Thiết Thư Trúc Kiếm
Oan Gia Đeo Đuổi-hai Gái Chận Đường
Đứng một bên mười tên kiếm sĩ Tiên Hà phái cất tiếng hô to như sấm nổ:
– Hay tuyệt !
Thiên thủ vệ đa Cung Chấn Viễn thầm đắc ý, tuy không muốn tạo sự thương tâm cho người khác, song tâm ý không quên phần thủ thắng, tay hữu kiếm tòng đảo mạnh, tay tả quạt tiêu diêu hạ trầm, lại cất tiếng nói to:
– Xin…
Tiếng “nhường” chưa thoát khỏi vành môi, Cừu Thiên Hiệp mày ngài đảo ngược, mắt biếc chuyển nhanh, tay đả hạ trầm cao giọng khen:
– Chiêu số tuyệt diệu….
Bóng người xoáy tít quay động, bỗng phân ra hai, cây quạt của Cung Chấn Viễn đột nhiên bị đẩy khỏi vòng tay văng bay lên cao mấy trượng. Tiếp theo đấy là một tiếng “koeng” của sắt thép nổi lên nhẹ. Cung Chấn Viễn cảm thấy cánh tay hữu tê buốt, vội xách thanh “cổ kiếm” nhảy lùi ra sau mấy trượng dư.
Cừu Thiên Hiệp đưa ra chiêu thế, bị đạo dư lực kình khí đẩy lui ra ngoài bảy bước.
Lại thấy cây quạt Cung Chấn Viễn đang lơ lửng giữa khoảng không, lại rơi từ từ xuống, kề bên Cừu Thiên Hiệp nhanh như cắt, tay hữu giơ cao lên mũi “khô trúc thánh kiếm” chọc thủng cánh quạt, thuận tay chàng phất mạnh “kiếm thánh” đẩy cây quạt bay về phía Cung Chấn Viễn, đồng thời kêu to:
– Hãy tiếp lấy….
Thiên thủ vệ đà Cung Chấn Viễn đang mở to đôi mắt nhìn vào đầu mũi kiếm “Tòng văn cổ kiếm” của chính mình, một sự thương tâm đến cùng cực nổi lên làm cho gương mặt già nua lúc bạc, lúc hồng đôi mắt lờ đờ, người như điên dại, gương mặt hiện lên đầu vẻ kinh hoàng, trố mắt nhìn thanh kiếm đến độ xuất thần.
Đến lúc nghe tiếng Cừu Thiên Hiệp hét bên tai, Cung Chấn Viễn mới hoàn hồn ngó lên, thấy cánh quạt bay vút vào mặt, vội đưa tay tả bắt chộp lại, đồng thời lão giương đôi mắt nhìn Cừu Thiên Hiệp trân trối, nín lặng không nói được nửa lời.
Cừu Thiên Hiệp bấy giờ mới tỉnh ngộ, hồi tưởng:
“Chẳng nhẽ thanh kiếm kỳ cổ của lão đã hư ?” Chàng lại nghĩ nhanh:
“Nếu thanh Tòng văn cổ kiếm bị hư bẻ, thì cây thánh kiếm của chính mình chỉ là một cành trúc khô thế nào còn nguyên vẹn được” Nghĩ đến đây chàng để ngang “khô trúc thánh kiếm” trước mặt dưới ánh sáng trăng, thì thấy thanh trúc kiếm vẫn nguyên vẹn, không sức mẻ tí nào, nước bóng vẫn trơn láng, không hề trầy khuyết, nên cảm thấy kỳ lạ vội cất tiếng hỏi Cung Chấn Viễn:
– Cung chưởng môn, thanh Tòng văn cổ kiếm của người có…
Thiên thủ vệ đà Cung Chấn Viễn nghe qua biến sắc hồng cả hai vành tai, năm chòm râu đuột run lên như gió thổi, lão cất tiếng thở dài nói:
– Ta không ngờ thánh kiếm kỳ cổ là vật trấn môn tương truyền đến mười chín đời người, nay đến phiên ta lại bị nhục thế này. Cung Chấn Viễn chưởng môn Tiên Hà phái ngày nay đã trở thành kẻ tội nhân đối với những anh hồn đã khuất !
Lời vừa nói ra, Cừu Thiên Hiệp nghe tái mặt luôn cả mười tên kiếm sĩ phái Tiên Hà không hẹn mà đồng kêu lên một tiếng “á” kinh ngạc, mỗi tên đều run lên vẻ mặt nhuộm đầy buồn thảm, tía mắt chưa hết kinh hoàng.
Cừu Thiên Hiệp vội hỏi ngay:
– Cung tiền bối bảo sao ?
Thiên thủ vệ đà Cung Chấn Viễn đưa thanh “Tòng văn cổ kiếm” ra trước mặt quay nhẹ một vòng, lại dùng lời nói quá trang trọng bảo:
– Bổn môn cổ kiếm là một phẩm vật tột đời, chỉ vì ta Cung Chấn Viễn công lực chẳng ra gì, học nghệ không tinh, nên nguyện đóng cửa để tạ lỗi với tiền nhân ! Cừu Thiên Hiệp không can hệ đến việc này !
Nói xong, lão đưa tay áo vẫy mạnh vào nhóm mười tên kiếm sĩ Tiên Hà phái, ngầm ra hiệu cho chúng cất bước.
Mười tên kiếm sĩ Tiên hà đối với Cừu Thiên Hiệp rất uất hận và bất phục, song chưởng môn đã ra lệnh, chúng đâu dám cưỡng lại, vì thế…
Mười tên kiếm sĩ đồng thanh kêu lên:
– Hãy đi thôi !
Mười bóng người chớp lạch, xung bắn lên cao mấy trượng, nhắm hướng đường cái quan chạy tới như trối bão, trong nháy mắt đã chìm mình khuất dưới bóng đêm.
Thiên thủ vệ đà Cung Chấn Viễn chắp cây “Tòng văn cổ kiếm” vào vỏ, vẻ mặt chưa hết lạnh lùng, miễn cưỡng nhếch mép nở một nụ cười đau khổ, hai tay vòng lại hướng vào Cừu Thiên Hiệp nói:
– Câu chuyện đêm nay, Tiên Hà phái tự xét nghệ nghiệp chẳng tinh, và việc làm không cân nhắc, mong thiếu hiệp dùng lời nhân đức khi đề cập chuyện này với mọi người. Xin dung cho Cung mỗ còn chút ít thể diện !
Cừu Thiên Hiệp nghe qua, lấy làm bàng hoàng chua xót cho hoàn cảnh của vị chưởng môn, bèn cất tiếng hiền hòa cung kính đáp:
– Chưởng môn nói chi những lời này, tại hạ tuy có trong tay kiếm thánh rất sắc xảo, nhưng về nghề nghiệp thì….đêm nay vãn hạ chưa thi triễn cho nên quý vị tôn phái chưa có dịp lộ sở trường. Tại hạ tuy đã hơn thánh kiếm song chẳng lấy gì làm hứng thú !
Cung Chấn Viễn nghe qua hơi tái mặt, không lộ vẻ gì hân hoan hay tha thứ, mà trầm giọng nói to:
– Xin cáo từ !
Nói xong, lão quay người qua phía hữu toan cất bước. Không ngờ Cừu Thiên Hiệp nhanh chân bước sấn tới trước cản lối đi vừa nhẹ giọng:
– Xin chưởng môn khoang đi !
Thiên thủ vệ đà Cung Chấn Viễn vội thối lui một bước trầm giọng hỏi:
– Ngươi muốn giữ ta lại hay sao ? Ngươi muốn gì ?
Vừa nói dứt, lão giũ mạnh cây quạt, che ngay bụng tay hữu lại nắm chặt đốc kiếm, chân dạt hình chữ đinh thủ thế.
Thiên thủ vệ đà Cung Chấn Viễn vẫn lấy làm khó nghĩ vội hỏi:
– Chuyện gì thế ?
Cừu Thiên Hiệp nghiêm trang, hỏi lại:
– Chưởng môn có bằng lòng chỉ giáo không ?
Cung Chấn viễn đáp mau:
– Nếu được… có thể !
Cừu Thiên Hiệp quắc cặp mắt tinh anh, nhìn thẳng vào mặt Cung Chấn Viễn điềm đạm hỏi:
– Cuộc đại hội trên Hương Lô Phong – Cảo sơn vào tiết đoan ngọ vừa qua, Cửu đại môn phái đều một lòng ước hội, quý chưởng môn tại sao đến giờ lại thất ước, chăng nhẽ tượng “Bích ngọc cổ phật” là tín vật của Ngộ Phi đại sư bấy giờ hết hiệu lực rồi sao ?
Thiên thủ vệ đà Cung Chấn Viễn nghe qua biến sắc dường như đất sập trời long, lão đưa mắt nhìn trừng trừng vào Cừu Thiên Hiệp một lúc lâu mới lên tiếng, bằng giọng nói chân thành đáp lại:
– Đại hội vào tiết đoan ngọ ? Ngộ Phi đại sư lại truyền lệnh lần thứ hai và đã thủ tiêu lệnh trước !
Cừu Thiên Hiệp nghe những lời Cung Chấn Viễn vừa nói, một áng mây ngờ vực nổi lên làm tối cả tâm hồn liền cúi đầu nghĩ ngợi:
“Phái Thiếu Lâm là minh chủ trong Cửu đại môn phái mà Ngộ Phi đại sư là một người chánh phái đầy thanh dự, luôn cả giang hồ võ lâm cũng coi Ngộ Phi đại sư là người tiền nhân vọng trọng, chẳng nhẽ đại sư bày ra buổi ước hội để gạt ta hay sao, tại sao đại sư lại không bảo ta trước có tiện hơn không ? Lạ thật… ” Cừu Thiên Hiệp lấy làm khó nghĩ vội lên tiếng hỏi:
– Cung tiền bối ! Giải tán buổi ước hội tiết đoan ngọ có gì làm bằng cớ chăng ?
Thiên thủ vệ đà Cung Chấn Viễn đáp ngay không suy nghĩ:
– Phải có chứ ! Ước hội cũng do tượng “Bích ngọc cổ Phật” làm tín vật thì thủ tiêu buổi hội tiết đoan ngọ vẫn dùng vật tín ước là “Bích ngọc cổ Phật” làm bằng chứng cớ sao !
Cừu Thiên Hiệp thở dài buồn bã, vừa chép miệng trách thầm:
“Thực ta không ngờ Ngộ Phi đại sư, nỡ gạt gẫm ta !” nghĩ đến đây lòng chàng dâng lên một nổi buồn khó tả, bèn đưa mắt nhìn Cung Chấn Viễn bằng những tia mắt dịu hòa hỏi:
– Xin phép hỏi chưởng môn, lần thứ hai đưa ra tượng Bích ngọc cổ Phật, để giải tán buổi ước hội đoan ngọ Ở đâu, vào lúc nào quý phái nhận được ?
Thiên thủ vệ đà Cung Chấn Viễn không do dự đáp:
– Lần thứ nhì ước lệnh “Bích ngọc cổ Phật” lại không truyền đến tổng đàn của Tiên Hà phái, mãi cho đến ngaày mùng bốn tháng năm, chỉ còn một ngày nữa là đến tiết đoan dương… thì lúc đó Bát đại môn đã lại tụ họp ngoài chân núi Cảo Thiếu Lâm rồi…. lúc đó thì ước lệnh truyền đến bảo thủ tiêu buổi hội, riêng phần Cung mỗ có dắt theo nhiị đại đệ tử gồm mười người đến dự hội, không ngờ chưa đến nơi đã được tin giải tán, nên Cung mỗ và chúng đệ tử lặng lẽ về không… công việc chỉ thế !
Cừu Thiên Hiệp nghe qua nhủ thầm:
“Nếu như thế ắt là có nhiều điểm sai sự thật ! Vì hôm mùng bốn tháng năm, chính mình ở tại Thiếu Lâm tự. Ngộ Phi đại sư truyền lệnh thủ tiêu buổi hội thiì không có lý lắm, vì chính mình theo sát chân đại sư không rời nửa bước, và trong chùa lại xảy ra vụ mất chân kinh, náo loạn cả lên, nhứt động gì cũng rõ, tại sao vụ truyền ước tín lại không hay…. ?” Cừu Thiên Hiệp nghĩ không ra lẻ, nên cúi đầu nghĩ ngợi không nói được nữa.
Thiên chủ vệ đà Cung Chấn Viễn thấy chàng thộn mặt ngồi nghĩ ngợi, bèn hỏi tiếp:
– Này huynh đài, ngươi hỏi ta việc đó để làm gì ?
Bấy giờ, sự thật còn nằm trong vòng bí mật, nên Cừu Thiên Hiệp không tiện đưa ra ý kiến, bèn thẩn thờ đáp xuôi:
– Tại hạ trong nhất thời nhớ ra nên tiện hỏi vậy thôi, chứ không có ý kiến gì ?
Thiên chủ vệ đà Cung Chấn Viễn mỉm cười đau khổ, bằng giọng nói cực trầm buồn tiếp:
– Thiếu hiệp có gươm kỳ cổ, có chiêu thế tột đời, thì danh hiệu “đệ nhất kiếm thiên hạ” không có gì phải nói nữa, theo sự thành thật của Cung mỗ, thì thiếu hiệp rất xứng đáng hưởng danh hiệu đó. Còn cuộc hội ước tại Hương Lô phong mục đích có bao nhiêu đó thôi, hôm nay Trung Nguyên võ lâm kẻ đứng đầu chỉ là thiếu hiệp mà thôi.
Cừu Thiên Hiệp chưa kịp nói những lời khiêm tốn, thì Cung Chấn Viễn rún nhẹ đôi vai cất tiếng “huýt” một hơi dài đoạn nhấc mình lên cao mấy trượng nhanh như cánh én đầu xuân chỉ nháy mắt đã biến mình sau màn đêm dày mịt.
Cừu Thiên Hiệp cúi đầu nghĩ ngợi, không rõ nguyên nhân nào Ngộ Phi đại sư thủ tiêu buổi hội tại Hương Lô Phong, lại giấu nhẹm không cho chàng biết rõ một mảy may nào ?
Cung Chấn Viễn đã biến mình mất dạng từ lâu mà Cừu Thiên Hiệp không hay biết gì cả, chàng đứng trơ trọi như phổng đá giữ tha ma.
Lúc bấy giờ, ánh nguyệt đã xế tà, ước độ khoảng cuối canh tư gần bước sang đầu canh năm, tuy vào mùa hè nóng bức, nhưng nhiều ngọn gió Nam thổi đến nghe mát rười rượi tựa gió xuân.
Cừu Thiên Hiệp không dám nghĩ ngợi nữa, chàng cất bước đi chầm chậm, chàng lại nghĩ:
“Ta nên trở về khách điếm nghĩ ngơi, sáng hôm sau sẽ lên đường.” Vừa cúi đầu lầm lủi chẳng mấy chốc đã rời khỏi vùng mộ địa mà đến đường cái quan, lúc này chàng toan giở thuật khinh công nhắm hướng thị trấn đi tới.
Bỗng thấy xa xa có một bóng xanh bay lơ lửng giữa màng đêm, thật nhẹ nhàng thanh thoát, song nhanh như sao sa điện xẹt, hướng thẳng phía trước đồng thời chàng nghe được giọng nói từ hướng đó văng vẳng bên tai.
Cừu Thiên Hiệp nghe qua biết ngay là giọng nói của thiếu nữ bèn chép miệng nói thầm:
“Rõ là nợ” Ngay lúc đó chàng vội giảm bớt nội lực đứng hẳn lại đưa mắt nhìn bốn phía quan sát.
Nguyên chiếc bóng xanh này không ai xa lạ mà chính là Hoa khôi lệnh chủ Bích Lệ Hồng.
Cừu Thiên Hiệp reo lên vui vẻ:
– Ồ… Bích cô nương ! Xin thứ cho tại hạ không nhận rõ !
Bích Lệ Hồng dường như nhận rõ Cừu Thiên Hiệp bất giác gương mặt trắng hóa hồng nhưng sự xúc động chỉ thoáng qua trong nháy mắt, lại phục hồi gương mặt như đóa hoa đào, đầy vẻ vui tươi xuân mộng, thật là một sự vui mừng bất ngờ, nên đôi mày liễu lúc cao lúc thấp, đôi mắt hạnh hàm chứa đầy nét tình tứ nhìn Cừu Thiên Hiệp ngượng ngập:
– Là ngươi ?
Cừu Thiên Hiệp vốn dĩ là người hiền chân thành nên hỏi ngay:
– Phải chính tại hạ ! Bích cô nương đêm khuya canh vắng một mình đi đâu đấy ?
Bích Lệ Hồng nhếch mép cười tình:
– Chẳng nhẽ ngươi lại đi hai mình sao ?
Cừu Thiên Hiệp bị cô ả hỏi một câu không trả lời được, song cố gượng… lúng túng đáp đùa:
– Hừ, tại hạ vẫn có một… một người thôi !
Bích Lệ Hồng nhìn thấy sắc diện và điệu bộ lúng túng của Cừu Thiên Hiệp thật khó nín cười khiến nàng cao hứng nói:
– Này nhé, ngươi một mình ta cũng một mình, gặp nhau tại đây chẳng phải là hai mình hay sao ?
Cừu Thiên Hiệp càng thêm khó nghĩ, bất giác đỏ mặt tía tai, gượng cười đáp:
– Ồ à ra thế ! Bích… cô….
Bích Lệ Hồng bĩu môi, dùng giọng mũi hỏi:
– Có phải ngươi đang lo sợ lắm không ?
Cừu Thiên Hiệp giương to đôi mắt nhìn Bích Lệ Hồng ngạc nhiên hỏi:
– Ta mà sơ….. ? Ta sợ cái gì chứ ?
Bích Lệ Hồng bĩu môi, bằng giọng nói mập mờ bảo:
– Chẳng phải ngươi sợ kẻ “gai chôm chổm” nhìn hay sao ?
Cừu Thiên Hiệp điên người lên vì danh từ quái lạ bèn hỏi lại:
– Cái gì là “gai chôm chổm” ? Gai chôm chổm là ai ?
Bích Lệ Hồng cười nhoẽn miệng, ngắt lời:
– Ngươi khéo vờ vĩnh ? Thật không biết gai chôm chổm là ai à ?
Cừu Thiên Hiệp như lạc vào “U mê động”, lắc đầu nguây nguẩy kêu lên:
– Thật rõ khổ ! Tại hạ chưa nghe danh từ quái dị đó.
Tiếng nói vừa dứt, đột nhiên trong bóng rừng đầy cả lá đưa ven đường, bay vọt ra một bóng trắng xóa, thân mình nhẹ nhàng hạ xuống ngay tràng, lại nghe giọng nói eo éo thét lên:
– Chính mình không biết rõ mà dám gọi người là gai chôm chổm !
Cừu Thiên Hiệp nghe thấy người vừa đến là Hồng hoa lệnh chủ Huyết quang giáo phó giáo chủ Nhan Như Ngọc, lòng chàng nổi lên một sự phiền não đến cùng cực, vì oan gia ở đâu đến cùng một lúc, thật rõ khổ !
Bấy giờ, Bích Lệ Hồng cười lanh lảnh bằng giọng nói trêu:
– Thật không ngoài sự ước đoán của ta, gã họ Cừu đi đến đâu bọn gái đeo sát gót… !
Nhan Như Ngọc cau mày hét lên:
– Ngươi cũng theo hắn đến đây ư ? Hắn với ngươi là gì ?
Bích Lệ Hồng nhếch mép cười nhại nói:
– Xì ! Ai đi theo hắn sát đuôi thì rõ ? Hắn là ai ?
Cừu Thiên Hiệp thấy Nhan Như Ngọc sắc giận hiện đầy mặt, chân tay thủ thế, bèn dịu giọng khuyên:
– Hay lắm ! Hay lắm ! Nhan cô nương hãy nói một câu xem nào !
Không ngờ, Nhan Như Ngọc nhanh như bướm, đã bước sấn tới trước đưa tay chỉ Bích Lệ Hồng nhìn Cừu Thiên Hiệp nói như hét:
– Ngươi không bênh nó à ? Tại sao ngươi không nói với nó một câu, mà bảo ta ? Vì cớ nào mà nó dám gọi ta là “gai chôm chổm” ?
Bích Lệ Hồng thấy thế cười khì, bằng giọng nói lanh lảnh thét to:
– Hồng hoa, hoa hường chẳng có gai chơm chởm hay sao ? Tại sao ngươi không thừa nhận ?
Nhan Như Ngọc phừng phừng lửa giận, đưa tay rút nhanh thanh trường kiếm múa một vòng hư chiêu đoạn thu kiếm thủ thế đưa tay chỉ Bích Lệ Hồng hét to:
– Tuốt kiếm mau ! Bổn cô nương sẽ dạy ngươi !
Bích Lệ Hồng tái mặt giương đôi mắt phượng tròn xoe nhìn Nhan Như Ngọc, thét lên lanh lảnh:
– Bổn cô nương há sợ ngươi sao ?
Vừa nói dứt, tay liền tuốt nhanh trường kiếm rún bộ như thể phượng xòe, toan giữ thế tấn chiêu.
Hai vị cô nương giận lên như đôi hổ cái đói mồi kẻ mặt tái xanh, người mày xếch ngược, lườm nhau như chực nuốt tươi địch thủ.
Cừu Thiên Hiệp chẳng biết làm sao hơn, vội chen vào giữa trung gian, hai tay đưa ra hai bên nói:
– Bích cô nương, Nhan cô nương, hai người….
Hai cô gái tay lăm lăm trường kiếm, đồng thanh quát lớn:
– Ngươi hãy tránh ra…. !
Cừu Thiên Hiệp hốt hoảng, vì thấy cả hai vượt qua khỏi mình, tay giơ chân nhún thân xuất chiêu vừa cất tiếng hô to:
– Các ngươi muốn làm gì thế ?
Bấy giờ, Bích Lệ Hồng và Nhan Như Ngọc kiếm chiêu đã thành, hai người đồng nghiêng mình xuất chiêu.
– Keng !
Một tiếng kim khí chạm nhau ngân lên như gió rít, tia lửa văng tung tóe, hai người đã giao qua một chiêu, đồng thời nhảy lùi ra sau, soát lại thanh kiếm lần thứ rồi nhảy ra ác đấu.
Cừu Thiên Hiệp cau mày khó chịu, thấy cả hai chiêu qua lại, các thế cực nhanh không còn vẻ gì nhân nhượng nữa, chàng bước tới trước cao giọng hét:
– Mau dừng tay ! Dừng tay lại !
Nhưng hai cô nàng nhanh như phượng vũ chiêu thế tựa phong ba, đánh va nhau không ai chịu kém hơn ai, nên chẳng ai chịu ngừng tay.
Luận võ công lực của hai người không phân thượng hạ, kiếm chiêu chỉ suýt soát nhau, nhưng bấy giờ vì Cừu Thiên Hiệ, khiến cả hai dốc hết sức bình sanh để phân tài cao thấp.
Làn kiếm qua lại, hai cô gái nhảy lồng lộn càng mau đánh lẹ, một lam một trắng như hai chiếc cầu vòng trắng xòe tựa kiếm quang, uyển chuyển như đôi bướm chập chờn rất đẹp mắt.
Thời gian mau như chớp, nhoáng cái cả hai đã giao nhau hai mươi chiêu thế, dường như chúng cố liều mạng đấu với nhau, cố đưa ra những đường chiêu tuyệt mạng.
Cừu Thiên Hiệp hò hét chẳng dứt, song chẳng biết dùng lời gì khuyên giải.
Bỗng nhiên… chàng nhìn thấy Nhan Như Ngọc kiếm chiêu dũng mãnh, ánh sáng bạc xạ dài, hai hàm răng ngọc nghiên chặt, biết rằng nàng vận thêm công lực mà đưa ra những chiêu tuyệt thế.
Còn Bích Lệ Hồng hơi thở ồ ồ, mồ hôi rịn ướt trán, tay kiếm tựa hoàng hoa, phát xuất những đường chiêu khốc liệt dị thường.
Nên biết về kiếm thuật đạo, kiếm chiêu không nên tận dụng nội lực, mà trái lại dùng phân lực cực nhẹ, chỉ vì chiêu phải dùng toàn nội lực hầu lấy nhu để chế cương, đúng thế khắc định tranh thắng.
Lúc bấy giờ hai cô nàng vùi đầu đánh nhau không còn phân chiệu, biện thế nữa, mà chỉ tận dụng cả tâm lực ra so tài quyết tử chỉ vì tâm trạng cả hai đang đứng vào cuộc diện “Mê”…
Cừu Thiên Hiệp đưa đôi mắt lành lạnh, nhìn xem hai cô ả như một khách bàng quang xa la…..
Chàng thấy hai cô ả đánh nhau trên dưới ba mươi chiêu chưa phân thắng bại, mồ hôi rịn ra ướt trán hơi thở hồng hộc, chang lại nghĩ:
“Nếu để hai cô ả đánh vùi, tất phải có một thảm hai một bị thương” Vì nghĩ thế, nên chàng không thể làm kẻ đứng xem trò, bèn vươn thẳng hai tay, nhích động mạnh đôi chân, dùng thế Lôi hành cửu chuyển luồn mình vào giữa trận kiếm quanh thân pháp mau lẹ vô cùng. Đôi tay nhanh nhạy nhắm ngay đích cầm kiếm của hai cô gái chộp mạnh, đồng thời quát to:
– Hai người hãy dừng tay mau !
Bích, Nhan hai cô gái cứ thế giao phóng quá mạnh, bất thình lình bị chộp vào cánh tay, làm mất cả thăng bằng và buốt lên như dao cắt, cả hai không hẹn đồng kêu to lên một tiếng thất thanh, vội thu hồi trường kiếm đứng sửng lại..
Cừu Thiên Hiệp một tay nắm một người nổi giận hét to:
– Các ngươi điên rồi hay sao, vô duyên vô cớ đem tánh mạng ra đùa hay sao ?
Nhan Như Ngọc mặt mày xám ngắt, bĩu môi nói:
– Ngươi lại hỏi nó ?
Bích Lệ Hồng không chịu kém, đưa tay xỉa xói Nhan Như Ngọc nhìn Cừu Thiên Hiệp bảo:
– Tại sao ngươi không hỏi nó ?
Cừu Thiên Hiệp lấy làm phiền não, hai tay thẳng cánh vung hai cô gái văng ra hai bên tả, hữu cách nhau xa hàng mấy trượng.
Bích, Nhan hai cô nương bị té lùi ra sau mấy bước, chúng gượng đứng dậy, đưa mắt nhìn nhau lom lom như chực nuốt sống lẫn nhau.
Cừu Thiên Hiệp nổi cáu quát to:
– Nếu ai muốn động thủ, thì hãy đến tìm ta ?
Hai người liếc mắt nhìn nhau bằng những tia căm hờn, oán độc đồng thời bốn gót sen đi động lại buộc miệng gọi “Hay” tất cả đều rún mình nhảy đến trước, toan hỗn chiến lần thứ hai nữa.
Cừu Thiên Hiệp càu nhàu:
– Thật là oan gia.
Bích, Nhan hai cô ả đứng đối diện nhau song chẳng cứ chưởng, vung gươm nữa, và giương đôi mắt nhìn nhau như trực thị.
Cừu Thiên Hiệp không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt, bèn cất tiếng thở dài thườn thượt bảo:
– Nhị vị cô nương vốn không có cừu sâu oán nặng, việc gì phải lấy tính mạng mà đùa giỡn với tử thần ! Chẳng nhẽ hai người muốn một còn, một mất hay sao ?
Bích Lệ Hồng sẳng giọng nói:
– Tôi muốn lấy tính mạng nó làm gì ?
Nhan Như Ngọc không kém, gay gắt bảo:
– Ai cần lý sự với ngươi !
Nói xong, cả hai sắc mặt vô cùng nghiêm khắc nhìn nhau động thủ.
Cừu Thiên Hiệp thấy thế, vội nhảy vọt vào giữa nói to như quát:
– Dừng tay mau ! Các vị muốn gì thì cứ nói với nhau, chẳng được ư ?
Bích Lệ Hồng chớp nhanh đôi mắt phượng nhìn Cừu Thiên Hiệp bằng những tia nhìn trìu mến, cất giọng hỏi:
– Nghe nói thiếu hiệp và Cửu đại môn phái hội nhau ở Hương Lô Phong vậy kết quả ra sao ?
Nhan Như Ngọc không đợi Cừu Thiên Hiệp trả lời, đôi mắt ướt tình xuân nhìn Cừu Thiên Hiệp bằng những tia nồng cháy, bằng giọng nói trong êm bảo:
– Thiếu Hiệp đường xuống Giang Nam đầy dẫy cạm bẫy, ta đặt biết chú ý ngươi chớ nên can thiệp vào việc người khác hư việc, hãy đề phòng, cố bảo vệ lấy thân !
Bích, Nhan vừa nói dứt, hai cô ả lại đứng chống nạnh nhìn nhau bằng những tia nảy lửa như cố ý khiêu khích và toan giữ thế tấn chiêu.
Cừu Thiên Hiệp thấy vậy nghĩ thầm:
“Hai cô gái này thật lạ, đồng đến đây tìm ta, lại có ý tốt lo lắng cho ta, tại sao cá nhân của họ dường như bất mãn mà giở trò tranh sống tranh chết với nhau…. ” Vì nghĩ như thế chàng bắt đầu khổ sở bảo:
– Tại hạ không rõ gì cả, hai vị cô nương nếu có ý tốt với tại hạ, là tự nhiên cùng một hướng một ý chí với nhau…. chứ tại sao….
Nhan Như Ngọc phá lên cười lanh lảnh, bằng giọng nói kiêu kỳ bảo:
– Hừ ! Ai mà có một ý chí như nó !
Bích Lệ Hồng không chịu kém bèn mỉm cười ngạo nghễ nói:
– Hừm ! Có ai giống ngươi đâu, đàn bà, con gái mà làm phó giáo chủ Huyết Quang giáo. Trai chẳng ra trai, gái không nên gái, khàn khàn như thái giám ở hoàng cung !
Nhan Như Ngọc giận đoỏ mặt quát to:
– Bích Lệ Hồng ! Còn ngươi danh dự lắm hay sao ?
Cừu Thiên Hiệp tuy trải qua vô số gian nguy hung hiểm, đánh nhau với vô số cao thủ, nhưng mà đối với hai vị cô nương này, chàng đành bó tay, nát óc không giải quyết được, lại thêm lời qua tiếng lại mỗi lúc mỗi căng thẳng, chẳng biết xử sự cách nào cho êm đành cao giọng nói to:
– Được lắm ! Ta sẽ đi ngay tức khắc, sau khi ta đi rồi các ngươi tự do đả kích, tự do cãi nhau, vì mắt ta không thích nhìn sự hỗn loạn như thế này được !
Nói xong, quả nhiên chàng nhấc mình bay vụt lên cao, không muốn trở về khách điếm nữa, mà băng qua đường cái quan, nhắm hướng Nam hạ chạy đi như gió lốc.
Thật là kỳ quái, câu nói của Cừu Thiên Hiệp như lệnh điều, khi chàng cất bước hai cô ả không còn nghĩ đến việc ẩu đả nữa, mà đồng tung mình lên cao, đuổi theo Cừu Thiên Hiệp.
Bích Lệ Hồng kêu lên thất thanh:
– Cừu Thiên Hiệp hãy chậm lại !
Nhan Như Ngọc lạc giọng gọi:
– Cừu Thiên Hiệp ! Tiểu muội có lời muốn nói !
Bích Lệ Hồng nghẹn ngào kêu:
– Cừu…..
Cừu Thiên Hiệp nghe lồng lộng bên tai, song chẳng chịu dừng bước, vì chàng muốn thoát khỏi sự phiền phức với hai cô ả càng sớm càng đở phiền, cho nên cố vận thêm nội lực chạy hết tốc độ phi trần.
Bích, Nhan hai vị cô nương tuy khinh công thuộc vào hạng thượng thừa, song không thể sánh được sự kháng kiện mau mắn của Cừu Thiên Hiệp… sau cùng hai cô ả bị bỏ rơi rất xa.
Cừu Thiên Hiệp thi triển tột bực khinh công chạy như bay biến chẳng quay đầu lại cho đến lúc không nghe tiếng kêu hét phía sau lưng lẫn tiếng tà áo chạm vào nhau cũng không nốt, lúc đó chàng mới hãm bớt công lực quay đầu ra sau quan sát, thì không thấy hình bóng hai vị cô nương đâu nữa….
Cừu Thiên Hiệp thở dài khoan khoái như vừa trút bỏ một gánh nặng trên vai, lại tiếp tục dùng thế khinh công đi về Nam Hạ.
Bấy giờ, từ phương xa tiếng gà đua nhau gáy rộ, báo hiệu đã tan canh, nơi góc trời Đông xa thẳm màu rạng sáng đã viền đều dưới dãy mây xanh nên tuy màu trời sắp sáng, song hơi đất còn cuồn cuộn vô số sa mù như vầng khói trắng.
Suốt một hồi phi hành dài mệt nhọc. Cừu Thiên Hiệp bỏ thuật khinh công mà đủng đỉnh bước trên đường quan lộ.
Hai bên đường là một thôn nghèo hẻo lánh, trên mái tranh còn tỏa nhiều đợt khói trắng, dường như người đã thức giấc nhóm lửa đun trà. Cừu Thiên Hiệp đưa mắt ngó mông, thấy xa xa về phía trước có một ngôi chợ nhỏ, chi chít là những dãy phố bọc quanh, chàng thầm tính đi đến đây tìm một tửu điếm ăn uống nghĩ ngơi, rồi sau đây sẽ lên đường.
Không ngờ, Cừu Thiên Hiệp vừa bước chân vào tiểu trấn, khi đi ngang qua một quán nước lớn rất đông khách, từ trong quán đột nhiên vang ra giọng nói ồ ề bảo:
– Kìa ! Tên điểm tử đến kìa !
Tiếng nói dứt, từ trong quán chạy ra một gã cao lớn vạm vỡ đầu trần chân không thực là một đại hán tử.
Tên hán tử mình trần để lộ bộ ngực đẫy da, lưng đeo một cái phù điêu đã ngã màu xám xịt, buông lòng thòng, hắn mặc quần cộc bằng vải hoa màu tim tím, đôi mắt chiếu ra nhiều tia sáng rực, hai cánh tay thịt nổi vồng trông là một trang dũng sĩ nhưng cử chỉ và sắc diện của hắn không lương thiện.
Tên đại hán dựng ngược đôi mày, cao giọng quát:
– Ta bảo ngươi ! Vì ta coó chuyện muốn nói với ngươi đây !
Cừu Thiên Hiệp ngước mặt nhìn trời cười ha hả, bằng giọng nói khinh miệt bảo:
– Ta không có chuyện gì để nói với ngươi cả !
Vừa nói dứt, chàng lách mình bước ngang qua mặt tên đại hán và thủ thế giở thuật khinh công.
Không ngờ, tên đại hán tỏ vẻ giận dữ gầm to:
– Ngươi thật không lại đây à ?
Cừu Thiên Hiệp bĩu môi “xì” một tiếng nặng giọng hỏi:
– Thế à ? Ngươi làm cái thá gì mà gọi ta lại đây chứ ?
Nói xong chàng không lưu ý đến tên đại hán chỉ bước săn tới, hướng vào chợ đi rất nhanh.
Tên đại hán cả giận rống lên liên hồi, hắn bước ba bước một, chạy theo sau lưng Cừu Thiên Hiệp thình thịch, đồng thời tay tả hắn xòe ra nhắm ngay cổ Cừu Thiên Hiệp chụp tới.
Cừu Thiên Hiệp tuy mặt hướng về phía trước, cất bước đi rất nhanh, nhưng tai mắt chàng rất thông tuệ, há chẳng biết có kẻ đuổi theo sao ?
Nhưng chàng cố chờ bàn tay hộ pháp của tên đại hán vừa hạ xuống bên vai của mình, tay hữu giơ lên thật nhẹ, ngoặc ra sau chộp mạnh vào cổ tay tên đại hán, theo võ thế “Thuận thu cầm dương” tay vẫn nắm chặt cổ tay tên đại hán, rùn mình nhảy tới trước, đồng thời hét to:
– Bằng hữu ! Lại đây chúng ta có chuyện nói !
Chiêu thứ nhì là “Tử lưỡng thiên giai ” mượn sức người làm thế đánh của mình.
Tên đại hán bị chộp một cách thình lình, kế đấy lại bị lôi đi như can vụ, va té nhoài xuống chân Cừu Thiên Hiệp… Vì quá hãi hùng, nên hai hàm răng hắn há ra ngậm vào kêu “lập cập” thân mình co ro, trông chẳng khác con đả cẩu ăn trộm cám heo.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!