Sống Cùng Biểu Tỷ - Sống Cùng Biểu Tỷ - Chương 38: Yên lặng trước giông bão
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Sống Cùng Biểu Tỷ


Sống Cùng Biểu Tỷ - Chương 38: Yên lặng trước giông bão



– Đánh chết ngươi, đồ lưu manh!

Nữ cảnh sát quát to, một cái tát thật mạnh đánh vào trên mặt căn bản không có phòng bị của Tần Thiên, Tần Thiên nhất thời cả người cũng u mê, lão tử là người tốt a, là người tốt a, không phải lưu manh a,

Đáng tiếc nữ cảnh sát không biết, còn tưởng rằng Tần Thiên sẽ làm cái gì đấy với nàng, một cái tát vung đi qua sau, lại hướng về phía đệ đệ Tần Thiên cho một cước, đem Tần Thiên đập lật trên mặt đất, ngay sau đó nhanh chóng chạy mất, lưu lại Tần Thiên đang ôm đáy quần nhảy loạn, kêu là thảm thiết…

– Mịa nó, biết vậy ta không xen vào, xã hội này, đúng là làm người tốt thì không được báo đáp mà.

Tần Thiên tay che hạ bộn miệng thảm thiết kêu, mấy tên côn đồ thì đang nhìn bộ dạng Tần Thiên cười lớn.

– Mệ kiếp, còn dám cười ta, đánh chết ngươi.

Tần Thiên cả giận nói, rồi mạnh mẽ hướng tên đang cười tung một cước, đem tiểu đệ đệ của hắn đánh nát, rồi hướng mấy tên con lại cho chúng đồng cảnh ngộ,nhất thời trong hẻm nhỏ vang lên tiếng khóc than như quỷ.

Về đến nhà đã hơn 12h đêm, Tiêu Du các nàng đã ngủ, Tần Thiên lên sân thượng lấy đồ, rồi vào phòng tắm tắm rửa, sau đó về phòng chuẩn bị ngủ. Không nghĩ tới vừa bất đèn lên, Tần Thiên cả người u mê.

– Chuyện gì thế này?

Tần Thiên nhìn trên giường mình, hai mắt trợn ngược nghĩ, Triệu Tiểu Nhã lại mặc bộ đồ ngủ viền tơ màu đỏ ngủ trên giường, người hình chữ đại, hai chân mở ra, nhìn kĩ, phần vải đỏ che vũ trụ đại hắc động lộ ra một nhúm cỏ đen, làm Tần Thiên thiếu hút đã phun… máu.

Kinh khủng hơn chính là, dáng nằm của Triệu Tiểu Nhã làm áo ngủ xộc xệch, làm cho phần vải che phía trước lệch đi, lộ ra điểm nhỏ đứng thẳng tắp, Tần Thiên vừa nhìn, trực tiếp huyết khí dâng trào, tổ truyền lợi khí xoát một phát, trực tiếp phất cờ, thiếu chút đã phá lòng đi ra.

– Mịa nó, tiểu nha đầu dám ngủ chỗ ta, lại còn bộ dáng như vậy, rõ ràng là trắng trợn câu dẫn a.

Tần Thiên nghĩ thầm, lập tức xoay người muốn đi, hắn làm nam nhân bình thường a, nhìn nữa, tuyệt sẽ làm chuyện cầm thú đó à, đáng sợ hơn đây chính là đang ở nhà mình a, phía ngoài còn có hai đại mỹ nữ, nếu như bị bọn họ biết mình cùng Triệu Tiểu Nhã, lúc đó nhảy vào trong a- xít sun-phua-rit cũng rửa không sạch a.

– Anh Tần Thiên, anh đã về!

Đang lúc Tần Thiên vừa muốn lúc đi, tiếng Triệu Tiểu Nhã vang lên, ánh mắt có chút mơ hồ nhìn Tần Thiên, trực tiếp từ trên giường ngồi dậy.

– Ách… Đúng vậy, ta thật là không thấy gì hết, ta đi ra ngoài ngắm trăng.

Tần Thiên nhìn Triệu Tiểu Nhã lúng túng nói, xoay người muốn đi, nhưng mà động tác của Triệu Tiểu Nhã nhanh hơn, trực tiếp nhảy một bước xa vọt tới trước mặt Tần Thiên, ôm lấy cánh tay Tần Thiên, đem chính mình cùng hắn quấn vào một chỗ.

– Anh Tần Thiên, đây là y phục ngày hôm qua em cùng với anh đi mua đó, anh nhìn xem mặc có đẹp hay không a.

Triệu Tiểu Nhã nhìn Tần Thiên nháy đôi mắt to nói, bộ ngực đã trưởng thành chà xát cánh tay Tần Thiên, khiến cho thân thể Tần Thiên không khỏi phát run, đây cũng quá trêu chọc người a.

– Ừ… Đẹp mắt, đẹp mắt, nhưng mà, Tiểu Nhã à, em mau mặc thêm áo vào, nếu mà bị cảm sẽ không tốt, anh đi ra ngoài trước ngắm ánh trăng.

Tần Thiên đeo Triệu Tiểu Nhã nói, không dám nhìn Triệu Tiểu Nhã, muốn đem tay từ trong ngực Triệu Tiểu Nhã rút ra, nhưng mà không thành công.

– Anh Tần Thiên, anh thật là hư, xem em xong rồi bước đi, em rất thương tâm.

Triệu Tiểu Nhã vòng ra trước mặt Tần Thiên, nhìn thẳng hắn, có chút lạc giọng nói, đôi mắt to đáng yêu điềm đạm chớp chớp.

– Cái kia… Tiểu Nhã a, anh thật là làm không nên thấy, em mau buông, mặc quần áo tử tế, rồi nhanh đi về, nếu như bị Tiêu Du tỷ tỷ bọn họ biết rồi sẽ không tốt.

Tần Thiên nhìn Triệu Tiểu Nhã lúng túng nói, nhưng là thân thể cũng là không nghe lời, tổ truyền lợi khí rất là hung hãn đâm vào tiểu phúc Triệu Tiểu Nhã.

– Em sẽ không đi, mụ mụ chưa về, em một mình không dám ngủ, em sợ, em phải ngủ ở chỗ này, em muốn ngủ cùng anh Tần Thiên.

Triệu Tiểu Nhã nhìn Tần Thiên rất là đáng thương, dùng sức phe phẩy tay Tần Thiên làm nũng nói.

– Hồ đồ, anh là anh trai em, tại sao có thể cùng em ngủ chung được, nam nữ thụ thụ bất thân, em không biết sao, mau trở về, nếu không anh giận đó!

Tần Thiên nhìn Triệu Tiểu Nhã làm bộ tức giận nói, tiểu nha đầu này, không phát uy hù dọa một chút thì không được, nếu không mình cũng cầm lòng không đặng.

– Anh Tần Thiên, anh thật muốn đuổi em đi sao.

Triệu Tiểu Nhã nhìn Tần Thiên làm bộ đáng thương nói.

– Ừ, mau trở về, nếu không ta sẽ giận.

Tần Thiên nói, thấy Triệu Tiểu Nhã tựa hồ sợ, trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

– Vậy cũng tốt, em đi ra ngoài nói cho Tiêu Du tỷ tỷ, anh làm chuyện xấu với em, đem quần áo của em cởi ra.

Triệu Tiểu Nhã nhìn Tần Thiên nói, vừa nói vừa buông tay Tần Thiên ra, đi ra ngoài.

– Móa, trở lại!

Tần Thiên vội vàng nói, lập tức một tay kéo nàng bắt trở lại, kết quả một trảo, bàn tay quá cao, trực tiếp chộp vào cao điểm nhô lên của Triệu Tiểu Nhã, Triệu Tiểu Nhã lập tức nhẹ giọng rên khẽ, thân thể run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn một mảnh đỏ bừng, Tần Thiên vội vàng buông tay ra.

– Anh Tần Thiên, anh thật là hư, anh nghĩ thông rồi sao.

Triệu Tiểu Nhã nhìn Tần Thiên rất là ngượng ngùng nói, Tần Thiên nhìn nàng, không biết nói sao cho phải, cái gì mà nghĩ thông suốt, cũng không phải là bị tiểu nha đầu ngươi ép sao, nếu mà Tiêu Du biết Triệu Tiểu Nhã là như vậy từ bên trong phòng của mình đi ra, vào phòng nàng mà nói…, thì mình tuyệt đối chết thảm rồi.

– Tiêu Du tỷ tỷ các nàng biết em ở chỗ này của anh sao?

Tần Thiên nhìn Triệu Tiểu Nhã hỏi.

– Không biết, em len lén tiến vào.

Triệu Tiểu Nhã cười xấu xa nói.

– Hô… Vậy còn tốt, được rồi, em ngủ trên giường, anh ngủ dưới đất, không cho làm loạn a.

Tần Thiên nhìn Triệu Tiểu Nhã nói.

– Vậy em còn phải đi nói cho Tiêu Du tỷ tỷ anh thỉnh thoảng khi dễ em.

Triệu Tiểu Nhã vừa nghe không phải là cùng Tần Thiên ngủ trên giường, lập tức xoay người rời đi.

– Đợi đã!

Tần Thiên vội vàng kéo tay nàng lại, ngăn cản nàng.

– Được rồi, anh nhịn tiếp, bất quá, em tuyệt đối không được làm loạn a, bằng không em cứ đi nói cho Tiêu Du tỷ tỷ, anh cũng không sợ.

Tần Thiên nhìn Triệu Tiểu Nhã rất là nghiêm túc nói, trong lòng cũng cực kỳ buồn bực.

– Hì hì, em biết rồi, mau ngủ đi, Anh Tần Thiên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Triệu Tiểu Nhã hưng phấn nói, cả người liền lôi kéo Tần Thiên hướng trên giường tới, thuận tay đóng cửa lại, hai người song song ngã xuống giường, Tần Thiên lập tức liền cầm chăn phủ lên mình, tránh cho Triệu Tiểu Nhã làm loạn, không nghĩ tới đã muộn một bước, Triệu Tiểu Nhã nhanh chóng chui vào, ôm lấy cánh tay hắn, đem đầu gối ở trên cánh tay của hắn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN