Phu Quân Có Giá Hai Lượng Bạc - Chương 13: Trang điểm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Phu Quân Có Giá Hai Lượng Bạc


Chương 13: Trang điểm



“Từ từ….”

Tay Đồ Nương vẫn đang ôm mấy thứ đồ son phấn kia, nghe tiếng Trúc Ngọc liền ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy hắn đang chậm rãi đi tới.

“Sao lại đem hết đồ đi chôn thế?”

“Tay nghề của ta vụng về, chọc chàng giận.” Đồ Nương cúi đầu định tiếp tục chôn đồ lại bị một tay của Trúc Ngọc cản lại, mà tay kia của hắn cũng vươn ra lấy lại những thứ đã bị nàng quẳng xuống hố.

“Không cần chôn, nữ nhi như nàng nên có mấy thứ đồ này.” Một tay Trúc Ngọc cầm son phấn, tay kia thì nắm tay Đồ Nương kéo nàng về phòng.

Sau khi hai người vào phòng, Trúc Ngọc để Đồ Nương ngồi xuống đối diện mình, nói: “Ta chỉ không thích kiểu trang điểm kia, chứ không phải không thích nàng trang điểm.”

Sau đó hắn liền đặt đồ đạc lên bàn, rồi lấy một lớp phấn mỏng thoa lên mặt nàng, sau đó lại dùng tiếp mấy thứ đồ còn lại, thay nàng vẽ mày tô môi….Sau nửa chén trà, một Đồ Nương với trang dung nhẹ nhàng mà tao nhã liền ra đời.

Đò Nương cứng đờ cả người, mãi đến khi đối phương trang điểm cho nàng xong thì nàng mới ngộ ra, à thì ra là phu quân nhà nàng muốn tự tay trang điểm cho nàng.

Nàng lẩm bẩm nói: “Mấy người nam nhân như các chàng thì có thể trang điểm thành cái dạng gì được chứ….”

“Cho dù kém đến đâu cũng tốt hơn cái kiểu trang điểm như nữ nhân Bách Hoa lâu kia của nàng.” Hắn vừa nói vừa cất đồ đi, cầm gương đồng ra cho Đồ Nương soi.

Đồ Nương tức giận cầm lấy gương, nàng không nói cho hắn biết mẫu thân nàng chính là người của Bách Hoa lâu, cho nên từ nhỏ đến lớn nàng chỉ biết mỗi kiểu trang điểm này mà thôi. Nhưng ít nhất thì nó chắc chắn cũng phải đẹp hơn một người nam nhân làm chứ nhỉ?

Nhưng đến khi Đồ Nương nhìn vào trong gương thì lại hoàn toàn bị nữ nhân đẹp tựa phù dung mới nở trong gương dọa sợ. Nàng chưa bao giờ thấy mình đẹp như vậy, chỉ là tô vẽ thêm mấy đường đơn giản vậy mà lại trang ra được một mỹ nhân, hơn nữa còn là một mỹ nhân đẹp đến nao lòng.

*trang trong trang điểm

“Sao? Khó coi không?” Trúc Ngọc khoanh tay đứng một bên, hỏi nữ nhân đang ôm gương ngồi sững sờ kia.

Rất đẹp, Đồ Nương quả thực không thể không thừa nhận, kỹ thuật trang điểm của tướng công nhà mình đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa luôn rồi.

“Ừ….Cũng đẹp….” Nàng ôm gương đồng, bề ngoài thì rất không cam nguyện thừa nhận “thực lực” mạnh mẽ của đối phương nhưng trong lòng thì đối với trang dung này còn vui hơn hoa, cho dù cố mím môi đến đâu cũng không che được ý cười nồng đậm bên khóe miệng.

“Chàng làm như thế nào vậy?” Nàng không chờ được vội vàng hỏi.

Tâm tình Trúc Ngọc hiếm khi tốt như hôm nay, liền vô cùng tận tình chỉ bảo cho nàng phương pháp từ đầu đến cuối, thậm chí còn không ngần ngại lặp lại vài lần đến khi Đồ Nương nhớ được mới thôi.

Sau đó, nàng liền áp dụng cách trang điểm này đến là vui vẻ. Mỗi ngày khi đưa cơm nàng đều nhất định phải trang điểm cho đến khi hài lòng mới thôi, bằng không thì nhất định sẽ không chịu ra khỏi nhà.

