Huyết Hải Phiêu Hương
Chương 4: Một Trăm Mười Ba
Khóe môi của nữ tử kia nhếch lên vẻ ác ý, nhưng Sở Lưu Hương cũng không để nàng kịp nói gì, hắn kéo tay nàng, nhìn vào mắt nàng, nói: “Lãnh cô nương, nếu cô muốn vạch trần rõ ngọn nguồn của chuyện này thì nhất định phải tin tưởng ta.”
Giọng nói của hắn nghe ôn nhu là thế, thành khẩn là thế, còn ánh mắt của hắn lại càng có sức thuyết phục hơn tất cả ngôn từ trên đời.
Nàng rốt cuộc cười một cái, nói: “Ta không phải họ Lãnh.”
Ánh mắt của Sở Lưu Hương sáng lên, nói: “Vậy ta nên gọi cô là gì đây?”
Sắc mặt của nàng đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng nói: “Ngươi cứ gọi là Lãnh cô nương cũng được!”
Sở Lưu Hương khẽ thở dài một tiếng, nói: “Điều đầu tiên chúng ta cần phải nghiên cứu chính là Thiên Nhất Thần Thủy không thể đổi lấy của cải, cũng không thể giúp gia tăng võ công, vậy thì tại sao “hắn” lại trộm nó?”
Nữ tử cười lạnh đáp: “Điều này thì phải hỏi ngươi mới đúng.”
Sở Lưu Hương nói: “Tác dụng duy nhất của Thiên Nhất Thần Thủy chính là hại người, hơn nữa còn là hại chết người trong âm thầm, vậy thì nguyên nhân “hắn”mất nhiều khí lực để trộm Thiên Nhất Thần Thủy chỉ có một mà thôi.”
Nữ tử nói: “Chỉ một nguyên nhân là đủ rồi.”
Sở Lưu Hương nói: “Vì lý do này, chúng ta có thể kết luận là người mà “hắn” vốn muốn làm hại tất nhiên không phải loại độc dược bình thường có khả năng hại chết, cũng không phải sức của “hắn” có thể giết được.”
Nữ tử kia gật đầu nói: “Không sai, nếu không thì “hắn” cần gì phải mạo hiểm trộm Thần Thủy.”
Sở Lưu Hương nói: “Nhưng nếu “hắn” thật sự có thể trộm được đồ ra khỏi Thần Thủy Cung thì trên đời này còn được mấy người mà hắn không thể giết? Có thể trộm được đồ trong Thần Thủy Cung thì phải có thân thủ cỡ như cô mới được.”
Hắn mỉm cười, nói tiếp: “Bởi vậy có thể thấy được, có người đã âm thầm giúp “hắn” trộm Thần Thủy.”
Nữ tử kia nói: “Ý ngươi là đang nói tới ai?”
Sở Lưu Hương nhìn nàng chăm chú, nói: “Sau khi Thần Thủy bị mất trộm, trong nội cung của các người có ai mất tích không?”
Nữ tử kia cười lạnh: “Hóa ra ý của ngươi là nói đệ tử bổn cung có người âm thầm giúp “hắn” trộm Thần Thủy, thế nên sau khi trộm được Thần Thủy thì cũng bỏ trốn đúng không?”
Sở Lưu Hương nói: “Chẳng lẽ điều này không thể sao?”
Nữ tử kia nói: “Đương nhiên là có thể, chỉ tiếc là đệ tử bổn cung mấy chục năm qua chưa từng có người nào bỏ trốn, càng tuyệt đối không có ai mất tích.”
Sở Lưu Hương nhíu mày, nghĩ một chút, lại nói: “Vậy sau khi Thần Thủy bị mất trộm, chẳng lẽ không nội cung của các người không xảy ra chuyện gì sao? Ví dụ như là có ai tự sát mà chết….”
Thần sắc của nữ tử kia lập tức thay đổi, nói: “Làm sao ngươi biết?”
Ánh mắt của Sở Lưu Hương liền sáng rực lên, lớn tiếng nói: “Đúng là có người tự sát mà chết đúng không? Vì sao nàng ta lại tự sát?”
Nữ tử kia gắt giọng nói: “Việc của bổn cung là thứ ngươi tùy tiện hỏi là được sao?”
Sở Lưu Hương nâng tay của nàng lên, chậm rãi nói: “Lãnh cô nương, chuyện này cô nhất định phải nói cho ta biết, đơn giản vì chuyện này chính là điểm mấu chốt, cô… cô nhất định phải tin ta.”
Nữ tử kia rút tay ra, xoay lưng lại, yên lặng hồi lâu, nói rõ ràng từng chữ: “Nàng là một nữ hài tử đáng yêu, vừa xinh đẹp, lại đa tình, tuổi cũng nhỏ nhất, nàng… nàng đã chết rồi, ta cũng không thể tiếp tục nói sau lưng nàng…”
Sở Lưu Hương ánh mắt chớp động, nói: “Nàng là vì mang thai, tự thấy không còn mặt mũi nào gặp người khác đúng không?”
Nữ tử kia không trả lời, nhưng cánh tay buông xuống lại siết chặt lấy vạt áo, cho thấy được trong nội tâm của nàng tràn đầy bi phẫn và kích động.
Sở Lưu Hương lớn tiếng nói: “Vậy là đúng rồi, nàng nhất định là đã bị “hắn” lừa đoạt thân thể, sau đó lại bị “hắn” ép buộc phải trộm lấy Thần Thủy, nhưng “hắn” không giữ lời hứa mang nàng đi, cho nên nàng chỉ biết chọn con đường chết này mà thôi.”
Nàng kia thân thể đột nhiên run rẩy lên, lớn tiếng quát: “Câm miệng.”
Sở Lưu Hương thở dài: “Từ xưa đến nay, thiếu nữ đa tình khó tránh khỏi vận mệnh bi thảm. Nếu cô thương tâm vì nàng chẳng thà nghĩ cách tìm được “hắn” để báo thù cho nàng.”
Nữ tử kia đột nhiên xoay người lại, giọng nói run rẩy: “Phải làm sao mới có thể tìm được”hắn”?”
Sở Lưu Hương trầm ngâm nói: “Nàng trước khi chết có từng nói gì hay không?”
Trong đôi mắt của nữ tử kia tràn đầy lệ quang, ảm đạm nói: “Nàng chỉ nói… nàng thực có lỗi với đứa con trong bụng.”
Sở Lưu Hương thở dài: “Chuyện đã như vậy mà nàng vẫn không chịu nói ra “hắn” là ai, chắc là vì sợ người khác làm hại “hắn”…. Ai! Rốt cuộc là “hắn” có ma lực gì, có thể khiến một thiếu nữ si tình với “hắn” như vậy?”
Nử tử buồn rầu nói: “Thật sự thì nàng chưa từng nói tới “hắn”. Nàng căn bản chưa bao giờ đề cập tới bất kỳ nam nhân nào, bọn ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới là chuyện thế này lại xảy tới trên người nàng.”
Sở Lưu Hương nói: “Bình thường nàng ta có quen biết nam tử nào không?”
Nữ tử kia quả quyết: “Nàng cơ hồ chưa từng trò chuyện với nam nhân.”
Sở Lưu Hương nói: “Hôm nay lại có nhiều chuyện kì lạ như vậy… Bốn người vốn không liên quan tới nhau lại chết cùng một thời gian, ở cùng một địa điểm. Thần Thủy trong ‘Thần Thủy Cung’ lại có thể bị trộm một cách thần bí. Một thiếu nữ đoan trang thục tĩnh, không thường tiếp xúc với nam nhân lại có thai, ba chuyện thoạt nhìn tưởng chừng như không liên quan gì, lại có thể liên quan với nhau…”
Hắn ngước lên, lẩm bẩm: “Ai có thể giải thích được loại chuyện này?”
Nữ tử kia nói: “Ngươi!”
Sở Lưu Hương cười khổ nói: “Ta….”
Nữ tử kia nhìn hắn, lạnh lùng đáp: “Vì chính bản thân ngươi, ngươi nhất định phải tra rõ ngọn ngành chuyện này.”
Sở Lưu Hương nói: “Nhưng còn manh mối…. ta gần như không có chút dấu vết nào.”
Nữ tử kia trả lời: “Manh mối nhất định là có, tự ngươi phải tìm cho ra.”
Nàng ta xoay người lại, đưa lưng về phía Sở Lưu Hương, nói từng chữ một: “Ta cho ngươi thời hạn một tháng, nếu như ngươi không tìm ra thì Thần Thủy Cung sẽ tới tìm ngươi!”
Sở Lưu Hương nói: “Tại sao cô phải quay mặt đi? Lẽ nào cô đối mặt với ta thì không thể thốt lên được mấy lời vô lý đó?”
Nữ tử kia không để ý đến hắn, chậm rãi đi tới cuối thuyền.
Cạnh đuôi thuyền có một chiếc thuyền nhỏ.
Nàng nhẹ nhàng tung người đáp xuống thuyền, chiếc thuyền nhỏ liền lướt đi.
Sở Lưu Hương tựa vào mép thuyền, lẳng lặng nhìn nàng ta.
Ánh sao lấp lánh, chiếc thuyền nhỏ tựa như lơ lững giữa biển sao trời, lụa mỏng phất phơ theo gió, lại càng giống vũ y của tiên tử, nàng ta đột nhiên quay đầu lại, thản nhiên cười, nói: “Tên ta là Nam Cung Yến.”
Sở Lưu Hương duỗi chân, thoải mái nằm lên ghế, ánh mắt mông lung dừng lại nơi xoáy nước nhỏ trong chén rượu màu hổ phách, lẩm bẩm: “Nàng ta đúng là rất đẹp, nhất là nụ cười kia, ánh sao trên cao dường như đều trộm nhìn nàng, sau đó lại lặng lẽ chìm vào đêm tối.”
Lý Hồng Tụ cười nhạt rồi nói: “Một tháng sau, e là huynh sẽ không thấy nàng ta xinh đẹp nữa, nhất là lúc kiếm của nàng ta đặt trên cổ huynh.”
Sở Lưu Hương cười nói: “Nàng ta không cần dùng kiếm.”
Lý Hồng Tụ chớp mắt, nói: “Vậy nàng ta dùng gì? Dao bếp?”
Sở Lưu Hương không nhịn được cười, nghiêm mặt nói: “Nàng ta dùng bát.”
Lý Hồng Tụ ngạc nhiên hỏi lại: “Bát ăn?”
Sở Lưu Hương cười to, nói: “Không dùng bát thì sao có thể chứa được bình dấm bị đổ này chứ.”
Tống Điềm Nhi cười khúc khích nói: “Huynh đừng nên đắc tội với nàng ta, nàng ta lợi hại hơn Nam Cung Yến nhiều lắm.”
Nàng không nói tiếng địa phương, cốt là vì sợ Lý Hồng Tụ nghe không hiểu.
Sở Lưu Hương nói: “Ồ!”
Tống Điềm Nhi gập người, thở gấp nói: “Nam Cung Yến cùng lắm chỉ là Thần Thủy Cung đệ tử, nhưng Lý Hồng Tụ cô nương nhà chúng ta lại là Thần Dấm Cung chưởng môn nhân.”
Lý Hồng Tụ nhào sang, nghiến răng nói: “Tiểu quỷ, cô chán sống rồi hở?”
Tống Điềm Nhi gập người ôm bụng cười, nói: “Dung tỷ, cứu mạng! Thần Dấm Cung chưởng môn nhân thật là lợi hại…”
Hai người cười đùa, một người chạy, một người đuổi, kéo nhau chạy ra ngoài.
Tô Dung Dung nhìn Sở Lưu Hương, ôn nhu nói: “Bây giờ huynh định làm gì?”
Sở Lưu Hương thở dài: “Tính tới hiện tại thì đúng thật là không thể tìm được chút manh mối nào, nhưng ít nhất chúng ta cũng biết được “hắn” nhất định là một mỹ nam tử, bằng không thì nữ tử kia sao có thể si tâm với “hắn” như vậy?”
Tô Dung Dung cười nói: “Các cô gáicũng không nhất định chỉ thích nam nhân anh tuấn.”
Sở Lưu Hương nhoẻn miệng cười, nói: “Theo như muội nghĩ thì “hắn” là người thế nào?”
Tô Dung Dung nói: “Hắn nhất định rất biết cách nói chuyện, rất thông minh, giỏi lấy lòng nữ nhân, nhất định là cũng rất phong lưu, các cô gái trẻ tuổi, vĩnh viễn không thể nào kháng cự được loại nam nhân này.”
Sở Lưu Hương nói: “Nhưng loại nam nhân này có thể đi vào ‘Thần Thủy Cung’ được sao?”
Tô Dung Dung cười nói: “Loại nam nhân này mà vào Thần Thủy Cung thì e là không thể còn sống mà trở ra…. Nam nhân có thể còn sống mà rời khỏi Thần Thủy Cung trên đời này chẳng được mấy người.”
Sở Lưu Hương thở dài: “Cho nên ta không thể không nhờ muội làm một chuyện.”
Tô Dung Dung nói: “Huynh muốn ta tới Thần Thủy Cung?”
Sở Lưu Hương nói: “Ta… ta chỉ lo lắng cho thân thể của muội.”
Tô Dung Dung mỉm cười, nói: “Huynh đừng nghĩ ta yếu đuối như vậy”
Sở Lưu Hương nói: “Không biết muội có thể tìm được cô cô của muội, hỏi xem rốt cuộc bình thường những nam nhân nào có thể ra vào Thần Thủy Cung hay không! Hỏi thêm người xem nữ tử đã chết rốt cuộc là người thế nào? Bình thường thích làm gì? Tốt nhất là có thể tìm được di vật của nữ tử này, nếu như có thư từ nàng ta lưu lại thì càng tốt.”
Tô Dung Dung nói: “Trời sáng ta sẽ khởi hành.”
Sở Lưu Hương ôn nhu nhìn nàng, nói: “Chỉ là muội….”
Tô Dung Dung nhẹ nhàng che miệng hắn lại, cười nói: “Những lời huynh muốn nói, ta đã biết rồi…. sau khi ta đi thì huynh định thế nào?”
Sở Lưu Hương nói: “Bảy ngày sau, ta sẽ đợi muội tại Phong Vũ Đình ven hồ Đại Minh ở Tế Nam.”
Tô Dung Dung nói: “Tế Nam? Đó không phải là nơi ở củaThi Sa Bang sao?”
Sở Lưu Hương nói: “Hải Nam phái và Thất Tinh bang đều quá xa, Trát Mộc Hợp lại tới từ quan ngoạn, ta chỉ còn mong từ miệng môn hạ đệ tử Thi Sa Bang tìm ra một ít manh mối.”
Tô Dung Dung nói: “Huynh nên đặc biệt chú ý, nếu như bọn họ biết là huynh…”
Sở Lưu Hương cười nói: “Tuy là bọn họ hận ta, nhưng cũng không thể làm khó dễ được ta.”
Hắn đột nhiên xòe tay ra, chẳng biết từ lúc nào, trong tay hắn đã có một lọ thủy tinh tinh xảo, nắp lọ vừa mở, một loại hương thơm thần bí liền tỏa ra khắp phòng.
Sở Lưu Hương chậm rãi nói: “Đạo soái dạ lưu hương, tiêu hồn bất tri tại hà phương.”
Tô Dung Dung cười nói: “Huynh là muốn ta phân phát mùi hương khắp nơi giúp huynh?”
Sở Lưu Hương nói: “Đúng vậy, giúp ta lưu lại chút ít hương tích trên đường đi, để cho kẻ khác không đoán được hành tung của ta rốt cuộc là ở đâu, càng không ngờ được là ta đã tới Tế Nam.”
Tô Dung Dung nói: “Nhưng lần này huynh muốn xuất hiện với thân phận gì?”
Sở Lưu Hương cười khẽ: “Môn hạ Thi Sa Chưởng phần lớn đều là con cháu phú gia, nếu như ta muốn cho bọn họ tin tưởng ta, kính trọng ta, cách duy nhất chính là phải tỏ ra hào phóng hơn bọn họ.”
Hắn lười nhác đứng dậy, khẽ đẩy ngăn tủ bày đầy những bình rượu sang một bên, phía sau ngăn tủ không ngờ xuất hiện một cánh cửa nhỏ.
Phía sau cánh cửa bí mật này là một khoang nhỏ có hình lục giác khá kỳ lạ, trên sáu bức tường đều có khảm gương, chỉ cần một ngọn nến là đủ để khiến khoang thuyền sáng lên gấp chục lần.
Dọc theo vách gương là một loạt những tủ gỗ thấp, có mấy trăm ngăn kéo nho nhỏ, mỗi ngăn đều có ghi số hệt như ngoài tiệm thuốc.
Tô Dung Dung tựa cửa, cười nói: “Huynh chắc là muốn số sáu mươi ba? Hay là số một trăm mười ba?”
Sở Lưu Hương thuận tay kéo ngăn số sáu mươi ba ra, bên trong có một bộ quần áo dùng tơ lụa màu xanh đậm chế thành, nhìn qua thì không được mới lắm, ngoài ra còn có một đôi giày vải khá tốt, một cái túi nhỏ màu đen làm từ da cá mập, một quyển sổ ghi chép mỏng.
Sở Lưu Hương nhướn mày nói: “Có đúng là số này không?”
Tô Dung Dung nói: “Hẳn là không sai.”
Sở Lưu Hương nói: “Nhưng nhìn bộ y phục này không giống thứ mà phú hào hay mặc.”
Tô Dung Dung cười nói: “Thương nhân giàu nhất trong thành Tế Nam chỉ có hai người, một trong số đó chính là ông chủ của Sơn Tây tiền trang, mà ông chủ Sơn Tây tiền trang chịu mặc loại y phục này đã coi như xa xỉ nhất rồi.”
Sở Lưu Hương bật cười nói: “Đúng rồi, ta quên mất phần lớn bạc của người Sơn Tây đều dùng nước thuốc ngâm qua, đôi lúc ta cũng không hiểu nổi, bọn họ giữ nhiều bạc như vậy để làm gì?”
Hắn mở quyển sổ ra, chỉ thấy trên đó viết:
Danh tính: Mã Bách Vạn.
Thân phận: Ông chủ Tứ Thông tiền trang ở Sơn Tây.
Niên kỷ: Ngoài bốn mươi.
Sở thích: Không có.
Đặc điểm: Đi qua những nơi có nước thì trước tiên nhất định phải cởi giày, khi trời mưa, nhất định phải tìm cách đi nhờ dù của người khác, trên người lúc nào cũng mang theo mùi hệt như đã lâu không tắm….
Sở Lưu Hương còn chưa xem hết thì đã vội ném quyển sổ vào lại trong ngăn kéo rồi đóng lại thật chặt, thở dài một tiếng, lắc đầu: “Nếu muội muốn ta cải trang thành loại này thì không bằng giết ta đi.”
Tô Dung Dung cười nói: “Chính huynh đã bảo ta là loại người nào cũng phải chuẩn bị một phần tư liệu, ngay cả ăn mày huynh cũng từng giả rồi, tại sao lại không thể…”
Sở Lưu Hương vội khoát tay nói: “Ta thà làm ăn mày cũng không muốn làm loại ông chủ thế này.”
Tô Dung Dung nói: “Vậy thì huynh xem thử số một trăm mười ba đi.”
Sở Lưu Hương kéo ngăn số một trăm mười ba ra, bên trong có một bộ y phục hoa lệ, một đôi hài bằng da sáng loáng, hai quả cầu sắt phát ra tiếng ‘đinh đương’ khi cầm trong tay, một thanh đao khảm ngọc nhỏ đeo bên hông, ngoài ra cũng có một cái túi to làm bằng da cá mập, một quyển sổ ghi chép mỏng.
Tô Dung Dung nói: “Ra vào thành Tế Nam, ngoại trừ ông chủ của Sơn Tây tiền trang ra, người hào phóng nhất chính là kẻ cầm đầu Thái Tham Bang của vùng quan ngoại núi Trường Bạch.”
Sở Lưu Hương cười nói: “Thế này xem ra thú vị hơn nhiều.”
Hắn cũng mở quyến sổ ra xem, bên trên có viết:
Danh tính: Trương Khiếu Lâm.
Thân phận: Thương nhân buôn thuốc ở quan ngoại.
Niên kỷ: Ba lăm, ba sáu.
Sở thích: rượu mạnh, cá cược, nữ nhân….
Lần này Sở Lưu Hương cũng không xem hết liền gấp quyển sổ lại rồi cầm lên, vỗ tay cười nói: “Thú vị, đúng là cực kỳ thú vị.”
Tô Dung Dung buồn bã nói: “Ta biết ngay là cái này sẽ hợp ý huynh. Nhưng dù thế nào đi nữa, huynh vẫn phải mang theo cái rương kia, ta giúp huynh để thêm cả số ba, số bảy, số hai mươi tám và bốn mươi vào trong đó.”
Sở Lưu Hương cười nói: “Được, từ giờ trở đi, ta sẽ làm Trương Khiếu Lâm vài ngày” Vừa cười, hắn vừa mở cái túi da màu đen, lấy ra một mặt nạ da người tinh xảo.
Tô Dung Dung đứng tựa cửa, chỉ thấy trong gương đều hiện lên dáng vẻ cười lớn của hắn, một Sở Lưu Hương, dường như đã biến thành vô số.
* * *
Ba chữ “Khoái Ý Đường” rồng bay phượng múa màu vàng, dưới ánh đèn như lấp lánh hẳn lên.
Đây chính là sòng bạc lớn nhất trong thành Tế Nam.
Giờ phút này, hoa đăng vừa điểm, trong Khoái Ý Đường chén thù chén tạc, vô cùng náo nhiệt, khắp ba gian phòng rộng lớn, đâu đâu cũng ngập tràn mùi rượu, mùi khói thuốc, còn có mùi son phấn trên người nữ nhân cùng với mùi mồ hôi hôi thối trên người nam nhân…. Trên trán mỗi người đều rịn một tầng mồ hôi.
Chỉ là, có kẻ mặt mày hớn hở, có kẻ thì lại ủ rũ, người thần sắc trấn định, người lại khẩn trương đến mức run rẩy.
Gian ngoài cùng, có hai bàn bài cửu, hai bàn xí ngầu, hai bàn đơn song, chỗ cá cược cũng là nơi tập trung nhiều hạng người nhất, tiếng hò hét cũng to nhất, vài tên đại hán áo đen eo thắt đai lưng màu đỏ đứng ở bên cạnh bàn, bất luận ai thắng hắn đều lấy một thành.
Bên trong phòng khách thì người tương đối ít, cũng yên tĩnh hơn, bên cạnh ba bàn lớn, phần lớn đều là mấy tên trọc phú béo mập, từng chồng bạc trắng, đổi tới đổi lui trong mấy đôi tay mướt mồ hôi, trên cái bàn cạnh bên có đầy trà thơm rượu ngon, mười mấy thiếu nữ đầu cắm đầy châu ngọc, cười híp mắt qua lại không ngớt giữa đám người hệt như bướm lượn vườn hoa, cầm chỗ này một đỉnh bạc, lấy nơi kia hai thỏi vàng.
Mấy vị đại gia đi đánh bạc làm gì để ý mấy chuyện đấy. Thế cho nên, túi tiền của kẻ thua thì rỗng tuếch, còn người thắng thì cũng chẳng thêm được bao nhiêu.
Vàng bạc đều đã rơi vào trong tay áo của các thiếu nữ, chảy vào túi tiền của chủ sòng bạc, cái sòng bạc này, chính là do Thi Sa Bang mở ra.
Tận cùng bên trong, có một căn phòng buông rèm dày đặc.
Trong phòng này tổng cộng chỉ có bảy tám vị khách, nhưng lại có những mười mấy thiếu nữ ở cạnh hầu hạ, có người bưng thức ăn, có người rót rượu, có người thì nép mình nũng nịu trong lòng khách. Tách từng hạt dưa nhẹ nhàng linh hoạt đút cho khách, từng ngón tay của các nàng hệt như xuân thông, sóng mắt ngọt ngào như mật.
Trên chiếu bạc, không thấy vàng bạc đâu, chỉ có mấy tờ giấy chuyền qua lại, nhưng con số ghi trên mỗi một tờ cũng đủ cho người bình thường sống thoải mái cả đời.
Một thiếu niên vận trường sam xanh biếc, sắc mặt trắng bệch đứng bên cạnh mỉm cười, thi thoảng lại đi tới vỗ vai khách nhân, mỉm cười hỏi: “Ngài vận khí không tốt, bảo Châu Nhi hầu hạ ngài đi nghỉ ngơi một chút rồi lại tới.”
Trả lời hắn nhất định là một tràn cười to rồi nói: “Gấp cái gì, vẫn chưa tới năm vạn lượng mà.”
Thế nên thiếu niên liền rút tay về, mỉm cười sờ sờ mấy cọng râu mới nhú của mình – tay mà hắn dùng, luôn là tay trái.
Còn bàn tay phải thì luôn giấu ở trong ống tay áo.
Đây chính là chủ quản Khoái Ý Đường, cũng chính Sát Thủ Ngọc Lang Phấn Diện Mạnh Thườn Lãnh Thu Hồn – đệ tử của chưởng môn Thi Sa Bang.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!