Thiếu Hiệp Hành - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Thiếu Hiệp Hành


Chương 4



Chẳng biết trãi qua bao nhiêu thời gian. Thạch Bảo Kỳ từ từ mở bừng hai mắt ra. Chàng bất chợt thấy một lão Hòa Thượng tóc râu nửa bạc đứng cánh chỗ chàng chừng mười trượng.

Thạch Bảo Kỳ hỏi :

– Lão Hòa Thượng chính là ai đây ?

Lão Hòa Thượng vẫn đứng nguyên một chỗ :

– Huyền Thông Hòa Thượng chính là ta đây.

– Lão Hòa Thượng có điều chi chỉ giáo hay không ?

– Lúc nãy bần tăng đứng phía ngoài chợt thấy tiểu thí chủ bay ra ngoài lão tăng liền đón lấy.

Thạch Bảo Kỳ chợt ngồi dậy bước xuống đất nắm lấy tay lão Hòa Thượng :

– Thế ra lão Hòa Thượng đây là vị ân nhân của tại hạ. Trọn đời tại hạ xin ghi công lao.

– Không cần lắm, bần tăng chỉ muốn hỏi tiểu thí chủ một điều.

– Xin lão Hòa Thượng cứ hỏi.

– Ta muốn biết Phục Hư Tôn Giả chết cách nào ? Thạch Bảo Kỳ rúng động :

– Lão Hòa Thượng đây là ?

– Ta là sư huynh của Phục Hư Tôn Giả.

Chợt Thạch Bảo Kỳ quỳ xuống bái lễ :

– Vậy là sư bá của tiểu điệt đây mà không hề hay biết. Huyền Thông Hòa Thượng khoát tay :

– Hãy đứng dậy nói rõ nguyên nhân cái chết của Phục Hư sư đệ cho lão phu nghe thử.

Thạch Bảo Kỳ đứng lên vòng tay :

– Sư phụ của tiểu điệt vì mạng lịnh Tử Ngọc Thiền Trượng của Mụi Hình Tôn Giả nên đã tự vận cách đây không lâu.

Huyền Thông Hòa Thượng rơi nước mắt :

– Thật là đau thương cho lão sư đệ của ta.

Thạch Bảo Kỳ rúng động :

– Sư bá, tình hình như thế, đối với Mụi Hình Tôn Giả chú phải làm như thế nào đây ?

Huyền Thông Hòa Thượng gạt nước mắt :

– Bọn bần tăng chỉ phải ẩn nhẩn chờ thời cơ sắp đến coi thế nào rồi mới có quyết định.

Thạch Bảo Kỳ nóng nãy :

– Như vậy lời của sư bá sai rồi, theo tiểu điệt thì sư bá nên quy tụ số cao thủ chánh phái trong Thiếu Lâm Tự tập luyện cho thuần thục, rồi kéo lên Thiếu Thất tranh hùng với lão ác tăng kia một phen chứ đợi thời cơ thì biết đến bao giờ.

Huyền Thông Hòa Thượng thở dài :

– Lời của thiếu hiền điệt đây rất hữu lý, nhưng tại vì cái qui củ của bổn môn đã làm trở ngại mà thôi. Tiểu hiền điệt chớ nên trách móc bần tăng cảm thấy rất đau lòng.

Thạch Bảo Kỳ cảm thương dịu giọng :

– Sư bá, chuyện ra như thế, còn vụ ả Hồ Ly Mặt Ngọc, sư bá có nghe tới hay chưa ?

– Bần tăng đã nghe rồi.

– Sư bá có biết ả Hồ Ly Mặt Ngọc danh hiệu là gì chăng ?

– Bần tăng chưa rõ danh hiệu nữ hồ ly đó.

– Vậy thì trước hết chúng ta cũng nên dò hỏi xem ả hồ ly tên gì, rồi sau đó sẽ tùy cơ ứng biến có được chăng ?

Huyền Thông Hòa Thượng gật đầu :

– Như thế càng hay, hãy tìm hiểu coi ả tên gì, võ công thế nào rồi sau đó mới quyết định được.

Huyền Thông Hòa Thượng tiếp :

– Nếu muốn phục thù cho Phục Hư Tôn Giả thì chúng ta phải tìm cho được Đãng Ma Tôn Giả.

Thạch Bảo Kỳ trợn mắt :

– Đãng Ma Tôn Giả là bậc trưởng thượng của Thiếu Lâm Tự à ?

– Đúng như vậy.

– Sư bá, hiện nay Đăng Ma sư thúc ở nơi nào ?

Giọng nói của Huyền Thông Hòa Thượng trở nên ngậm ngùi:

– Kể từ ngày Tiên Sư viên tịch tới nay, Đãng Ma Tôn Giả từ biệt Thiếu Lâm Tự đi cho tới bây giờ nên chẳng rõ tung tích ra như thế nào.

Thạch Bảo Kỳ hăm hở :

– Nếu trời chẳng phụ lòng người thì một ngày nào đó không xa, tiểu điệt sẽ tìm được Đãng Ma Tôn Giả và tiểu điệt thề sẽ quật chết Mụi Hình Tôn Giả để trả thủ cho sư phụ.

Huyền Thông Hòa Thượng vô cùng cảm khoái :

– Ta mong hiền điệt sẽ hoàn thành mọi việc, giờ chúng ta hãy nên chia tay, hẹn gặp lại.

Dứt tiếng, lão Hòa Thượng bắn mình đi mất dạng. Thạch Bảo Kỳ thấy cũng không nên lưu lại lâu làm gì vì còn trong vùng núi thiếu thất, chàng liền lên đường ngay.

Chàng chạy nhanh một mạch cả trăm dặm tới cánh rừng tre xanh thắm nọ.

Thình lình Thạch Bảo Kỳ phác giác ra có hơn hai mươi người đang trổ thuật khinh công mà đi.

Tâm niệm chợt nẩy trong đầu óc chàng, Thạch Bảo Kỳ đi tới ẩn hiện như bóng ma để coi bọn người kia là ai.

Lát sau, Thạch Bảo Kỳ đã bắt kịp bọn người kia, chàng len vào trong rừng chạy tới ẩn trong bụi rậm, nhìn kỷ thì thấy có một lão tăng hình như rất quen thuộc .

Thạch Bảo Kỳ nhận ra vị tăng nhân đó, bất giác kêu thầm :

– Mụi Hình Tôn Giả !

Đúng vậy, lão tăng nhân có bộ mặt hung hiểm kia chẳng ai khác hơn là Mụi Hình Tôn Giả.

Động tánh hiếu kỳ, Thạch Bảo Kỳ quyết đi theo Mụi Hình Tôn Giả xem lão ta đang tới nơi đâu. Vì nghĩ như thế nên Thạch Bảo Kỳ thi triễn thân pháp kỳ diệu theo sát bên bọn người phía ngoài.

Bọn Mụi Hình Tôn Giả mãi đi ở phía trước, chẳng hề hay biết chi cả. Thạch Bảo Kỳ vẫn như tàng hình ở sau lưng chúng tăng, cách khoảng vừa tầm nhìn.

Độ nửa giờ sau. Bọn Mụi Hình Tôn Giả đã tới một cánh rừng tàng lá xanh um, có mọc nhiều kỳ hoa dị thảo.

Thấp thoáng phía trước khuất sau mấy cội tùng đã thấy một tòa lâu dài sơn son, thếp vàng hiện ra. Tòa lâu đài tuy không lớn nhưng vô cùng nguy nga diễm lệ, chạm trổ rất khéo léo, tân kỳ.

Đang đi, bỗng Mụi Hình Tôn Giả truyền lệnh :

– Sắp đến nơi rồi, các ngươi hãy giữ sự trang nghiêm cho bổn tọa.

Chúng đạo nhân đồng thanh :

– Xin tuân lệnh Chưởng Môn nhân.

Tất cả bọn giáo đồ Thiếu Lâm Tự đều đi chậm lại, hàng ngũ ngay thẳng hết sức trang nghiêm.

Ở phía sau nghe lọt vào tai, Thạch Bảo Kỳ kinh dị :

– Ồ ! Lão ác đạo sắp đến nơi đây ? Giữa rừng già u tịch sao lại mọc lên tòa nhà nguy nga tráng lệ nầy ?

Mối nghi ngờ càng tô đậm trong óc Thạch Bảo Kỳ. Chẳng hiểu nghĩ sao, chàng vượt lên chỗ bụi rậm ở phía bên mặt chúng tăng Thiếu Lâm Tự. Thạch Bảo Kỳ vừa chui vào đám cây lá um tùm thì thình lình có một tăng nhân rẻ hàng ngũ tiến về phía chàng. Tâm trường Thạch Bảo Kỳ rung động. Chàng ngở tăng nhân nầy phát giác ra chàng và xông đến bụi cây để bắt sống. Nhưng sự tình trái ngược lại. Giữa lúc Thạch Bảo Kỳ lo sợ hành tung chàng bị bại lộ, nép sát vào bụi rậm, đồng thời song chưởng đưa cao tận ngực, vận công chờ đối phó, thì tăng nhân kia dừng lại.

Thì ra vị tăng nhân tìm chỗ để phóng uế. Thạch Bảo Kỳ không khỏi bật cười thầm. Liền đó, một ý định nảy lên trong đầu óc Thạch Bảo Kỳ. Chàng tự nhủ thầm :

– Ồ ! Hay ta điểm huyệt tên ác đạo nầy rồi hóa trang thành hắn gia nhập bọn kia, xem chúng làm gì.

Nghĩ vậy rồi Thạch Bảo Kỳ lìa khỏi bụi cây lá rậm, nhắm ngay vị tăng nhân phóng tới. Chiếc bóng chàng bay mau như làn khói. Nháy mắt đã tới trước mặt tăng nhân.

Bất ngờ thấy có kẻ đến sát bên mình, tăng nhân hốt hoảng há hốc mồn định quát to để báo động.

Nhưng lẹ như tia xẹt, Thạch Bảo Kỳ giơ cánh tay nhắm ngay yếu huyệt của tăng nhân búng ra đạo chỉ phong cực kỳ sắc bén.

Một tiếng “Bịch” nổi lên. Tăng nhân đứng trơ phổng ra như pho tượng bằng đồng. Hiển nhiên đạo sĩ vừa bị Thạch Bảo Kỳ điểm huyệt, bế tất cả sự hoạt động. Lẹ như chiếc bóng quỹ mụi, Thạch Bảo Kỳ xớt lấy tăng nhân phóng vào bụi rậm.

Chàng đặt tăng nhân nằm ngay trên mặt đất chẳng thấy cựa quậy chi hết. Tuy bị kềm hãm nhưng tăng nhân vẫn còn tri giác, trố mắt kinh dị nhìn Thạch Bảo Kỳ.

Trong ánh mắt dường như tăng nhân muốn hỏi chàng thiếu niên “Ngươi là ai, hành động như thế với dụng ý gì ?”

Lẳng lặng chẳng thốt một lời, Thạch Bảo Kỳ thò tay vào trong lòng lấy ra một gói bột đủ màu.

Chàng nhìn kỷ tăng nhân rồi thoa lên mặt chất thuốc màu đỏ. Giây phút đã thấy Thạch Bảo Kỳ biến thành bộ mặt khác. Bộ mặt y hệt tăng nhân.

Tăng nhân thấy thế mở trừng cặp mắt gần rướm máu, biểu lộ sự căm hận Thạch Bảo Kỳ.

Trước sao không nói nửa lời. Thạch Bảo Kỳ lột bộ đạo phục của tăng nhân mặc vào. Chàng lại chít lên đầu một chiếc khăn đạo sĩ bốn màu sặc sở.

Bây giờ trông Thạch Bảo Kỳ đã giống hệt tăng nhân như hai giọt nước, dù cho nhỡn lực có cao thâm đến đâu cũng khó mà phát giác.

Hiểu ra ý định của Thạch Bảo Kỳ, tăng nhân vô cùng căm tức, nhưng đành nằm yên mà chịu. Xong xuôi Thạch Bảo Kỳ nhìn tăng nhân cười khẩy !

– Ngươi hãy nằm đó mà làm bạn với loài trùng dế, tiểu gia mượn đở cái lốt nầy theo ác đạo Mụi Hình Tôn Giả xem hắn làm gì.

Nói rồi Thạch Bảo Kỳ mau lẹ trở ra ngoài. Chàng nghiễm nhiên là một vị tăng nhân đạo mạo.

Thạch Bảo Kỳ đưa mắt nhìn sang thấy chúng đạo sĩ đã đứng thành hàng ngũ trước tòa lâu đài diễm lệ. Mừng thầm, Thạch Bảo Kỳ đi nhanh tới. Cả bọn tăng nhân thấy Thạch Bảo Kỳ liền nhao nhao lên. Còn Mụi Hình Tôn Giả thì đang đứng trên bậc thềm lót chân ngọc óng ánh nói chuyện với một gã lưng gù.

Thạch Bảo Kỳ gia nhập vào hàng ngũ môn đồ Thiếu Lâm Tự, quét mắt nhìn về phía Mụi Hình Tôn Giả và lão lưng gù.

Chỉ thấy Mụi Hình Tôn Giả thò tay vào áo đạo bào lấy ra một thỏi vàng độ mười lượng trao cho lão lưng gù, nói những lời gì không thể nghe được rõ. Lão lưng gù nhận lấy thỏi vàng cười hềnh hệch, rồi xê bước vào trong tòa lâu đài. Mụi Hình Tôn Giả đứng dưới bực thềm chờ đợi.

Thạch Bảo Kỳ thì thầm một mình :

– À ra lão ác tăng đút lót cho lão lưng gù kia để nhờ cậy gì đây. Chàng trầm tỉnh đứng yên theo dõi từng cử chỉ của Mụi Hình Tôn Giả. Dù vậy Thạch Bảo Kỳ phải dấu đi ánh sáng rực rở của hai luồng tinh nhỡn vì sợ bọn Thiếu Lâm Tự phác giác hành tung của chàng là mọi việc hỏng mất. Chẳng bao lâu đã thấy lão lưng gù quay trở ra. Lão nói gì với Mụi Hình Tôn Giả không rõ nhưng liền sau đó lão tăng hoan hỉ phất cánh tay áo rộng truyền lệnh :

– Các ngươi hãy vào trong.

Chúng tăng đồng thanh hô lên “Xin tuân lệnh” rồi kéo thành hàng tiến vào tòa lâu đài.

Thạch Bảo Kỳ đi theo ở sau. Ngang qua lão lưng gù, Thạch Bảo Kỳ đưa mắt nhìn lão một cái để chứng tỏ sự khinh bỉ của chàng.

Lạ lùng thay, lão lưng gù không một chút giận mà lại nhìn Thạch Bảo Kỳ như lo âu hộ cho chàng. Cử chỉ nầy không thoát khỏi cặp mắt của Thạch Bảo Kỳ, chàng đâm hoang mang cả lòng.

Nhưng Thạch Bảo Kỳ chưa kịp suy nghĩ thì tất cả đã lọt vào tới bên trong. ở đây có hai ả nữ tỳ vận màu xanh thẳm đã chực sẳn miệng nở nụ cười tươi như hoa.

Mười chín tăng nhân đều cúi gầm đầu không một ai dám ngó cái nhan sắc diễm lệ mê hồn của hai ả nữ tỳ.

Chỉ có Mụi Hình Tôn Giả cười cợt như không, cặp mắt dâm tà vô độ của lão gắn chặt vào bộ bồng sơn của ả nữ tỳ bên mặt, rồi lại đi lần xuống khỏi bụng nàng. Bây giờ cặp mắt của hắn mới chịu ngừng lại đắm đuối một nơi. Một trong hai ả nữ tỳ nhoẻn nụ cười thần bí :

– Nữ chủ xin mời đại gia và quý vị bước vào phía bên trong dàm đạo. Vậy xin theo bọn tiểu nữ.

Dứt câu hai nàng thước tha đi trước. Thoáng nhìn ngở đó là hai con bướm xanh khổng lồ đang xập xè bay.

Bọn người vào trong sân tòa lâu đài. Thạch Bảo Kỳ đưa mắt quan sát thật kỹ phía trong tòa lâu đài huyền bí nầy.

Ả giai nhân mặt ngọc vẩy tay :

– Bổn phận hai người đã tròn, vậy hãy lui ra phía ngoài chờ ta chốc lát.

Cặp thiếu nữ hô to “Xin tuân lệnh” rồi cùng tháo bước trở lại. Bây giờ trong phòng chỉ còn lại hai người. Mụi Hình Tôn Giả và ả giai nhân mặt ngọc.

Ả giai nhân mặt ngọc chợt quay sang cầm lấy tay Mụi Hình Tôn Giả cất giọng dâm ô :

– Chúng ta vào đấy cho mau.

Mồm thốt, nàng vừa lôi lão Chưởng Môn Nhân vào cánh cửa bí mật. Phía trong là nẻo đường tối om dẫn tới một gian thạch thất rộng độ khoảng ngoài ba mươi trượng. Trong thạch thất có kê sẵn chiếc giường ngà trên trải nệm, lại đặt sẵn hai cái gối thêu Long Phụng. Phía dưới đất có lại có cái bồ đoàn để khi quỳ cho khỏi phải dính bụi cát. Bên trên có ánh sáng do bốn lỗ thông chiếu vào, chẳng hiểu đang ở trên mặt đất hay dưới địa đạo.

Lúc ấy bọn tăng nhân Thiếu Lâm Tự và Thạch Bảo Kỳ đều nằm bất động trên mặt đất. Gần đó, một đống hài cốt lâu ngày, tất cả có chừng trên hai trăm cái bay mùi nồng nặc hôi tanh vô cùng khó chịu.

Chẳng hiểu bọn người đã biến thành đống hài cốt khổng lồ đó là ai, sao lại phơi xương ở chốn ấy.

Âm khí trong gian thạch thất thật lạnh lùng, u mịch chẳng khác nào dưới cõi a tỳ, khiến cho ai lọt vô đây cũng phải rùng mình rợn gáy.

Ả giai nhân mặt ngọc nhận chiếc nút gần giường đóng kín cánh cửa bí mật lại. Cánh cửa vừa đóng xong, Mụi Hình Tôn Giả đã phóng tới chộp lấy ả giai nhân mặt ngọc vào lòng, bàn tay lia lịa không ngừng.

Ả giai nhân mặt ngọc như hổ cái đói mồi lồng lộn lên. Ả nầy khoe trọn tuyệt điểm trước cặp mắt long lên đỏ ngầu vì khát vọng lâu ngày tháng của lão Chưởng Môn Nhân.

Thạch Bảo Kỳ tuy bị điểm huyệt nhưng vẫn sáng suốt như thường, thấy cảnh trái mắt bắt đầu giữa Mụi Hình Tôn Giả và ả giai nhân mặt ngọc, chàng sửng sốt cả người, thầm nhủ :

– À thì ra lão ác đạo tới đây để làm điều ô nhục cùng ả Hồ Ly Mặt Ngọc nầy.

Chúng tăng nhân cũng rúng động khi thấy Chưởng Môn Nhân của mình và ả giai nhân mặt ngọc như vậy.

Sau một chập, Ả giai nhân mặt ngọc bảo Mụi Hình Tôn Giả :

– Ô kìa ! Sao lại gấp thế, chúng ta hãy lên kia có hay hơn không. Mụi Hình Tôn Giả cười hềnh hệch :

– Ờ ! Chốc nữa lão phu quên khuấy mất điều ấy

Vừa nói, Mụi Hình Tôn Giả vừa “hừ” một tiếng bế lấy ả giai nhân mặt ngọc phóng tới chiếc giường.

Màn phủ lụa điều.

Giường tô gấm vóc. Ánh sáng tỏa mờ mờ.

Cả một công trình khiến tạo cho cuộc vui thú nghiêng trời, lệch đất giữa ả hồ ly tu luyện ngàn năm thành hình giai nhân tuyệt sắc và lão ác đạo dâm ô.

Rồi một trận phong vũ sẽ mở màn.

Giường ngà xao xuyến.

Màn nhung lất phất.

Giọng cưòi sằng sặc tựa hồ ly. Toàn cả âm thanh hổn độn tạo thành một bản nhạc chưa từng có trong chốn trần gian nầy. Chúng tăng nhân nhìn cảnh tượng diễn ra tức giận đến sa máu lệ.

Có người lòng thành chánh đạo, tâm niệm từ bi cúi mặt xuống đất không dám ngó thấy bức màn lay động. Bởi vì cả hai tuy đã khuất bên trong nhưng tấm màn là vật ác nghiệt để mà hình dung.

Cho tới bâygiờ chúng tăng nhân mới tỉnh bẳng cơn ác mộng. Họ không ngờ Mụi Hình Tôn Giả có thể hành động ti tiện như vậy.

Cũng có một vài tăng nhân căn cơ tu hành hãy còn quá nông cạn, tục niệm chưa phai nên trông thấy cảnh nầy khiến cho tâm hồn điên đảo căng thẳng.

Bấy giờ Thạch Bảo Kỳ cảm nghe giòng nhiệt huyết căm thù nổi cuồn cuộn bên trong.

Chàng trố mắt nhìn về phía tấm màn che khuất Mụi Hình Tôn Giả và ả giai nhân mặt ngọc chẳng hề chớp.

Một ý niệm chợt loé qua trí óc Thạch Bảo Kỳ :

– À thì ra chính ả hồ ly nầy là thủ phạm trong việc ám hại sư phụ ta chứ chẳng còn ai nữa cả.

Tức thì Thạch Bảo Kỳ vận công lên để giải tỏa các huyệt đạo đang bị bế tắc. ý định của Thạch Bảo Kỳ là khi giải huyệt xong sẽ phóng tới quật chết Mụi Hình Tôn Giả và ả giai nhân mặt ngọc kia.

Thế nhưng thủ pháp của ả giai nhân mặt ngọc quả cực kỳ lợi hại. Thạch Bảo Kỳ vận hành nội lực đã trải qua ba mươi sáu vòng nhưng chưa thể giải tỏa huyệt đạo bị điểm.

Lòng chàng khẩn trương lên.

Phép giải tỏa huyệt đạo của Thạch Bảo Kỳ đã trở nên vô hiệu, ả giai nhân mặt ngọc đã dùng thứ ma thuật gì ?

Giờ chàng phải làm sao để thoát thân nếu chậm trễ hậu quả sẽ không thế nào đo lường trước được.

Tâm trường Thạch Bảo Kỳ dường có lửa đốt, mưu tính của chàng lúc này không thành tựu trái lại sắp rước lấy tai họa vào mình.

Lúc bấy giờ. Màn sóng gió giữa Mụi Hình Tôn Giả và ả giai nhân mặt ngọc cũng vừa chấm dứt.

Hai người trở lại như cũ. Ả giai nhân mặt ngọc nắm lấy tay Mụi Hình Tôn Giả lôi xuống giường.

Màn nhung từ từ kéo lên. Ả giai nhân mặt ngọc nũng nịu :

– Tình lang ! Giờ đây chí khí âm dương đã hòa hiệp. Tiểu nương phải luyện thành công lực kẻo trể không còn hiệu quả nữa. Tình lang nghĩ thế nào ? Mụi Hình Tôn Giả vuốt ve chiếc lưng nõn nà tợ ngọc của ả giai nhân mặt ngọc đáp :

– Vâng. Tiểu muội cứ hành công, ta ở đây chờ đợi đến lúc tựu thành. Bây giờ hãy giam bớt mười tên, chỉ để lại chín tên đủ rồi.

Ả giai nhân mặt ngọc gật đầu :

– Đúng vậy.

Tức thì một cánh cửa bí mật khác mở ra. Ả giai nhân mặt ngọc dùng kình lực lùa mười tăng nhân vào đó rồi đóng lại.

Giờ chỉ còn lại vỏn vẹn chín người.

Tình lình Mụi Hình Tôn Giả chộp lấy cánh tay của một tăng nhân đang nằm bất động vì bị điểm huyệt, kéo vào.

Ả giai nhân mặt ngọc tủm tĩm nụ cười hồ ly, nắm lấy tăng nhân đó.

Trước nhất. Ả nầy hất lão tăng nhân đặt nằm trên chiếc gối tròn gần chân giường. Ả giai nhân mặt ngọc vận công lên song chưởng xoa nhẹ khắp trên thân mình của tăng nhân một chặp lâu.

Hãi hùng thay !

Chừng trông kỷ lại. Đã thấy mình mẩy tăng nhân dần dần khô đét, da thịt nhăn nhíu lại. Chẳng mấy chốc chỉ còn trơ trơ một bộ hài cốt trắng phếu phơi bày trên mặt đất.

Bộ hài cốt trông đến kinh hoàng. Mà lúc ấy màu da hồng phấn của ả hồ ly mặt ngọc lại càng xinh tươi hơn trước.

Ả như đóa hoa vừa hứng lấy hạt sương buổi sáng tinh mơ. Trên đầu ả giai nhân mặt ngọc lại hiện lên một làn hơi khói lờ mờ bao trùm chu vi nửa trượng, hơi lạnh thấu xương.

Hạt “Sanh Mỷ châu” đeo ở trước ngực ả giai nhân mặt ngọc nầy lại càng sáng rực thêm chói lọi hào quang lạnh lẽo.

Thạch Bảo Kỳ nằm đằng xa đưa mắt trông sang thấy sự tình diễn ra rõ ràng trước mặt. Chàng ngấm ngầm kinh hãi vì lối luyện công của ả giai nhân mặt ngọc.

Thạch Bảo Kỳ chợt hiểu ra ả giai nhân mặt ngọc nầy chính là người đã từng tạo biết bao nhiêu thảm trạng cho quần tăng Thiếu Lâm Tự chứ chẳng còn ai nữa cả.

Giữa lúc tâm niệm hãi hùng của Thạch Bảo Kỳ chưa kịp dứt thì ả giai nhân mặt ngọc kia buông bộ hài cốt ra.

Ả trổ ra một loạt tiếng cười nghe rợn tóc gáy.

Thạch Bảo Kỳ vội vàng vận công lên thì lạ thay không còn điều hành được nữa.

Trong lòng chàng rúng động vì không hiểu ả giai nhân mặt ngọc đã dùng thứ công phu ma quái gì điểm huyệt không còn vừng vẫy nổi như vậy.

Bất giác Thạch Bảo Kỳ kêu thầm trong bụng :

– Mạng ta nay đã hỏng rồi !

Ngay trong giờ phút đó, Mụi Hình Tôn Giả lại tóm thêm một tăng nhân đem lại cho ả hồ ly mặt ngọc.

Ả giai nhân mặt ngọc liền vồ lấy tên tăng nhân nầy, cũng theo cái thủ pháp vừa rồi.

Nháy mắt tăng nhân đã trở thành bộ hài cốt trắng hếu. Kế đó tới nạn nhân thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu rồi lần lượt chỉ còn lại một mình Thạch Bảo Kỳ mà thôi.

Tử thần đã xuất hiện trước mặt chàng rồi, làm cho chàng cực kỳ hãi hùng. Liền đó ả giai nhân mặt ngọc toan thốt lời nhưng lão nhân đã nói mau:

– Tình nương, ta muốn một chuyện nầy chẳng hay tình nương có khứng chăng ?

Ả giai nhân mặt ngọc hỏi :

– Tình quân muốn nói chuyện gì hãy nói ra.

– Lúc trưa nay ta có giao tranh với một gã thiếu niên nhưng đánh không lại gã, lòng ta tức bực vô cùng, vậy ta muốn tình nương chỉ dạy cho ta cách hành công đó.

– Nghĩa là tình lang muốn dùng chất âm dương của tiểu muội để phát triển công lực cho mình ?

– Quả đúng như thế !

– Vậy thì rất hay. Tình lang hãy ngồi xếp bằng rồi tiểu muội chỉ cho. Mụi Hình Tôn Giả liền nghe theo ngồi xếp bằng trước mặt ả giai nhân mặt ngọc.

Bốn ngọn chưởng nhập lại vào nhau. Hai người khởi đầu vận âm dương công.

Cơ hội ngàn năm đã tới, Thạch Bảo Kỳ chẳng dám trễ nãi vội vàng vận hành công lực lên.

Tai ác thay chàng vận công như cũ, Thạch Bảo Kỳ tuyệt vọng vô biên. Chợt nghe có hai tiếng bịch bịch khô khan. Tự nhiên các huyệt đạo trong người của Thạch Bảo Kỳ đêàu được giải tỏa.

Quả thật lạ lùng, nhân vật nào vừa bí mật cởi mở huyệt đạo cho chàng đây ?

Không cần phải suy nghĩ lâu, Thạch Bảo Kỳ lẹ làng phóng mình đứng lên, vừa đảo mắt nhìn quanh một cái.

Trước sau tuyệt nhiên không có thêm bóng người nào nữa. Mụi Hình Tôn Giả và ả giai nhân mặt ngọc vẫn còn hành âm dương công ở trên giường.

Giai nhân chẳng khác chi đóa hoa trắng khổng lồ kiều diễm tuyệt vời làm chết cả lòng người.

Thạch Bảo Kỳ vùng thét to :

– Mụi Hình ó tăng, ngươi hãy đền tội ác cho mau.

Song chưởng của chàng đẩy ra hai đạo kình ào ào tới Mụi Hình Tôn Giả nặng như trái núi.

Cũng trong thời khắc đó, Mụi Hình Tôn Giả cũng vừa hành công xong xuôi đứng phắt lên. Song dù thế nào lão tăng cũng chẳng còn trở tay kịp nữa, ngọn chưởng đã tới sát bên mình.

Bình !

Lão ác tăng rú lên thảm khốc, toàn thân bay ra ngoài rớt xuống bất tỉnh. Ả giai nhân mặt ngọc phóng người dậy thét :

– Tiểu tử ngươi quả là ai đây ?

Hai ngôn chưởng trắng như ngọc của ả cũng vừa huy động tấn công Thạch Bảo Kỳ.

Thạch Bảo Kỳ quay lại đưa song chưởng tiếp nghinh chưởng lực ma mụi của ả giai nhân mặt ngọc.

Tức thì một trận đấu kinh thiên động địa diễn ra trong tòa bí thất hành công.

Lúc này Mụi Hình Tôn Giả cũng vừa tỉnh lại, đứng lên lắc mình tới quát :

– Ngươi chính là ai đây ?

Thạch Bảo Kỳ tháo lui vài bước rồi lặng lẽ giơ tay phủi một cái để lộ bộ mặt đẹp tuyệt thế.

Ả giai nhân mặt ngọc trông thấy bộ mặt thật của Thạch Bảo Kỳ thì chợt à lên một tiếng nhìn chàng trân trối.

Trong tia mắt ả tia ra thứ ánh sáng kỳ dâm tột bực, lẫn sự si mê trước cái vẻ đẹp tuấn tú của chàng thiếu hiệp giang hồ.

Mụi Hình Tôn Giả trầm giọng :

– Tiểu quỹ, bây giờ ngươi định lẽ nào đây ?

– Lấy cái sanh mạng của ngươi báo thù cho sư phụ. Liền đó chàng huy động đơn chưởng nhắm ngay lão ác tăng quật tới ào ào như núi lở.

Nhưng cùng lúc đó ả giai nhân mặt ngọc cũng vừa thét lanh lãnh :

– Chớ có thương hại đến ngài.

Một đạo hàn phong lạnh buốt như gió từ địa ngục ào tới trùm lấy Thạch Bảo Kỳ.

Thạch Bảo Kỳ kinh hãi thu hồi ngọn chưởng nhảy qua tránh né. Mụi Hình Tôn Giả rống :

– Hãy giết cho bằng được gã tiểu ma đầu nầy.

Tức thì trận đấu dữ dội diễn ra giữa Thạch Bảo Kỳ và hai đối thủ võ công cao thâm tột bực.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN