Thiếu Hiệp Hành - Chương 41
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
68


Thiếu Hiệp Hành


Chương 41



Nghe Thạch Bảo Kỳ nói thế, Tiêu Diêu Khách sáng bừng cặp dị quang rồi khe khẽ gật đầu :

– Sự xét đoán của hiền điệt có lẽ không sai, lúc nãy chú đứng trên ngọn cây trông ra thấy xa ít nhứt cũng ngoài ba trăm trượng chu vi, một vật gì dù nhỏ đến đâu cũng không thể qua mắt chú, vậy mà Kim Kiếm thư sinh biệt dạng chẳng hề lưu dấu tích, vậy nếu gã không do con đường hầm nào đó ăn thông qua nơi khác thì không còn cách nào thoát khỏi con mắt của chú được.

Thạch Bảo Kỳ nhìn qua một lượt rồi nói với Tiêu Diêu Khách :

– Nhưng ở nơi đây núi cao chót vót, vách đá cao ngất chừng trời lại trơn trợt vô cùng, ngoài kia thì nước Trường Giang cuồn cuộn chảy, chung quanh không hề có vết tích gì cả thì làm sao tìm được con đường hay lối ăn thông kia?

Tiêu Diêu Khách bâng khuâng :

– Vậy thì chú cháu chúng ta hãy đi tìm chung quanh đây một hồi coi có gì lạ không rồi sẽ định liệu.

Hai người cùng song song phóng đi vòng quanh theo khu rừng nhỏ bao bọc trọn khoảnh đất này.

Họ quan sát thật kỹ khiến một con kiến cũng không thể nào lọt qua mắt hai người.

Tuyệt nhiên chẳng thấy động tĩnh chi hết.

Tiêu Diêu Khách và Thạch Bảo Kỳ đồng phóng trở lại đứng chỗ cũ.

Hai người có vẽ thất vọng. Chợt trong khi ấy Tiêu Diêu Khách đưa mắt nhìn vào phiến đá to đặt dước gốc cây Tòng.

Thạch Bảo Kỳ cũng chiếu cặp dị quang ngay đó.

Một lúc Tiêu Diêu Khách lẩm bẩm nói :

– Lạ thật, tại sao ở chốn hoang dã này, ngay dưới gốc cây tòng xanh kia lại đặt một phiến đá?

Thạch Bảo Kỳ gấp rút :

– Tam thúc, điều này lạ thật, không thể có chuyện tự nhiên mà có phiến đá này được, vì dãy núi ở nơi kia đâu có thể ăn liền với gốc tòng mà nảy sanh một hòn đá.

Tiêu Diêu Khách hăm hở :

– Hay là… hay là..

Thạch Bảo Kỳ nói mau :

– Có lẽ phiến đá này phải có cái lai lịch của nó, vậy chúng ta nên tìm sự thật xem sao. Tam thúc có nhận như thế chăng?

Tiêu Diêu Khách gật mạnh đầu :

– Quả đúng như vậy.

– Vậy thì chú cháu chúng ta tới đó thử xem.

Hai chiếc bóng cùng song song tới chỗ tảng đá to dưới gốc cây tòng.

Hai người quan sát một chập.

Thạch Bảo Kỳ nói trước :

– Tam thúc, cháu thử xoay phiến đá này xem sao?

Vừa nói Thạch Bảo Kỳ vừa bước tới nắm phiến đá xoay mạnh về phía phải một cái.

Bốn bề vắng lặng không có động tịnh gì.

Soạt!

Thạch Bảo Kỳ tiếp tục xoay chuyển phiến đá thêm hai vòng nữa nhưng phiến đá vẫn trơ trơ.

Tiêu Diêu Khách chợt bảo :

– Hiền điệt hãy xoay ngược trở lại hai vòng coi có gì lạ chăng?

Thạch Bảo Kỳ nghe theo lời Tiêu Diêu Khách xoay ngược phiến đá trở lại hai vòng.

Chợt có chuyện lạ xảy ra.

Một loạt tiếng kỳ dị nổi lên rồi thì phiến đá to lớn bỗng xê dịch qua một bên.

Dưới phiến đá để lộ một cái hang động khá to.

Thạch Bảo Kỳ lẫn Tiêu Diêu Khách đồng thanh kêu khẽ :

– À đây rồi!

Chẳng ai bảo ai, Thạch Bảo Kỳ và Tiêu Diêu Khách kẻ trước người sau đồng chung vào hang động.

Vừa lọt qua cửa hang thình lình phiến đá ấy chẳng hiểu do động cơ nào chợt đóng trở lại như bình thường.

Thạch Bảo Kỳ đưa mắt nhìn Tiêu Diêu Khách.

Tiêu Diêu Khách âm thầm :

– Hãy tiến vào.

Cả hai kẻ trước người sau tiến vào hang động.

Đi độ chừng mười trượng chợt thấy phía trước có ba chữ đỏ tợ máu in trên tấm đá to :

– “Hận Thế môn”.

Chú cháu Thạch Bảo Kỳ đều khẩn trương lên. Hai người lại nhìn nhau rồi thẳng bước.

Phía trong con đường hầm chật hẹp vừa hai người đi nên chú cháu Thạch Bảo Kỳ tiến vào rất chậm.

Vừa đi Tiêu Diêu Khách vừa nói thầm với Thạch Bảo Kỳ :

– Hiền điệt, nơi đây hình thế rất là hiểm trở lại quá chật hẹp nữa, bếu bị kẻ thù mai phục chắc chắn khó mà đối địch cho lại, vậy ngươi chớ nên khinh xuất mà ân hận suốt đời.

Thạch Bảo Kỳ ngấm ngầm :

– Xin tuân lịnh tam thúc.

Rồi hai người dè dặt bước đi vừa vận công lên đề phòng mọi việc biến cố có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Đi độ năm mươi trượng nữa trước mặt chú cháu Thạch Bảo Kỳ là một khúc hang động rộng lớn hơn lại có ánh sáng nữa.

Thạch Bảo Kỳ và Tiêu Diêu Khách phóng nhanh hơn trước. Vừa tới chỗ hang động, Tiêu Diêu Khách chợt nói :

– Hiền điệt hãy coi chừng.

Lời chưa kịp dứt thì bỗng nghe có một loạt tiếng thét :

– Tặc tử nào đây?

Bất giác Thạch Bảo Kỳ và Tiêu Diêu Khách thâu hồi thân thủ lại. Hai người quét mắt nhìn qua coi đó là ai.

Đã thấy hai chiếc bóng từ kia phóng tói.

Khi ngưng lại nhận ra thì không ai khác hơn là Kim Kiếm thư sinh và Thiết Tâm Tú Sĩ.

Chính hai người này đã từng chiếm đoạt lấy tám hạt Huyết Châu Hồn của Thạch Bảo Kỳ.

Kẻ thù gặp mặt, hận oán ngút trời cao, Thạch Bảo Kỳ chợt gầm lên một tiếng bắn tới đối diện hai người.

Tiêu Diêu Khách chẳng chậm trễ cũng phóng theo phía sau Thạch Bảo Kỳ chờ ứng phó.

Song phương đối diện với nhau cách khoảng chừng hai trượng, rất vừa tầm chưởng phong trao đổi.

Thiết Tâm Tú Sĩ nói :

– Tiểu tử, ngờ đâu ngươi cũng biết mà tìm tới chỗ Hận Thế môn này. Quả thật là chuyện hiếm có rồi đây.

Thạch Bảo Kỳ lạnh lùng :

– Chớ có khoác lác, trong chốn giang hồ này không có nơi nào mà tiểu gia không tìm được cả.

Bọn ngươi tưởng đâu trốn chui trốn nhủi dưới hang động dơ bẩn này mà thoát khỏi tay ta à?

Thiết Tâm Tú Sĩ trợn mắt :

– Thạch Bảo Kỳ, trước khi vào trong hang động này, ngươi có hiểu rõ cái qui luật của Hận Thế môn chăng?

Thạch Bảo Kỳ hừ lạnh lẽo :

– Qui củ gì đây?

Thiết Tâm Tú Sĩ buông trầm :

– Vào chốn này thì chỉ có tới mà không có đường lui, đó là qui lệ của Hận Thế môn.

Thạch Bảo Kỳ cười ha hả :

– Biết ta có chịu nghe theo cái qui củ gì đó của bọn ngươi không?

Thiết Tâm Tú Sĩ lạnh lùng :

– Tuy vậy đối với ngươi hãy còn cái ngoại lệ khác.

– Ngoại lệ gì đây?

– Đó là theo chỗ đại gia biết thì tiểu tử ngươi không phải là phường ma đạo nên ta cho ngươi một dịp cầu sinh nếu ngươi chịu tháo lui lập tức thì khỏi tội hành hình.

Thạch Bảo Kỳ bốc cao hào khí :

– Chớ có cuồng mộng giữa ban ngày. Trái lại, tiểu gia quyết không thể rời khỏi chốn này với hai bàn tay trắng được.

Thiết Tâm Tú Sĩ dững mày :

– Như thế ngươi còn muốn gì đây?

– Ta muốn ngươi trao trả tám hạt Huyết Châu Hồn vốn là vật sở hữu của gia sư nay đã thu hồi lại được thì đâu có thể nào trao cho ngươi.

Tới đây Tiêu Diêu Khách chợt thấy rúng động lên nhìn Thiết Tâm Tú Sĩ chẳng hề thấy chớp. Hình như lão nhân mới vừa phát giác ra một điều gi hệ trọng.

Trong khi Thạch Bảo Kỳ đã thét :

– Thiết Tâm Tú Sĩ, ngươi đừng hòng bịa đặt những lời giả dối để cướp đoạt lấy món vật của người khác, nếu hôm nay ngươi không chịu giao trả tám hạt Huyết Châu Hồn cho ta thì?

– Thì ngươi làm thế nào đây?

– Ta sẽ phá tan nát cả Hận Thế môn này.

Lời cuồng ngạo này khiến cho Kim Kiếm thư sinh đứng yên nãy giờ đã phải nổi cơn thịnh nộ thét to :

– Tiểu tử chớ có điên cuồng. Mối thù khi trước ta đang muốn tìm ngươi thì không ngờ hôm nay ngươi lại chui vào đây nộp mạng, nay nếu ngươi còn chưa chịu tháo lui sẽ chẳng còn dịp nào nữa.

Soạt!

Thanh trường kiếm đã ở trên tay Kim Kiếm thư sinh.

Lập tức Kim Kiếm thư sinh tung mình lên tấn công Thạch Bảo Kỳ một đường kiếm tuyệt nhanh như làn chớp.

Đồng thời tả chưởng quật ra một đạo kình lực nặng như núi đổ.

Hai thế công cùng một lúc áp tới Thạch Bảo Kỳ.

Thạch Bảo Kỳ thét :

– Hãy quay trở lại!

Song chưởng của Thạch Bảo Kỳ cũng theo tiếng thét huy động lên hai đạo lực sanh bình ào tới đón lấy thế công của Kim Kiếm thư sinh.

Liền đó Kim Kiếm thư sinh bị đạo lực hùng mạnh đưa trở về vị trí cũ.

Thiết Tâm Tú Sĩ thấy sư đệ mình không thể thắng nổi Thạch Bảo Kỳ liền lắc mình tới thét to :

– Tiểu tử hãy đón nhận chiêu thức Hắc Sát Âm Phong chưởng của đại gia thử xem sao.

Trong loạt tiếng rống này, Thiết Tâm Tú Sĩ giở ngọn đơn chưởng quậy lên một luồng kình khí màu đen cuồn cuộn tới tấn công Thạch Bảo Kỳ bề thế vô phương tránh né.

Kình phong chưa tới đã nghe buốt lạnh tới tận xương tủy rồi.

Tiêu Diêu Khách từ nãy đứng ngoài trông vào nay chợt thấy Thiết Tâm Tú Sĩ xử dụng chiêu thức Hắc Sát Âm Phong chưởng tức thì rúng động lên, vội xê mình tới trước.

Lão nhân giở ngọn chưởng ngăn lại :

– Thiết Tâm Tú Sĩ hãy ngưng tay lại. Lão phu có chuyện cần hỏi lại thật rõ ràng đây.

Tiếng thét này quả nhiên kiến hiệu, Thiết Tâm Tú Sĩ liền ngưng ngay ngọn Hắc Sát Âm Phong chưởng lại.

Trước hết Thiết Tâm Tú Sĩ quét mắt qua Tiêu Diêu Khách rồi lạnh lùng hỏi :

– Khoa đã. Trước nhứt tại hạ xin lĩnh giáo quí danh của các hạ rồi sau đó sẽ thù tạc với nhau.

Tiêu Diêu Khách đáp :

– Tệ danh lão phu là Tiêu Diêu Khách.

Nghe ba tiếng này cả Thiết Tâm Tú Sĩ cùng Kim Kiếm thư sinh đồng sửng sốt lên.

Dường nhu bọn chúng không ngờ lão nhân lại là người giang hồ từng ngưỡng mộ.

Thiết Tâm Tú Sĩ chợt tươi cười :

– Thật bọn tại hạ không ngờ đây lại là Tiêu Diêu Khách, lão anh hùng đại danh lừng lẫy lâu nay giờ mới có duyên gặp mặt, thật là may mắn biết là dường nào.

Nhưng chẳng hay cái lai ý của lão anh hùng?

Tiêu Diêu Khách chận lại :

– Khoan đã, cho lão phu hỏi vài điều.

– Lão anh hùng cứ hỏi.

– Lão phu muốn biết cái hành động cướp đoạt Huyết Châu Hồn của Thạch hiền điệt, chư vị với dụng tâm thế nào?

Thiết Tâm Tú Sĩ lắc đầu :

– Thật tình bọn tại hạ cũng chỉ thừa hành theo mạng lệnh của sư phụ chứ không hề biết rõ nguyên nhân của nó.

Tiêu Diêu Khách phăng tới :

– Chư vị theo mạng lệnh của ai đây?

– Chính là gia sư HậnThế Lão Nhân đã từng bảo anh em tại hạ đi thâu hồi tất cả những hạt Huyết Châu Hồn trên chốn giang hồ.

Nhưng món Huyết Châu Hồn là món vật sở hữu của Thạch Phá Thiên lão huynh, tại sao lại có?

– Thật tình bọn tại hạ không hiểu chi hết vì gia sư không hề giải thích rõ rệt, chỉ truyền lệnh là thi hành.

Tiêu Diêu Khách gật đầu :

– Vậy còn một điều nữa là chưởng pháp Hắc Sát Âm Phong chưởng do đâu mà có đây?

– Chượng pháp này do gia phụ truyền dạy cho bọn anh em tại hạ.

Tiêu Diêu Khách khẩn trương lên :

– Gia sư của ngươi chính là ai đây?

– Hận Thế lão nhân!

– Ta muốn biết tên thật của Hận Thế lão nhân.

– Chẳng giấu gì lão anh hùng, bọn anh em tại hạ mãi tới nay vẫn còn chưa rõ cái tung tích của sư phụ nên không thể đáp ứng với lão anh hùng được.

Thạch Bảo Kỳ nổi giận chen vào :

– Tam thúc chớ có nghe những lời xảo trá của bọn chúng, trên cõi đời này đâu có tê tiểu tử nào mà không hiểu rõ tên họ sư phụ, vậy hãy chế ngự hắn trước rồi dùng hình phạt cung khai.

Dứt lời Thạch Bảo Kỳ toan phát động thế công sang Thiết Tâm Tú Sĩ.

Nhưng Tiêu Diêu Khách đã khoác tay ngăn lại :

– Hiền điệt chớ nóng, hãy để đấy mặc lão phu.

Chỉ vì nãy giờ Tiêu Diêu Khách phát giác Thiết Tâm Tú Sĩ và Kim Kiếm thư sinh không phải là bọn ma đạo giang hồ, đồng thời lại muốn phăng tìm cái tung tích của đối phương nên không cho Thạch Bảo Kỳ sớm ra tay với anh em bọn này.

Tiêu Diêu Khách trầm giọng :

– Thiết Tâm hiệp sĩ, ngươi có biết lối võ thuật Hắc Sát Âm Phong chưởng là tuyệt học sỡ truyền của môn phái nào chăng?

Thiết Tâm Tú Sĩ lúng túng :

– Bọn huynh đệ của tại hạ theo sư phụ gần mười mấy năm trời, tuy luyện thành ngón võ công này nhưng không từng ra chốn giang hồ nên không được rõ cái nguồn cội của nó.

Chỉ có gần đây tại hạ được biết ngón Hắc Sát Âm Phong chưởng này chính là sở học của Thạch Phá Thiên đại hiệp.

Tâm tình của Tiêu Diêu Khách càng khẩn trương hơn.

Trong khi Thạch Bảo Kỳ sửng sốt một hồi.

Tiêu Diêu Khách lại phăng tới :

– Trong những ngày gần đây ngươi có từng hỏi qua Hận Thế lão nhân về lối võ thuật này đâu mà có chăng?

– Tại hạ cũng có hỏi qua mấy lần nhưng sư phụ tuyệt nhiên không chịu trả lời và hình như lúc ấy đang mang một bầu tâm sự gì u uẩn lắm.

Tiêu Diêu Khách sáng ngời hai mắt :

– Bầu tâm sự của Hận Thế lão nhân thế nào?

– Sư phụ thường hay một mình than thở, nhiều phen dặn dò anh em tại hạ hãy thu hồi cho được mười bốn hạt Huyết Châu Hồn và nói đó là vật sở hữu.

Tiêu Diêu Khách sửng sốt lên :

– Lão nhân gọi là vật sở hữu à?

– Đúng vậy, ngoài ra sư phụ còn dặn phải giết cho sạch những nhân vật nào bảo tồn Huyết Châu Hồn trong mình nữa vì sư phụ cho rằng đó là những kẻ gia thù không thể tha thứ.

Tiêu Diêu Khách vùng “à” lên một tiếng rồi hỏi thêm :

– Hiệp sĩ, lão phu muốn biết rõ dung mạo của Hận Thế lão nhân như thế nào, chẳng hiểu người có thể nói ra chăng?

Thiết Tâm Tú Sĩ sửng sốt :

– Nãy giờ Tiêu Diêu lão anh hùng hỏi nhiều rồi, tại hạ không biết trong ấy có ẩn tình gì hay không?

Tiêu Diêu Khách gật đầu :

– Một mối tình niệm khó giải.

– Là mối tình niệm gì đây?

– Hiệp sĩ hãy trả lời cho lão phu biết câu hỏi vừa rồi rồi sau đó sẽ hiểu rõ tất cả.

Nhìn Tiêu Diêu Khách một lúc, Thiết Tâm Tú Sĩ như tin vào khí phách anh hùng và cái danh hiệu của lão nhân nên đáp :

– Sư phụ tại hạ hình dáng như vị trưởng lão ốm gầy già cổi hay buồn bả một mình.

Tiêu Diêu Khách nghe qua trong lòng vô cùng nghi hoặc. Giả thuyết trong lòng lão nhân vừa bị đập tan một nửa.

Bởi vi lúc này Tiêu Diêu Khách có ý nghĩ Hận Thế lão nhân chính là Thạch Phá Thiên hóa thân.

Mà Thạch Phá Thiên thì năm nay chỉ ngoài bốn mươi tuổi đâu có già nua trưởng lão vậy.

Tuy Tiêu Diêu Khách gọi Thạch Phá Thiên bằng đại huynh nhưng kỳ thật đại hiệp hãy còn nhỏ hơn lão nhân đến mười lăm tuổi.

Chính Phong Lâm Cư Sĩ cũng lớn hơ, Thạch Phá Thiên ngoài mười tuổi như lão nhân vậy.

Trước kia khi chọn làm bằng hữu, ba người có giao ước với nhau hể ai võ công cao thâm hơn thì làm đại huynh, kế đó là thứ huynh sau cùng là tiểu đệ chứ không phân tuổi tác.

Nhưng nay lại nghe Hận Thế lão nhân như người trạc sáu, bảy mươi tuổi, quá cằn cổi thì đâu có thể là Thạch Phá Thiên được.

Vì vậy, Tiêu Diêu Khách cảm thấy thất vọng nửa phần. Tuy thế, Tiêu Diêu Khách vẫn nói :

– Thiết Tâm hiệp sĩ, chẳng hiểu hiệp sĩ có cách nào cho lão phu được hội kiến cùng lệnh sư không?

Thiết Tâm Tú Sĩ nghe qua vô cùng kinh dị vì biết Tiêu Diêu Khách có mối ẩn tình chi đó. Nên lão nhân muốn đối diện cùng sư phụ mình.

Thiết Tâm Tú Sĩ đưa mắt nhìn Kim Kiếm thư sinh. Trong khi Kim Kiếm thư sinh cũng vừa nhìn Thiết Tâm Tú Sĩ.

Hai người ngầm hỏi nhau.

Chợt trong khi ấy có tiếng nói lạnh lùng từ trong đưa ra :

– Nhị vị đồ đệ, các ngươi đang nói chuyện với ai vây?

Tiêu Diêu Khách không đợi Thiết Tâm Tú Sĩ thốt lời, lão nhân lên tiếng trước :

– Lão phu là Tiêu Diêu Khách vào đây với ý định muốn diện kiến cùng Hận Thế lão nhân. Vậy xin người hiện thân ra.

Giọng nói thần bí như sửng sốt :

– Sao đó? Các hạ là Tiêu Diêu Khách à?

– Đúng vậy, chính là lão đây.

Một tiếng à đầy kinh dị nổi lên.

Dư âm hãy còn chưa dứt thì chợt thấy một chiếc bóng trong phòng bước ra.

Chiếc bóng dừng lại trước mặt Tiêu Diêu Khách và Thạch Bảo Kỳ.

Cho thấy đó là một vị lão nhân tóc râu bạc phếu, cặp tinh quang bắn ra tia sáng khiếp người.

Bọn Thiết Tâm Tú Sĩ cung tay hô lên :

– Sư phụ giáng lâm!

Thì ra lão nhân này chẳng ai khác hơn là Hận Thế lão nhân. Một quái thủ truyền tụng trong chốn giang hồ từ mấy tháng qua.

Tiêu Diêu Khách nhìn qua lộ niềm thất vọng vì Thạch Phá Thiên đâu phải với dung mạo này.

Hận Thế lão nhân trông qua có tới bảy mươi ngoài tuổi còn Thạch Phá Thiên thì chưa đầy năm mươi.

Nên Tiêu Diêu Khách đứng nhìn Hận Thế lão nhân sửng sốt.

Hận Thế lão nhân nhìn đáp lại Tiêu Diêu Khách một chập rồi lặng lẽ đưa tay lên vuốt mặt một cái.

Tức thì một bộ mặt quen thuộc trong chốn giang hồ xuất hiện sau lớp mặt già nua.

Tiêu Diêu Khách kêu lên :

– Trời, Thạch đại huynh!

Thì ra Hận Thế lão nhân không ai khác hơn là Thạch Phá Thiên hóa trang mà thành. Vì lối hóa trang hết sức khéo léo đến nỗi Tiêu Diêu Khách cũng không nhận ra nữa.

Bọn anh em Thiết Tâm Tú Sĩ cũng vi sự tình này mà sửng sốt cả người lên.

Chúng nhìn sư phụ không hề nháy mắt.

Bấy giờ Thạch Bảo Kỳ mới trố cặp mắt thần lên vừa kinh hãi vừa quá đổi vui mừng. Mấy phen chàng toan phóng tới ôm lấy Thạch Phá Thiên nhưng hãy còn do dự chờ phút sau cùng.

Trong khi Thạch Phá Thiên xê mình kêu lên :

– Tiêu Diêu tam đệ!

Tiêu Diêu Khách xông tới :

– Thạch Phá Thiên sư huynh!

Hai người đồng ôm lấy nhau nước mắt tuôn tràn.

Thạch Bảo Kỳ nay đã hiểu rõ sự thật, phóng mình tới gọi to :

– Thân phụ!

Tiếng kêu này làm cho Thạch Phá Thiên buông rời Tiêu Diêu Khách ra sửng sốt nhìn Thạch Bảo Kỳ.

Rồi đại hiệp quay sang Tiêu Diêu Khách :

– Tam đệ, đây là?

– Là Thạch Bảo Kỳ, đứa con trai lạc loài trôi nổi khắp cả giang hồ bấy lâu nay của đại huynh đó.

Thạch Phá Thiên sửng sốt :

– Sao đó? Con trai của ta có thể thoát khỏi bàn tay ác độc của bọn đại ác ma Long Môn Đảo Chúa và bọn ma đầu kia sao?

Tiêu Diêu Khách gật đầu :

– Đúng như vậy. Theo lời thuật lại thì Thạch hiền điệt từng được một vị cao tăng Thiếu Lâm tự tên là Phục Hư Tôn Giả vớt từ giòng suối lên.

Thạch Phá Thiên à lên một tiếng :

– Quả nhiên là kỳ ngộ mà trời đã ban bố cho ta.

Rồi Thạch Phá Thiên lắc mình tới ôm lấy Thạch Bảo Kỳ :

– Hiền tử!

Thạch Bảo Kỳ cũng ôm lấy Thạch Phá Thiên :

– Gia phụ?

Hai cha con ôm nhau rơi lệ một hồi.

Trước tình cảnh này ai chẳng rơi lệ cho cảnh hợp ta, tan hợp chốn giang hồ.

Tiêu Diêu Khách đứng lặng nhìn hai cha con Thạch Phá Thiên ôm nhau mà bàng hoàng tất dạ.

Hai anh em Thiết Tâm Tú Sĩ cũng bâng khuâng lên trước cảnh tao phùng hiếm có trong chốn thế gian.

Một chập rất lâu.

Thạch Phá Thiên run giọng :

– Bảo Kỳ, cha tưởng đâu không còn gặp được con một lần nào nữa, không ngờ trời đã giúp cho cha con chúng ta rốt cuộc cũng được trùng phùng tại nơi đây.

Thạch Bảo Kỳ lau nước mắt :

– Thân phụ, con cũng tưởng trọn đời không còn mong gì gặp được đấng sanh thành, nào ngờ lại được hội ngộ với phụ thân đây.

Thạch Phá Thiên bùi ngùi một lúc rồi day qua Tiêu Diêu Khách buông trầm giọng :

– Ta đệ, chúng ta nên vào trong đàm đạo là hay.

Tiêu Diêu Khách hớn hở :

– Vâng, đại huynh hướng dẫn bọn tiểu đệ.

Một loạt năm người bắn mình xuyên qua hang cốc một lúc chợt thấy một cảnh sắc kỳ dị xuất hiện trước mắt.

Đây quả là một chốn thâm sơn tuyệt cốc, ngàn năm chẳng có dấu chân người, khó mà phát giác.

Trừ hang động, toàn thể bốn bề gộp núi bao vây dù có cánh cũng không làm sao bay đi được.

Trên khoảng đất rộng chừng ba bốn mẩu nhiều cây cối xum xue, kỳ hoa dị thảo dẫy đầy có một tòa nhà xây cất hai gian gác toàn bằng đá xanh thành.

Hiển nhiên tòa nhà đã có từ sơ cỗ rồi.

Ở bên góc Đông Nam có một cái đầm nước rộng xanh tận đáy, thấy rõ luôn cái hang huyệt.

Từ nơi hang huyệt ấy làn nước bắn mạnh như mũi tên trắng xóa khổng lồ rồi dâng trào lên tạo thành một cái tiểu khê nhắm ngay thân núi mà rót xuống.

Tiêu Diêu Khách lẫn Thạch Bảo Kỳ nhìn qua cảnh sắc mà sanh ra ngẩn ngơ trong tâm hồn.

Chú cháu chàng không ngờ trong chốn tuyệt cốc này lại có ngôi nhà lầu nguy nga như thế.

Chập sau đã tới tòa lầu đó.

Tiêu Diêu Khách hỏi ngay :

– Thạch đại huynh, phải chăng anh đã cất lên tòa lâu đài cỗ quái này?

Thạch Phá Thiên lắc đầu :

– Không phải thế đâu, tam đệ không thấy vết tích lâu đài có từ thời xua cỗ hay sao? Ta tới đây chỉ là thừa hưởng mà thôi.

Tiêu Diêu Khách bâng khuâng :

– Đại huynh có tìm được sự tích tòa lâu đài sơ cỗ này không?

– Mãi tới nay là mười mấy năm trời rồi mà vẫn chưa hiểu rõ nguyên chủ của nó là ai cả.

– Đại huynh vào đây bao lâu rồi?

– Mười mấy năm trời nay.

Chợt nhớ chuyện xưa, Tiêu Diêu Khách tiếp :

– Đại huynh, sự thật câu chuyện đoạt báu Đô Thiên Phong ngày trước như thế nào đây?

Ngoài nhị vị Long Mộc Dảo Chúa, Gia Cát Trường Phong, rồi còn ai là hung thủ nữa chăng?

Nghe nói tới đây, bất giác Thạch Phá Thiên buông tiếng thở dài :

– Ghởi ơi! Nhắc tới chuyện này ta tưởng chừng như vừa trải qua một cơn ác mộng hãi hùng. Tuy rằng cách đây đã mười lăm, mười sáu năm rồi, như vừa xảy ra trước mắt của ngu huynh.

Chuyện xảy ra thế này :

Sau khi ngu huynh lìa khỏi Phong Lâm Cư trên con đường trở về, lúc vừa tới ngọn Đô Thiên Phong thì đột nhiên gặp ngay bọn Võ Lâm Tam Bảo, Càn Khôn lục tuyệt đón đường triển ra một trận ác chién.

Thạch Bảo Kỳ chen vào :

– Phụ thân, phải chăng có luôn cả nhị vị Long Mộc Đảo Chúa tham dự trong trận đó?

– Đúng chẳng sai, ngoài hai lão đại ma Long Mộc Đảo Chúa con thêm Phong Lâm Cư Sĩ và Gia Cát Trường Phong cùng bảy mươi hai lão ma đầu khác nữa, nếu không phụ thân đâu có đến nỗi phải suýt vong mạng vì tay chúng.

Thạch Bảo Kỳ trợn cặp dị quang, nổi bật lên làn sát khí, buông trầm :

– Tất cả đều đáng chết!

Rồi chàng lại hỏi tiếp :

– Gia phụ, còn lão Vạn Bác tiên sinh có dự vào trận đoạt Huyết Châu Hồn ấy hay không?

Thạch Phá Thiên lắc đầu :

– Vạn Bác tiên sinh tuy mang tiếng là một nhân vật ham lợi trong chốn giang hồ nhưng chẳng hề có tham dự vào trận đoạt Huyết Châu Hồn.

Tiêu Diêu Khách và Thạch Bảo Kỳ đồng à một lượt. Tới nay hai người mới hiểu rõ về Vạn Bác tiên sinh.

Thạch Bảo Kỳ lại nói :

– Xin thân phụ nói tiếp con nghe.

Thạch Phá Thiên trầm trầm nói :

– Sau một trận đại huyết chiến một ngày một đêm, ta và thân mẫu con hạ sát có tới hàng ngàn cao thủ thì Long Mộc Đảo Chúa cùng Gia Cát Trường Phong, Phong Lâm Cư Sĩ cùng lượt xông vào vây chặt, cha và mẹ con đã kiệt lực nên buộc lòng chúng ta phải trầm mình xuống dòng suối sau khi thả con theo nước lủ.

May sao ta trôi tạc vào một hang đá dần dần tỉnh lại rồi cải trang thành một lão nhân để che mắt bọn ác đạo kia, thâm nhập vào hang động này, sau đó thu nhận hai gã đồ đệ Thiết Tâm Tú Sĩ và Kim Kiếm thư sinh, một mặt trị thương dưỡng bịnh, mặt khác truyền dây võ công cho chúng để quyết tâm lấy lại toàn bộ Huyết Châu Hồn.

Lắng nghe Thạch Phá Thiên nói, Thạch Bảo Kỳ bàng hoàng từng chập, cuối cùng chàng nói :

– Thân phụ, hiện nay thương tích trong người của cha đã bình phục lại đàng hoàng chưa?

Thạch Phá Thiên căm hận :

– Hai lão Long Mộc Đảo Chúa quả thật là hiểm độc, chúng dùng ma chỉ bắn vào hai nơi yếu huyệt của thân phụ, chữa trị mười mấy năm nay mới thấy bình phục hoàn toàn.

Tuy vậy ta cũng mất đi ba mươi năm công phu vì vết thương ấy.

Thạch Bảo Kỳ trợn mắt :

– Con nhứt định sẽ trả thù cho thân phụ.

Thạch Phá Thiên nói :

– Chuyện đó hãy gác lại sau này?

Nhìn qua anh em Thiết Tâm Tú Sĩ, Thạch Phá Thiên nói :

– Mấy tháng trước đây, sau khi ta đã khôi phục lại chân lực hoàn toàn thì cũng là đúng lúc nhị vị sư huynh đệ của con đây võ công tựu thành, ta liền sai khiến ra mặt giang hồ, một là thu hồi lại toàn bộ Huyết Châu Hồn, hai nữa giết sạch những kẻ nào có bảo vật ấy ở trong mình, nào có ngờ đâu lại ở trên mình con, suýt nữa đã làm một chuyện lầm lỗi to tác trong đời rồi.

Quả thật là trời còn độ mạng cho cha con chúng ta đây.

Nói xong Thạch Phá Thiên bùi ngùi cảm xúc. Khiến cho ai nấy thảy đều bâng khuâng lên, đồng tình hiểu rõ cái tâm trạng đau thương của Thạch Phá Thiên.

Thạch Bảo Kỳ xúc động đến ứa nước mắt. Chàng nhỏ nhẹ nói :

– Thưa thân phụ, tại sao trước kia cha không nói rõ cái thân thế của mình cho nhị vị sư huynh đệ kia được hiểu để có thể tránh khỏi những điều phiền lụy sau này?

Thạch Phá Thiên cười khắc khổ :

– Hỡi con. Tuổi tác của con hãy còn trẻ làm sao hiểu hết những ma quỷ độc địa của bọn võ lâm ngày nay.

Cứ theo hoàn cảnh của thân phụ trong lúc ấy làm sao dám tiết lộ một điều gì cho kẻ thứ hai biết được cho nên đã có nhiều lần Thiết Tâm Tú Sĩ và Kim Kiếm thư sinh hỏi ta nhưng trước sau gì ta cũng không thể đáp ứng được cho hai đồ đệ này biết.

Ta chỉ vu vơ bảo rằng cái danh hiệu Hận Thế lão nhân có ý nghĩa là ta rất thù hằn một người anh em kết nghĩa đã phản bội nên đặ ra để mà nhớ tới mối huyết thù.

Thạch Bảo Kỳ à lên một tiếng.

Tiêu Diêu Khách cũng sửng sốt bàng hoàng, đồng thời trong tia mắt của lão nổi bật một làn sát khí.

Hiển nhiên Tiêu Diêu Khách rất căm hận Phong Lâm Cư Sĩ đã phản bội anh em vì tham vọng chiếm đoạt Huyết Châu Hồn.

Lúc ấy Thạch Phá Thiên day qua anh em Thiết Tâm Tú Sĩ và Kim Kiếm thư sinh kích động :

– Hai con, mười mầy năm qua, sư phụ để cho hai con uất ức về chuyện này đã nhiều rồi, ngày nay hai con đã hiểu rồi chứ?

Thiết Tâm Tú Sĩ lẫn Kim Kiếm thư sinh vội cúi mình cung tay trước mặt sư phụ, đồng nói :

– Chúng con đã hiểu rồi.

Thiết Tâm Tú Sĩ tiếp :

– Thật chúng con không ngờ nỗi khổ tâm của sư phụ đến như thế. Con thề giết kẻ thù rửa sạch mối nhục năm xưa.

Thạch Phá Thiên thấy thế cười lên :

– Quả trời xanh có mắt, không bao giờ phụ lòng người lành, dù nguy hiểm gian lao đến đâu rồi cũng có ngày thong dong tự toại, sư phụ rất lấy làm hảnh diện thu nhận hai đồ đệ như các con.

Rồi Thạch Phá Thiên nhìn Tiêu Diêu Khách :

– Tam đệ, ngu huynh vô cùng cảm kích với mối tình thủy chung của hiền đệ, thật chẳng còn mối tình nào sánh cho bằng.

Tiêu Diêu Khách cũng xúc cảm :

– Đại huynh đừng nói như thế, đã cùng thề nguyền với nhau rồi ù cho búa rìu sấm sét cũng không thay đổi trong lòng?

Đến đây Tiêu Diêu Khách mới đem chuyện Phong Lâm Cư Sĩ từ chối cuộc hôn nhân của Thạch Bảo Kỳ lúc trước cho Thạch Phá Thiên nghe không sót một chút nào.

Xong lão nhân nghiến răng :

– Vì vậy, tiểu đệ có lần muốn giết chết hắn đi để trả hận cho hiền điệt nhưng đã thất bại trong tay hắn lại còn cụt hết một ngón tay.

Vừa nói Tiêu Diêu Khách vừa đưa ngón tay cụt cho Thạch Phá Thiên coi qua.

Thạch Phá Thiên rít căm hờn :

– Quả thật là một con người lòng lang dạ thú đây.

Hai người thở than với nhau một hồi.

Chợt nhớ ra một chuyện, Thạch Phá Thiên lại thở dài nói với Thạch Bảo Kỳ :

– Con ạ, mười mấy năm trời nay cha con chúng ta mới được đoàn tụ kể cũng vui mừng, nhưng còn mẫu thân của con từ đó tuyệt tích cho tới nay chẳng biết sống chết lẽ nào.

Thạch Bảo Kỳ nói mau :

– Thân phụ chớ có ưu phiền, thân mẫu của con hiện nay vẫn còn sống trên đời này.

Thạch Phá Thiên hoan hỉ :

– Thạch Bảo Kỳ con bảo mẹ con hãy còn sống à?

– Thưa phụ thân, đúng vậy.

– Mẹ con hiện ở chốn nào đây?

– Mẹ hãy còn ẩn trú trong Tổng đàn của bọn Thất Hổ giáo thân phụ ạ.

Thạch Phá Thiên sửng sốt :

– Con bảo sao? Mẹ con đang ở tại Tổng đàn Thất Hổ giáo à?

– Thưa phụ thân, quả đúng như vậy.

Rồi chàng đem chuyện gặp Bồ Đề phu nhân thuật lại cho Thạch Phá Thiên nghe. Chàng nói luôn câu chuyện Gia Cát Yến nhưng giấu đi mối tình trái ngang dạo nọ.

Thạch Phá Thiên mừng hớn hở :

– Thật là trời không nỡ phụ lòng người đây.

Mọi người thảy đều vui vẻ chuyện trò với nhau.

Chập lâu chợt nhớ một điều, Thạch Bảo Kỳ bỗng hỏi Thạch Phá Thiên :

– Phụ thân, phải chăng trong mình cha hiện nay có tám hạt Huyết Châu Hồn?

Thạch Phá Thiên gật đầu :

– Đúng như vậy!

Thạch Bảo Kỳ gấp lên :

– Xin thân phụ lấy cho con.

Thạch Phá Thiên ngạc nhiên :

– Con tính làm gì đây?

– Nay Gia Cát Trường Phong và Phấn Diện Hồ Ly công lực đã lên cao tột đỉnh, không có dễ gì thắng nổi bọn chúng.

Cứ theo lời lão nhân nói với con thì muốn trở thành vô địch võ lâm quét tan ma đạo giang hồ phải lấy cho được kho tàng trước tác võ công trong Huyết Châu Hồn.

Thạch Phá Thiên sửng sốt :

– Thạch Bảo Kỳ, phải chăng con đã gặp Huyết Châu lão nhân?

Thạch Bảo Kỳ nghiêm chỉnh :

– Thưa gia phụ, con đã từng gặp vị lão nhân này nhiều lần và người nói qua chuyện ngày xưa cũng vì việc lão tiền bối ấy trao tặng cha mười bốn hạt Huyết Châu Hồn mà mang họa.

Tiền bối tỏ ra hết sức ân hận và hứa giúp con trả mối phụ thù.

Thạch Phá Thiên kích động im lặng trầm tư dường như đang hồi nhớ lại những dĩ vãng xa xôi cũ.

Thật lâu Thạch Phá Thiên mới hỏi :

– Thạch Bảo Kỳ, hiện con đã học lối Vô Cực huyền công chưa?

– Thưa phụ thân, con đã học xong tám phần bí pháp Vô Cực huyền công rồi.

Thạch Phá Thiên mừng rỡ à lên một tiếng rồi thò tay vào lòng lấy tám hạt Huyết Châu Hồn ra đưa cho Thạch Bảo Kỳ.

Đại hiệp bảo :

– Con hãy qui tụ Huyết Châu Hồn lại rồi vận chân khí Vô Cực huyền công thử xem sao.

Thạch Bảo Kỳ tiếp đón tám hạt Huyết Châu Hồn, lấy thêm sáu hạt khác bỏ vào hộp mà ngày xưa Đảng Ma Tôn Giả đã tặng cho chàng.

Chàng bỏ vào bảy lỗ theo thứ tự của nó. Xong hết, chàng bắt đầu vận lên một bầu chân khí Vô Cực huyền công trong khi bàn tay cầm chắc cái hộp Huyết Châu Hồn.

Nội lực của Thạch Bảo Kỳ như nguồn thủy triều cuồn cuộn trào ra thấu sang cái hộp Huyết Châu Hồn.

Từ Thạch Phá Thiên đến Tiêu Diêu Khách và anh em Thiết Tâm Tú Sĩ cùng bao quang Thạch Bảo Kỳ nín thở vừa chăm chú nhìn vào hộp Huyết Châu chờ đợi chuyện lạ xảy ra.

Chẳng bao lâu?

Chợt trông thấy một làn sương mù lờ mờ xuất hiện trong chiếc hộp Huyết Châu Hồn.

Làn sương mù ban đầu dầy đặc sau đó dần dần phai đi, sau cùng lưu lại một tấm thảm đồ kỳ dị.

Trong khi Thạch Bảo Kỳ vì dùng quá nhiều chân khí cho Vô Cực huyền công nên mồ hôi ướt dầm dề. Tuy vậy chàng vẫn giữ nguyên chân ngươn cho tấm đồ hình ngày càng hiện rõ hơn.

Thạch Phá Thiên, Tiêu Diêu Khách định thần nhìn vào tấm thảm đồ vừa phát hiện trên hộp Huyết Châu Hồn.

Đột nhiên Thạch Phá Thiên kêu lên :

– Tam hiền đệ, có thấy những gì trong tấm bản đồ này không?

Tiêu Diêu Khách nhìn không hề chớp, lát sau bàng hoàng thốt :

– Đại huynh, sao lại lạ lùng thế này?

Thạch Phá Thiên chưa ngớt kinh hoàng :

– Hiền đệ có nhận ra phương hướng của nơi chôn giấu kho tàng trước tác võ công vô địch hay không?

Tiêu Diêu Khách trợn hai mắt sáng như ngọn đèn sững sờ giây lâu mới đáp lời :

– Đại huynh, theo tiểu đệ nhận thấy thì hình như nơi chôn giấu trước tác võ công ở tại chốn này.

Thạch Phá Thiên nghiêm nghị :

– Có thể đúng như vậy rồi. Nếu chúng ta không lầm thì kho tàng võ công đang nằm ở dưới đáy cái đầm ao này đây.

Bọn anh em Thiết Tâm Tú Sĩ, Kim Kiếm thư sinh thảy đều ngơ ngác hãi hùng vì không ngờ sự tình như thế.

Ba thầy trò ở trong hang động này đã mười mấy năm mà chưa hề phát giác dưới đáy ao đầm này có trước tác võ công vô địch. Giờ trải tấm đồ hình mới thấy rõ.

Thạch Phá Thiên và Tiêu Diêu Khách nhìn kỹ thêm một chập nữa coi có sai lầm không :

– Đủ rồi, con hãy mau thu hồi chân khí.

Thạch Bảo Kỳ liền thu hồi chân lực buông tiếng thở phào một tiếng vô cùng khoan khoái.

Tuy đương bận vận công nhưng chàng cũng đã nghe rõ tất cả mọi việc xảy ra rồi.

Chàng hỏi Thạch Phá Thiên :

– Thân phụ, bây giờ chúng ta làm thế nào?

Thạch Phá Thiên chỉ lại cái đầm nước trong tận đáy nói :

– Hãy tới ao đầm kia, con vận thử Vô Cực huyền công một lần nữa coi thực hư thế nào.

Thạch Bảo Kỳ vâng dạ bưng hộp Huyết Châu Hồn tiến bước đến cái đầm ao thiên nhiên kia.

Bốn người cùng vây xung quanh Thạch Bảo Kỳ gắng tám luồng dị quang coi cho thật rõ ràng.

Thạch Bảo Kỳ lại vận chân khí Vô Cực huyền công một lần nữa ép mạnh lên hộp Huyết Châu Hồn.

Bốn người đều định thần nhìn cho thật kỹ bức đồ hình hiện ra trên nắp hộp Huyết Châu.

Dưới mắt mọi người một làn nước biếc xanh tận đáy cho thấy cái hang động ăn thông vào phía trái giống tạc cái hang đang chìm ẩn dưới đáy hồ khiến cho ai cũng quả quyết đó là kho tàng trước tác võ công chứ chẳng còn là gì nữa.

Bất giác Tiêu Diêu Khách kêu to :

– Đại huynh đây quả thật là trời giúp cho chúng ta bức đồ hình giống tạc không sai chạy một chút nào.

Thạch Phá Thiên hoan hỉ :

– Đúng vậy, quả thật trời không phụ lòng người lành đây.

Tiêu Diêu Khách hỏi :

– Đại huynh, từ khi vào trong hang động này chưa có lần nào đại huynh khám phá dưới đáy hồ này à?

Thạch Phá Thiên lắc đầu :

– Chưa có lần nào cả vì trong khi ta vào hang động này cũng đã thấy dưới ao đầm có cái hang kỳ dị, lòng đâm hoài nghi nhưng vì vết thương trầm trọng nên bỏ qua đi. Mãi cho tới ngày hôm nay mới phát giác.

Lúc bấy giờ Thạch Bảo Kỳ cũng vừa thu hồi chân khí Vô Cực huyền công, vội hỏi Thạch Phá Thiên :

– Gia phụ đã xuống đáy hồ rồi à?

– Phụ thân chỉ phát giác ở phía ngoài chớ chưa lọt vào nổi phía trong sâu hang động.

– Dưới ấy có những gì hở thân phụ?

– Muôn phần hiểm trở, có một luồng nước lạnh, khí độc và tử quang nữa.

Ta chỉ chui vào độ khoảng chừng vài trượng thì buộc phải tháo trở ra chứ không sao tiến sâu vô được.

– Gia phụ có thấy gì nữa không?

– Ngoài ra chưa phát giác được những gi hết.

Thạch Bảo Kỳ ngẫm nghĩ chợt reo lên :

– Gia phụ, đã có rồi?

Thạch Phá Thiên ngạc nhiên :

– Cách gì vậy hở con?

Thạch Bảo Kỳ chỉ trong hộp Huyết Châu Hồn mười bốn hạt chói tỏa rạng ngời đáp :

– Hiện giờ ở dây chúng ta đã có mười bốn hạt Huyết Châu Hồn trong đó có đầy đủ bảo vật trục thủy, phân hỏa, giải độc, vậy thì đối với mọi chướng ngại dưới đáy hồ kia đâu còn là khó khăn nữa.

Chợt nhớ ra điều này, Thạch Phá Thiên “ồ” lên một tiếng, tươi cười bảo Thạch Bảo Kỳ :

– Hỡi con, nếu không nói ra phụ thân đã quên khuyấy mất điều này rồi, vậy thì ở đây chỉ có con là học được Vô Cực huyền công, có thể xuống dưới dễ dàng hơn. Con cũng nên mạo hiểm một lần xem sao.

Thạch Bảo Kỳ hăm hở :

– Phụ thân nói rất đúng, con xin xuống dưới đáy hồ dọ thám sự tình ra sao.

Phụ thân và tam thúc cùng với sư huynhở trên canh chừng là hay.

Tiêu Diêu Khách chen vào :

– Hiền điệt nói chí lý. Hiện giờ bọn Thất Hổ giáo đã cho nhiều môn đồ rải rác dọ thám trong vòng dãy núi Hằng Sơn này quyết tâm tiêu diệt Hận Thế môn, vậy chúng ta cứ để một mình cháu Bảo Kỳ xuống dưới đáy hồ tùy cơ ứng biến, còn lại chúng ta phải ở trên đất bằng để mới có thể ứng phó mọi tình thế xảy ra. Nếu tính sai một chút nguy hiểm lắm.

Thạch Phá Thiên khẽ gật đầu :

– Quả đúng như thế, chúng ta phải ở trên này ứng phó với bọn Thất Hổ giáo nếu chúng đã phát giác ra cái động Hận Thế môn.

Rồi đại hiệp quay sang Thạch Bảo Kỳ :

– Con ạ, trước khi xuống đáy hồ tìm trước tác võ công vô địch, con hãy ghi nhớ điều này : Cho dù có khám phá ra hang động được bảo vật hay không, nội trong nửa ngày con cũng phải trồi lên mặt nước cho bọn ta biết rõ mọi việc, đừng để quá thời hạn ấy. Con đã nghe rõ rồi chứ?

Thạch Bảo Kỳ trịnh trọng đáp :

– Con xin tuân theo lời chỉ dạy của phụ thân, nhứt quyết tìm cho được bảo tàng trước tác võ công này.

Quét nhìn mọi người một cái như giả biệt, Thạch Bảo Kỳ lắc mình lại mé ao đầm.

Trên tay chàng vẫn cầm chặt chiếc hộp đựng mười bốn hạt Huyết Châu Hồn, liền vận công lên. Lằn sáng Huyết Châu bắn ra muôn đạo đẹp mầu nhiệm vô cùng.

Tỏm?

Thạch Bảo Kỳ liền phóng xuống ao đầm. Nước văng lên tung tóe.

Chiếc bóng to lớn của chàng thiếu hiệp rẽ nước thành hai bên rồi từ từ chìm xuống đáy sâu. Vì trên tay Thạch Bảo Kỳ có hạt Trục Thủy Châu nên nước vẹt qua hai phía nhường lối cho chàng.

Thạch Bảo Kỳ xuống đáy hồ hết sức dễ dàng nhu trên đất bằng vậy.

Đường nước chàng đi như dòng thủy tinh từ dưới đáy hồ đưa lên cao.

Lúc ban sơ Thạch Bảo Kỳ xuống tới hang động thấy nước ào ào rất mạnh bạo. Chàng vận khí giữ vững thân mình rồi tiến vào phía trong động.

Lạ thay vượt qua khỏi nước, đường hang ăn xéo vào lên thì thấy khoảng hang trống.

Chỗ này đã thấy đám lửa cháy phừng phừng hình như từ cõi địa ngục phún lên.

Đám lửa vô cùng oai liệt quạt mạnh tới trước mặt của Thạch Bảo Kỳ nóng hơn cả lửa thường.

Thạch Bảo Kỳ vội vàng đưa chiếc hộp Huyết Châu Hồn về phía trước cốt để cho hạt Phân Hỏa Châu chế ngự bớt sức lửa.

Quả nhiên kiến hiệu.

Ánh sáng hạt Phân Hỏa Châu chớp ngời lên vạch một lằn dài xuyên qua đám lửa kia chia ra làm hai.

Tức thì một khoảng trống hiện ra trước mắt Thạch Bảo Kỳ. Chàng mừng rỡ phóng mình qua khỏi đám lửa nóng như hỏa ngục đó.

Thạch Bảo Kỳ khẽ nhếch một nụ cười khoan khoái. Chàng lại xông vào sâu trong hang huyệt.

Bấy giờ không còn nước với lửa nữa. Sức nóng cũng không hề nghe thấy chi hết.

Con đường cứ dốc lên, Thạch Bảo Kỳ lại tiến thêm chừng năm mươi trượng nữa.

Đột nhiên chàng trông thấy trước mặt một vầng khói mờ màu đen không rõ từ đâu cứ qui tụ vào một chỗ.

Vầng khí đen này chu vi có hơn ba trượng nhưng chẳng hiểu chiều dài của nó bao nhiêu cho cùng.

Thạch Bảo Kỳ biết ngay đó là vùng khí độc, nếu để trúng nhằm chắc chắn sẽ phơi thây liền tại trận. Lúc nãy Thạch Phá Thiên cũng từng nói tới khí độc này rồi.

Thạch Bảo Kỳ đưa hạt Giải Độc Châu về phía trước rồi vận công lên cho ánh sáng phát ra.

Tức thì đã thấy vùng khí độc chia làm hai phía chừa một con đường vừa một người đi qua.

Trong lòng mừng vô tả, Thạch Bảo Kỳ nhanh lẹ tiến qua khỏi vùng khí độc kinh hồn đó.

Nháy mắt chàng đã qua khỏi vùng khí độc như đám sương mù đen mịt mờ kia.

Chàng tiến đi mau như trước.

Vào khoảng hai mươi trượng nữa, trước mặt Thạch Bảo Kỳ chỉ là một cái hang cốc đen thẩm không thể trông thấy lối đi.

Dù cho nhỡn lực có cao thâm đến đâu cũng khó mà chọc phủng màu đen tối đó.

Thạch Bảo Kỳ xông lên day hạt Dạ Minh Châu về phía trước đồng thời vận công lên.

Hạt Dạ Minh Châu là một vật sáng ngời nay lại thêm chân khí tiếp vào càng phát lên ánh sáng kỳ diệu vô cùng.

Ánh sáng đẹp lạnh lùng chưa từng thấy. Nhờ đó mà Thạch Bảo Kỳ xông vào được nơi hiểm địa của hang cốc đen như vùng dịa ngục này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN