, mà bệnh nhân lăn lộn liên tục, càng khó phán đoán.
Từ tình huống hiện tại mà xét, tắc ruột cấp tính cao nhất, nhưng ngay cả tắc ruột cũng chia làm tình huống, do giun hoặc là do thức ăn, hỏi đứa bé:
– Cháu bao lâu không đại tiểu tiện được rồi?
– Năm sáu ngày.
– Ăn cái gì?
Thằng bé quá đau không trả lời được, phụ nhân ở bên rơi lệ:
– Chỉ có cơm kê.
Tả Thiếu Dương đi ra bếp, mở nồi ra, còn dính ít cái gọi là cơm kê, nói là cơm, đại bộ phận là hạt kê cứng, ít rau dại, ăn thứ này vào dễ bị tắc ruột, tương đối phù hợp với phán đoán sơ bộ, song chưa nắm chắc mười phần, Tả Thiếu Dương bảo Lương y sư:
– Ông cũng kiểm tra xem.
Lương y sư chỉ đi cùng, nên không chủ động khám bệnh, giờ Tả Thiếu Dương lên tiếng rồi, mới ngồi xuống kiểm tra, vuốt râu nói:
– Bệnh của đứa bé là ương minh phủ thật, tích trệ trở tắc, tràng đạo bất thông. Cần phải thông trong công dưới mới được.
Phán đoán này cơ bản trùng hợp với của Tả Thiếu Dương, tiến một bước cùng cố suy đoán của y:
– Ông thấy nên dùng phương thuốc nào.
Lương y sư nhíu mày trầm ngâm:
– Thương hàn luận có nói ” bụng có táo bón, nên dùng đại thừa khí thang”, sao không thử Đại thừa khí thang?
Tả Thiếu Dương lắc đầu:
– Đại thừa khí thang thông tiện tiết nhiệt, đứa bé này không có chứng nhiệt, cơ bản không đúng chứng, hơn nữa Đại thừa khí thang chủ yếu trị chứng nghiêm trọng như bĩ, mãn, táo, thực. Đứa bé này tuổi còn nhỏ, bụng tương đối mềm, dùng thuốc mạnh không thích hợp.
Lương y sư trầm ngâm:
– Vậy dùng Tiểu thừa khi thang được không, triệu chứng táo không quá rõ ràng, thuộc về dấu hiệu đầu tiên của dương minh phù thực. Tiểu thừa khí thang dùng ít mang tiêu, lực công hạ nhẹ hơn, thích hợp cho trẻ con.
– Ta cũng nghĩ như vậy.
Tả Thiếu Dương cầm bút kê đơn, nhưng lại thấy không ổn, đứa bé này đã không đại tiện được năm sáu ngày, dùng đại thừa khí thang quá mạnh, lại không đúng lắm, còn tiểu thừa lại nhẹ, lo hiệu lực không đủ, phải nghĩ cách khác.
Đầu lướt qua rất nhiều loại thuốc, nhưng hiệu quả đều kém xa, tốt nhất có thể phối hợp điều hoa hai loại đại – tiểu thừa khí thang.
Phối hợp thuốc không có nghĩa là trộn hai thứ vào nhau, vốn định nhanh chóng giải quyết bệnh này tới chỗ Hứa lão, không ngờ gặp phải ca bệnh khó… Không được, không nên suy nghĩ lung tung… Nhắc tới Hứa Dận Tông, đầu lóe sáng, phải rồi, trong y thuật tinh yếu của ông cụ này, có một phương thuốc trung hòa giữa hai thứ, dùng cơ sở của Tiểu thừa khí thang, tăng thêm đại hoàng, chỉ thật, đẩy mạnh thông ruột nhuận trạng, cùng hanh nhân công dưới, thông tiện.
Phương thuốc đó là kinh nghiệm mấy chục năm hành y của Hứa Dận Tông, vô số lần trị bệnh trị bệnh thành công đúc rút thành, chắc chắn hữu hiệu.
Nghĩ tới đó cầm bút kê đơn, đưa cho phụ nhân đi bốc thuốc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!