Hôm Thiệu Văn Quốc tới nhà báo rằng mình sắp phải đi cũng bị trang dung này của tỷ tỷ mình dọa giật nảy mình. Sao chỉ mới vài hôm không gặp mà tỷ tỷ nhà mình đã trở nên mỹ lệ động lòng người như thế này rồi? Ngay cả vết sẹo trên trán cũng được khéo léo che khuất bằng một cái hoa điền, càng tôn lên sắc đẹp của tỷ tỷ.

Đồ Nương lôi kéo đệ đệ mình lưu luyến không buông, lén cho hắn thêm chút bạc vụn, lại tiễn hắn ra đến tận cửa thành mới thôi. Lúc trở về liền thấy một loạt các hương thân phụ lão đang nhìn nàng chăm chú. Thậm chí ngay cả người bạn khuê mật đã lâu không nói chuyện cũng đều chặn nàng lại hỏi phương pháp trang điểm của nàng.

Đồ Nương nghe xong liền vênh mặt lên, tự tin nói: “Chỉ là tùy tiện vẽ vài nét lên mặt thôi mà, làm gì có kỹ xảo gì chứ.”

“Aizzz……vậy sao trước kia không thấy cô trang điểm như vậy?”

“Khi đó ta còn phải bán thịt, trang cái gì mà trang chứ.” Đồ Nương cười đáp lại, sau đó chuẩn bị trở về, lại bị đối phương túm lấy tay áo mè nheo không thôi.

Đồ Nương bị nàng ta bám riết, nói rằng nếu không có được bí kíp trang điểm kia thì sẽ nhất quyết không thả người, còn nói nếu Đồ Nương vẫn không chịu nói ra thì là đồ tiểu nhân ích kỉ…. Dây dưa một hồi lâu, Đồ Nương không chịu nổi nữa, cuối cùng vẫn phải nói ra.

Kết quả là, mấy hôm sau, toàn bộ nữ nhân trong Yên Thành, tất cả đều trang điểm theo phong cách dịu dàng mà tao nhã kia của nàng.

Bất luận là đại nương bán đồ ăn ven đường hay là tiểu khuê nữ chưa xuất giá, tất cả đều trang điểm giống Đồ Nương như đúc. Cao thấp mập ốm, già trẻ lớn bé, chỉ cần là nữ, tất cả đều trang điểm theo phong cách kia.

Đồ Nương vẻ mặt đau khổ thầm oán nữ nhân miệng rộng nọ, tất cả mọi người đều trang điểm thế kia rồi thì nàng lấy gì ra để câu dẫn tướng công mình nữa chứ? T^T

Aizz, có lẽ đây là ý trời rồi…

Đồ Nương cuối cùng cũng nản lòng, chán không muốn trang điểm nữa, đi đến đâu cũng thấy trang dung kiểu này thì làm gì còn mới mẻ nữa chứ.

Kết quả là Trúc Ngọc đã sớm nhìn thấu phiền não của nàng, lại thay đổi phương thức, vẽ cho Đồ Nương trang dung kiểu họa mi. Trang dung này lấy họa mi làm cảm hứng, khiến con người ta trở nên nghịch ngợm hoạt bát tựa một chú họa mi, cả người đều toát ra sự sinh động tươi mới.

Các nữ nhân thấy vậy thì lại một lần nữa bùng nổ. Trang dung kiểu họa mi thật sự mới mẻ, mọi người đã sớm chán ngấy vẻ ngọt ngào mà tao nhã kia rồi, cho nên tất cả mọi người đều chầu trực ở trước cửa nhà Đồ Nương muốn học phương pháp trang điểm mới.

Lần này Đồ Nương đã rút được bài học, đánh chết cũng không chịu nói phương pháp trang điểm này ra. Nàng khóa cửa, đứng ở trong sân, một tay cầm chổi, một tay chống nạnh cười ha ha, mặc kệ mọi người làm ầm thế nào ở bên ngoài cũng nhất định không ra tiếp đón.

Mọi người thấy nàng không chịu nói, ôm cây đợi thỏ được mấy ngày vẫn không được thì buồn bực không thôi. Cuối cùng đành phải về nhà tự mày mò nghiên cứu, kết quả là chỉ có thể bắt chước được vẻ bên ngoài, không thể thể hiện hết được tinh hoa bên trong của cách trang điểm này.

Thấy vạn sự đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu một ngọn gió đông, đêm nay Đồ Nương liền quyết định tự tạo ra ngọn gió đông đó. Sau khi trang điểm cẩn thận, nàng liền đối với phu quân nhà mình xun xoe có thừa, giả bộ nhu nhược mềm yếu, chỉ ăn một xíu cơm liền nói no bởi bà mối Phùng đã nói: “Cô nha, phải nữ tính một chút. Ăn trông nồi, ngồi trông hướng, phải đoan trang nhã nhặn hơn một tẹo mới tốt.”

Nàng nghe lời bà mối, nhưng kết quả lại hoàn toàn không như nàng tưởng tượng. Bởi vì buổi tối ăn quá ít, không có sức nên lúc xách nước tắm đi qua cửa, nàng bị vướng vào ngưỡng cửa làm cả xô nước đổ hết ra phòng.

Trúc Ngọc cảm nhận được đêm nay Đồ Nương có gì đó không đúng, không biết lại phát điên cái gì. Hắn cau mày nhìn sàn nhà đầy nước, khom lưng đỡ Đồ Nương đang ngã sấp mặt theo tư thế chó vồ c** lên, hỏi: “Sao vậy? Bình thường nàng bê cả xô nước nâng cao ngang mặt cũng không có vấn đề gì mà, hôm nay sao lại yếu thế?”

Vẻ mặt lấm bẩn của Đồ Nương như đưa đám: “Ta….ta….không ăn no.”

Đêm nay, Đồ Nương ôm cái chân bị thương đã được Trúc Ngọc đắp thuốc cho, ngồi ở trên giường đợi phu quân của nàng nấu mì cho nàng ăn.

Trúc Ngọc đứng ở cửa phòng bếp, thắp ngọn nến lên, rồi đứng ngẩn người trong gió hồi lâu. Mãi một lúc sau, hắn mới định thần lại, nhấc chân bước vào bếp. Nhóm lửa để nấu chút mì sợi, lại chiên thêm một quả trứng, rắc một chút hành lá lên trên, sau đó vội vàng bê bát mì lên rời khỏi phòng bếp. Hắn không phải là người cẩu thả nên cho dù chán ghét cái phòng bếp kia đến đâu thì vẫn nhất định phải làm đủ các công đoạn, một bước cũng không thể bỏ qua.

Đồ Nương ôm bát mì trong lòng, cảm động đến rối tinh rối mù. Ăn vào trong miệng xong lại càng thấy cảm động hơn, bởi vì mì cũng ngon đến quá thể đáng. Mùi vị tuyệt đến không thể tuyệt hơn!

Sợi mì được nấu đúng độ nên có độ đàn hồi tốt, ăn vào trong miệng vừa dai vừa giòn. Gia vị nêm nếm vừa phải, có một lớp dầu mè bên trên, còn có hương vị hành tỏi hòa quyện cùng với một quả trứng được chiên vàng óng cả hai mặt.

Nàng ăn ngon đến nỗi chỉ hận không thể nuốt luôn cả đầu lưỡi mình vào, thật không thể tượng tượng nổi, lần đầu tiên phu quân nhà nàng xuống bếp đã có thể chinh phục nàng đến mức này rồi.

Nàng không màng hình tượng ngồi khoanh chân trên giường, húp mì sùm sụp, lại uống cạn cả nước dùng, sau đó mới đặt cái bát không cạch một tiếng lên bàn, xoa cái bụng no căng, vẻ mặt thỏa mãn.

Mà sau khi ăn xong, Đồ Nương mới chợt nhận ra, lúc nãy mình lại ăn uống một cách không có hình tượng đến như thế. Nàng hơi nghiêng người ngó nhìn Trúc Ngọc đang ngồi ở bên kia một cái, thấy đối phương vẫn đang chuyên chú xem sách dưới ánh nến, không hề nhìn về phía bên này, mới thầm thở phào một hơi, sau đó e thẹn bê bát lên: “Ta ăn xong rồi.”

Trúc Ngọc giơ tay nhận lấy cái bát, lại nhìn đồ ăn trong bát bị nàng ăn đến sạch bong, không còn kiểu ăn hời hợt như lúc chiều nữa, lúc này mới yên tâm nói: “Bây giờ mới giống sức ăn bình thường của nàng. Về sau ăn cơm không cần ăn ít như vậy, chúng ta bây giờ cũng không đến nỗi phải thắt lưng buộc bụng đến thế.”

“Ừ….” Nhất thời Đồ Nương không còn lời nào để nói nữa, đành thuận theo bậc thang mà Trúc Ngọc đưa ra để trèo xuống.

Đêm nay cuối cùng hai người vẫn chỉ đơn thuần ngủ. Lại thêm mấy ngày nữa, Đồ Nương cuối cùng cũng từ bỏ chuyện phòng the của hai người. Bởi nàng đã trong tối ngoài sáng ám chỉ đủ đường, thiếu điều nói thẳng ra, nhưng Trúc Ngọc vẫn không đáp lại.

Nàng biết phu quân nhà mình rất thông minh, hắn cũng hiểu rõ ý nàng. Nhưng nếu đối phương không đáp lại, này cũng có nghĩa là hắn không muốn. Hai người đã ở chung được gần một tháng rưỡi, nhưng từ sau đêm động phòng hôm đó, Trúc Ngọc không hề chủ động thêm lần nào nữa, nhất định là bởi hắn vẫn còn gút mắc trong lòng. Cho nên Đồ Nương vẫn luôn không làm khó người khác, liền cứ như thế bỏ qua chuyện này.

Nhưng nàng lại không biết, Trúc Ngọc là người lãnh đạm, khó gần. Tuy ban đầu vẫn còn chút không quen, nhưng chính sự nhiệt tình của Đồ Nương đã chậm rãi tác động đến hắn, khiến hắn dần mở lòng. Ban đầu là đồng ý tiếp nhận sạp thịt nhà nàng, rồi tiếp đến lại đem bạc riêng của mình giao cho nàng. Tuy lúc đó việc Đồ Nương cự tuyệt nhận số bạc kia khiến hắn giận, nhưng thật may mắn, cuối cùng hai người vẫn làm lành lại.

Trúc Ngọc nghĩ, có lẽ qua một khoảng thời gian nữa, hắn có khi có thể thật sự thích nàng. Đến lúc đó, hắn nguyện cùng nàng trở thành một đôi phu thê chân chính, sẽ không còn đối xử qua loa lấy lệ với nàng như đối xử với một nữ khách nhân như đêm động phòng nữa. Làm chuyện thân mật nhất giữa hai người mà không có tình cảm, hắn không muốn đối xử với Đồ Nương như vậy.

Nhưng có đôi khi, thời gian trong lúc ngươi không để ý lại nhanh chóng trôi qua, đợi đến khi ngươi hoàn hồn lại, mới phát hiện có rất nhiều chuyện mình chưa kịp làm, cũng chưa kịp hoàn thành.

Có lẽ, sẽ phụ người nào đó, có lẽ sẽ làm nàng tổn thương.

Vào thời điểm cuộc sống của hai người đang trải qua những tháng ngày an ổn, hạnh phúc, ở một nơi họ không biết, đã có một sự việc khác diễn ra, lặng yên không tiếng động như dòng thời gian, chậm rãi tiến đế gần bọn họ, sau đó không chút lưu tình cắn nuốt sạch sẽ những tháng ngày hạnh phúc đó.

———

Mấy hôm trước, kinh thành vẫn phồn hoa tấp nập như cũ, tiếng rao hàng vang lên không ngớt. Thương gia, quan gia…bất kể là người qua đường nào cũng sẽ tụ tập lại ở đây để đàm đạo đủ loại chuyện trên đời, sau đó lại lan truyền tin tức đó đi.

Mặt trời lặn, cửa thành dần dần khép lại, tất cả mọi người ai về nhà nấy, kinh thành phồn hoa liền trở nên an tĩnh, chỉ có một số địa phương đặc thù là vẫn náo nhiệt như cũ.

Đúng lúc này, cửa thành vốn đã đóng lại được mở ra, một nam tử mặc cẩm y sang trọng, cưỡi một con ngựa cao lớn, chậm rãi tiến vào.

Người gõ mõ đứng bên cạnh dựa vào ánh sáng leo lắt từ ngọn đèn lồng, ngẩng đầu lên nhìn người ngồi trên ngựa. Chỉ thấy người này một thân hắc long bào, mái tóc dài búi cao trên đỉnh đầu, khóe miệng có một vết sẹo rõ ràng. Hắn ta nở nụ cười như có như không, tay nắm chặt cương ngựa, vó ngựa dậm qua dậm lại trên mặt đất vang lên tiếng “lộp cộp”, mắt hơi híp lại, đảo một vòng xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người lão hán gõ mõ:

“Sao? Không nhận ra ta à?” Hắn cười hỏi lão hán, lại móc từ trong tay áo ra một thỏi bạc ném xuống: “Vẫn chăm chỉ như vậy. Nào, mau nói cho mọi người nghe, là ai đã trở lại rồi?”

Lão hán gõ mõ vội vàng cúi người nhặt thỏi bạc lên cất vào trong ngực, chỉ sợ có người nhặt mất, sau đó vẻ mặt hưng phấn, thắt lại đai lưng quần, lại chỉnh lại đôi giày bện bằng rơm dưới chân rồi bước sang bên cạnh, hít vào một hơi, vừa gõ mõ vừa gào lên: “Mạc Vương gia đã trở về rồi! Mạc Vương gia của chúng ta đã trở về rồi!”

Mặc dù đã là khuya, nhưng toàn bộ kinh thành vẫn bị tiếng gõ mõ và tiếng hét như phá giọng của lão hán gõ mõ đánh thức. Lão hán chạy từ thành đông đến thành tây, chạy đến đâu là vừa gõ vừa la đến đây, cả kinh thành đều quanh quẩn tiếng gõ, phá vỡ sự yên lặng vốn có của nó. Nhưng kì lạ là lại không hề có ai lên tiếng mắng chửi cả, toàn bộ bá tánh trong thành, kể các tửu lâu, tất cả đều châm nến lên.

Bá tánh đều hoan hỉ hướng về cửa thành, reo hò tên người trên ngựa, nghênh đón hắn trở về. Tiếng hoan nghênh vang lên hết lần này đến lần khác, bắt đầu có càng ngày càng nhiều nữ tử rải cánh hoa lót đường để chào đón vị Mạc vương gia này trở lại, thậm chí còn có người còn đốt pháo ăn mừng. Bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

Người nọ cưỡi ngựa, thong thả đi về phía trước. Vừa vẫy tay với mọi người, vừa không chút để ý nói: “Thịt Đông pha của Vũ Lạc Hiên, Gà ăn mày của Đình Mãn Viên, Thủy Tinh cao của Lưu gia thôn, Bách phượng về tổ của Hỏa Phượng Lâu…..” Tất cả những chủ quán có món ăn được hắn điểm mặt gọi tên đều cung kính cúi đầu khom lưng trước cửa tiệm nhà mình, mà hắn sau khi nói xong một loạt các món ăn mới tiếp: “Tất cả những chủ quán có món ăn trên hãy chuẩn bị đồ ăn thật tốt, sau đó mang đến Bách Hoa Lâu cho ta.”

Một tiếng “Tuân lệnh” đồng loạt vang lên, sau đó các chủ quán lập tức nhanh chóng trở về chuẩn bị món ăn của quán mình. Mà trong số những chủ quán không được điểm tên, có một người bất mãn lên tiếng: “Mạc Vương gia, ngài không gọi rượu được ủ trăm năm của tiệm nhà ta sao?”

Nam tử nghe xong lập tức cười nói: “Sao có thể thiếu loại rượu hảo hạng của nhà ngươi được chứ? Mau mang một vò lớn tới Bách Hoa Lâu cho ta!”

“Được được ạ!” Chủ khách điếm nghe xong lập tức chạy nhanh về khách điếm nhà mình để chuẩn bị rượu, mà nam tử kia nói xong liền thong thả đi tiếp, lúc đi qua một tiểu quan quán, ánh mắt tuy chỉ tùy tiện lướt qua một cái nhưng khóe miệng lại phiếm ý cười, sau đó tiếp tục đi về phía Bách Hoa Lâu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN