Thiếu Hiệp Hành - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Thiếu Hiệp Hành


Chương 3



Khi ánh dương vừa tắt, Thạch Bảo Kỳ và Minh Không Đại Sư cũng vừa đến chùa Thiếu Lâm, hai người dừng bước trước cửa chùa. Bỗng có tiếng quát lồng lộn từ trong vọng ra. Tiếp đó là bốn lão đạo sĩ phóng ra dàn thành thế trận.

Trông thấy Thạch Bảo Kỳ vác trên vai một cổ quan tài, lão đạo sĩ râu dài kinh dị :

– Tiểu thí chủ tới đây có dụng ý gì ?

Thạch Bảo Kỳ trầm lặng :

– Tại hạ muốn gặp Mụi Hình Tôn Giả.

Lão đạo sĩ lùi lại hai bước, trố cặp mắt tinh quang :

– Tưổi tác thí chủ hãy còn quá nhỏ, cũng nên thận trọng một chút. Thạch Bảo Kỳ cười lạnh lẻo :

– Chớ có dông dài, bây giờ các ngươi có chịu tránh sang cho ta vào gặp Chưởng môn nhân hay là tự tiện hành thủ ?

Chúng đạo sĩ đồng quát :

– Không thể được !

Thạch Bảo Kỳ cười lớn :

– Ha… Ha… không thể được cũng không làm sao được. Hãy lui ra. Dứt câu chàng vác cổ quan tài bước tới.

Bốn lão đạo sĩ thịnh nộ quát :

– Ngươi muốn chết đấy !

Tức thì một loạt kình khí ào ào bay tới… Bình… Bình …

Một loạt kình khí trúng nhằm Thạch Bảo Kỳ nhưng chẳng thấy hề hấn gì cả.

Chàng vẫn ung dung vác cổ quan tài thẳng tới. Bốn lão đạo sĩ vô cùng sửng sốt cả lên. Tất cả không thể nào ngờ được võ công của Thạch Bảo Kỳ lại thâm hậu dường đó.

Ngay lúc ấy.

Hồi chuông báo động ngân vang từ trong chánh điện Thiếu Lâm Tự. Tiếp đó, có lối hàng trăm chúng đạo cao thủ phóng mình ra dàn thành thế trận vô cùng hùng liệt.

Thạch Bảo Kỳ biết đã biến động liền ngừng chân lại. Chợt thấy từ trong một lão hòa thượng mình mặc chiếc áo cà sa thêu kim tuyến lóng lánh, tay cầm Tử Ngọc Thiền trượng, vẻ mặt âm hiễm, tà dâm, khác với dáng điệu kẻ chân tu.

Thoạt tiên Thạch Bảo Kỳ đã hiểu ngay lời nói của Minh Không Đại Sư chẳng sai chút nào. Chàng biết lão hòa thượng chính là Mụi Hình Tôn Giả, đi cạnh lão Mụi Hình Tôn Giả còn có tám vị Hồng Y Lão Tăng, cặp mắt xạ quang biểu lộ một bầu nội lực cao thâm tột độ.

Sau khi đối diện Thạch Bảo Kỳ và Minh Không Đại Sư độ khoảng bốn trượng, Mụi Hình Tôn Giả cặp mắt sáng rực tỏa ánh tà dâm nhìn Minh Không Đại Sư khẽ cau mày. Lão hòa thượng lại day nhìn Thạch Bảo Kỳ tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi dừng lại chiếc quan tài trên vai chàng thiếu niên.

Bầo không khí sân trường khẩn trương cùng độ. Tuy vậy ai nấy đều im phăng phắc chẳng hề rỉ một lời, đến cả con muổi vẫn còn nghe.

Giây lâu giọng nói của Mụi Hình Tôn Giả trầm lặng xuống :

– Tiểu thí chủ định tìm bản Chưởng Môn à ?

Thạch Bảo Kỳ gật đầu :

– Đúng như vậy !

Mụi Hình Tôn Giả hơi khó chịu :

– Ngươi tìm bản Chưởng Môn có điều gì ? Thạch Bảo Kỳ lạnh lùng như băng giá :

– Để nói về Phục Hư Tôn Giả !

Cặp tinh quang lẫn lộn tà dâm của Mụi Hình Tôn Giả sáng rực lên. Lão hòa thượng im lặng một chập mới hỏi :

– Hiện giờ Phục Hư Tôn Giả đang ở đâu ?

Thạch Bảo Kỳ buông thỏng :

– Ở trong chiếc quan tài !

Mụi Hình Tôn Giả sửng sốt :

– ở trong chiếc quan tài à ?

– Quả chẳng hề sai.

Sắc diện Mụi Hình Tôn Giả hiện lên một sự hoan hỉ chặp lâu cười khà. – Ha … Ha … Tốt lắm ! Hắn đã biết cái tội hại sư phản đạo của mình và tự quyết như vậy cũng hay.

Cơn lửa giận cháy rực trong lòng Thạch Bảo Kỳ. Chàng nói lớn :

– Những kẻ hại sư phản đạo không phải là Phục Hư Tôn Giả mà là một kẻ khác.

Cặp mắt tinh quang của Mụi Hình Tôn Giả xạ thẳng vào mặt của Thạch Bảo Kỳ.

– Tiểu thí chủ ngươi bảo sao ? Kẻ hại sư phản bạn không phải là Phục Hư Tôn Giả, nhưng là ai ?

Thạch Bảo Kỳ trỏ ngón tay vào mặt Mụi Hình Tôn Giả :

– Kẻ đó chính là ngươi.

Cả sân tràng đều báo động nhưng sau đó im đi. Mụi Hình Tôn Giả giận dữ quát.

Thình lình trong lúc ấy có tiếng quát :

– Khoan đã !

Một chiếc bóng người bắn tới, đó là Minh Không Đại Sư. Mụi Hình Tôn Giả hỏi :

– Minh Không có chuyện gì hay không ?

Minh Không Đại Sư cung kính :

– Bạch Chưởng môn nhân, Phục Hư Tôn Giả đã tự tử đi rồi.

– Hừ, như vậy ngươi đã phạm quy củ bổn tự, vậy cũng nên theo đó thi hành.

Minh Không Đại Sư sửng sờ rồi nổi giận :

– Mụi Hình đạo tặc, ta dù có chết cũng theo bắt hồn ngươi thôi.

– Ha… Ha… bắt hồn ta à. Ngươi tới số rồi.

Lão ta toan tiến tới giết Minh Không Đại Sư thì Thạch Bảo Kỳ đã chận lại.

– Lão ác tăng, ngươi quả thật là một tên độc tăng ác hiểm bực nhất trên cõi đời này.

Mụi Hình Tôn Giả nổi giận :

– Tiểu quỹ, đó là tại ngươi hết muốn sống mà thôi. Lão toan huy động song chưởng tấn công Thạch Bảo Kỳ, thì bọn Hồng Y tiến lên :

– Chưởng môn nhân hãy để mặc bọn thuộc đồ thu nạp chúng.

Rồi bọn Hồng Y vây chặt Thạch Bảo Kỳ và Minh Không Đại Sư vào chính giữa.

Thạch Bảo Kỳ thịnh nộ quát :

– Hãy nằm xuống cho ta.

Đạo kình như núi lở của chàng quạt tới một lão Hồng Y. Một tiếng bình chấn động. Lão Hồng Y bị tung ra ngoài vỡ sọ chết tốt. Ba vị Hồng Y còn lại đều kinh hãi. Cả Mụi Hình Tôn Giả cũng sửng sờ lên.

Bởi vì sau khi Phục Hư Tôn Giả truyền nội lực cho Thạch Bảo Kỳ, công phu của chàng cao thâm tột đỉnh, bọn chư tăng không phải là đối thủ của chàng.

Mụi Hình Tôn Giả rống :

– Đợi ta trừ đi lão tặc nầy trước cái đã. Liền đó một đạo kình khí nặng như núi lỡ áp tới đỉnh đầu Minh Không Đại Sư khiến lão không tài nào tránh né cho kịp.

Bình !

Minh Không Đại Sư trúng nhằm chưởng lực bay ra ngoài bốn trượng rớt xuống đất, chết liền tại trận.

Thạch Bảo Kỳ xê mình tới thì lão đại sư đã tắt thở đi rồi. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi có tới hai vị đại sư bị giết, tất cả đều do một tay Mụi Hình Tôn Giả.

Thạch Bảo Kỳ căm thù vô tả, rống to một tiếng phóng tới tung chưởng quật vào người Mụi Hình Tôn Giả.

Mặc dù võ công rất cao cường nhưng Mụi Hình Tôn Giả cũng phải kinh hoàng nhảy tránh đi nơi khác.

Quần hùng xôn xao một lúc khá lâu. Bây giờ Mụi Hình Tôn Giả mới sửng sờ nhìn Thạch Bảo Kỳ rồi nói :

– Tiểu tử, ngươi là gì của Phục Hư Tôn Giả ?

Thạch Bảo Kỳ căm hận nghìến răng ken két :

– Điều nầy ngươi chẳng cần phải biết tới làm gì.

– Thế tạo sao ngươi biết sử dụng võ công Thiếu Lâm Tự của bổn môn?

– Hừ, Phục Hư Tôn Giả đã truyền lại cho ta ngón võ công đó.

– Vậy tại sao ngươi chưa chịu quỳ gối xuống chịu cái quy luật của bổn môn ?

Thạch Bảo Kỳ cười lớn :

– Ha… Ha… ngươi chớ có điên cuồng. Phục Hư Tôn Giả dù truyền lại võ công cho ta nhưng ta vẫn đứng ngoài môn phái.

– Kẻ bội sư phản đạo Phục Hư Tôn Giả đã dám cậy vào sức ngươi…

– Câm miệng lại, hãy trông ngọn chưởng đoạt lang của thiếu gia đây. Lời vừa kịp dứt, Thạch Bảo Kỳ đã lẹ như làn chớp quật tới Mụi Hình Tôn Giả một đạo kình quang nặng như núi lở.

Mụi Hình Tôn Giả rống lên một tiếng vung chưởng đón nghênh. Ầm !

Sấm chưởng phát nổ vang rền.

Thạch Bảo Kỳ lắc lư thân hình vài cái rồi đứng yên. Trái lại Mụi Hình Tôn Giả phải tháo lui bốn năm bước, sắc mặt tái ngắt.

Thắng bại hai đàng đã thấy phân minh.

Mụi Hình Tôn Giả bị va mạnh vào tai, thịnh nộ quát to : – Tiểu tử, nay ngươi cũng có vài ngón võ công đáng kể, nhưng rồi ngươi cũng phải nối gót hai tên phản đạo vào quỹ môn quan.

Đương khi nói, Mụi Hình Tôn Giả quay vòng tròn ngọn chưởng, đưa ra đạo kình lực áp tới Thạch Bảo Kỳ.

Phát giác chiêu thức nầy, Thạch Bảo Kỳ đã không sợ lại còn bắn tới bên mình Mụi Hình Tôn Giả. Ngọn chưởng chàng vổ vào ngọn chưởng của lão hòa thượng lẹ như sét giật từng mây. Nháy mắt Mụi Hình Tôn Giả bị

Thạch Bảo Kỳ kềm chặt huyệt đạo.

Mụi Hình Tôn Giả kinh hoàng rống lên một tiếng, quật ra năm đạo kình vào đỉnh đầu Thạch Bảo Kỳ. Thạch Bảo Kỳ vẫn không chịu buông, giơ chưởng lên chống đở luôn năm đường chiêu đó.

Bình… Bình … Bình …

Theo đó có hai tiếng rú ghê hồn nổi lên lồng lộng. Thạch Bảo Kỳ tháo lui gần một trượng, từ nơi cửa miệng đã thấy vòi máu ứa ra. Lão hòa thượng không còn dậy nổi nữa.

Hai vị Hồng Y lão tăng trông thấy tình hình nầy thét một lượt :

– Tiểu ma đầu, hãy nộp mạng cho mau.

Bốn ngọn chưởng liền đổ quật xuống đỉnh đầu Thạch Bảo Kỳ.

Vì trong mình hiện đang mang vết thương khá nặng nên Thạch Bảo Kỳ không có đón đở loạt chiêu nầy. Chàng xê mình tránh qua bên hữu thật lẹ làng. Tuy vậy Thạch Bảo Kỳ vẫn bị kình khí của Hồng Y lão tăng bên trái quét nhằm, rúng động toàn thân.

Cơn thịnh nộ nổi lên chàng thét :

– Hãy coi đây !

Một đạo kình Hồi Long Chưởng áp tới Hồng Y lão tăng bên trái. Lão tăng nhân hãi hùng quát lên một tiếng đưa chưởng ra chống đở. Bình ! …

Một tiếng rú thê thảm nổi lên. Lão tăng nhân đã bị trúng nhằm ngọn chưởng đó, bay ra ngoài bốn trượng, hồn bước vào quỹ môn quan. Trông thấy công lực của Thạch Bảo Kỳ quá cao cường, quần hùng sợ hãi không dám đơn phương tiếp đấu. Trong một loạt tiếng quát họ áp vào vây chặt Thạch Bảo Kỳ vào chính giữa.

Tức thì một trận giao đấu khốc liệt diễn ra. Liền đó Mụi Hình Tôn Giả cũng đứng dậy được quát :

– Tiểu súc sinh, hôm nay số mạng của ngươi đã cùng tận rồi. Theo đó lão hòa thượng băng mình tới gần Thạch Bảo Kỳ vung chưởng toàn bộ quật xuống.

Thạch Bảo Kỳ thấy mặt Mụi Hình Tôn Giả nổi giận đưa chưởng lên chống đở.

Ầm !…

Áp khí bắn ngược ào ào lên cao bốn năm trượng. Làn khói trắng nổi lên tại sân tràng. Hai bóng người vừa chạm vào nhau liền dang ra lập tức.

Mụi Hình Tôn Giả bị hất ra ngoài ba trượng, miệng phun ra vòi máu tươi, tình hình thương tích quá nặng nề.

Thạch Bảo Kỳ cũng bị thương không nhẹ, thân hình lảo đảo đứng hết còn muốn vững.

Quần hùng đồng thanh :

– Hãy giết chết tên tiểu ma đầu nầy. Nhiều luồng kình khí áp vào vị trí của Thạch Bảo Kỳ. Bình … Bình … Bình …

Thân hình Thạch Bảo Kỳ bị nhiều đạo kình đẩy lên cao mười trượng, tung xuống ngọn núi Thiếu Thất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN