Thiếu Hiệp Hành - Chương 45
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Thiếu Hiệp Hành


Chương 45



Nháy mắt chẳng còn trông thấy bóng hình ả hồ ly mặt ngọc nơi đâu nữa.

Thoáng nhận ra điều này, Thạch Bảo Kỳ kinh hãi la lên :

– Châu cô nương, không khéo ả hồ ly mặt ngọc chạy mất sẽ chẳng còn cơ hội nào hủy diệt ả nữa.

Minh Nữ chợt nhớ ra điều này cũng gấp lên :

– Đúng vậy, chúng ta hãy rượt theo cho mau.

Hai chiếc bóng cùng song song bắn mình theo hướng Phấn Diện Đào Hoa vừa hút dạng sau gộp đá quanh co.

Vừa đi Thạch Bảo Kỳ vừa hỏi Minh Nữ :

– Châu cô nương, hiện giờ lịnh sư đang ở chốn nào?

Minh Nữ âm thầm đáp :

– Gia sư hiện đang ở tại một nơi vùng rừng núi, lập thế trận cho mọi người trốn thoát khỏi vòng vây Thất Hổ giáo.

Tâm thần Thạch Bảo Kỳ rúng động :

– Lệnh sư đã từng gặp mặt thân phụ tại hạ chưa?

– Lịnh đại nhân động tác quá mau, thân thủ cực kỳ thần bí nên mãi đến bây giờ vẫn chưa rõ tung tích tiền bối ở nơi đâu cả.

Thạch Bảo Kỳ băn khoăn :

– Vậy à? Còn Châu cô nương lìa khỏi lịnh sư tới đây với mục đích gì, xin cho biết rõ?

– Gia sư của tiểu muội đoán biết Thạch công tử hãy còn mắc kẹt trong hang cốc Hận Thế môn, sợ e công tử không rõ phương hướng nơi bôn đào của lịnh đại nhân nên truyền cho tiểu muội hãy mau đi tìm công tử mà tiếp ứng rồi chỉ qua phương hướng cho công tử được biết.

Thạch Bảo Kỳ khích động :

– À ra nguyên nhân là như thế đấy, lịnh sư phụ và cô nương xưa nay đối với tại hạ quả thật có một mối ơn sâu chưa biết bao giờ đền đáp cho xong được.

Đến đây chợt Thạch Bảo Kỳ ngẩn mặt nhìn lên thấy ánh dương chói lọi xuyên ánh nắng vào sơn cốc.

Sực nhớ tới việc ngày xưa bỗng chàng hỏi Minh Nữ :

– Châu cô nương, lúc trước không phải cô nương từng nói qua với tại hạ rằng giữa lúc ban ngày người thuộc cõi âm như cô nương không thể xuất hiện hay sao? Vậy giờ đây ngay lúc ánh mặt trời đang mọc mà sao cô nương lại có thể đối diện với ta thế này?

Nghe Thạch Bảo Kỳ hỏi lời này, bất giác Minh Nữ chớm nở một nụ cười thần bí nói :

– Thạch công tử thật quá thật thà thì thôi.

Cặp lông mày của Thạch Bảo Kỳ dửng lên :

– Tại hạ thật thà à?

– Đúng như vậy!

– Nghĩa là cô nương muốn nói căn bản trên cõi trần này không hề có ma mụi phải không?

Minh Nữ gật đầu :

– Đúng vậy, căn bản trong cõi đời này không hề có chuyện huyền dị khó tin đó, công tử kiến thức cũng cao thâm mà chưa biết đến chuyện này à?

Thạch Bảo Kỳ khó chịu :

– Cô nương bảo quá lời. Sự thật lúc trước tại hạ đã từng nói qua với cô nương điều lạ lùng này rồi, bởi tại hạ không thể nào tin được trong cõi nhân gian này lại có loài ma quái nhưng ta cũng lấy làm ngạc nhiên là cái hành tung kỳ quặc của cô nương mỗi lần xuất hiện gặp ta, đồng thời càng quái gở hơn lúc đó y như là ta đang nằm trong một giấc mộng mà sự hiểu biết ảo mờ không định hướng.

Minh Nữ cười nói :

– Chuyện này tuy lỳ quặc lạ lùng nhưng thật ra rất là đơn giản vì trong khi ta sắp cho công tử gặp mặt thì công tử bị tiểu muội điểm huyệt đạo đi rồi.

Thạch Bảo Kỳ sửng sốt :

– Tại hạ bị cô nương điểm huyệt à?

– Quả chẳng hề sai.

Bâng khuâng một lúc, Thạch Bảo Kỳ chép miệng :

– Quả tình tại hạ khó mà nghĩ nổi điều này vì theo công lực thì tại hạ nào có thua sút cho cô nương mà cô nương có thể xê mình tới gần bên ta mà ta chẳng hề hay biết.

Minh Nữ thần bí :

– Công tử chưa rõ. Sự thật không phải Minh cung là chốn đệ nhất võ lâm nhưng vì bổn cung sáng chế ra được một thứ võ công đặc biệt khác lạ hơn tất cả các thứ võ công trong chốn giang hồ, nhất là về mặt khinh công thì lại càng cao thâm hơn ngươi, không ai có thể sánh qua, nếu bọn người bổn cung không muốn gặp mặt thì kẻ khác tuyệt đối khó mà phát giác ra được hành tung.

Thạch Bảo Kỳ khe khẽ gật đầu như lãnh ngộ được mấy lời của Minh Nữ nhưng chàng vẫn còn bâng khuâng :

– Đành rằng như thế nhưng tại sao khi tại hạ bị cô nương điểm huyệt mà lại còn tri giác và trò chuyện được như người thường.

– Đây chính là một tuyệt kỹ võ công do lịnh sư của tiểu muội vừa truyền cho chẳng bao lâu.

– Lịnh sư phụ của cô nương sáng chế đấy à?

– Cũng không đúng như thế, thứ tuyệt công này chỉ do Tổ sư lưu truyền lại cho sư phụ tiểu muội đấy thôi.

Thạch Bảo Kỳ rúng động :

– Lệnh Sư Tổ là ai?

– Là một vị lão quái đáng thương trải qua một cuộc tang thương biến đổi, cuộc đời nhiều khổ lụy.

– Lịnh Tổ sư nay hãy còn chăng?

– Người đã chầu cõi phật từ lâu rồi.

Hai người lại im lặng một lúc.

Một ý khác lại chớp qua đầu óc Thạch Bảo Kỳ.

Chàng lại tiếp :

– Châu cô nương, nay tại hạ lại nhớ tới một chuyện. Lệnh sư phụ từng bảo với tại hạ có một đoạn tình duyên chưa liễu kết, vậy cô nương có thể nói rõ cho tại hạ biết chăng?

Trầm lặng một lúc thật lâu, Minh Nữ đáp :

– Trước nhất tiểu muội xin thanh minh cùng công tử một điều.

– Cô nương cứ nói.

– Lịnh sư phụ tiểu muội cũng chỉ là một người còn sống trong cõi đời chứ không phải là nữ quỷ như lúc xưa từng nói với công tử.

– Chuyện này thì tại hạ sớm đã nghĩ đến rồi, không có gì đáng ngại cả.

– Nhưng lịnh sư phụ chính là ai đây?

– Sư phụ tiểu muội chính là Du Bích Liên.

Thạch Bảo Kỳ nghiêm nghị :

– Du Bích Liên, tại hạ nghe mang máng cái danh hiệu ấy nhưng không được rõ ở nơi nào.

Minh Nữ buồn buồn :

– Đúng như vậy. Gia sư ẩn cư tính tới nay đã ngoài hai mươi năm rồi, tự nhiên công tử đâu có thể nào hiễu rõ được, nhưng có điều gia sư cùng lịnh đại nhân và Phong Lâm Cư Sĩ trước kia có một mối tình niệm rất là mật thiết với nhau.

Thạch Bảo Kỳ mở to hai mắt :

– À, lại có chuyện này nữa sao? Cô nương, sự tình xảy ra như thế nào có thể nói cho tại hạ nghe chăng?

Minh Nữ gật đầu :

– Rất có thể lắm. Câu chuyện trải qua như thế này.

Cách đây hơn hai mươi năm về trước, lịnh đại nhân và Phong Lâm Cư Sĩ vốn là hai bạn chí thân với nhau, có thể nói đồng sanh tử nữa. Trong một trường hợp hết sức đặc biệt, hai người cùng quen thân với gia sư, đồng thời vì tấm nhan sắc kiều diễm của gia sư mà mê mệt.

Thạch Bảo Kỳ sửng sốt lên :

– Lại có chuyện này nữa sao?

Minh Nữ gật đầu quả quyết :

– Tiểu muội nói theo lời kể lại của gia sư, chẳng có chút nào thêm bớt.

Thạch Bảo Kỳ bâng khuâng :

– Du tiền bối với gia phụ và Phong Lâm Cư Sĩ đã có mối cảm tình thế nào đây?

– Hai đàng cảm thấy thương yêu nhau vô cùng.

– Ồ sao lạ vậy? Chẳng lẽ Du tiền bối lại không phân biệt chuyện yêu đương của mình sao?

– Đúng vậy, gia sư đều có mối cảm tình với cả hai nên không thể nào chọn lựa phải yêu ai được.

Thạch Bảo Kỳ cau mày :

– Nói thế chẳng hóa ra đây là một mối tình tam giác hay sao?

– Quả đúng chẳng sai. Lúc ấy tình hình rất là nghiêm trọng, chẳng những gia sư không thể nào chọn lựa được mối tình đơn phương cho mình mà lại tình bạn hữu lâu năm giữa lịnh đại nhân và Phong Lâm Cư Sĩ cũng bị thử thách quyết liệt trong thời gian này nữa.

Buông tiếng thở nhẹ, Thạch Bảo Kỳ hỏi :

– Cô nương, rồi kết quả mối tình tam giác này như thế nào?

– Lịnh đại nhân quả thật là một trang hiệp khách hào hoa rộng lượng khác đời, tự biết lo liệu cho mình để tránh trước một sự tan vỡ thê thảm, nên không ngần ngại kết hôn cùng Bồ Đề phu nhân.

– À ra như thế. Còn Du tiền bối sau này phải chăng kết hôn cùng Phong Lâm Cư Sĩ?

Khẽ lắc đầu, Minh Nữ nói :

– Không đúng vậy. Trái lại, Phong Lâm Cư Sĩ cũng là một đấng phi thường, sau khi biết rõ ý định của lịnh đại nhân, người không đi cưới gia sư mà lại thành hôn cùng với một người đàn bà khác, bởi vì hắn cũng sợ tiếng đời thị phi và làm tổn thương đến mối tình bạn hữu lâu dài.

– Như vậy Du tiền bối chẳng cảm thấy uất hận trong lòng lắm sao?

– Lúc ban sơ, gia sư cũng cảm thấy đau đớn vô cùng, vì đã làm một hữu nghị cho Phong Lâm Cư Sĩ và lịnh đại nhân, nhưng một cơ hội ngẩu nhiên được gặp Tổ sư của tiểu muội, bái sư học đạo, trải qua thời gian dài đăng đẳng, sự khổ sở trong lòng biến đi mất.

Bấy giờ gia sư ở luôn dưới Minh cung, sau đó hay tin lịnh đại nhân bị nạn, đồng thời Phong Lâm Cư Sĩ lại dính líu vào chuyện Huyết Châu Hồn nơi ngọn Đô Thiên Phong, gia sư mới buộc phải ra mặt ám trợ cho công tử, mặt khác lo tìm ra cái chân tướng của câu chuyện đáng tiếc kia, rồi cho rằng Phong Lâm Cư Sĩ không phải là kẻ gian tà vô lương như công tử từng bảo.

Thạch Bảo Kỳ khó chịu, Minh Nữ tiếp :

– Nhưng mà gia sư lục căn thanh tịnh, chuyện thương yêu ghét hờn đã chấm dứt trong lòng từ lâu nên tránh mặt lẩn vào bóng tối để khỏi gây xúc động cho câu chuyện ngày xưa, âm thầm hành động mà thôi vì vậy mới dùng thủ pháp như tiểu muội đã dùng.

Nghe Minh Nữ nói dứt, trong lòng Thạch Bảo Kỳ nổi lên một niệm tình kỳ lạ.

Đến đây chàng mới hiểu rõ đoạn tình sử của Minh Hậu và không còn mập mờ như trước nữa. Nhưng nhớ tới những hành động của Phong Lâm Cư Sĩ, mối thù hận lại cuồn cuộn chảy trong lòng chàng.

Thạch Bảo Kỳ cắn răng nói :

– Châu cô nương, lâu nay lịnh sư phụ đã từng cứu giúp cho tại hạ quá nhiều, cái công đức ấy suốt đời không thể nào quên được, nhưng còn một điểm tại hạ không thể đồng tình là…

– Là gì đây?

– Là cái tội ác tày trời của Phong Lâm Cư Sĩ, không thể nào tại hạ dung tha cho hắn được.

Trước sau gì tại hạ cũng lấy máu hắn trả sạch mối oán hờn từ bấy lâu nay.

Minh Nữ khẽ thở than :

– Thạch công tử, có thể sự hiểu biết của công tử chỉ có một lầm lẩn vô cùng to lớn, vì có thể Phong Lâm Cư Sĩ vì một mối khổ tâm nào đó khó mà làm khác hơn được.

Công tử chớ nên nóng nảy mà gây thành nhiều điều ân hận mai sau.

Thạch Bảo Kỳ lạnh lùng :

– Có gì mà phải gọi là khổ tâm, đó chẳng qua là những lời tà mị của hắn cốt để che đậy cái tội phản bạn của mình mà thôi.

Nhưng dù cho gì đi nữa, tại hạ nhứt định không bao giờ nghe lọt những điều ngụy biện của hắn.

– Tiểu muội xin công tử chớ quá xúc động bởi vì mấy lúc gần đây gia sư của tiểu muội đã từng theo dõi từng hành động nhỏ nhặt của Phong Lâm Cư Sĩ và cũng đã từng chất vấn hắn…

Thần tình của Thạch Bảo Kỳ chợt khẩn trương lên :

– Sao đó? Cô nương bảo lịnh sư từng chất vấn Phong Lâm Cư Sĩ à?

– Đúng như vậy!

– Chuyện này xảy ra lúc nào?

– Sau ngày Phong Lâm lão tiền bối qui thuận gia nhập vào Thất Hổ giáo của Gia Cát Trường Phong.

– Lịnh sư của cô nương tìm Phong Lâm lão tặc hay là chính hắn đi kiếm lịnh sư?

– Chính gia sư đi tìm hắn.

– Hỏi chuyện gì đây?

– Hỏi chuyện trước kia và sự gia nhập Thất Hổ giáo của lão tiền bối.

– Hắn trả lời như thế nào?

– Gia sư không nói lại với tiểu muội nhưng tiểu muội trông thấy sắc mặt người rất nên hoan hỉ, tươi cười, dường như nơi hành động của Phong Lâm Cư Sĩ gia sư rất bằng lòng.

Thạch Bảo Kỳ cau mày nghĩ ngợi trong khi Minh Nữ tiếp :

– Cũng chính vì mối liên hệ đó mà gia sư đích thân tới dãy núi Hằng Sơn này để hòa giải giữa hai người kẻo có sự hiểu lầm lẫn nhau.

Thạch Bảo Kỳ nghiến răng :

– Hiểu lầm à? Hừ, Châu cô nương, một lần nữa xin cô nương tha lỗi cho tại hạ vì trước sau gì tại hạ cũng không thể tin theo những lời nói của cô nương được.

Bởi vì đây là một sự thật trăm phần, Phong Lâm lão tặc từng hành động trước mắt tại hạ, từng muốn giết ta để trừ hậu hoạn thì dù cho cô nương có biện hộ cho lão cũng bằng thừa.

Họa chăng lão kia đem một bằng cớ nào khác hết sức rõ ràng thì chừng đó hẵn hay.

Minh Nữ cũng vì những lời quả cảm pha mùi thù hận của Thạch Bảo Kỳ mà sửng sốt cả người lên.

Nàng toan mở lời thì chợt nghe Thạch Bảo Kỳ nói :

– Cô nương, nay chúng ta hãy gác bỏ chuyện này sang một bên, đừng nói tới nữa chỉ sợ e tổn thương tình cảm mà thôi. Bây giờ chúng ta mau mau rượt bắt Phấn Diện Đào Hoa, nếu để cho ả hồ ly này trốn thoát sợ có hậu hoạn về sau đấy.

Từ lâu Minh Nữ vốn đã biết tánh tình của Thạch Bảo Kỳ, rất nên quật cường bất khuất, chỉ một lời thôi nên nghĩ thầm dù có nói những lời gì đi nữa cũng vô ích.

Nàng khẽ gật đầu :

– Đúng vậy, nếu chúng ta để Phấn Diện Đào Hoa trốn thoát thì ngày sau sẽ có họa lớn cho võ lâm. Vậy hãy đuổi theo ả cho mau.

Hai người cất bước phóng thật nhanh trông như hai vệt khói ảo mờ qua hết ngọn đồi này đến ngọn đồi khác.

Chảy khoảng bốn dặm đường cũng không trông thấy bóng dáng Phấn Diện Đào Hoa nơi nào, trước mặt hai người là lối đường rẽ hai ngã.

Bất giác cả hai cùng sửng sốt lên, không biết phải tiến ngã nào tìm Phấn Diện Đào Hoa.

Thạch Bảo Kỳ gấp rút :

– Châu cô nương, nay tại hạ và cô nương hãy chia tay tại nơi này, mỗi người đi một ngã tìm ả dâm phụ được chăng?

Minh Nữ gật đầu :

– Công tử nói rất đúng, giờ công tử chạy sang phía trái, còn tiểu muội bên phải, mau đi.

Tức thì hai người chia hai lối mà đi.

Thạch Bảo Kỳ noi theo con sơn đạo dẫn vào núi trổ thuật khinh công thần tốc quyết vượt khoảng thời gian.

Bây giờ mặt trời đã lặn từ lâu, bóng tối um tùm, rừng núi chập chùng, ở phía trước có nhiều loạt tiếng lào xào.

Sinh nghi trong lòng, Thạch Bảo Kỳ thi triển thân pháp ma mụi xê mình tới chỗ di động đó.

Tới nơi, chàng đưa mắt nhìn qua thì mừng rỡ lên vì bắt gặp Phấn Diện Đào Hoa đứng đó.

Ả dâm phụ đang quét dọn một chỗ sạch sẽ để ngồi vận công chữa trị vết thương vừa rồi.

Thạch Bảo Kỳ lắc mình tới.

Bây giờ Phấn Diện Đào Hoa đã nghe lọt tiếng động phía sau liền quay lại thét lanh lãnh :

– Tặc tử nào đây?

Mồm thét, Phấn Diện Đào Hoa vừa vẹt đám cát đằng phóng vụt tới chỗ Thạch Bảo Kỳ đang đứng.

Ả hồ ly mặt ngọc quét mắt nhìn qua thấy kẻ thù liền nổi giận :

– Thạch Bảo Kỳ, ngươi rượt theo ta tới đây để làm gì?

Thạch Bảo Kỳ lạnh lùng :

– Phấn Diện Đào Hoa, ngươi là một ả dâm ma từng trải giang hồ, tại sao lại còn hỏi nguyên nhân?

Phấn Diện Đào Hoa hậm hực :

– Lão nương muốn ngươi nói thẳng ra.

Thạch Bảo Kỳ trừng mắt :

– Tiểu gia muốn lấy cái mạng sống của ngươi trả lại bao nhiêu nổi oán hận mà ngươi đã vay từ trước.

Phấn Diện Đào Hoa trầm lạnh :

– Thạch Bảo Kỳ, ngươi quả thật muốn cùng ta một trận sanh tử quyết lắm hay sao?

– Đúng vậy. Họ Thạch ta bảo ngươi phải chết tại chốn này. Nhưng nếu ngươi còn mang thương tích trầm trọng chưa thể song phương giao đấu cùng ta được thì ta cũng niệm chút đức hiếu sanh mà để cho ngươi ngồi vận hành công lực. Tại hạ sẽ không thèm lợi dụng cơ hội thừa lúc ngươi nguy ngập mà làm tổn thương đâu. Như vậy, sau đó dù ngươi có chết cũng cam đành nhắm mắt không còn hối tiếc một điều gì nữa.

Phấn Diện Đào Hoa nghe nói nổi trận lôi đình :

– Thạch Bảo Kỳ chớ có khoác lác, lão nương nhất định phải sống chết cùng ngươi phen này.

Dứt lời ả hồ ly mặt ngọc giở ngọn chưởng lên. Tức thì kình phong ào ào nổi dậy, toàn lực đưa ra chiêu Cửu Cửu huyền công lạnh tợ cắt da.

Thấy vậy Thạch Bảo Kỳ cười lạnh lẽo :

– Đây quả thật mạng người đã hỏng rồi, chớ trách tiểu gia sao ra tay ác độc đấy.

Mồm thét, Thạch Bảo Kỳ vừa khe khẽ vận lên mươi phần công lực Vô Cực huyền công lên ngọn hữu chưởng.

Liền đó chàng đẩy ra như cái thoi đưa.

Công lực Vô Cực huyền công cao thâm tột bực, huyền diệu vô phương, không thể có chiêu thức nào có thể chống đỡ cho nổi.

Chỉ nội trong cái nháy mắt, Thạch Bảo Kỳ đã tấn công năm sáu chiêu mạnh như núi lở, bạo vũ tợ nước tràn bờ áp tới Phấn Diện Đào Hoa.

Về công lực bấy giờ Phấn Diện Đào Hoa không còn là đối thủ của Thạch Bảo Kỳ nữa.

Hơn nữa ả hồ ly mặt ngọc lại còn mang vết thương khá trầm trọng nơi mình, không thể vận dụng võ công như ý được nên sức kém đi thấy rõ.

Hai luồng ám lực va chạm nhau mãnh liệt.

Ầm!… Ầm!…

Hai tiếng nổ chấn động cả sơn cốc, rung chuyển một vùng núi non.

Phấn Diện Đào Hoa thảm khốc rú lên một tiếng thân hình bay vút ra ngoài về phía vách núi.

Huỵch!…

Toàn thân ả hồ ly mặt ngọc trúng nhằm một tảng đá nhọn tan xương nát cốt mà chết một cách vô cùng rùng rợn.

Máu thịt vung vãi cả một vùng lên tới đám cát đằng trông hết sức ghê sợ.

Đến đây đã hết một đời ngang dọc của một dâm phụ từng làm mưa làm gió một thời khiến chúng tăng Thiếu Lâm tự biết bao người chết oan.

Thình lình trong một thời khắc ấy. Có một loạt tiếng rào rào của vạt áo nổi lên. Rồi đó mười mấy chiếc bóng lẹ làng phóng vào sân tràng chỗ Thạch Bảo Kỳ đang đứng.

Thạch Bảo Kỳ quét mắt nhìn qua một cái. Bất giác chàng khe khẽ rúng động lên.

Chàng nhận ra ba người đứng đầu là ba anh em Gia Cát Kiên, Gia Cát Cẩn và Gia Cát Ngọc.

Sau lưng ba người này còn có thêm mười hai cao thủ của Thất Hổ giáo, ai nấy đều cầm thanh trường kiếm, mặt hầm hầm sát khí.

Bấy giờ Gia Cát Kiên tiến lên chỉ vào cái thây nát tan của Phấn Diện Đào Hoa một cái. Hắn trầm lạnh hỏi Thạch Bảo Kỳ :

– Thạch Bảo Kỳ, là ai đây?

Thạch Bảo Kỳ kiêu ngạo :

– Phấn Diện Đào Hoa!

Gia Cát Kiên rúng động :

– Tại sao ả này phải chết?

Giọng nói của Thạch Bảo Kỳ trầm xuống :

– Ả bị tiểu gia giết chết!

Gia Cát Kiên, Gia Cát Cẩn và Gia Cát ngọc nghe xong thảy đều sửng sốt cả người lên.

Gia Cát Cẩn lạnh lùng :

– Tiểu từ, ngươi nói thật chăng?

Thạch Bảo Kỳ nhếch mép khinh khỉnh :

– Tiểu gia đâu cần nói dối làm gì.

Tháo lùi một bước, Gia Cát Cẩn lại nói tiếp :

– Tiểu từ, Phấn Diện Đào Hoa nay đã tựu thành ngón võ công tuyệt thế Cửu Cửu huyền công, ngươi làm sao có thể giết chết ả cho được?

Thạch Bảo Kỳ dửng cặp lông mày lưỡi kiếm buông trầm :

– Tin hay không là tùy ở các ngươi, bình sinh tiểu gia không thích nói dối với ai cả.

Bọn Gia Cát Cẩn thảy đồng sửng sốt lên, hết nhìn Thạch Bảo Kỳ đến nhìn xương thịt chia lìa của Phấn Diện Đào Hoa, nửa tin nửa ngờ, thật là ngoài sức tưởng tượng đó.

Thật vậy, bọn anh em Gia Cát Cẩn làm sao có thể tin rằng Thạch Bảo Kỳ quật chết nổi Phấn Diện Đào Hoa sau khi ả này tựu thành ma công Cửu Cửu huyền công cho được.

Phải, trên đời này còn ai hơn ả nữa mà lại bị thảm tử dưới tay một thiếu niên như Thạch Bảo Kỳ.

Thế nhưng ba người vẫn hoài nghi hiện giờ võ công của Thạch Bảo Kỳ cũng có thể vượt hơn trước nhiều hay là nhờ một cơ hội nào đó đối phương đã hạ sát Phấn Diện Đào Hoa.

Trong khi ba anh em họ Gia Cát gãy còn ngơ ngác thì Thạch Bảo Kỳ đã hỏi bằng một giọng hết sức lạnh lùng :

– Thân phụ tiểu gia hiện giờ đang ở nơi đâu? Lão ma đầu Gia Cát Trường Phong đang làm gì, hãy nói cho mau.

Gia Cát Cẩn hậm hực :

– Bọn ta không thể cho ngươi biết được.

Sắc mặt hiện lên luồng sát khí, Thạch Bảo Kỳ cắn răng :

– Sao đó? Ngươi không khai thật à?

Gia Cát Cẩn trừng mắt :

– Đúng vậy. Bọn ta không nói, ngươi tính thế nào đây?

Trỏ cái thi thể tan nát của Phấn Diện Đào Hoa, Thạch Bảo Kỳ buông trầm giọng xuống :

– Chẳng có gì lạ cả, cái gương ả hồ ly kia là tiêu biểu cho sự còn mất của bọn ngươi.

Gia Cát Cẩn thịnh nộ quát :

– Tên tiểu tử này quá điên cuồng, hãy trông ngọn chưởng của ta đoạt mạng ngươi đây.

Quát xong, Gia Cát Cẩn lắc mình lên tống vào ngực Thạch Bảo Kỳ một chiêu cực kỳ mạnh bạo.

Thạch Bảo Kỳ nổi nóng thét :

– Ngươi hãy chết ngay tức khắc để làm gương cho hai tên kia.

Một chưởng liền đó đón nghinh đạo lực của Gia Cát Cẩn.

Bộp!…

Gia Cát Cẩn chưa kịp ré lên nửa tiếng, thân hình bay vút ra ngoài rớt trở xuống chết liền tại trận.

Sự tình này làm cho tất cả quần hùng có mặt tại sân tràng đều kinh hồn hoảng phách.

Ai nấy đều không thể nào ngờ được chỉ trong một chiêu mà Thạch Bảo Kỳ đã giết chết Gia Cát Cẩn.

Chứng tỏ võ công của chàng đã cao thâm đến độ quỷ thần không lường nổi rồi đây.

Mọi người đều tháo lui về phía sau mấy bước.

Một chập sau, Gia Cát Kiên và Gia Cát Ngọc mới lắc tới đồng thanh thét :

– Tiểu tử, nộp mạng cho mau!

Bằng bốn ngọn chưởng vận lên toàn bộ nội lực, Gia Cát Kiên cùng Gia Cát Ngọc xông tới.

Bốn luồng chưởng phong nặng như núi lở ào ào áp tới vị trí của Thạch Bảo Kỳ.

Thạch Bảo Kỳ cười khà :

– Bọn ngươi tới thật là đúng lúc!

Song chưởng chia ra, tả liền đẩy lui Gia Cát Ngọc trong khi ngọn chưởng mặt quật ngay ngực Gia Cát Kiên.

Gia Cát Kiên nay cũng chẳng hơn gì Gia Cát Cẩn, sau một tiếng nổ long trời, hắn ré lên một tiếng thảm khốc.

Toàn thân Gia Cát Kiên bị tống ra ngoài năm trượng chết liền tức khắc, máu me đen thẳm một vùng.

Chỉ một chiêu thứ hai chàng lại giết thêm một cao thủ thượng thặng của Thất Hổ giáo.

Cái oai lực Vô Cực huyền công của Thạch Bảo Kỳ quả nhiên vô địch trên chốn giang hồ ngày nay.

Tình hình diễn ra khiến cho Gia Cát Ngọc kinh hoàng đến không còn biết phải làm thế nào nữa.

Mười mấy tên ma đầu Thất Hổ giáo đồng khiếp đảm đứng trơ trơ như những pho tượng bằng đồng, chẳng một ai dám bước tới cứu nguy cho tiểu chủ của mình cả.

Bởi chúng tự biết không phải là tay đối thủ của Thạch Bảo Kỳ, có xông lên cũng chỉ rước lấy cái chết vô ích.

Công lực như Gia Cát Cẩn và Gia Cát Kiên cao thâm tột bực thế kia mà còn không chịu nổi một chiêu của đối phương thay.

Huống chi là bọn chúng xông vào có khác nào lấy trứng chọi đá, thỏ đút vào miệng hùm thiêng.

Cho nên bọn chúng đứng lặng người không hề nhúc nhích.

Cũng trong thời khắc đó, Thạch Bảo Kỳ nhìn qua Gia Cát Ngọc. Bằng một động tác nhanh lẹ đến khiếp người, Thạch Bảo Kỳ bắn xẹt tới chộp lấy huyệt đạo của Gia Cát Ngọc.

Tới khi hắn giựt mình thì không làm sao tránh né đi đâu được nữa. Huyệt đạo của Gia Cát Ngọc đã bị Thạch Bảo Kỳ kềm chặt đi rồi.

Thạch Bảo Kỳ buông trầm giọng :

– Gia Cát Ngọc, giờ ngươi có chịu đáp lời tiểu gia chăng?

Cặp lông mày của Gia Cát Ngọc dựng ngược lên, hậm hực nói với Thạch Bảo Kỳ :

– Thạch Bảo Kỳ, có muốn giết ta thì ngươi cứ ra tay, đừng hy vọng ta đáp lời ngươi vô ích.

Thạch Bảo Kỳ quả quyết :

– Bình sinh tiểu gia rất kiên kỵ không nói, sự thật Gia Cát Trường Phong không phải là cha ruột của ngươi.

Gia Cát Ngọc bàng hoàng một lúc rồi lạnh lùng :

– Cho dù Gia Cát Trường Phong có phải hay không đúng là thân phụ ta thì ta cũng nhứt định chống lại với ngươi cho tới cùng.

Thạch Bảo Kỳ nghiến răng :

– Vậy thì ngươi cam tâm muốn chết phải chăng?

Gia Cát Ngọc thản nhiên :

– Nếu muốn giết ta thì ngươi cứ xuống tay, gia phụ ta sẽ biết mà tìm thù rửa hận trên mình ngươi.

Thạch Bảo Kỳ căm hận :

– Ngươi đã tự buộc mình vào chỗ chết chẳng lẽ tiểu gia lại không vì chút niệm tình mà ra tay ban bố cho ngươi. Vậy hãy nhắm mắt lại ta đưa hồn ngươi về âm phủ cho rồi.

Gia Cát Ngọc trợn mắt :

– Ngươi cứ xuất chiêu, đối với ta chết sống là thường sự, chẳng có gì quan trọng cả.

Thạch Bảo Kỳ không còn nhẫn nại được nữa, hét lên một tiếng nhắm ngay đỉnh đầu Gia Cát Ngọc quật xuống một chưởng.

Bộp!…

Chiếc đầu của Gia Cát Ngọc tức thì bị chưởng lực ngàn cân của chàng thiếu niên đập nát ra làm trăm mãnh, máu óc văng tứ tung, chết liền tại trận không kịp kêu lên nửa tiếng.

Mười hai tên cao thủ Thất Hổ giáo trông thấy cái chết thê thảm của ba anh em Gia Cát, kinh hồn hoảng phách rống to lên rồi thi nhau phóng mình chạy đi.

Thạch Bảo Kỳ ngó thấy liền rống lên :

– Bọn ngươi chạy đi đâu cho khỏi!

Lập tức chàng bắn mình rượt theo, song chưởng tống tới liền liền quét vòng bọn ma đầu Thất Hổ giáo.

Nháy mắt Thạch Bảo Kỳ đã giết tất cả mười một mạng phơi thây tại sân tràng.

Lúc bấy giờ chỉ còn vỏn vẹn có một lão ma đầu lớn tuổi nhứt trong bọn thuộc hạ Thất Hổ giáo.

Thạch Bảo Kỳ không giết mà chỉ nắm chặt nơi tử huyệt của lão ma đầu này, buông trầm giọng xuống :

– Hỡi lão già kia, nay đồng bọn của lão đã chết sạch cả rồi, lão còn tính điều chi nữa đây?

Lão ma đầu này quét mắt nhìn quanh sân tràng rồi nhẹ giọng nói với Thạch Bảo Kỳ :

– Lão phu đâu có tính gì đâu.

Thạch Bảo Kỳ mừng trong lòng :

– Như vậy lão cón muốn được sống chăng?

– Dĩ nhiên là lão muốn sống rồi.

– Vậy thì được, lão cho biết hiện giờ phụ thân ta là Thạch Phá Thiên đang ở chốn nào?

Lão ma đầu cúi mặt :

– Lịnh đại nhân ở cách đây không xa lắm.

– Còn lão ma đầu Gia Cát Trường Phong?

– Cũng cùng một vị trí.

Tâm tình Thạch Bảo Kỳ chợt khẩn trương lên. Chàng vội hỏi tiép :

– Như thế có nghĩa là thân phụ ta và Gia Cát Trường Phong đương triển ra một cuộc giao tranh phải chăng?

Lão ma đầu khẽ gật :

– Đúng như vậy.

Thạch Bảo Kỳ gấp lên :

– Ai thắng, ai bại thế nào?

Lão ma đầu trầm nhẹ :

– Hiển nhiên nhờ đông người, Thất Hổ giáo đang chiếm ưu thế, còn bọn người của lịnh đại nhân thì trong tình trạng nguy khốn nhưng nhất thời chưa bị triệt hạ.

Thạch Bảo Kỳ lo lắng :

– Nguyên nhân nào khiến bọn Gia Cát Trường Phong chưa thể triệt hạ thân phụ ta?

– Rất dễ hiểu, một là bọn Tiêu Diêu Khách ba người, mỗi người tử thủ một góc hiểm địa, thật khó mà tấn công cho được, còn hai là tại vì còn có kẻ bí mật nào đó ở ngoài ám trợ cho nên Gia Cát Trường Phong chưa thể vượt lên đồi được.

Thạch Bảo Kỳ chợt lóe lên một ý niệm lạ thường. Người bí mật nào dám ám trợ thân phụ chàng đây?

Phải chăng người đó chính là…

Thạch Bảo Kỳ lại hỏi :

– Nhân vật bí mật nào ngươi có biết chăng?

Lão ma đầu khẽ lắc đầu :

– Ban sơ bọn người Thất Hổ giáo chiếm được ưu thế tính xông vào thanh toán nơi cuối cùng tử thủ của bọn lịnh đại nhân, chẳng ngờ từ phía sau lưng, người bí mật đánh lén tới gây tổn thất khá nặng cho bổn giáo nên bắt buộc Giáo chủ phải quay lại tìm nhân vật đó, tuy vậy mãi tới giờ này cũng chưa biết rõ người ấy là ai.

Thạch Bảo Kỳ cau mày ngẫm nghĩ một chập.

Chợt chàng hoan hỉ trong lòng, thầm nhủ :

– Ồ, nếu không là thầy trò Minh Hậu đã giúp sức cho thân phụ ta thì còn ai vào đó nữa.

Chàng nghi chắc như thế.

Thạch Bảo Kỳ lại hỏi thêm :

– Tình hình tại nơi giao tranh khẩn cấp như thế nhưng tại sao bọn anh em Gia Cát Kiên không ở đấy bao vây đối phương mà lại chạy tới đây để làm gì?

Lão ma đầu đáp liền :

– Chỉ vì Gia Cát Trường Phong lo ngại thiếu hiệp hoặc đồng bọn của lịnh đại nhân tới giải vây nên mới sai ba anh em Gia Cát Kiên tới đây chận đường lại không cho tiến tới, không ngờ lại bị giết trong tay thiếu hiệp như vừa rồi.

Thạch Bảo Kỳ nghe qua lời đối đáp của lão ma đầu xong thì gật đầu rồi lạnh lùng :

– Lão kia, lời nói vừa rồi của ngươi có thật không?

Lão ma đầu quả quyết :

– Tất cả những lời mà lão phu vừa nói với thiếu hiệp hoàn toàn là sự thật cả, xin chớ nghi kỵ.

Thạch Bảo Kỳ nhìn thẳng vào mắt lão ma đầu :

– Tốt lắm, vậy thì bây giờ lão dẫn đường cho ta đến nơi đương giao tranh cho mau.

Lão ma đầu sợ hãi :

– Không thể được thiếu hiệp à.

Thạch Bảo Kỳ cau mày :

– Vì sao vậy?

– Vì nếu lão Gia Cát Trường Phong ngó thấy, tánh mạng chắc khó có thể bảo tồn được nữa.

Giọng nói của Thạch Bảo Kỳ trầm lạnh xuống :

– Lão sợ Gia Cát Trường Phong mà không sợ tiểu gia à?

Lão ma đầu hốt hoảng :

– Không phải thế đâu thiếu hiệp, nhưng?

Thạch Bảo Kỳ ngắt lời :

– Chớ có dài dòng, lão hãy dẫn đường cho ta mau tới đó, đợi khi trông thấy bọn người xa xa thì ta sẽ trả tự do cho lão, như vậy làm sao Gia Cát Trường Phong ngó thấy được.

Trì huỡn một lúc, lão nhân áo xám gật đầu :

– Lão phu xin vâng theo lời thiếu hiệp, chỉ mong sao thiếu hiệp cũng giữ đúng lời hứa là đủ rồi.

Thạch Bảo Kỳ khẳng khái :

– Lão hãy yên tâm, bình sinh tiểu gia giữ lời nói nặng như trái núi, không làm hại tới mạng lão đâu.

Lão ma đầu áo xám nói lên hai tiếng “Xin theo” rồi phóng mình đi như gió lốc.

Bằng một thân pháp kỳ diệu, Thạch Bảo Kỳ theo sát bên lưng lão ma đầu áo xám như hình với bóng. Chàng ngại lão này phản trắc bất ngờ nên kèm chặt không cho lão còn thời giờ hay cơ hội trở mặt.

Ngọn chưởng của chàng vận ngầm chân khí, hễ thấy khác lạ là quật chết đối phương ngay.

Vượt qua hai ngọn đồi, tiến qua một dòng tiểu khê xanh tận đáy, hai người song song chạy tới.

Chẳng mấy chốc tới ngọn đồi cao, lão ma đầu áo xám giục Thạch Bảo Kỳ :

– Chúng ta tiến nhanh lên.

Hai người phóng thẳng lên ngọn đồi.

Lão ma đầu áo xám giơ tay ra hiệu cho Thạch Bảo Kỳ cùng thâu hồi thân pháp lại.

Cả hai đồng núp vào một gộp đá đưa mắt nhìn qua. Thạch Bảo Kỳ nhìn theo hướng lão ma đầu áo xám đang nhìn.

Chợt lão ma đầu áo xám nói :

– Thiếu hiệp hãy nhìn qua bên kia xem thì rõ.

Thạch Bảo Kỳ hướng mắt nhìn theo ngón tay của lão ma đầu áo xám.

Cách đó không bao xa có một hòn núi có nhiều gộp đá lô nhô như cánh rừng vô cùng kỳ quặc, địa thế quả thật là hiểm yếu chưa từng trông thấy bao giờ. Phía trên có ba người đang theo thế chân vạc, mỗi người một vị trí tử thủ.

Vận nhỡn lực nhìn kỹ, Thạch Bảo Kỳ rúng động lên. Ba nhân vật kia chẳng ai khác hơn là Thạch Phá Thiên đại hiệp, Tiêu Diêu Khách và Thiết Tâm Tú Sĩ.

Mỗi người giữ một nơi hiểm yếu, mắt hướng ra ngoài.

Chung quanh ba người Thạch Phá Thiên, vô số bóng cao thủ Thất Hổ giáo vây chặt ngọn đồi này.

Gia Cát Trường Phong đang dùng chiến thuật xa luân chiến đấu thay nhau tấn công bọn người Thạch Phá Thiên.

Trong số đó có cả Phong Lâm Cư Sĩ, Bành Thiếu Huy và Gia Cát Điền đốc xuất quần ma nữa.

Sau một chập nhìn rõ địa thế ngọn đồi, lòng Thạch Bảo Kỳ cảm thấy mừng rỡ lên.

Chàng thầm nhủ :

– Ồ, nếu nơi đây không phải mà địa thế quá hiểm trở và thân phụ chiếm lấy ưu thế mà tử thủ thì chắc chắn cha ta đến đây đã bị lão đại ma đầu Gia Cát Trường Phong sát hại rồi.

Khi ấy lão ma đầu áo xám cung tay :

– Xin thiếu hiệp giữ lấy lời hứa lúc nãy, nay lão phu đã xong xuôi rồi, vậy mong thiếu hiệp tha thứ cho.

Thạch Bảo Kỳ vẫy tay :

– Hãy đi đi nhưng từ đây trở về sau, tiểu gia khuyên ngươi hãy quay trở lại con đường chánh đạo, hết lòng lo cứu giúp đời, bằng không để ta gặp ngươi một lần nữa là không còn tánh mạng đấy.

– Lão phu xin tuân lời thiếu hiệp.

Khẽ lắc mình một cái, lão ma đầu áo xám ra xa rồi tung mình chay xuống chân đồi, phút chốc biến mất vào vách núi.

Cũng trong thời gian ấy.

Thạch Bảo Kỳ trông thấy Gia Cát Trường Phong vẫy tay làm hiệu cho bọn thuộc hạ chạy đi kiếm củi khô đem chất đống chung quanh ngọn núi.

Hiểu ngay Gia Cát Trường Phong định dùng hỏa công tiêu diệt bọn người của thân phụ, Thạch Bảo Kỳ khẩn trương lên.

Chàng rời khỏi gộp đá phóng mình len lõi qua phía bên kia bọn Gia Cát Trường Phong đang đốc xuất thuộc hạ.

Chợt trong khi ấy Thạch Bảo Kỳ lại thấy Gia Cát Trường Phong ra tay làm hiệu cho bọn Gia Cát Điền và Gia Cát Kiện và Bành Thiếu Huy lại gần kề tai thì thầm những gi không rõ.

Nhưng sau đó bọn ba người gật đầu lia lịa rồi cùng nhau kẻ trước người sau chạy vòng qua phía sau núi.

Thạch Bảo Kỳ hết sức quái dị, không hiểu bọn Gia Cát Điền, Gia Cát Kiện và Bành Thiếu Huy chạy đi đâu phía sau núi.

Ngẫm nghĩ một lúc, Thạch Bảo Kỳ rúng động lên vì hiểu rõ bọn này toan chận bọn thân phụ chàng cho Gia Cát Trường Phong ở mặt trước dùng hỏa công đốt cháy.

Như vậy bốn bề thọ địch, lại trong biển lửa, nếu bọn thân phụ chàng không chết thiêu cũng phải chạy ra ngoài, tự khắc sẽ lọt vào vòng vây của bọn Gia Cát Trường Phong, dễ bị hủy diệt.

Quả thật là một độc kế vô song. Bất giác Thạch Bảo Kỳ đã phải lạnh mình lên.

Chàng hô thầm :

– Ta phải giết sạch bọn này, nếu không họa không phải nhỏ.

Tính như vậy xong rồi, Thạch Bảo Kỳ bằng một thân pháp mau như ánh sao xa.

Chỉ trong nháy mắt, Thạch Bảo Kỳ đã vượt qua mấy ngọn đồi nhỏ rượt theo kịp bọn Gia Cát Điền.

Tình hình đã quá khẩn trương không cho Thạch Bảo Kỳ còn thời giờ đường hoàng giao đấu với chúng nữa.

Nên chàng từ phía sau lưng thét :

– Hãy nạp mạng lại đây!

Trong khi thét, Thạch Bảo Kỳ đã giở ngọn chưởng lên nhắm ngay lưng Gia Cát Điền mà quật tới.

Chưởng phong ào ào như biển động, lại huyền diệu vô phương.

Vì Thạch Bảo Kỳ đã quyết tâm giết chết đối phương ngay chiêu đầu nên đã dùng đến chín phần công lực.

Đang chạy đi chợt nghe có tiếng thét ở sau lưng, Gia Cát Điền liền ngưng bước quay mình lại. Hắn quét mắt coi đó là ai.

Chợt thấy Thạch Bảo Kỳ phóng tới vừa phát động luồng kình đạo nặng như núi đổ, Gia Cát Điền ú ớ :

– Thạch Bảo Kỳ, ngươi dám…

Chữ “dám” của hắn vừa ra khỏi cửa miệng thì đã thấy kình lực ào tới trước mặt, bề thế không thể tránh né.

Gia Cát Điền kinh hãi trong lòng khôn tả, giở cả hai ngọn chưởng lên yểm trợ tâm huyệt.

Một tiếng “bình” nổi lên lồng lộng.

Thân hình của Gia Cát Điền chẳng khác con diều giấy bị gió tung lên cao năm trượng rồi rớt trở xuống.

Hắn chết liền tại trận không kịp kêu lên nửa tiếng rên than.

Thạch Bảo Kỳ bắn mình tới tợ làn chớp dừng ngay trước mặt bọn Gia Cát Kiện và Bành Thiếu Huy.

Gia Cát Kiện thấy cái chết quá thê thảm và bất ngờ của Gia Cát Điền bất giác ngơ ngác cả người lên.

Hắn nhìn Thạch Bảo Kỳ bằng cặp mắt vừa hãi hùng vừa hết sức quái dị bởi không ngờ võ công chàng cao thâm dường đó.

Giây phút Gia Cát Kiện bâng khuâng hỏi :

– Tiểu tử, ngươi đến đây tự bao giờ?

Thạch Bảo Kỳ sợ e lời qua tiếng lại cùng Gia Cát Kiện sẽ phí mất thời giờ giữa tình hình khẩn trương tột độ, tánh mạng thân phụ chàng và tam thúc chưa biết sẽ ra sao, nên chàng thét :

– Chớ có dài dòng, nay tiểu gia nhứt định phải đưa hồn ngươi về nơi chín suối là hay.

Vụt!…

Liền theo tiếng thét, Thạch Bảo Kỳ tung mình tới quật ra một đạo lực sanh bình đến Gia Cát Kiện.

Gia Cát Kiện kinh hoàng rống :

– Tiểu tử ta liều chết…

Chữ chết vừa ra khỏi cửa mồm thì luồng kình đạo nặng như biển động ào tới trước mặt Gia Cát Kiện.

Hắn hốt hoảng toan dùng chưởng đón nghinh thì lại nghe bình một tiếng chấn động cả núi đồi.

Tức thì linh hồn Gia Cát Kiện đã bay khỏi xác trở về bên kia thế giới hư vô.

Cứ mỗi chiêu thi triển là Thạch Bảo Kỳ đã giết chết một mạng người, quả chưa từng trông thấy trên chốn võ lâm ngày nay.

Hơn nữa bọn Gia Cát Điền, Gia Cát Kiên vốn thuộc hàng quái thủ giang hồ, võ công cực kỳ thâm hậu, vậy mà không chịu nổi một chiêu của Thạch Bảo Kỳ, thật là ngoài sức tưởng tượng rồi.

Bành Thiếu Huy đứng ngoài trông thấy cảnh tượng diễn ra mà bất giác phải rùng mình lên.

Lão trợn mắt nhìn Thạch Bảo Kỳ một chập rồi kinh dị hỏi :

– Tiểu quỷ, trong ngọn chưởng của ngươi vừa rồi đã có thứ tà thuật gì trong đó? Tại sao chỉ cách có mấy hôm lão phu không gặp mặt mà hôm nay võ công ngươi cao kỳ đến thế? Ngươi đã gặp duyên kỳ ngộ rồi chăng?

Thạch Bảo Kỳ nổi giận thét :

– Chớ có mở miệng ra nói toàn những điều xằng bậy. Nay tiểu gia buộc ngươi phải chết tại chốn này.

Bành Thiếu Huy thịnh nộ :

– Tiểu quỷ chớ có điên cuồng, bây giờ lão phu muốn biết ngươi tính làm gì nữa đây?

– Ngươi phải chết, nhưng tiểu gia sẵn sàng cho ngươi một cách toàn thây.

– Cách gì đây?

– Nếu ngươi chịu tự quyết lấy mình thì ta cũng niệm chút ít từ tâm mà để cho ngươi tự toan liệu, bằng không thì?

Cặp lông mày đậm của Bành Thiếu Huy đứng lên :

– Thì ngươi làm thế nào?

Hai hàm răng của Thạch Bảo Kỳ nghiến kèn kẹt :

– Thì bắt buộc tiểu gia phải ban cho ngươi một cái chết vô cùng thảm khốc để đền lại bấy nhiêu tội ác mà ngươi đã làm từ trước đến nay.

Bành Thiếu Huy giận xung thiên :

– Tiểu quỷ chớ nên điên cuồng, lão phu không tin ngươi có đủ cái tư cách đó, hôm nay ta quyết cùng ngươi một trận tử sanh đây.

Thạch Bảo Kỳ ngạo nghễ :

– Tốt đó, vậy ngươi cứ xuất chiêu.

Trong một tiếng rống lộng tràng, Bành Thiếu Huy lẹ như ánh chớp quật ra một đạo kình khí mạnh bạo vô cùng.

Thấy thế Thạch Bảo Kỳ cười khà :

– Vậy là ngươi tự tìm lấy sự phiền não cho mình rồi đây.

Vụt!… Vụt!…

Hai tiếng gió mạnh bạo nổi lên, Thạch Bảo Kỳ đã đồng thời tống ra chiêu lực Vô Cực huyền công tám phần bí pháp!

Song phương vừa chạm nhau, Bành Thiếu Huy đã bị một sức nặng như trái núi Thái Sơn đè xuống.

Kình lực này quả thật khủng khiếp chưa từng gặp lần nào trong ma đạo của lão nhân.

Bành Thiếu Huy ngấm ngầm kêu lên :

– Mạng ta đã hỏng rồi!

Miệng vừa kêu khẽ, Bành Thiếu Huy vừa bằng một thân pháp nhanh lẹ tuyệt vời tháo lui.

Lão ma đầu toan phóng ra khỏi vùng tiềm lực thảm khổ của chưởng phong Vô Cực huyền công.

May đâu nhờ thủ pháp mau lẹ tài tình và hiểu trước sự lợi hại của đối phương nên Bành Thiếu Huy đã bắn vọt ra ngoài hai trượng.

Đang lúc chưởng phong Vô Cực huyền công ào ào vượt khoảng trống quật tới vách đá nổ lên rung chuyển.

Hàng ngàn tảng đá lớn nhỏ bắn tung lên không gian.

Bụi cát bốc lên mù mịt.

Vậy mà Bành Thiếu Huy vẫn còn bị dư lực chưởng phong quét loạng choạng cả người, khí huyết sôi trào lên.

Lão ma đầu đứng chưa muốn vững, hết sức hãi hùng.

Đánh trượt chiêu này, sát khí nổi bật trên gương mặt khôi ngô của Thạch Bảo Kỳ.

Chàng lắc mình sang bên Bành Thiếu Huy giở chưởng :

– Cho ngươi nằm xuống đây.

Ngọn chưởng của chàng thiếu niên toan quật kết liễu tánh mạng lão ma đầu thì?

Thình lình có tiếng rống từ trên trời đưa xuống :

– Tiểu tử hãy đứng yên!

Cũng theo tiếng rống lộng tràng đó, một đạo chưởng phong ào ào như thác đổ xuống đầu Thạch Bảo Kỳ.

Thế công này tuy bất ngờ nhưng cũng đã có tiếng khẽ báo động cho Thạch Bảo Kỳ trước đó.

Thạch Bảo Kỳ liền thu hồi thế công, tháo lui ra ngoài một trượng tránh luồng kình đạo.

Bùng!…

Đất cát tung bay mịt mù.

Nhìn kỹ lại thì chỗ Thạch Bảo Kỳ vừa đứng đã đào thành một cái hố khá sâu.

Đồng thời, một loạt bóng người tuần tự phóng xuống sân tràng đứng bao quanh Thạch Bảo Kỳ.

Thạch Bảo Kỳ quét cặp dị quang sáng rực nhìn qua.

Trước nhứt chàng thấy Phong Lâm Cư Sĩ phóng xuống trước, bộ mặt hầm hừ như muốn ăn tươi nuốt sống chàng.

Dĩ nhiên đường chiêu vừa rồi chính lão nhân này đã tấn công chàng thiếu hiệp chứ chẳng còn ai nữa Kế bên Phong Lâm Cư Sĩ có bốn người. Đó là Tà Trung Vương, Bồ Đề phu nhân trong bộ mặt Cổ Bà và em gái chàng là Gia Cát Yến nữa.

Thạch Bảo Kỳ mừng rỡ há mồm định kêu lên nhưng chợt thấy Bồ Đề phu nhân láy mắt ra dấu, chàng liền im đi.

Cùng trong lúc ấy, lại có nhiều chiếc bóng phóng tới sân tràng, lần lượt đáp xuống.

Người dẫn đầu chính là Gia Cát Trường Phong, cạnh bên là Gia Cát Sách và hai cao thủ thượng thặng. Còn phía sau lưng lão đại ma đầu này còn vô số cao thủ trong Thất Hổ giáo, tất cả hơn trăm người.

Hàng trăm cặp mắt lúc đó đều dồn cả về phía Thạch Bảo Kỳ.

Lúc bấy giờ sân tràng khẩn trương đến tột độ.

Một trận đấu sanh tử giữa Thạch Bảo Kỳ và bọn Gia Cát Trường Phong nhứt định không thể tránh khỏi.

Đột nhiên Gia Cát Trường Phong hậm hực quát :

– Tiểu quỷ, ngươi chạy đi đâu?

Câu hỏi này làm Thạch Bảo Kỳ có hơi ngạc nhiên nên buông trầm giọng hỏi vặn lại :

– Lão quỷ, lời ngươi vừa rồi có nghĩa gì đây?

Cặp ma quang của Gia Cát Trường Phong trợn trừng lên :

– Hãy nghe cho rõ, trong khi bổn Giáo chủ tới Hận Thế môn tìm ngươi thì ngươi chạy trốn nơi nào?

Tới đây Thạch Bảo Kỳ mới hiểu rõ sự tình đã xảy ra, chợt sát khí nổi bật trên gương mặt tuyệt thế của chàng. Chàng toan mở miệng đáp thì bỗng nghe Bành Thiếu Huy nói với Gia Cát Trường Phong :

– Giáo chủ, xin hãy coi chừng gã tiểu tử này.

Gia Cát Trường Phong buông trầm :

– Vì sao ta phải coi chừng gã?

– Hiện giờ công lực của gã gia tăng cực độ, chỉ nội trong vòng hai chiêu gã đã giết chết nhị vị công tử.

Gia Cát Trường Phong sửng sốt :

– Lão huynh, quả thật như thế à?

Bành Thiếu Huy trỏ hai khối thịt nằm đằng xa đáp :

– Không tin Giáo chủ cứ trông qua thì sẽ rõ.

Hai luồng ma nhỡn sáng rực khiếp người của Gia Cát Trường Phong quét qua hai cái thây ma kia.

Thân hình lão đại ma đầu chợt khe khẽ rúng động, lại dời cặp mắt chiếu thẳng vào Thạch Bảo Kỳ, dường như muốn khám phá một điều mới lạ trên mình chàng thiếu hiệp.

Bành Thiếu Huy tiếp :

– Giáo chù, theo chỗ lão phu biết thì hình như gã tiểu tử này vừa gặp độ kỳ duyên chi đây.

Thần tình trên bộ mặt hung tợn quỷ vương của Gia Cát Trường Phong biến đổi nhanh chóng.

Lão lạnh lùng hỏi :

– Tiểu quỷ họ Thạch kia, ngươi hãy khai thật cho bản Giáo chủ được rõ, vừa rồi ngươi đã gặp độ kỳ duyên chi đây?

Thạch Bảo Kỳ cười khinh khỉnh :

– Lão quỷ Gia Cát Trường Phong, nói thật nay ngươi chưa đủ tư cách để bắt tiểu gia phải nói rõ với ngươi.

Gia Cát Trường Phong thịnh nộ :

– Tiểu quỷ, quả thật ngươi không chịu khai à?

– Đã bảo ngươi không đủ tư cách để hỏi.

Gia Cát Trường Phong mạt đầy sát khí :

– Vậy thì số ngươi đã hỏng rồi!

Thạch Bảo Kỳ khiêu khích :

– Cũng chưa chắc như thế, nhưng nếu ngươi đã thành khẩn muốn biết cái kỳ ngộ của tiểu gia thì…

– Thì thế nào đây?

– Ngươi hãy trông qua sẽ rõ.

Liền theo tiếng hét, ngọn đơn chưởng của Thạch Bảo Kỳ giở lên, mang đi tám thành công lực.

Luồng kình đạo Vô Cực huyền công nhắm ngay chính giữa ngực của Gia Cát Sách mà quật tới, bề thế không thể chống đỡ.

Gia Cát Sách ngó thấy hốt hoảng không dám đón chiêu, lẹ như điện chớp lắc mình qua cả trượng.

Kình đạo trượt Gia Cát Sách vụt ra phía sau trúng nhằm Bành Thiếu Huy hêu “bình” một tiếng.

Lập tức thân hình của Bành Thiếu Huy tung cao năm trượng, rớt xuống như con diều giấy. Mắt, tai, mũi, miệng của lão ma đầu rướm máu đen chết liền tại trận không kịp kêu lên nửa tiếng.

Quả thật là khủng bố máu tanh.

Gia Cát Trường Phong kinh hoàng kêu lớn :

– Vô Cực huyền công!

Quần ma cũng đồng thanh hô to :

– Vô Cực huyền công đây!

Trong khi Bồ Đề phu nhân và Gia Cát Yến thoáng hiện trên nét mặt nỗi vui mừng khôn tả. Hai người ngấm ngầm theo dõi từng cử động của Thạch Bảo Kỳ. Còn Phong Lâm Cư Sĩ thì trầm mặt xuống, không nghe thốt ra một lời nào cả.

Lão lấy mắt nhìn Gia Cát Trường Phong rồi nhìn Thạch Bảo Kỳ quan sát từng cử động nhỏ.

Trong khi Thạch Bảo Kỳ lạnh lùng :

– Đúng vậy, chính thật là Vô Cực huyền công đây!

Gia Cát Trường Phong chưa ngớt hãi hùng :

– Tiểu tử, thế ra ngươi đã xuống dưới thủy động học võ công Huyết Châu Hồn rồi à?

Thạch Bảo Kỳ trầm nghị :

– Chuyện này ngươi không cần phải quản đến mà làm gì, nay có bao nhiêu chưởng hãy thi thố cho tiểu gia xem thử.

Lửa giận phát phừng, Gia Cát Trường Phong nghiến răng kèn kẹt :

– Tiểu quỷ chớ có tự thị, hãy nhận chưởng đây.

Quát dứt, Gia Cát Trường Phong trụ hình như trái núi vận đủ mười hai thành công lực quật ra một chiêu.

Không dám chậm trễ, Thạch Bảo Kỳ giở ngọn chưởng lên phát chiêu Vô Cực huyền công.

Nháy mắt, bóng Thạch Bảo Kỳ và Gia Cát Trường Phong đã quấn lại một nơi.

Chiêu thức khẩn cấp, mạnh bạo khác thường, chẳng những mọi người trong sân tràng không thể ra tay trợ giúp đồng bọn của mình mà đến cả thủ pháp hai bên cũng không nhận ra được.

Lúc bấy giờ…

Chỉ thấy tại giữa sân tràng, hai chiếc bóng người khi lên khi xuống, lúc đông lúc tây, chợt ẩn chợt hiện, kình phong cuốn dậy ào ào, đất bay cát chạy, tung lên mịt mù cả không gian.

Toàn thể quần hùng đều phải tháo lui ra ngoài hơn mười trượng mới đứng vững được.

Chứng tỏ trận giao đấu giữa Gia Cát Trường Phong và Thạch Bảo Kỳ đã tới hồi thãm khốc, nhứt định phải có kẻ phơi thây tại sân tràng.

Bọn Phong Lâm Cư Sĩ, Gia Cát Sách đứng ngoài khoa tay múa chân không biết phải làm sao cả.

Bồ Đề phu nhân và Gia Cát Yến cũng lo ngại bồi hồi vì khó mà phân biệt thắng lợi sẽ về ai.

Cũng trong giờ phút ấy…

Đằng kia nơi Thạch Phá Thiên bị bao vây, chợt thấy có bọn người độ vài mươi người phóng tới xông vào đám cao thủ Thất Hổ giáo.

Dẫn đầu là Minh Trí đại sư đột phá vòng vây, quật ngã liên tiếp bọn ma đầu, tiến lên ngọn núi.

Đứng ở phía trên, ba người trọn bọn Thạch Phá Thiên trông thấy có kẻ tiếp ứng, đồng hô lên :

– Hãy xuống đây cho mau!

Cùng lượt, Thạch Phá Thiên, Tiêu Diêu Khách và Thiết Tâm Tú Sĩ phóng xuống xung kích ra ngoài.

Thế công của ba người gặp dịp như thần long giỡn sóng ào ạt tấn công vào bọn ma đầu Thất Hổ giáo làm tán loạn cả lên.

Tình hình đột nhiên thay đổi nhanh chóng.

Cái thế nội công ngoại ứng đã làm cho bọn quần ma trở tay không kịp, xáo trộn hàng ngũ, chiêu pháp rối loạn.

Trong chốc lát đã thấy bôn Thất Hổ giáo tử thương có hơn phân nửa rồi.

Còn lại số kia rối cả hàng ngũ chưa biết phải tấn thối ra làm sao cả.

Thừa thế bọn Thạch Phá Thiên xung thẳng vào bọn quần ma vạch con đường máu qua phía Thạch Bảo Kỳ và Gia Cát Trường Phong.

Bên này tràng, Gia Cát Sách đang theo dõi trận đánh giữa hai đại kình thủ cao cường chợt phát giác tình hình phía bên kia lâm nguy liền quay lại nhìn xem coi chuyện gì vừa xảy ra.

Nhận rõ quần ma đang lâm nguy, trong lòng Gia Cát Sách khẩn trương tột độ, chợt nói với Tà Trung Vương :

– Lão tiền bối, bên kia tình thế quá khẩn cấp, chúng ta hãy sang cứu viện cho mau.

Lời của hắn chưa kịp dứt thì biến cố diễn ra.

Một tiếng “Ầm” chấn động, bụi cát tung bay lên mù mịt.

Tức thì Thạch Bảo Kỳ và Gia Cát Trường Phong vừa trao đổi với nhau một chiêu khốc liệt.

Vô Cực huyền công quả nhiên tối thượng giang hồ, không có nhân vật nào chống cử lại nổi.

Toàn thân của lão ma đầu chấn động lên, nơi cửa miệng phún ra vòi máu đỏ lòm.

Gia Cát Trường Phong đảo lộn mấy trượng ra ngoài rồi mới gắn gượng đứng vững trở lại.

Phần Thạch Bảo Kỳ chỉ chấn động tháo lui ba bước rồi đúng vững thân hình lại như xưa.

Hiển nhiên chàng đã nắm phần thắng thế.

Chợt Thạch Bảo Kỳ hậm hực thét :

– Gia Cát Trường Phong, hôm nay quả nhiên số mạng ngươi đã hỏng rồi.

Sau tiếng thét đó, Thạch Bảo Kỳ lắc mình tới giở ngọn chưởng một chiêu tấn công Thạch Bảo Kỳ.

Tình thế thật là cấp bách.

Thình lình nghe tiếng quát vang lừng :

– Tiểu tử hãy dang ra.

Phong Lâm Cư Sĩ phóng mình tung qua phát ra ngọn chưởng ngăn chặn kình phong đối phương lại.

Thạch Bảo Kỳ thấy thế công bất ngờ này lạnh sắc mặt lên, trầm tĩnh thét to :

– Lão tặc, tiểu gia cũng đang tìm người thanh toán món nợ máu năm xưa đây.

Theo tiếng thét, chàng thu hồi thế công chuyển mình một cái hướng qua phía Phong Lâm Cư Sĩ.

Một đạo kình phong nặng như núi lỡ, thế tợ ba đào ào ào áp tới Phong Lâm Cư Sĩ.

Cứ như võ công đương thời của Thạch Bảo Kỳ, nếu Phong Lâm Cư Sĩ nhận chiêu này không chết cũng phải bị thương trầm trọng.

Phong Lâm Cư Sĩ hốt hoảng không dám đương cự vì biết hiện giờ công lực của Thạch Bảo Kỳ đã đến cõi quỷ thần vô lượng nên lắc mình phóng đi nơi khác tránh khỏi.

Thạch Bảo Kỳ đương đà thắng thế lại thét :

– Lão tặc nằm xuống!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN